Thứ Tư, 29 tháng 4, 2009

[Long fic]Timeless 9

T.i.m.e.l.e.s.s (tt)
Chap 9: Những ngày nắng đẹp




Sau khi trở về từ vùng biển đó, tôi và Yunho từ từ xây dựng lại một mối quan hệ mới. Không quá vội vàng, chúng tôi chỉ bắt đầu bằng những bữa ăn trưa, khi anh tìm đến cơ quan của tôi.


Khi chuông báo hết giờ làm việc vang lên, tôi sẽ thấy Yunho đứng ở cửa, mỉm cười chào mọi người và hướng ánh mắt chờ đợi về phía tôi. Nếu lúc đó chưa xong việc, tôi sẽ ra hiệu anh chờ tôi một lát, nhưng thường thì tôi sẽ đứng lên khỏi bàn và cùng đi ăn với anh.



Chúng tôi sẽ đi xuống dưới can-tin của toà nhà, chọn một bàn ăn kín đáo và ngồi dùng bữa cho đến khi tôi hết giờ nghỉ trưa. Cũng chẳng có nhiều chuyện để nói giữa hai người, có khi chỉ là im lặng và im lặng.


Nhưng tôi có thể cảm nhận được bình yên , khi anh ngồi bên cạnh tôi, chăm chú vào công việc đang dang dở. Anh không phải ngồi một chỗ cố định nhưng công việc chắc chắn không nhàn rỗi hơn tôi. Đã có lúc tôi định bảo anh đừng đến chỗ tôi buổi trưa mà hãy dành thời gian đó để nghỉ ngơi, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh vui vẻ bước đi bên tôi, từ ngữ lại trôi tuột đi đâu mất.


Tôi biết anh muốn dành thời gian ở bên cạnh tôi, nhưng như vậy có quá nhanh không? Hai năm để
đau và để quên rồi bây giờ lại dấn thân vào mạo hiểm một lần nữa.



Cho đến bây giờ tôi mới nhận ra hai năm qua tôi chưa hề quên anh, có chăng chỉ ghìm chặt tình cảm và hình bóng anh vào nơi tối tăm nhất của trái tim. Nhưng chỗ sâu kín nhất cũng là chỗ dễ dàng bùng nổ nhất. Giống như ngọn núi lửa quanh năm yên lặng bỗng một ngày rung chuyển, tình cảm trong tôi đến lúc dồn nén cực độ, chỉ cần một kích thích nhỏ nhoi là tự động bùng lên .



Nhưng tôi không thể nói những trăn trở của mình cho anh, bởi ánh mắt anh nhìn tôi vẫn lấp lánh như ngày nào, bàn tay anh nắm lấy tay tôi vẫn ấm áp như chưa từng rời xa và những cử chỉ dịu dàng của anh giết chết mọi nỗ lực kháng cự cuối cùng của lý trí.



Tôi biết tôi cần anh.



Thỉnh thoảng rỗi rãi, chúng tôi lại đi ra ngoại ô chơi. Tôi và anh không nói nhiều với nhau, chúng tôi thích tận hưởng cảm giác được ngồi im lặng bên nhau, nghe tiếng lá cây xào xạc , cảm nhận gió luồn qua tóc, mang theo mùi hương của người bên cạnh. Bầu trời vẫn rất xanh, và tôi lại cảm thấy mình đang sống.



Có khi tôi và anh lại vác cần câu đi câu cá. Im lặng và chờ đợi, hai đứa thỉnh thoảng lại thì thầm với nhau vài ba câu nhưng không dám nói to sợ cá bơi mất. Tôi rất cẩn thận nhưng cuối cùng người câu được cá lại là anh, lúc đó tôi cũng có đôi chút ấm ức. Chỉ khi anh chìa con cá vẫn đang giãy đành đạch về phía tôi và nói tặng tôi, tôi mới thấy mình thật trẻ con.



Ngày tháng vẫn êm đềm trôi, chúng tôi vẫn âm thầm xích lại gần nhau hơn một chút trên đường đời. Tuy không biết khi nào mới trở lại như chúng tôi trong quá khứ nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận rằng hạnh phúc vẫn đang đến gần hơn nữa mỗi ngày qua.




o0o



“Em đang nghĩ gì thế?” Tiếng anh cất lên giữa buổi trưa yên ả, dưới tán cây xanh rậm rì khiến tôi giật mình.


“Không có gì, chỉ là chuyện vớ vẩn thôi mà…” Tôi ấp úng nói. Thực ra tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ đang nghĩ rằng anh dạo gần đây có vẻ gầy hơn trước, mắt cũng trũng sâu hơn. Có lẽ là do công việc căng thẳng.


Cũng chính vì thế mà tôi mới kéo anh ra ngoại thành chơi.


Nằm hẳn xuống tấm thảm lá vàng, tôi giật mình nhận ra mùa thu đã đến từ lúc nào. Những chiếc lá trên cây bị gió cuốn đi lần lượt đáp xuống mặt đất, khoác cho mảnh đất một màu đỏ rực rỡ, đẹp đến nao lòng.


Anh ngồi bên tôi, khẽ vươn tay nắm lấy tay tôi rồi siết chặt. Một tâm hồn lãng mạn như anh đứng trước thiên nhiên đẹp đẽ thế này chắc hẳn xúc động lắm. Tôi rất muốn chia sẻ cùng anh những cảm xúc trong lòng nhưng không thể tìm đủ từ ngữ để diễn đạt, nên rốt cuộc chỉ có thể nắm tay anh chặt hơn một chút và mỉm cười với anh.



Anh quay mặt nhìn tôi, ánh mắt vấn lấp lánh nhưng mơ hồ trong đó có cả sự xao động. Tôi không biết mình nên làm gì, nhưng bản thân thì không thể ngừng nhìn vào đôi mắt ấy.


Anh đưa tay chạm vào khuôn mặt tôi. Đã lâu rồi tôi không trải qua cảm giác này, rung động, gợi cảm và nhức nhối. Đó cũng chính là những cảm xúc mỗi khi có những va chạm tinh tế giữa chúng tôi. Và tôi đã khéo léo che giấu chúng cùng vô vàn những cảm xúc khác.


Chỉ đến hôm nay, giữa khung cảnh này, tôi chợt gặp lại những cảm giác ấy ,có điều chúng mãnh liệt hơn, dữ dội hơn và khiến tôi chao đảo.



Anh cúi xuống thấp dần, bờ môi chúng tôi chạm nhau. Nhẹ nhàng.


Anh dời ra xa và nhìn tôi một lần nữa. Rồi như không kiềm chế được, những nụ hôn rơi xuống không ngừng.


Đam mê…



Mùa thu năm ấy đầy lá vàng bay…và những nụ hôn rơi xuống.
T.B.C

Thứ Hai, 27 tháng 4, 2009

[Long fic]Timeless 8

T.i.m.e.l.e.s.s (tt)








Chap 8: Cuộc nói chuyện






Từ hôm đó, chúng tôi dần dần bớt ngượng ngập và trở nên cởi mở hơn một chút. Có lẽ thời gian đúng là phương thuốc hữu hiệu cho nhưng vết thương. Mặc dù đôi khi tôi vẫn có cảm giác nhói lên trong ngực mỗi khi nghĩ về quá khứ, tôi nhận ra Yunho của hiện tại đã thay đổi phần nào.


Anh vẫn dịu dàng, ấm áp nhưng đôi mắt đa tình nay chỉ còn lại những ánh buồn vương vấn. Anh vẫn chu đáo, nhẹ nhàng nhưng tôi không còn thấy một người thích thể hiện trước mặt nữ giới nữa. Chỉ đơn giản là anh ở bên cạnh tôi, toàn tâm toàn ý đối với tôi.


Tôi biết anh đang muốn chuộc lại những điều đã gây ra cho tôi hai năm trước, điều mà anh biết đã tổn thương tôi rất nhiều. Nhưng chính những cử chỉ chăm sóc ấy lại khiến tôi e sợ.


Tôi sợ rằng nó chỉ là nhất thời, chỉ vì anh đang nỗ lực bên cạnh tôi mà thôi. Tôi sợ khi tôi đã có thể bỏ quá khứ lại phía sau hoàn toàn, anh sẽ lại trở về con người cũ. Tôi vẫn luôn lo sợ.


“Em uống nước này!”


Tiếng của anh cất lên kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ miên man. Tôi mỉm cười đón lấy lon nước ngọt anh đưa. Anh ngồi xuống cạnh tôi, phóng tầm mắt ra mặt biển xanh thăm thẳm ngoài xa. Chúng tôi vẫn thường ra ngắm hoàng hôn trên biển như thế này mỗi buổi chiều. Được chứng kiến khoảnh khắc huy hoàng cuối cùng của một ngày, được từ từ thưởng thức những tia nắng đỏ cuối cùng vụt tắt là điều tôi yêu thích. Những giây phút ấy khiến tôi cảm thấy dễ chịu nhưng cũng ngập tràn nuối tiếc.


Tôi tiếc tuổi thơ tôi trôi qua, tiếc tuổi thanh xuân vẫn đang trôi qua và tiếc cả những giây phút hiện giờ tôi đang tồn tại. Đôi khi con người bất lực đến không chịu đựng được, chỉ có thể thấy điều mình ao ước níu giữ trôi qua mà không cách gì ngăn lại được.



Tôi không biết Yunho đang nghĩ gì, anh chỉ ngồi im lặng bên cạnh tôi rồi thỉnh thoảng thở dài. Rồi anh đột nhiên cất tiếng nói khiến tôi nín thở lắng nghe.


“Từ khi em đi…anh cũng đã thử ra biển vài lần. Chỉ là tìm một điều gì đó cho bớt trống trải bới cuộc sống bận rộn mà anh vẫn thấy cô đơn quá. Nhưng mỗi lần ra đến biển, chỉ có cảm giác cô độc bao vây lấy anh, nuốt trọn anh và khiến anh chết chìm trong nó. Chỉ đến khi nghĩ về em, về quá khứ chúng ta đã có mới khiến anh lấy lại được hơi thở của mình. Có thể em hoài nghi, nhưng những tháng ngày không có em thật khó khăn…”


Tôi im lặng nghe anh nói, cảm giác tim đập liên hồi trong lồng ngực. Tôi không muốn nhắc lại điều đã khiến tôi tưởng như đau khổ đến chết, nhưng rồi không hiểu điều gì khiến tôi bật hỏi.


“Vậy còn cô gái hôm ấy… anh với cô ấy…” Nghẹn lời, có lẽ tôi vẫn chưa sẵn sàng.


Anh im lặng bối rối, tôi muốn đứng lên đi về nhưng anh lại nói, giọng nói như níu kéo tôi lại.


“ Sau hôm đó anh có gặp cô ấy hai lần. Một lần là để xin lỗi và nói với cô ấy có lẽ anh không thể gặp cô ấy được nữa. Lần thứ hai là vì cô ấy dọa sẽ tự tử nếu anh không tới, nhưng anh cũng chỉ đến nói rằng cuộc sống là của cô ấy, do cô ấy quyết định, không liên quan đến anh…”


Tôi nhướn mày nhìn anh. Dù tôi không chịu đựng được chuyện anh quan hệ với cô gái đó, tôi cũng không thể đồng ý khi anh nói những lời lẽ vô trách nhiệm như thế với người anh đã từng chung chăn gối.


Anh ngập ngừng khi thấy ánh mắt tôi, thở dài rồi nói tiếp “…đừng nhìn anh như thế, đúng là nghe có vẻ vô trách nhiệm, nhưng lúc đó thật sự anh rối lắm. Em bỏ đi, rồi cô ấy cứ gọi điện mãi…Anh xin lỗi. Nhưng anh chỉ nghĩ rằng cách duy nhất để em quay lại là anh cắt đứt hoàn toàn với cô ấy. Vậy mà cuối cùng em cũng không quay lại.”


Những lời cuối cùng anh nói rất nhỏ, như bị gió biển vô tình nuốt mất. Nhưng tôi vẫn có thể nhận ra đôi chút trách móc trong câu nói ấy.


“Em có phải xin lỗi anh vì đã không quay lại không?” Tôi cảm thấy mình đang bị anh kết án.Nghe vậy, anh hốt hoảng nhìn qua tôi, khi thấy khuôn mặt tôi không chút biểu cảm, anh thở dài.


“ Anh xin lỗi. Tất cả là lỗi của anh. Chính vì thế mà hai năm trời anh không dám liên lạc với em. Nhưng bây giờ…anh thật sự rất muốn gặp em. Nên dù sợ em sẽ từ chối như hai năm trước, anh vẫn muốn thử.”




Tôi nhìn anh, cái dáng ngồi thẳng đầy vững chắc ấy khiến tôi nao lòng. Có lẽ thời gian qua anh cũng đã mệt mỏi không kém gì tôi. Có lẽ tôi nên dừng việc hành hạ tinh thần anh lại để có thể một lần nữa chạm vào trái tim anh. Tôi nói, mắt hướng ra biển, những tia nắng cuối cùng đã vụt tắt, chỉ còn lại ráng hồng rực rỡ một góc trời.


“Chuyện cũ coi như xong. Em không muốn nhắc lại nữa. Từ ngày mai chúng ta là những con người mới. Kim Jaejoong mới và Jung Yunho mới. Chúng ta có thể xây dựng một mối quan hệ mới” Rồi như sợ anh hiểu lầm, tôi vội nói thêm “Quan hệ bạn bè chẳng hạn.”


Anh nhìn tôi, tuy nắng đã tắt nhưng dường như tôi vẫn thấy nắng trong mắt anh. Rôi anh mỉm cười và gất đầu. Tôi sợ mình lại chìm đắm trong nụ cười và anh mắt ấy mất. Đứng lên khỏi bãi cát, tôi phủi phủi quần rồi nói, vẫn chưa dám nhìn vào mắt anh.


“Đi về thôi, trời tối rồi.”




Bóng chúng tôi in trên bãi cát, song song.





T.B.C

Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2009

[Long fic]Timeless 7


T.i.m.e.l.e.s.s (tt)










Chap 7: Đi dạo bên bờ biển



Con đường dốc thoai thoải dẫn tôi đến một bờ biển vắng. Một vài người cũng đang đi bộ trên bờ biển, thỉnh thoảng sóng lại dạt vào xoá đi những dấu chân để lại trên cát.


Tôi nhận ra mình quá nhỏ bé trước biển cả bao la , trước những đợt sóng tràn vào bờ như chực chờ cuốn tôi đi đến một nơi xa xôi nào đó.


Những con hải âu tung đôi cánh trắng trên mặt biển buổi sớm khiến lòng tôi đôi chút dịu lại, những cảm giác sợ hãi, lo lắng cũng dần dịu xuống. Bờ biển có vẻ đông dần lên.



Nhớ khi cùng gia đình đi biển, tôi lúc đó chỉ là một thằng nhóc vô tư, không nghĩ gì đến chuyện thế gian.Giờ nghĩ lại có cảm giác như đang nhớ về một kiếp nào khác trong cuộc đời mình. Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ còn có thể vô tư như lúc đó.



Khi nhìn thấy anh trên chuyến tàu , ngồi trên ghế cạnh tôi, tôi đã nhen nhúm lên hy vọng rằng đó là định mệnh. Tôi muốn tin tất cả những sự tình cờ đó là do bàn tay sắp đặt của số phần…và tôi mong muốn một cơ hội cho tôi và anh. Tôi có thể cảm nhận được tình cảm anh dành cho tôi qua ánh mắt bối rối nhưng dịu dàng. Tôi cũng hiểu anh đã phải day dứt rất nhiều khi quyết định đến tìm tôi sau hai năm trời không liên lạc. Tôi cũng biết rõ ràng là tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm.


Nhưng rồi kí ức về ngày hôm ấy lại trồi lên như một bóng ma ám ảnh lấy tôi. Tôi biết nếu chấp nhận quay lại với anh, tôi phải quên đi chuyện cũ. Bởi nếu để những thứ đó ám ảnh, tôi sẽ mãi mãi không bao giờ có can đảm nắm lấy bàn tay ấy một lần nữa.



Sóng vẫn mãi mãi tìm về phía bờ, cũng như tôi mãi mãi tìm kiếm cho mình một tình yêu bất tận. Tôi biết không có thứ gì là mãi mãi, nhưng không hiểu sao vẫn muốn một lần được chạm vào nó, được cảm nhận nó trọn vẹn. Có lẽ tôi đã quá ảo tưởng.





“Jaejoong ah!”



Là anh, dù không quay lưng lại tôi vẫn có thể nhận ra đó là anh. Dịu dàng , ấm áp và đôi chút dè dặt, anh tiến đến gần bên tôi nhưng vẫn giữ lại giữa chúng tôi một khoảng cách. Rồi anh im lặng chờ đợi.


Tôi biết anh không có can đảm chạm vào người tôi bởi anh sợ tôi sẽ từ chối, sẽ gạt tay anh đi không chút suy nghĩ như hai năm trước.


Vì thế tôi xoay người lại và mỉm cười với anh. Tôi không biết tôi có sai hay không khi làm thế này, chỉ là tôi muốn cho chính mình một cơ hội. Để ít ra đến cuối cùng, tôi sẽ không phải hối hận với bản thân mình vì đã không cố gắng.



Gió biển thổi vào bở mang theo vị mặn mà, thổi bên tai chúng tôi khiến cho lời đáp trả của tôi chỉ còn là một tiếng thì thầm.



“ Có chuyện gì vậy, Yunho?”



Anh ấp úng một lúc thì mỉm cười hiền lành nói không thấy tôi trong phòng, nghĩ tôi đi ra bở biển nên tìm đến đây.



Mặt trời đã lên cao.




T.B.C

[Long fic]Timeless 6


T.i.m.e.l.e.s.s (tt)









Chap 6: Nhà trọ




Xuống ga tàu, tôi và anh gọi một chiếc taxi rồi đem đồ đạc chất vào cốp xe. Cũng chẳng có gì nhiều, cả tôi và anh đều chỉ mang mỗi người một cái vali.



Xe chạy nhanh qua những con đường nhỏ, một bên là dốc vui cheo leo, một bên lại là sườn đèo, xa xa còn có thể thấy màu xanh nhàn nhạt của biển sớm. Những rặng phi lao nghiêng mình theo làn gió biển mang theo vị mặn nồng. Đúng là đã lâu lắm rồi tôi không đi chơi biển, tự nhiên gặp lại mới thấy nhớ nhung như nhớ một thời đã xa lắm rồi.



Anh ngồi bên cạnh im lặng không nói gì chỉ chăm chú nhìn vào cửa xe phía bên kia dù bên đó chỉ toàn vách núi. Tôi giật mình nhận ra mắt anh đã có nếp nhăn rồi. Mới hai năm thôi mà…


Đường đến nhà trọ có vẻ còn khá xa, người tài xế taxi vừa lái xe vừa vui vẻ kể với chúng tôi về danh lam thắng cảnh của vùng này. Tôi vừa nghe vừa hỏi chuyện nhưng tâm trí một phần vẫn chú ý đến anh. Anh ngồi tách ra khỏi tôi về phía bên kia cửa xe, cũng chẳng xa cách gì nhiều mà tôi thấy giữa chúng tôi như một vực sâu hun hút không đáy, chẳng có gì có thể lấp đầy được.


Mãi rồi cũng tới. Người tài xế vui vẻ chúc chúng tôi đi nghỉ vui vẻ, còn đưa danh thiếp nói nếu muốn đi đâu cứ gọi, sẽ lấy giá ưu đãi. Sau khi gửi tiền cho người tài xế, tôi lững thứng xách cái vali về phía nhà trọ, anh im lặng đi phía sau tôi, vẫn giữ một khoảng cách.


Gió sớm thổi khiến con người có cảm giác thư thái. Tôi hít một hơi rồi quay lại đằng sau nói với anh “Nhanh lên Yunho ah!”.


Anh dường như có chút giật mình, rồi lật đật đi lên gần tôi hơn, ánh mắt đầy bối rối. Tôi không nói gì nữa, chỉ tiếp tục bước, cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường. Tôi phải chăng lại đang mạo hiểm với trái tim một lần nữa?



Tôi hai năm trước đã ra đi mà không níu kéo, bởi tôi tin chắc anh không phải thuộc về tôi.


Bây giờ, tôi chỉ muốn một chút an nhàn bên cạnh anh thôi, thuộc về hay không thuộc về cũng không quan trọng nữa rồi.


Người chủ nhà vui vẻ dẫn chúng tôi đến phòng và giao tận tay chìa khoá phòng. Ông nói có hai chìa khoá phòng để tiện nhỡ lạc mất một chìa thì vẫn còn chìa kia rồi hỏi tôi có muốn giữ luôn hai cái hay để ông giữ một cái. Nghĩ ngợi một hồi, tôi nói thôi để tôi giữ luôn hai cái, rồi đưa một cái cho anh. Sau khi dặn dò một vài thứ, người chủ rời đi, để chúng tôi cùng đồ đạc trước cửa một căn phòng nhỏ sơn trắng.


Bên trong đồ đạc khá đơn giản, do không lường trước được sẽ trở thành hai người nên tôi chỉ đặt phòng đơn, rốt cuộc cũng chỉ có một tấm trải , một chăn, một gối. Tôi bối rối một chút rồi quyết định lát nữa sẽ nhờ chủ nhà đưa thêm một bộ chăn màn nữa. Ngoài ra thì phòng còn một cái TV nhỏ, một cái bàn cũng nhỏ bằng gỗ màu trắng được đóng khá đơn sơ nhưng dễ nhìn. Mọi thứ trong căn phòng này đều có vẻ nhẹ nhàng và ấm cúng.


Một lúc sau chúng tôi cũng sắp xong đồ đạc vào cái tủ ở góc phòng. Tôi tự nhiên muốn đi dạo một lát , rồi lại băn khoăn không biết có nên rủ anh đi cùng không. Nghĩ ngợi một hồi, tôi quay qua định gọi anh thì thấy anh đã nằm ngủ ngay trên sàn nhà. Có lẽ chuyến đi dài cộng với việc không ngủ khiến anh trở nên mệt mỏi như thế. Tôi thở dài, lôi đống chăn màn trải ra rồi đầy anh nằm lên đó.


Tôi vẫn còn nhớ rõ anh rất dễ ngủ, hễ ngủ thì chẳng biết trời chăng gì. Không như tôi, luôn giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm vì những giấc mơ không đâu, tôi rất khó ngủ. Hồi đó, khi còn ở cùng nhau, mỗi lần tôi giật mình tỉnh dậy đều thấy mình đang nằm trong vòng tay anh. Lúc đó đã tự cười mình ngốc nghếch đã mơ những giấc mơ kì lạ về việc anh rời bỏ tôi. Nhưng hình như cũng không hẳn là những giấc mơ ngốc nghếch thì phải.



Sắp xếp xong chỗ ngủ cho anh, tôi bước ra khỏi phòng rồi khoá cửa lại, mang theo chìa khoá của mình. Chìa khoá còn lại anh vẫn đang cầm.



Hỏi đường ra bờ biển xong , tôi cảm ơn chủ nhà rồi lặng lẽ bước đi. Cảm nhận từng cơn gió thốc vào mặt khiến tôi tỉnh táo lại và nhận ra bản thân đang nhen nhúm một niềm vui không tên.



Niềm vui ấy…có đúng không?





T.B.C

Thứ Năm, 23 tháng 4, 2009

[Song] I dream a dream - Susan Boyle

I dream a dream

Singer: Susan Boyle








I dreamed a dream in time gone by

When hope was high

And life worth living

I dreamed that love would never die

I dreamed that God would be forgiving

Then I was young and unafraid

And dreams were made and used and wasted

There was no ransom to be paid

No song unsung, no wine untasted

But the tigers come at night

With their voices soft as thunder

As they tear your hope apart

And they turn your dream to shame

He slept a summer by my side

He filled my days with endless wonder

He took my childhood in his stride

But he was gone when autumn came

And still I dream he'll come to me

That we will live the years together

But there are dreams that cannot be

And there are storms we cannot weather

I had a dream my life would be

So different from this hell I'm living

So different now from what it seemed

Now life has killed the dream I dreamed.

Đó là những câu hát khiến tôi nhận ra có bản thân mình trong đó.Một chút gì đó day dứt, hối hận...nhưng hy vọng nhẹn nhóm trong lòng cũng trở nên mạnh mẽ hơn.

Người phụ nữ ấy khiến tôi khâm phục và tự hào. Cầu chúc cho những gì tốt đẹp nhất đến với bà.

[Long fic]Timeless 5


T.i.m.e.l.e.s.s (tt)








Chap 5: Trên chuyến tàu



Anh mỉm cười buồn buồn khi tôi hỏi anh về cuộc sống hay giờ. Anh nói anh vẫn vẽ tranh, vẫn sáng tác nhạc và hiện đang cộng tác với một nữ ca sĩ trẻ để làm một album. Tôi ngồi nghe, gật gù một chút rồi thôi. Thực ra những chuyện như thế lên mạng search là ra liền , chẳng cần đợi anh nói lại như lúc này.


Toa tàu vắng ngắt. Giờ tự nhiên tôi lại buồn ngủ ghê gớm. Cả đêm qua vì sự tình cờ gặp lại anh mà tôi đã không thể chợp mắt được chút nào hết. Đầu óc bị những hồi ức làm cho nhức nhối. Nói là đã quên, nhưng kì thực thì những kí ức đau buồn đó chỉ là được tôi cất vào một ngăn kéo nhỏ trong tim mình rồi khoá lại. Khi chìa khoá vô tình tra vào, những thứ đó lại tràn ra, ám ảnh. Và anh chính là chiếc chìa khoá đó.



Bốn giờ sáng, tôi thu người vào chiếc gối của mình, cảm thấy bản thân thật yếu đuối. Anh ngồi cạnh tôi, ánh mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ. Lúc đó tôi vươn tay ra là có thể chạm được vào khuôn mặt xương xương ấy. Nhưng tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để không làm gì ngu ngốc. Thu mình vào chiếc chăn được phát hồi đêm, tôi cố dỗ giấc ngủ. Trong cơn mơ chập chờn ấy, tôi như thấy bàn tay anh lướt trên mặt tôi, trên môi tôi và anh thì thầm những điều gì đó tôi không thể nghe rõ. Nhưng có lẽ chỉ do tôi quá mệt mỏi mà mê sảng đấy thôi.



Trong giấc ngủ chập chờn ấy tôi lại mơ, mơ những điều chắp vá còn lưu lại trong kí ức về những ngày hành phúc xưa cũ ấy. Tôi vẫn luôn muốn được đi thả diều, nhưng bản thân không có thời gian, cũng chẳng có khả năng làm cho con diều bay được . Rồi anh dẫn tôi lên một ngọn đồi ở ngoại thành, gió rất lớn, cánh diều bay rất cao, và ánh mắt anh ngập tràn nắng.


Rồi tôi lại thấy chúng tôi đi dạo dọc bở biển, hoàng hôn đỏ rực một góc trời. Tôi thấy tay anh nắm chặt lấy tay tôi, và anh đọc một bài thơ mà tôi biết chỉ dành riêng cho tôi mà thôi. Nhưng rồi tôi đã nhanh chóng quên mất bài thơ ấy.

Rồi tự nhiên một cô gái xuất hiện. Mái tóc rất dài, khuôn mặt rất xinh đẹp. Cô kéo anh về phía cô, dẫu tôi có cố gắng mấy cũng không thể làm gì được. Níu kéo mãi, cuối cùng anh cũng tuột khỏi tay tôi. Ra là tôi đã yếu đuối vô dụng như thế.



Tôi gào tên anh trong mơ, nhưng cổ họng khản đặc, chỉ còn lại những tiếng hức hức đầy uất nghen. Tôi thực ra đã có lúc nào quên? Đã có lúc nào thực sự rũ bỏ hết mọi đau đớn?




Giật mình tỉnh giấc thì nắng đã lên rồi. Nhìn đồng hồ cũng đã hơn bảy giờ sáng, còn khoảng hai tiếng nữa là đến ga của tôi. Tôi nhận ra toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hình như mắt còn có chút rát. Tôi bước vội qua anh để vào nhà vệ sinh. Quả nhiên mắt tôi lúc này đã đỏ như thỏ, chắc trong lúc nằm mơ đã đau thương đến nỗi khóc luôn thế này. Hy vọng anh không nhìn thấy tình trạng thê thảm của tôi lúc này. Hai năm qua tôi vẫn giữ được cho bản thân sống ngửng cao đầu cơ mà.






Khi tôi trở lại thì người ta đã phát đồ ăn sáng. Chỉ có bánh mì kẹp với mấy miếng chả.Tôi nhận từ tay anh , gật đầu cảm ơn. Trong khi rệu rạo nhai bánh mì và tu nước khoáng, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm trong những cảnh vật lướt qua điều gì đó đặc biệt. Chẳng có gì ngoài cây cối mọc bờ mọc bụi và gió cát. Anh ngồi cạnh tôi trong im lặng, đến giờ tôi vẫn chưa dám hỏi anh định xuống chỗ nào khi mà ga anh định xuống đã cách xa lắm rồi.



“Em…em định đi đâu?”


Tôi giật mình, suýt đánh rơi cả chai nước đang cầm trên tay.”Em sẽ xuống ga kế tiếp. Hôm trước đã đặt chỗ ở một nhà nghỉ ngay sát bờ biển rồi”.


Anh gật gật đầu rồi lại chìm vạo im lặng. Tôi không hiểu anh đang nghỉ gì nữa, chỉ có thể im lặng cùng anh. Rồi anh nhìn tôi một lần nữa, giọng có đôi chút nhỏ lại “ Anh có thể đến đó cùng em không?”


Tôi giương mắt nhìn anh, không biết phải trả lời như thế nào nữa. Có lẽ tôi đã nhất thời bị á khẩu rồi chăng? Anh nhìn thấy biểu hiện của tôi như thế thì tránh ánh mắt tôi, nói nhỏ “ Chỉ là anh hết chỗ để đi rồi, cũng chẳng còn chỗ nào để về bây giờ. Anh…định đến thăm em thì em lại đi du lịch thế này…Anh…”



Hai năm trời và anh chỉ định đến thăm tôi nhẹ nhàng vậy sao? Tôi vẫn không thể nói nên lời. Nhưng khi nhìn bộ dàng của anh lúc đó, tôi chợt thấy tội nghiệp.


“ Phòng em thuê cũng rộng, anh thích thì đến ở cùng cũng được” Tôi nói, mắt nhìn bâng quơ ra cửa. Tôi không muốn anh thấy mắt tôi lại đang đỏ lên. Tôi có lẽ lại đang gieo vào lòng mình những hy vọng mong manh nữa rồi. Tôi lại định ngu ngốc một lần nữa sao?



Tàu sắp vào ga.





T.B.C

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2009

[One shot] Không thể chạm vào

[One shot]Không thể chạm vào

Author: Spi







I don't know why, you said goodbye
Just let me know you didn't go forever my love
Please tell me why, you make me cry
I beg you please on all my knees if that's what you want me too.




Mọi thứ như mờ đi trước mắt Jaejoong khi anh gục xuống nền gạch ẩm ướt và lạnh lẽo của xưởng vẽ, tất cả chỉ còn lại văng vẳng tiếng bài Boulevard xa xôi vọng lại từ chiếc radio cũ.



Never knew that it would go so far







Why you lelf me on that boulevard








Thời gian luôn là thước đo chính xác nhất và cũng khắc nghiệt nhất, anh đã luôn nghĩ như thế khi trông thấy cha mình dần yếu đi trên giường bệnh.


Mọi thứ rồi đều phải có kết thúc, có mở đầu thì sẽ có kết thúc.


Mẹ anh đã nói thế khi kí vào đơn li hôn với cha khi anh mới năm tuổi để chạy theo tiếng gọi của con tim bà. Anh vẫn luôn nghĩ rằng lời mẹ anh là đúng.


Tất cả đều đã được định sẵn cho đến khi anh gặp người ấy. Trái tim khô cằn trở nên mềm yếu hơn nhưng cũng vì thế mà dễ bị tổn thương hơn. Người ấy đã có gia đình và có một cô con gái thật dễ thương. Lần đầu anh và người ấy gặp nhau là khi người ấy dẫn con gái vào mua một bức tranh tặng sinh nhật mẹ.


Tất cả chỉ mới là sự khởi đầu.





Anh không biết từ khi nào, người ấy từ từ bước vào cuộc sống của anh, và lôi kéo anh hòa nhập vào cuộc sống của người ấy. Chấm dứt những ngày dìm mình trong xưởng vẽ bên những bảng pha màu, chấm dứt những đêm chập chờn không ngủ do uống quá nhiều café đen, cũng chấm dứt cả những mối quan hệ lướt qua hờ hững.


“Anh nên sống có trách nhiệm với bản thân, Jaejoong shii” Người ấy đã nói thế khi gặp anh say khướt trong một quán rượu vắng. Có lẽ lời ấy không đến được não anh, nhưng nó lại thấm vào lòng anh cảm giác ấm áp vì được quan tâm…dù có thể chỉ là xã giao thôi.Yun Hee, con gái của người ấy rất ngoan, rất lễ phép và rất yêu bố của nó. Con bé thường xuyên bám lấy bố khi người ấy về nhà.


Anh còn nhớ ngày đầu tiên anh đến nhà người ấy là vào một đêm mùa đông, khi anh vô tình than thở qua điện thoại là chán ăn cơm vỉa hè. Và thế là người ấy hẹn anh đến nhà ăn cơm.Yun Hee rất quý anh, nó quấn lấy anh và năn nỉ anh dạy nó vẽ tranh. Vợ người ấy rất hiền lành, cô dọn cơm bưng lên cho cả nhà và vui vẻ mỉm cười nhắc con khi nó làm nũng anh quá.


Và đâu đó trong lòng anh chợt nhói lên một cảm giác rất mơ hồ…





Người ấy lấy xe đưa anh về, khi anh chuẩn bị bước vào nhà, người ấy mỉm cười nói “ Jaejoong hyung, hyung vào nhà cẩn thận nhé”. Anh cũng mỉm cười,cảm thấy trong lòng vẫn rất ấm áp. “ Về cần thận, Yunho”. Cái lạnh chỉ thật sự tràn vào khi xe của người ấy lướt đi, để anh lại một mình trước xưởng vẽ của mình.


Lạnh…





Và rồi những cuộc điện thoại tăng lên, anh nhận ra hai người nói chuyện rất hợp. Anh cũng nhận ra người ấy có quan tâm đến anh, dù có thể chỉ là bạn bè. Những lời nhắc nhỏ bình thường như “ Jaejoong hyung ah, hyung đi ăn cơm đi” hay “Jaejoong hyung, giờ này hyung còn vẽ sao, đi ngủ đi” cũng khiến anh có cảm giác được chăm sóc. Cũng có đôi khi người ấy phàn nàn không biết ai là hyung của ai nữa. Anh chỉ mỉm cười hiền lành.




Con gái người ấy hay đến xưởng vẽ của anh. Con bé nghịch ngợm đã suýt phá hỏng tranh của anh mấy lần, nhưng anh chưa bao giờ giận được nó. Con bé luôn biết cách xin lỗi khiến người ta không thể giận được. Và sau đó người ấy lại thay mặt con gái xin lỗi anh. Anh không bao giờ có thể chống lại hai cha con nhà này.



Đối với anh bây giờ, mọi chuyện rất tốt. Anh không cần phải tiến sâu thêm, cũng không cần phải lùi lại. Nhưng dường như mọi chuyện không phải lúc nào cũng trong tầm kiểm soát.





Anh cảm thấy dạo này cơ thể mình yếu hơn. Có nhiều triệu chứng khó chịu nhưng anh không muốn đi khám. Anh sợ bệnh viện lạnh lẽo, sợ ánh nhìn vô cảm của bác sĩ, sợ cả những mũi kim tiêm, những viên thuốc đủ màu. Đôi khi anh bị những cơn chóng mặt , đau đầu hành hạ nhưng nỗi đau ấy sao thấm được bằng nỗi đau trong lòng anh. Nỗi đau ngày càng khoét sâu khi anh nhận ra bản thân đã yêu người không nên yêu và anh sợ mình trở thành kẻ phá hoại cái thế giới hạnh phúc của người ấy mất.


Anh muốn được nhìn thấy người ấy cười, dù nụ cười ấy chẳng dành cho anh. Anh muốn người ấy hạnh phúc, dù niềm hạnh phúc đó anh không bao giờ chạm vào được. Có ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra bản thân đã sa lầy rồi, anh chỉ còn có thể mỉm cười tự diễu chính bản thân mình mà thôi.



Và anh không đi khám. Sâu thẳm bên trong, anh chờ đợi một cái chết mang anh đi khỏi thể giới này, giải thoát cho anh khỏi những dục vọng mà anh dồn nén. Anh sợ hãi mò mẫm trong bóng tối mong tìm được ánh sáng, rồi ánh sáng ấy hiện ra , anh vui mừng chạy về phía ấy, chạy mãi, chạy mãi…nhưng sao mãi không thể chạm vào được. Chỉ còn lại bóng tối nuốt trọn lấy anh cùng niềm hy vọng mong manh vụt tắt.


Phải chi ngày ấy người ấy không bước vào cửa hàng, không chen chân vào cuộc sống của anh, không khiến anh hy vọng như thế. Tất cả đều mơ hồ, chỉ có duy nhất một điều anh biết chắc là anh sẽ không bao giờ phá hoại cái gia đình mà anh luôn ngưỡng mộ. Đó là thứ mà tuổi thơ của anh luôn ao ước.


Anh mong khi anh trở về nhà, mẹ nhìn anh mỉm cười, khẽ trách anh khi quần áo bám đầy bụi bẩn do một trận bóng đá. Rồi anh sẽ đi tắm trong khi mẹ làm đồ ăn, mùi thức ăn thơm nức. Khi vào bàn, hai cha con sẽ huyên thuyên về trận bóng đá ban chiều, cha sẽ xoa đầu anh và khen anh giỏi.


Phải, đó là giấc mơ của anh.



Giấc mơ mà anh không bao giờ có thế đạt được.



Giấc mơ của tuổi thơ anh…








Come again you would release my pain
Anh we could be lovers again…




Màu trắng.


Anh tỉnh dậy , cảm giác đầu ong lên. Bàn tay anh lúc này nằm gọn trong tay người ấy. Anh nhìn con người đang gục đầu bên giường anh ngủ mà không nói nên lời. Anh muốn được tận hướng giây phút này thêm nữa, khi tay Yunho vẫn đang nắm chặt lấy tay anh.


Rồi anh thấy Yun Hee đang ngủ trên ghế shofa. Chắc là hai bố con lại đến chơi với anh thôi, như bình thường thôi mà. Anh thở dài, lay lay Yunho dậy. Người ấy nhìn anh mỉm cười hiền lành. “ Hyung làm sao mà ngủ quên trên sàn nhà vậy, làm em phải vác hyung vào trong này đấy”.


Nói thì nói thế, nhưng ánh mắt thì lại ánh lên những tia lo lắng. Anh thấy lòng ấm áp nhưng đồng thời cũng đau đớn như ngàn mũi kim đâm vào. Thì người ấy lo lắng cho anh… như một người bạn. Yun Hee hình như cũng vừa tình giấc lại gần anh mỉm cười, khi thấy anh cười lại thì nó sà vào lòng anh làm nũng. “ Cháu thấy chú Jaejoong nằm đó cháu sợ lắm, tưởng chú Jaejoong chết như ông già trong phim ấy”.


Anh cảm thấy bàn tay anh bị xiết mạnh. Ra nãy giờ hai người vẫn nắm tay nhau mà không để ý. Anh rút tay lại, xoa đầu Yun Hee nói “ Không có đâu nhóc, chú chỉ là ngủ quên thôi mà”.


Yunho bảoYun Hee ra ngoài chơi, còn bản thân ngồi lại với anh. Khi tiếng TV ngoài phòng khách đã vang lên, Yunho quay lại nhìn anh, ánh mắt nâu như có bóng mây che mờ. “ Jaejoong hyung … hyung đi khám nhé. Mai em đến đưa hyung đi”.


Anh lắc đầu từ chối, nói rằng chỉ do buồn ngủ quá mà lăn ra sàn nhà ngủ thôi, không có chuyện gì đâu. Người ấy nói mãi anh cũng không nghe, đành im lặng cam chịu. Nhìn khuôn mặt đó khiến anh rất rất muốn ôm, muốn hôn lên đôi mắt sâu thẳm, chiếc mũi cao và cả đôi môi đang cắn lại đầy băn khoăn ấy nữa. Anh nhận ra bản thân đã dần mất kiềm chế hơn rồi, và anh sợ khi anh không thể kiềm chế được nữa thì mọi chuyện sẽ đổ vỡ hết. Anh sẽ mất tất cả.



Khi Yunho ra về, anh tiễn hai cha con tận cửa rồi mới đi vào sau khi bóng chiếc xe đã khuất. Anh mệt mỏi nằm xuống , nhận ra bản thân hiện giờ thật thảm hại. Anh không thể làm điều gì khiến Yun Hee khóc, càng không thể khiến Yun Hee sau này giống anh, chỉ có thể mơ về một gia đình hạnh phúc, mãi mãi không thể chạm vào.



Anh cũng không thể làm bản thân đau khổ thêm nữa. Nếu cứ tiếp tục ở đây, chứng kiến hạnh phúc của người ấy như thế này, nỗi đau sẽ khiến anh làm những điều dại dột mất. Anh muốn kết thúc… thật sự kết thúc.




Never knew that it would go so far
Why you lelf me on that boulevard





Anh ra đi vào một buổi chiều mùa thu. Cái mùa đẹp đẽ ấy khiến anh càng đau lòng. Giữa khung cảnh đẹp đến nao lòng ấy, anh phải rời xa người đã khiến anh yêu thương và đau khổ, người ấy chắc hẳn cũng chỉ yêu thương anh như một người bạn thân.

Anh phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi.









Never knew that it would go so far….

























Why you left me on that boulevard















































































Đã hai năm sau khi rời khỏi Hàn Quốc, Jaejoong thật sự vẫn còn rất nhớ Yunho, nhưng anh biết tốt nhất nên kiềm chế sự nhớ mong ấy lại. Tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là sống nốt cuộc sống của mình, cách này hay cách khác , mà không làm cho ai phải đau khổ ngoài chính bản thân anh.


Mỗi đêm, trong căn phòng vắng lặng, trên chiếc giường rộng lớn mà lạnh lẽo. Những lúc như thế, nỗi nhớ càng cồn lên khiến anh không thể ngủ được. Những đêm trắng ấy được dùng để vẻ. Anh trút hết vào những bức tranh tâm sự của anh...sâu sắc mà thầm kín.



Bệnh của anh ngày càng nặng hơn, dường như tình hình càng ngày càng xấu đi. Anh hiểu mình đã không còn nhiều thời gian nữa rồi. Nhưng cũng có sao đâu, với một con người chẳng còn gì để mất như anh.








Một hôm chợt vào email của mình, anh giật mình thấy có một cái email đề Jung Yunho. Tay run run di chuột là click vào đó, anh sững sờ đọc những dòng chữ lướt qua mắt mình.




Jaejoong hyung !


Có lẽ chuyện này là sai, là không đúng, là không thể chấp nhận. Nhưng chẳng lẽ tôi phải để nó trong lòng mãi mãi không được nói ra ư? Tại sao anh lại bỏ đi?



Tôi cũng không biết nữa, anh có thể hiểu được những day dứt trong lòng tôi những tháng ngày qua không? Tại sao ông trời lại trớ trêu như thế? Tôi yêu vợ và Yun Hee. Họ xứng đáng được hưởng tình yêu đó. Nhưng khi tôi gặp anh, tôi nhận ra tình yêu đích thực là gì. Có lẽ một người an phận hiền lành như Hee Mi là một người vợ hoàn hảo. Phải, rất hoàn hảo. Nhưng tôi cũng nhận ra tất cả đều là tình thương thôi, là tình cảm của những người bạn tiểu học, trung học rồi đại học. Tôi lầm tưởng đó là tình yêu và tôi chẳng thể gặp anh để nói rằng đó là yêu. Bây giờ có phải tất cả đã muộn màng phải không?


Sai trái cũng được, lầm lẫn cũng được. Nhưng xin anh hãy về đây đi, dù chỉ là một lát thôi. Tôi thật sự đã hết sức chịu đựng rồi. Anh ác lắm, không thể không nói lời nào mà bỏ đ như thế, còn đáng mặt là đàn ông không hả? Cả tôi và anh đều hiểu thứ tình cảm đó là gì và chúng ta đều tránh né nó. Anh bỏ đi vì muốn bảo vệ gia đình tôi phải không? Nhưng xin anh hãy trở lại một lần thôi vì chúng ta cần nói chuyện.


Gặp một người rồi yêu người đó, nghe thì đơn giản mà sao khó khăn quá. Có lẽ hết kiếp này chúng ta cũng không thể bên nhau. Chỉ xin anh cho chúng ta một cơ hội gặp nhau lần cuối…Xin anh.


Chờ anh.
Yunho.















Anh thừ người trước bức thư, đầu óc rối tung. Nhưng rốt cuộc anh cũng đặt vé máy bay để trở về. Anh rất muốn gặp lại người ấy dù chỉ một lần. Lắng nghe giọng nói người ấy lần sau cuối, ghi nhận những hình ảnh ấy vào sau trong trái tim anh, bởi anh biết mình chẳng còn nhiều thời gian nữa rồiồi.








Just one more change , another dance...

















Chờ anh nơi phi trường là Yunho sau hai năm trời không gặp. Cũng chẳng có gì thay đổi lắm theo trí nhớ của anh. Hai người chỉ mỉm cười với nhau, Yunho đỡ lấy hành lý của anh rồi cùng bước ra khỏi phi trường. Về nhà người ấy ăn cơm, gặp cô bé Yun Hee giờ đã lớn, dễ thương hơn mà cũng lém lỉnh hơn. Hee Mi vẫn thế, nhẹ nhàng và dịu dàng. Nhìn thấy cô, anh thấy mình đầy tội lỗi.


Nhưng một người sắp chết như anh muốn níu kéo chút ấm áp cuối cùng nên vẫn cố sống cố chết về đây dù biết bản thân đã tàn nhẫn với Hee Mi quá rồi. Anh và người ấy đi uống rượu sau khi ăn cơm xong. Chẳng nói gì, chỉ có tiếng ly chạm nhau, có lẽ bởi anh mắt nói lên tất cả.



Đêm đó, Yunho không về nhà.


















Sau đêm ấy, Jaejoong đã bỏ đi trong im lặng như hai năm trước. Thùng thư điện tử cũng bị khoá. Yunho không thể tin rằng đó là lần cuối cùng được nhìn thấy người mà anh đã trót yêu thương, dù cả hai đều biết đó là tội lỗi.



Một bức tranh được gửi về địa chỉ nhà Yunho, Hee Mi nhìn bức tranh trầm trồ vì màu sắc, Yun Hee vui vẻ chỉ vào bức tranh “Appa kìa!”.


Yunho đem treo bức tranh ngay trong phòng làm việc và anh biết mãi mãi không thể quên người ấy, cũng mãi mãi không thể chạm vào người ấy , dù người ấy đã thật sự chạm vào con người sâu kín nhất của anh. Qua bức tranh người đàn ông trầm tư bên bàn rượu, Yunho hiểu cái chạm nhẹ của Jaejoong vào tâm hồn an cũng khiến anh được an ủi.















Mùa thu Seoul năm đó lạnh lẽo hơn mọi năm. Chỉ có lá vẫn đổ xuống mỗi buổi chiều là không thay đổi.


Xao xác…ngơ ngác…



Mãi mãi không thể chạm vào …hạnh phúc…ơi….!






























END












[Long fic]Timeless 4

T.i.m.e.l.e.s.s (tt)







Chap 4: Điều tình cờ của số phận




Tôi và anh im lặng ngồi cạnh nhau. Thật sự lúc này tôi không có gì để nói cả, tôi chỉ muốn đi khỏi đây ngay lập tức. Nhưng toa tàu này ngoài buồng toalet ra thì cũng chẳng có chỗ nào để tôi lánh đi cả.


Kể từ lúc nhận ra tôi, anh im lặng mãi. Có chăng là nói với người soát vé anh sẽ mua vé đi tiếp. Tôi cũng không rõ anh đang định đi đâu nữa, nhưng tôi mơ hồ hiểu là anh đang ở trên đoàn tàu này là vì tôi mà thôi. Cái cảm giác nửa vui mừng , nửa đau nhức đến quặn lại khiến tôi chỉ muốn nôn thốc ra. Chúng tôi đã không gặp nhau gần hai năm rồi, có cảm giác như là rất rất lâu rồi.


Ngày ấy, tôi và anh đều là những kẻ ham vui ham chơi, rong ruổi trên cõi đời này để tìm cái đẹp. Nhưng từ khi gặp anh, tôi dừng chân. Cả thể giới của tôi lúc đó dường như chỉ xoay quanh anh mà thôi, quay cuồng, điên đảo. Tôi đã có lúc tự nhủ chúng tôi là mãi mãi. Chỉ đến khi gặp anh thân mật với những cô gái khác trong giới nghệ sĩ, tôi mới biết thế nào là hoang mang, lo sợ.


Anh là người có tâm hồn nghệ sĩ, anh cần những nguồn cảm hứng bất tận. Tiếc rằng có lẽ chỉ một mình tôi là không đủ. Phải, chẳng có gì là đủ cả. Có lẽ tôi chỉ là một trạm dừng chân của anh trên con đường đời dài dằng dặc. Người lữ khách lấy cho mình chút nước, chút thức ăn rồi sẽ lại rong ruổi ra đi mãi mãi. Anh tìm kiếm ở tôi một chỗ dừng chân, lúc đó tôi cũng ngu ngốc nghĩ rằng như thế cũng được, miễn rằng tôi và anh vẫn còn được ở bên nhau. Có lẽ tình yêu thật mù quáng.

Căn bản thứ đã không thuộc về mình thì có níu kéo cũng vô ích. Tôi tự biết điều đó, nhưng trái tim lúc ấy lại không muốn hiểu. Nó đau đơn bắt tôi níu kéo, tin tưởng vào ảo ảnh không có thật. Và tôi cũng ngu ngốc tin rằng anh yêu tôi.


Anh vẫn bên tôi trong những ngày nắng hạ, trong buổi chiều thu muộn. Nhưng cũng có khi tôi bắt gặp anh bước đi cùng một vài cô sinh viên trường mĩ thuật, hay ngồi tâm sự với cô ca sĩ nào đó trong quán nước. Những lúc như thế, tôi chỉ có thể nhắm mắt cho qua, cất bước nhanh chóng rời khỏi chỗ đó. Tôi sẽ rẽ qua siêu thị, mua chút đồ ăn, nấu thật ngon rồi kiên nhẫn chờ anh trở về cùng dùng bữa. Có thể anh sẽ về và cùng ăn cơm với tôi, nhưng cũng có thể anh sẽ gọi điện báo anh về trễ. Dù thế nào thì tôi vẫn đợi. Tôi lúc đó tự thuyết phục rằng anh là một kẻ đa tình, nhưng người anh yêu nhất vẫn là tôi. Phải không?


Tất cả chỉ đến giới hạn khi ngay cả cái thế giới nhỏ bé của tôi cũng tan vỡ ngay trước mắt. Tôi có thể nhắm mắt cho qua khi anh ở bên ngoài, nhưng ngay cả ngôi nhà của chúng tôi, thành trì mà tôi cố gắng giữ gìn cuối cùng cũng sụp đổ. Tôi đã về sớm hơn dự tình một ngày trong đợt công tác , và nỗi nhớ anh khiến tôi chạy như bay về nhà , chỉ muốn được anh ôm một chút để nỗi mệt mỏi bay đi. Trời mưa rất to nhưng vì muốn về nhanh nên tôi đã đón taxi vội về nhà, chạy băng qua khoảng sân nhà không có mái che khiến người tôi ướt đẫm.





Nhưng có những điều có nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới…




Chờ đón tôi ở căn nhà thân yêu là quần áo vương vãi, là mùi ái ân nồng nặc xa lạ, và hình ảnh vẫn mãi đeo bám tâm trí tôi trong một thời gian dài. Tôi giờ cũng chẳng nhớ rõ lắm, hình như là ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn xấu hổ của cô gái ấy, chiếc ra giường nhàu nát , những khoảng da trần trắng bóc và rắn chắc… ánh mắt thất thần của người mà tôi đã nghĩ có thể yêu thương trọn đời.


Tôi biết tôi sai lầm, nhưng chỉ mãi tận lúc đó mới có thể chấp nhận được sự thật đó. Tôi đã bỏ cuộc.


Khi anh và cô gái ấy mặc lại quần áo và dọn dẹp những thứ mà hai người bầy ra, tôi nhẹ nhàng lên phòng thu dọn đồ đạc. Nhà là của anh, tôi vẫn còn ngôi nhà cũ mà hiện giờ tôi đang sống. Thật sự lúc đó chỉ mong thu dọn thật nhanh để mau chóng rời khỏi căn nhà ấy, nếu không tôi sẽ điên mất. Quần áo được nhét một cách vội vã nên nhàu nhĩ không chịu được, chưa bao giờ tôi cẩu thả như lúc ấy. Rồi những vật dụng cá nhân cũng nhanh chóng được quăng vào vali.




Khi tôi vác vali xuống, anh đang ngồi ở phòng khách, ánh mắt vô hồn. Tôi bước đến trước mặt anh, để lại trên bàn chiếc chìa khoá nhà rồi bước đi. Dường như đến lúc đó anh mới giật mình tỉnh lại, vội vã nắm lấy tay tôi, ánh mắt hốt hoảng không ngừng van lơn tôi đừng đi. Tôi muốn nhìn sâu hơn vào mắt anh, tìm kiếm chút gì đó hy vọng, nhưng tôi đã không còn đủ can đảm để làm việc đó.


Tôi đã rất cố gắng, cố gắng để bảo vệ mối quan hệ mong manh của chúng tôi. Chính tôi đã tự lừa dối là nó thật chắc chăn, thật bền bỉ. Ngu ngốc đến thảm hại như thế này, chắc chỉ có mình tôi thôi.



Tôi chỉ nói với anh tạm biệt . Ánh mắt anh lúc đó vừa đau đớn, vừa ngạc nhiên. Có lẽ anh không bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ rời bỏ anh, rằng chuyện gì xảy ra tôi vẫn ở đây chờ anh trở về. Nhưng chính anh là người đã phá huỷ nơi cuối cùng tôi cảm thấy an toàn cho chính tôi. Chính anh đã khiến tôi mất đi chỗ dựa cuối cùng để tiếp tục cố gắng. Tôi còn có thể làm gì khác ngoài việc ra đi. Chẳng lẽ có thể mặt dày tiếp tục ở lại với anh sau khi chứng kiến cảnh ấy. Đơn giản là tôi không thể.



Chiều hôm ấy mưa to lắm, tôi đội mưa một quãng trước khi bắt được một chiếc taxi. Hôm ấy về được đến nhà tôi ôm liệt giường.




Sau đó anh vẫn đến tìm tôi nhưng tôi luôn lẩn tránh. Tôi nhốt mình trong phòng, bật tai nghe thật to và chìm đắm vào những âm thanh hỗn tạp. Bỏ ngoài tai tiếng gọi cửa tha thiết và tuyệt vọng. Tôi không muốn mình lại bị nhấn chìm bởi những cám dỗ ấy nữa. Cũng phải mất một thời gian dài mới khiến tôi phục hồi trở lại.


Rồi cũng có lúc tôi nhận ra mình vẫn còn có thể cười.






Vậy mà cũng đã hai năm rồi.




“Anh định đến thăm em, không ngờ lại ngủ quên thế này, cũng may em lại đi đúng chuyến tàu này…”



Anh khó nhọc cất lời. Hai năm rồi, giọng anh vẫn thế, trầm trầm, đục đục và có gì đó thật cuốn hút.


Tất cả chỉ là tình cở thôi sao? Tôi, anh và chuyến tàu này ? Tình cờ ư?





T.B.C

Thứ Năm, 16 tháng 4, 2009

[Song]You-Evanescene



You
Singer: Evanescence







MusicPlaylist
Music Playlist at MixPod.com

















The words have been drained from this pencil

Sweet words that I want to give you

And I can't sleep I need to tell you
Goodnight

When we're together, I feel perfect

When I'm pulled away from you, I fall apart

All you say is sacred to me

Your eyes are so blue I can't look away

As we lay in the stillness

You whisper to me Amy, marry me

Promise you'll stay with me

Oh you don't have to ask me

You know you're all that I live for

You know I'd die just to hold you

Stay with you

Somehow I'll show you

That you are my night sky

I've always been right behind you

Now I'll always be right beside you

So many nights I cried myself to sleep

Now that you love me, I love myself

I never thought I would say this

I never thought there'd be You






Chợt nhớ lại bài này... và nhớ tới anh. Em vẫn chưa ngủ được mà trời thì chẳng bao lâu nữa sẽ sáng. Nhớ đến anh, nhìn thấy anh nhưng lại không bao giờ có thể chạm vào anh, có lẽ đó là điều day dứt nhất trong cuộc đời em. Nhưng em chấp nhận điều đó vì em vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Ngủ ngon và có giấc mơ đẹp nhé dù em biết giấc mơ đó chẳng bao giờ có em tồn tại...tình yêu ơi!



HCM
3:37AM

Thứ Ba, 14 tháng 4, 2009

[Long fic]Timeless Extra

T.i.m.e.l.e.s.s (tt)



EXTRA 1: Bạn thân & người yêu




Tôi là Kim Junsu, em họ của Kim Jaejoong, và là người yêu của tên ngốc Park Yoochun.


Chuyện tôi là người yêu của tên bạn thân nhất diễn ra như thế nào hẳn khiến các bạn tò mò lắm nhỉ. Tôi cũng không nhớ chúng tôi bắt đầu kết bạn từ khi nào. Có thế là khi tôi còn nhỏ, hình như là lúc học mẫu giáo , mà cũng có khi chúng tôi là bạn từ kiếp trước, bởi chúng tôi hợp nhau kinh khủng.

Tôi chỉ bắt đầu có ý thức rằng chúng tôi rất thân kể từ ngày tôi và Yoochun hợp lực đánh lại một nhóm khoảng sáu, bảy đứa chỉ vì tụi nó chê tôi yếu đuối. Khi tôi xông vào thằng nói câu đó, Yoochun vẫn còn đang cố níu tay tôi lại. Nhưng khi thằng đó quật tôi ngã xuống, thì tên ngốc đó đã xông vào cũng tham chiến.


Kết quả của trận đánh ấy tôi cũng chả nhớ rõ lắm. Hình như hai chúng tôi cũng có thể lết được về nhà. Vết thương thì tự chữa cho nhau. Tôi chỉ nhớ láng máng là mấy thằng kia cũng nằm lê lết bên vệ đường nhìn thảm hại không kém gì chúng tôi. Nhất là cái thằng đầu têu.


Lớn hơn một chút , cả tôi và Yoochun đều trở thành những chàng trai được trông đợi ở trường. Có lẽ bởi tôi bớt đi được vẻ yêu đuối, còn bản thân Yoochun thì lúc nào cũng tạo cảm giác cậu ta đang muốn tán tỉnh ai đó. Tôi không phủ nhận là tôi có khó chịu khi thấy Yoochun nhận được rất nhiều thư làm quen, nhưng bản thân lúc đó lại tự nhủ rằng tôi đang ghen tị với cậu ta. Tôi cũng nhận được thư, nhưng tôi ít khi đọc chúng. Thứ nhất là vì ngại trả lời. Thứ hai là vì tôi không muốn vương vào rắc rối tình cảm với con gái. Yoochun vẫn thường vui vẻ chọc tôi là đồ chết nhát.

Bản thân caYoochun nói thế nhưng cậu ta cũng chẳng có cô bạn gái nào quen được quá ba tháng. Cậu ta thường than là cảm thấy chán hay hết hứng thú gì đó. Và những lúc như thế, tôi chỉ có một mong muốn duy nhất là đập cho cậu ta một trận mà thôi.


Rồi chúng tôi cũng lớn lên, không còn là những đứa học sinh trung học nữa. Tôi và Yoochun tuy không học cùng ngành nhưng vẫn trong một trường đại học, bởi thế mà hai đứa tôi vẫn có thể ngồi ăn cơm trưa cùng nhau. Càng lên đại học, trình độ sát gái của cậu ta càng cao, rốt cuộc là cũng chẳng được mấy bữa trưa ăn cùng nhau.


Trong đầu tôi lúc đó vẫn luôn chỉ có ý nghĩ Park Yoochun là tên bạn thân thiết nhất, tuyệt nhiên không có gì cả. Nhưng cũng có thể là do tôi đã tự giới hạn chính bản thân mình bởi tôi có thể cảm nhận được chúng tôi còn có gì đó trên cả tình bạn.



Tôi và Yoochun lúc đó đã cùng thuê một nhà trọ, nhưng do học hành trái giờ nên chỉ buổi tối mới cái thể gặp nhau, miễn là một trong hai đứa không vì học thêm hay làm thêm quá mệt mà lắn ra ngủ mất. Càng đến những năm đại học cuối cùng, chúng tôi lại càng ít nói chuyện với nhau. Thực sự lúc đó tôi mơ hồ nhận ra là có điều gì đó giữa chúng tôi, nhưng vẫn tự bác bỏ nó.


Ngày tốt nghiệp, Yoochun kéo tôi đi ăn một bữa ăn mừng chỉ có hai đứa, từ chối hết mọi lời mời khác. Tôi đi cùng cậu ta, cảm giác rất vui vẻ khi có cậu ta bên cạnh. Khi đã uống ngà ngà say, Yoochun tự nhiên quay qua nhìn tôi đầy kì lạ, rồi lại quay lại uống tiếp. Có lẽ cũng đến chai thứ năm thứ sáu rồi. Tôi vội giật cái chai lại, ép cậu ta ăn chút đồ ăn. Vậy mà cũng phải dìu cậu ta về nhà.


Về đến nhà, vừa thảy được cậu ta xuống thì tôi cũng bị cậu ta kéo xuống theo. Kết quả là tôi ngã đè lên Yoochun, chắc lúc đó cậu ta đau lắm. Những lúc đó tôi chỉ kịp nhìn thấy anh mắt kì lạ của cậu ta, anh mắt khiến tôi không dứt ra được. Rồi cậu ta ép môi của mình vào môi tôi. Đó là nụ hôn đầu của tôi, không biết là nụ hôn thứ mấy của Yoochun.


Tôi lúc đó bị men rượu khiến bản thân không kiểm soát được. Rốt cuộc là cũng ôm hôn cậu ta lại không kém phần nồng nhiệt. Rồi cậu ta dần dần cởi bỏ hết quần áo của cả hai đứa. Chúng tôi say sưa hôn nhau trên sàn nhà.



Đó là lần đầu tiên của tôi… và lại với một thằng con trai.



Mãi sau này Yoochun mới nói với tôi rằng cậu ta đã nhận ra tình cảm lâu rồi. Nhưng vì thái độ hờ hững của tôi nên cậu ta nghĩ đó chỉ là tình cảm đơn phương , và vì thế mà ra sức quên đi. Kết quả của nỗ lực đó là việc cậu ta thay bạn gái như thay áo. Tôi ghét điều đó. Nhưng bản thân tôi cũng tự lừa dối bản thân không biết bao nhiêu lần, tuy không đến mức như cậu ta, nhưng đúng là cũng chẳng có tư cách nói ai.


Đó là sau này, chứ sáng hôm đó, khi hai chúng tôi tỉnh dậy thì đều hoảng loạn như nhau. Có lẽ tôi còn nhớ được đôi chút chứ Yoochun thì hình như quên sách sẽ. Tôi gần như bật khóc khi nghĩ rằng tất cả chỉ vì cậu ta nhìn nhầm tôi ra bạn gái cậu ta. Nhưng khi đó Yoochun vội vã ôm chầm lấy tôi và luôn miệng nói xin lỗi, rồi còn cả gan nói yêu tôi. Có lẽ vì thế mà tôi đã yếu lòng để cậu ta vỗ về như thế trong im lặng.


Tôi nghĩ chắc vì thứ tình cảm dồn nén trong lòng không được bộc phát ấy của Yoochun cộng thêm tác động của rượu đã khiến cậu ta làm tình với tôi đêm hôm đó. Còn bản thân tôi là vì tôi cũng thích cậu ta và có lẽ vì tôi tỉnh hơn chăng?



Sau lần đầu tiên ấy hai tháng, chúng tôi mới chính thức quen nhau. Lúc đó cả hai đã tìm được việc và bắt đầu đi làm. Ngày hai đứa rủ nhau đi ăn mừng còn kéo theo Jaejoong hyung và Yunho hyung, nhìn hai người đó khi ấy rất vui vẻ.


Tối đến khi về nhà, chúng tôi lại một lần nữa với nhau. Lần này không đứa nào thật sự say cả. Có lẽ vì đều không muốn quên đi những giây phút ấy. Sáng hôm sau thì Yoochun ngỏ lời và tôi đồng ý.



Có lẽ chuyện tình cảm của chúng tôi được xem là yên ả nếu lâu lâu tôi không gặp Yoochun tay trong tay với một cô gái nào đó. Tôi thường ngay lúc đó sẽ không nói gì,nhưng về nhà thì lại là chuyện khác. Khi Yoochun đã hết lời giải thích mà tôi vẫn cảm thấy không hài lòng, tôi sẽ qua nhà Jaejoong hyung ngủ. Mặc kệ cho cậu ta sang năn nỉ mấy ngày liền. Đến khi nào nhìn đến phát ngán khuôn mặt đau khổ của cậu ta tôi mới trở về.


Kì thực tôi tin là cậu ta yêu tôi, nhưng tôi biết cái tính trăng hóa thật sự là rất khó bỏ. Tôi cũng chỉ đành tự thuyết phục bản thân, coi nó như một thứ gia vị cho đời sống tình cảm của chúng tôi thêm phong phú mà thôi.


Nhưng nói gì thì nói, tôi biết bản thân mình vẫn hành phúc.


Hạnh phúc hơn một số người.



T.B.C

[Long fic]Timeless 3

T.i.m.e.l.e.s.s (tt)




Chap3: Chuyến tàu muộn và bạn đồng hành bất đắc dĩ




Khi tôi ra đến ga thì vẫn còn sớm hơn mười lăm phút. Do nôn nóng mà đến quá sớm, tôi thấy mình thật ngốc nghếch như một đứa trẻ con lần đầu được đi chơi xa vậy. Đứng trong ga tàu đêm là một trải niệm giác khá lạ lùng. Chung quanh tôi là những người đang chờ tàu hoặc đến đón người thân . Nhưng tất cả đều có điểm chung là vẻ mặt mệt mỏi, đôi mắt như díp lại bởi cơn buồn ngủ luôn chặc chờ đánh gục họ. Và tôi vẫn điềm nhiên đứng một mình trên ga tàu vắng đó.


Tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu vì sự cô độc của bản thân, kể từ khi anh bước ra khỏi cuộc đời tôi. Và cái khuôn mặt dửng dưng này có lẽ là do sự chai sạn đến cùng cực tạo nên.



Tàu đến muộn, tiếng nhân viên báo chuyến tàu sẽ đến trễ vang lên trong đêm tối. Tôi thu mình vào một góc, đưa tay che miệng ngăn tiếng ngáp dài. Những người xung quanh có vẻ cũng bắt đầu nóng ruột thì phải.



Người phụ nữ ngồi trong trạm thu phát vé khẽ thở dài. Cô ta bước ra khoảng sân ga vắng vẻ và khẽ vươn vai. Khi thấy tôi đứng ở đó, cô ân cần hỏi “ Tôi thấy cậu đến từ sớm, chắc đợi sốt ruột lắm rồi hả?”


Tôi chỉ khẽ mỉm cười và gật đầu, tôi cũng chẳng thể nói với cô ta là tôi đã quen chờ đợi đến độ không còn cảm giác sốt ruột là gì nữa rồi. Tôi có thể ngồi chờ anh hàng tiếng trời khi anh mải vẽ tranh nên không thể qua nhà tôi ăn cơm sớm. Hay khi bận biểu diễn và đi ăn mừng với bạn bè, tôi cũng sẽ vui vẻ đợi anh trong phòng khách.


Cảm giác chờ đợi cũng có cái thú vị riêng của nó, dù không phải ai cũng nhận ra và thưởng thức được nó rõ ràng. Đó là niềm vui khi tưởng tượng điều mình chờ đợi sẽ đến, và niềm vui nhỏ nhoi đó sẽ vỡ òa ra khi điều đó đến sau một thời gian dài chờ đợi. Nhưng niềm vui đó chỉ đến khi việc chờ đợi thật sự kết thúc. Bản thân tôi không hẳn lúc nào cũng được hưởng niềm vui đó, đơn giản vì anh đôi khi vì bận mà để tôi chờ đợi đến ngủ quên trên ghế , và đồ ăn thì nguội lạnh. Có khi thì vì chờ đợi dai dẳng khiến tôi bỏ cuộc. Và tất cả những gì tôi nhận được sau đó là lời xin lỗi của anh, có khi qua điện thoại, cũng có thể qua một mảnh giấy nhỏ để trong thùng thư. Và tôi lại dễ dàng xiêu lòng.



Có tiếng còi tàu xa xa vang lên. Cuối cùng thì chuyến tàu ấy cũng đến. Hít một hơi dài, tôi thở ra nhẹ nhõm. Có một niềm vui len nhẹ vào lòng, vì tôi biết thế nào tàu cũng về.



Mọi người trên sân dường như cũng đã tỉnh khỏi cơn buồn ngủ chập chờn nhờ tiếng còi dài, lục đục chuẩn bị lên tàu. Tôi ngồi ở toa số năm nên phải đi bộ ngược lên trên một đoạn. Khi đã bước được lên tàu, tôi bắt đầu tìm ghế của mình. Số hai sáu.



Bên cạnh chỗ tôi ngồi có một người đang ngủ gục, đầu dựa hẳn và cửa kính. Khi tôi bất chợt nhìn thấy anh ta, tự nhiên tim thắt lại. Có những điều mà đến chết con người ta cũng không thể quên. Chẳng hạn như dáng ngủ ngồi của người mà bạn tâm niệm là người mà bạn yêu thương nhất.


Tôi thật sự nghĩ rằng mình bị hoa mắt, cũng có thể là do cơn buồn ngủ và những hồi ức của quá khứ đã khiến tôi nhìn ai cũng ra anh. Sau khi cất đồ lên giá và định thần nhìn lại, tôi thở dài. Có lẽ tất cả là trò chơi của số phận. Sao tôi và anh lại có thể gặp nhau ở đây, trên một đoàn tàu, trong một cuộc đi nghỉ hè của tôi được?


Tàu chuyển bánh, tôi vẫn nhìn người ngồi cạnh tôi chằm chằm. Một phần chỉ mong anh ta tỉnh lại để tôi có thể hiểu rõ chuyện này. Bỗng người soát vé đến, sau khi kiểm vé tôi xong, anh ta có vẻ ngạc nhiên về người ngồi cạnh tôi.


“ Này, qua ga của anh rồi đấy! Dậy đi!!!”


Người ngồi kế tôi giật mình dụi mắt. Anh ta chỉ kịp nhìn lên người soát vé với ánh mắt lo lắng “ Qua mất rồi sao? Chết thật, tôi ngủ quên mất” Rồi nhìn qua tôi, anh mở to mắt đầy kinh ngạc.


“ Jaejoong?!?”


Tôi đã không thể nói nên lời từ khi anh cất tiếng gọi tên tôi. Tất cả những gì tôi muốn làm bây giờ là chạy ra xa khỏi chiếc ghế này… chạy ra xa khỏi anh.



T.B.C

[Long fic]Timeless 2

T.i.m.e.l.e.s.s (tt)



Chap2: Nghỉ phép , chuẩn bị lên đường



“Anh muốn nghỉ một thời gian, Minnie!” Tôi chậm rãi nói với sếp của mình, nhưng cũng là em họ của tôi như thế. Thực sự thì sau dự án lớn này, tôi cảm thấy mệt mỏi và cần nghỉ ngơi. Cũng đã đến lúc sử dụng những kì nghỉ phép bị hoãn lại do công việc ngập đầu. Shim Changmin ngửng đầu lên nhìn tôi, đôi mày hơi nhíu lại đầy bực dọc. “ Hyung lại mệt ở đâu ah? Đi khám chưa? Sao không dưng đòi nghỉ ?”


Changmin là thế, nó vẫn luôn để sự lo lắng đi cùng những lời gắt gỏng nhẹ nhàng. Tôi không muốn thừa nhận với nó, nhưng mỗi lần nó nói thế đều mang lại cho tôi cảm giác ấm áp vì được quan tâm. Nhưng với tư cách là hyung của nó, thật tình là không thể để nó thấy tôi yếu đuối. “ Không, chỉ là xong dự án này thì muốn tự thưởng cho mình thôi mà” Tôi nói, tay mân mê ly trà trước mặt. Sau một hồi nhìn tôi dò xét, nó mỉm cười nhẹ “ Em đã khuyên hyung nên đi chơi còn gì. Hyung đi đâu em sẽ đặt vé hộ cho. Hyung chỉ cần về trước tháng 9 là được”.


“ Hyung không đi lâu thế đâu, chỉ là muốn đi thăm thú một vài nơi chưa có dịp đi thôi. Giờ mới có giữa tháng sáu thôi mà. Hyung đi sớm về sớm. Có chuyện gì thì em gọi hyung là được.” Tôi cười cười nhìn nó, dù sao tôi vẫn muốn được tự đi hơn là để Changmin lo từ đầu tới cuối. Dù có là anh em thân thiết, đôi khi tôi vẫn muốn có những khoảng lặng cho riêng mình tôi.


Nó dường như cũng hiểu ý nên gật gật đầu vui vẻ. Khi tôi bước ra đến cửa nó còn gọi với theo “ Hyung không mua quà cho em là em trừ lương đó”. Tôi vẫy vẫy tay, trong lòng nghĩ nên nhặt cho nó mấy hòn sỏi đẹp đẹp là có thể được tăng lương ấy nhỉ.




Về đến nhà, tôi lên mạng tìm xem có nơi nào khả dĩ đi và ở lại chơi được khoảng một tháng. Nhìn đi nhìn lại, tôi quyết định đi đến vùng ven biển, ở đó có khu nhà nghỉ giá khá mềm , thế là tôi gọi điện để đặt phòng luôn.


Chợt nhớ đến hồi còn đi học, mỗi hè đều đi biển chơi. Lúc đó tôi vẫn chỉ còn là một cậu nhóc ham vui. Gia đình lúc đó vẫn còn rất vui vẻ, thỉnh thoảng thằng Junsu cũng theo cùng, còn dắt theo cả thằng Chun dù lúc đó hai đứa nó mới là bạn thân. Chỉ khi bắt đầu ra ở riêng để tiện cho việc đi làm, tôi mới không còn đi chơi hè nữa. Căn bản cũng chẳng có hè để đi vì công việc lúc nào cũng bận ngập đầu.


Khi còn anh ở bên cạnh , tôi với anh thỉnh thoảng cũng đi chơi , nhưng anh thích đi chơi núi hơn là biển, đối với tôi thì anh thích đi đâu tôi đi đấy. Giờ mới chợt nhớ đã lâu rồi không ra biển chơi.


Thực ra mỗi lần đứng trước biển, tôi luôn có một cảm giác rất mông lung, nhất là đứng trước biển đêm. Khi còn nhỏ, trong những kì nghỉ đi biển, mỗi tối mẹ lại dắt tôi ra biển chơi, nhưng thường chỉ đi một chút thì tôi lại sợ và chạy về. Có lẽ đó là cảm giác nhỏ bé và bất lực của con người trước sự vĩ đại của thiên nhiên. Tôi lúc đó cảm thấy bản thân sẽ dễ dàng bị biển cả nuốt chửng như con cá voi nuốt một con phiêu sinh nhỏ bé một cách dễ dàng và nhanh chóng.




Quần áo thì chỉ xếp vào vài bộ là xong, chỉ còn phải ra máy rút thêm tiền là có thể thoải mái đi chơi. Tôi chợt cảm nhận cuộc sống thật đơn giản, chúng ta chỉ việc làm ra tiền và hưởng thụ . Hoặc có lẽ tôi đang cố gắng ép mình tin rằng cuộc sống như thế là đủ. Dù sao hai năm qua tôi đã chỉ làm việc và làm việc, giờ tự thưởng cho bản thân cũng không có gì là sai.


Tôi chỉ mua được vé tàu đêm, cũng vào hè rồi, đương nhiên mọi người đều đổ ra biển và lên núi. Cũng may tôi thuê được một chỗ trọ lâu dài, cũng có thể vì tôi đề nghị ở lại lâu nên họ mới nhận. Nhân tiện ghé qua cửa hàng tạp hóa mua một ít đồ ăn đường và nước uống, tôi lại nhớ hồi còn nhỏ. Có lẽ bản thân khi cô đơn đều dễ dàng bị chìm đắm trong quá khứ, nhất là khi quá khứ dễ chịu hơn thực tại rất nhiều.

Con Chunnie tôi đem qua nhờ hàng xóm giữ hộ , đứa bé gái bên đó cũng rất quý con mèo dữ dằn của tôi. Thức ăn cả tháng của nó tôi cũng gửi qua để tiện cho nó ăn.



Tôi cũng cần đi đâu đó để lấp đầy khoảng trống cứ ngày một lớn lên trong lòng không gì khỏa lấp được.




T.B.C

[Long fic]Timeless

[Long fic] T.i.m.e.l.e.s.s



Yêu em cho đến khi thời gian ngừng lại
Khi em đã thuộc về anh mãi mãi
Khi ta hiểu rằng đó là số phận
Và em nhận ra thời gian là bất tận…






Chap1: Bưu phẩm , đĩa nhạc và biệt khúc





“Kim Jaejoong! Xin ra nhận bưu phẩm”. Tiếng người đưa thư cất lên trong buổi trưa yên ả khiến tôi giật mình tỉnh khỏi cơn mơ chập chờn. Trưa hè nóng nực cộng thêm sự mệt mỏi sẵn có khiến cho giấc ngủ không dễ đến lập tực biến mất.


Bê được chiếc thùng bưu phẩm vào đến nhà, tôi chợp nhận ra chưa kịp cảm ơn người đưa thư, lật đật chạy ra thì người đã không thấy đâu nữa rồi. Có lẽ tôi cũng bắt đầu lẩm cẩm rồi chăng.




Người gửi đề là Kim Junsu nhưng có lẽ các thứ trong đó là do Yoochun tự tay xếp vào, tên nhóc kia chắc cũng chẳng đủ kiên nhẫn đề xắp xếp tầng tầng lớp lớp những tập nhạc, đĩa album , những bức tranh nhỏ sao cho không bị xô lệch. Hai đứa này sau hai năm đi khắp nơi thì gởi lại cho tôi một đống này đây sao? Mỉm cười, bức thư đặt ở đáy thùng có những dòng ngắn ngủn vui vui vủa Junsu và vài dòng đặc sệt tình cảm của Yoochun, nói chung là hai đứa đều nói là nhớ hyung lắm. Thì tôi cũng nhớ hai đứa nó lắm chứ, chỉ là không thể dùng lời để nói hết được thôi.



Nhìn xấp album nhạc được gửi đến, tôi chợt nhận ra một trong số chúng cũng có trong đống album có sẵn của tôi.





...Timeless



Thì thời gian là vô tận mà, chỉ có con người là hữu hạn thôi. Bất giác đứng lên bỏ đĩa vào máy nghe nhạc, giai điệu bài hát cất lên, tôi thấy mình như lại chìm đắm vào kỉ niệm của hai năm trước. Tưởng chừng đã rất lâu rồi, nhưng cũng hình như mới chỉ hôm qua .




Anh không mong chúng ta là mãi mãi, nhưng chúng ta sẽ cùng cố gắng đến hết kiếp này nhé




Vâng, thì là kiếp này đây, tôi và anh vẫn tiếp tục, chỉ có điều chúng tôi giờ là hai đường thẳng song song không bao giờ có thể trùng nhau một lần nữa. Có lẽ trước đây là sai lầm…




…Thế còn giờ là gì?






Ngồi suy nghĩ mãi cũng đến tối, tôi không có cảm giác muốn ăn nhưng vẫn vào bếp nấu, chẳng hiểu sao lại còn nấu nhiều hơn mọi khi. Con Chunnie chạy vào dụi dụi vào chân, bình thường nó ăn thức ăn cho mèo, hôm nay đành cho nó ăn thức ăn dư ra vậy.






Anh không muốn kết thúc…




Vâng, thì anh không muốn kết thúc, người muốn kết thúc là tôi. Có lẽ sự mệt mỏi đó đã từ từ ăn sâu vào tâm can tôi đến không thể chống lại được, và rồi tất cả đã kết thúc vào buổi chiều mưa hôm ấy, như tất yếu phải sảy ra.




Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Có cảm giác như đó là chuyện đương nhiên, là điều tất yếu phải xảy ra. Như hai cục nam châm trái cực, chúng tôi hút nhau và bị thu hút không ngừng. Chỉ ánh mắt nhìn, cái chạm tạy nhẹ nhàng cũng khiến tôi lâng lâng cảm giác khó tả. Rồi những nụ hôn vội vàng trong buổi chiều tà ngày tôi tốt nghiệp, khi anh mỉm cười nói rằng anh muốn bên cạnh tôi mãi mãi.


Lúc đó tôi đã thực sự tin vào mãi mãi.





Anh là một nhạc sĩ, nhà văn, họa sĩ. Đã có lúc tôi hỏi anh sao anh lại gắn bó với nghệ thuật nhiều đến thế. Anh mỉm cười, nói rằng đó là định mệnh của anh. Tôi cũng phần nào hiểu được niềm say mê của anh mỗi khi nhìn anh ngồi bên giá vẽ hay nhìn những bản nhạc nháp được anh xếp lại sau khi đã vò nhàu nát cả buổi chiều. Trái tim anh là trái tim của người nghệ sĩ, lãng mạn và bay bổng. Tôi những tưởng sẽ có thể cũng anh bay tới những giấc mơ đó.



Nhưng có lẽ đó chỉ là vọng tưởng của riêng mình tôi mà thôi.




Bữa ăn tối trôi qua trong yên lặng, dọn dẹp xong tôi lại lết ra ngồi ở sopha, con Chunnie nhảy lên ghê ngồi cạnh tôi, thỉnh thoảng lại há miệng ra cạp cho tôi vài cái.Màn hình TV chuyển kênh liên tục mà tôi chẳng tìm thấy được cái gì để xem cho qua buổi tôi, dù sao bản báo cáo của tôi cũng đã xong từ hôm qua rồi . Chợt nhận ra bản thân thật là nhàn rỗi.


Khi chuẩn bị bỏ cuộc để vào giường đi ngủ, tôi chợt khựng lại khi TV chiếu một bài hát của anh. Bài hát về mùa đông, về giòng sông và về người yêu đã mãi mãi rời xa. Bài này anh đã ấp ử từ rất lâu rồi, nhưng chưa bao giờ thật sự hoàn chỉnh. Tôi cũng không ngờ có ngày được nghe lại bài này, lại còn qua một chương trình nhạc theo yêu cầu nữa. Nghĩ lại thì tôi và anh đã không còn gặp nhau được hơn hai năm một chút rồi. Không biết anh giờ này thế nào nữa. Những khi ngồi một mình, tôi không thể ngăn bản thân nhớ đến anh. Xin lỗi Chunnie, nhưng mày chỉ khiến tao nhớ đến anh ta thêm thôi, ai bảo mày là quà do anh ta tặng chứ.



Tôi đứng dậy tắt TV đi ngủ dù thật sự chưa thấy buồn ngủ lắm. Bài hát vẫn chưa kết thúc, nhưng tôi không muốn bản thân dấn sâu vào kí ức thêm nữa. Không phải cái gì đã qua thì nên cho qua luôn sao? Không phải cứ nhìn về phía trước thì nỗi đau của quá khứ sẽ dịu bớt sao? Kì thực thì nó vẫn âm ỉ cháy trong tôi, nhưng tôi vẫn tự tin là một người giỏi kiềm chế mà.



Tôi vẫn sẽ xem kí ức về anh là kỉ niệm đẹp, nhưng nỗi đau nó mang lại cho tôi lớn hơn tôi tưởng rất nhiều. Nhưng cũng có thể mọi chuyện không tệ như tôi nghĩ, đã lâu rồi tôi không còn nghĩ đến anh nhiều nữa. Có lẽ chỉ do hôm nay trời nóng, hoặc do thùng bưu phẩm hai đứa kia gửi về, cũng có thể chỉ vì bài hát vô tình nghe được. Nhưng nói chung tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, như chúng tôi đã hứa với nhau sao? Vậy thì nhớ nhung có ích gì đâu. Hãy cứ để mọi chuyện diễn ra như hai năm qua.



Yên ả, êm đềm… và vô vị.




Tôi lại chìm vào giấc ngủ.






T.B.C

Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2009

[One shot] Rainy Night

{One Shot} Rainy Nights





Author: Spi
Disclaimer: No one belong to me, except me.
Pairing : YunJae of DBSK
Category: Short fic
Status: Finished
Note: SA
Sumary: Đó là những đêm mưa, khi em chờ anh qua ô cửa kính…






Ngày…tháng…năm…

Em thích mưa lắm…và em biết anh cũng thích mưa, phải không anh?

Em thích cảm giác mưa đến với em qua những đầu ngón tay lạnh buốt khi em đứng dưới mái hiên hứng từng giọt từng giọt rơi lặng lẽ. Em thích cảm giác mưa đến với em qua từng thơ thịt khi em chạy nhảy trong khu vườn nhỏ đầy những chậu xương rồng thấp bé. Nhưng trên tất cả, em thích cảm giácmưa đến với em qua anh.

Khi anh đến trước cửa nhà em với chiếc dù đỏ đến kì lạ, với anh mắt nhìn em dịu dàng và với những giọt mưa đọng nhẹ trên mái tóc.


Kkhi anh mỉm cười và chạm nhẹ những ngón tay cũng lạnh ngắt nước mưa lên khuôn mặt em và xin lỗi vì anh đến trễ…



Khoảnh khắc đó em biết…



…em yêu anh…


Ngày…tháng…năm…



Sao anh lại hỏi em vì sao yêu anh?

Em cũng không biết nữa. Chúng ta không giống nhau chút nào cả . Em và anh là hai cá thể tách biệt , hai tâm hồn tách biệt.


Nhưng mỗi khi anh đến ôm lấy em vào lòng khi trời mưa tầm tã, để em tận hưởng hơi ấm dịu dàng của anh khi những cơn gió lạnh thổi về.

Em có thể chắc chắn rằng…

…em yêu anh…



Ngày…tháng…năm…


Mùa mưa sắp qua rồi, em cảm thấy như bản thân đang mất dần sự sống. Em sợ cảm giác cô đơn một mình, sợ cảm giác không có anh bên cạnh…


Chúng ta vẫn luôn bên nhau mỗi khi có thể, nhưng sao em vẫn chưa bao giờ thấy đủ cả. Em có quá tham lam không anh? Anh và em không thể mãi mãi ở cạnh bên nhau, nhưng em mong vẫn có anh trong những đêm mưa lạnh… Vì chỉ có anh mới sưởi ấm được trái tim đang khô cằn đến nứt toác của em.


Tại sao ai cũng được nhưng lại không thể là chúng ta hả anh? Chỉ vì chúng ta đều là hai người đàn ông sao?


Khi anh nhìn em với đôi mắt đau thương và nói với em điều em không bao giờ muốn nghe em biết rằng bản thân lại rơi vào chính lỗ đen của linh hồn mình, và em sẽ lại dìm mình vào thứ tình cảm vô vọng này một lần nữa.



Anh mắt nhức nhối của anh khiến em biết…

…em vẫn đang rơi…



Ngày…tháng…năm…


Trời mưa to quá, em lại bắt đầu lo sợ.


Em không sợ sấm chớp, em cũng không sợ mưa to gió lớn…


Em chỉ sợ anh bị ướt…

Cô dâu của anh bị ướt

Và đóa hoa cưới bị dập nát…


Có lẽ vì lo sợ mà em mới len lén đến nép bên nhà thờ nơi anh sẽ mãi mãi thuộc về người khác. Anh cười, cô ấy cũng cười, đóa hoa cưới vẫn tươi.


Nhưng sao em lại lạnh thế này? Từng cơn gió quật vào em lạnh buốt và em nhận ra bản thân đã không còn sức để bước đi.

Em thích mưa mà, sao mưa lại đối xử với em như thế?

Em yêu anh mà, sao anh lại đối xử với em như thế?

Khoảnh khắc anh nói “ Đồng ý”, em nhận ra mình đã không còn rơi nữa rồi, vì em đã chạm đến đáy của tâm hồn em, nỗi đen tối mơ hồ.


Ngày…tháng…năm…


Anh gọi điện cho em từ tuần trăng mật của anh…

…và nói rằng anh yêu em…
Em nhận ra em đã không còn đủ sức để mỉm cười nữa rồi. Mưa lạnh quá.

Em chưa bao giờ nói với anh điều này nhỉ, em thích cảm giác chờ đợi anh trong cơn mưa lắm. Bởi em luôn tin rằng anh sẽ đến, dù trễ hay sớm. Và khi em chạy ra đón anh, mưa sẽ giúp em che giấu những giọt nước mắt của chờ đợi, của trông mong.


Đã không biết bao nhiêu đêm rồi em chờ đợi anh qua khung cửa sổ trắng. Em cứ chờ đợi anh đến với em sau bao bộn bề cuộc sống, bao suy nghĩ dằn vặt và cả sau những nhớ mong thầm kín được chôn sâu trong trái tim anh và em.


Đó là những đêm mưa, khi em chờ anh qua ô cửa kính. Đó là những niềm say mê đến khao khát mà chỉ có anh mới có thể giúp em giải thoát khỏi sự dằn vặt của nó.


Khi anh chạm vào em , khi anh với em hòa hợp thành một…

…em biết em sẽ luôn yêu anh…


Và hôm nay em cũng sẽ đợi anh…

…đợi anh lần cuối của cuộc đời em…

Khoảnh khắc cuối của cuộc đời em, em nhớ về anh.

Ngày… tháng … năm…

Đêm nay mưa rất lạnh mà anh đã không còn em bên mình để sưởi ấm nữa . Anh không biết mình đã dùng hết bao nhiêu nghị lực của cuộc đời này để cười với vợ anh và đưa cô ấy về tận nhà sau khi nghe tin em đã mãi mãi không còn tồn tại trên cõi đời này nữa rồi.


Thời gian như ngừng lại khi anh nhìn xuống phiến đã hoa cương đứng lặng lẽ một góc nghĩa trang, khi anh thấm thía được nỗi đau thấm sâu vào từng tế bào và anh gục xuống. Tất cả những gì em để lại cho anh có thể này thôi sao? Một cuốn nhật kí sao có thể sưởi ấm cho anh? Sao có thể làm anh nguôi nhớ em? Sao có thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim anh được bây giờ?



Em ác lắm.




Kim Jaejoong
Mãi mãi yên nghỉ tại đây


Em mãi mãi yên nghỉ… còn anh thì sao? Anh sẽ làm sao đây khi không có em trong cuộc đời này, sẽ không còn tình yêu của em sưởi ấm? Em đang trừng phạt anh phải không? Giá như ngay lúc này em bước ra và nói với anh em chỉ đang đùa, anh nhất định sẽ không bao giờ để em rời bỏ anh nữa đâu…cho anh một cơ hội thôi mà.


Em yêu anh ư?


Ừ, thì anh cũng yêu em mà…



Ngày…tháng…năm…


Anh lại đến căn nhà này, dù đã không còn ai chờ anh ở nơi này nữa. Anh nhận ra việc có một người chờ đợi mình thì thật ấm áp.


Anh lạnh quá…


Anh cứ suốt ngày đến đây thế này khiến vợ anh không vui, nhưng nếu anh không đến đây thì anh sẽ khô héo mà chết mất. Anh cần em lúc này biết bao.



Anh chỉ thích ngắm nhìn em mỗi khi em nằm gọn trong vòng tay anh chứ không phải ngắm nhìn em qua những bức ảnh cũ. Em trong đó đang mỉm cười với anh mà sao xa vời quá… Anh muốn ôm lấy khuôn mặt ấy, chạm vào hơi ấm ấy…và nhận ra rằng chúng ta chưa bao giờ rời xa.



Em đã không còn bên cạnh anh nữa rồi, cuốn nhật kí này cũng chỉ còn lại mình anh viết thôi sao?



Anh rất muốn đi theo em, nhưng trách nhiệm của một người con níu kéo anh ở lại với sự sống. Nhưng anh biết tâm hồn anh đã chết rồi.



Ngày…tháng…năm…



Vợ anh muốn anh chấm dứt việc đi trễ về sớm. Anh đã nói với cô ấy anh không làm được.


Anh đã hy sinh cả tình yêu của mình để cưới cô ấy, nhưng trái tim anh đã bị em lấy đi mất rồi, không thể bán cho cô ấy như thân xác anh được nữa. Anh muốn có em bên cạnh lúc này biết bao, khi mùa mưa lại về mà anh cô độc quá.


Sao em không hiểu rằng chỉ có em mới là tình yêu của anh mãi mãi…sao em không chờ anh đến khi mọi sóng gió đã qua?



Dù anh có hỏi thêm ngàn câu hỏi nữa, cũng sẽ chỉ có thinh không trả lời anh.



Nhớ em quá…Anh biết làm sao đây?



Ngày…tháng…năm…


Vợ anh muốn ly thân, cô ấy đã dọn hết đồ đạc về nhà mẹ rồi. Anh không cản, cũng không muốn cản. Anh thấy có lỗi với cô ấy, nhưng trái tim anh vốn chưa bao giờ hướng về nơi khác ngoài em.


Hôm nay trời mưa lớn lắm, anh trên đường đến nhà của chúng ta đã trở nên ướt như chuột rồi ấy. Giá mà có em ở đó, chắc em sẽ lấy khăn cho anh lau, sẽ trách anh không mang dù, sẽ ôm lấy anh để sưởi ấm.


Giá mà có em…





Đêm nay mưa lạnh quá…



Ngày…tháng…năm….


Anh lại đến đây thăm em này. Anh hơi chóng mặt, chắc là do bị cảm, nhưng hôm nay tự nhiên muốn ra thăm em quá.


Anh nhớ khi chúng ta mới yêu nhau, anh đã không thể kiềm chế để được nhìn thấy em, để cảm nhận em bằng tất cả các giác quan của mình. Giờ tất cả những gì anh cảm nhận được là phiến đá hoa cương lạnh lẽo sừng sững. Không còn hơi ấm, không còn âu yếm…



Anh thích được nói chuyện với em thế này, còn hơn phải chấp nhận sự thật rằng em sẽ chẳng bao giờ nghe anh nói điều gì nữa.



Anh mệt quá, lại mưa nữa rồi. Anh mệt và lạnh.


Có phải em đang tiến về phía anh không? Jaejoong ah!


Em đến đón anh phải không? Em tha thứ cho anh rồi phải không? Nên em lại đến bên anh…


Anh có thể cảm thấy em rất gần, rất gần…


Chúng ta sẽ lại một lần nữa bên nhau mà không bao giờ rời xa… Không bao giờ còn những đêm mưa một mình nữa. Chỉ có chúng ta và mãi mãi…



Anh yêu em, Jaejoong ah!
END