Thứ Ba, 28 tháng 7, 2009

[One shot] You are my love, you are my soul

Nếu một ngày nào đó anh không còn tồn tại trên đời này bên tôi, tôi tin rằng bản thân vẫn có thể tiếp tục sống bằng thân xác này,duy chỉ có linh hồn là biến mất mãi mãi theo anh.



You are my love, you are my soul

Author: Spi
Pairing: YunJae
Rating: K+




...for My Luv, I’m always here beside you...



...Happy Birthday my Luvbaby...







Tôi và anh là một.





Ngày đầu tiên khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi đã biết thế nào là tình yêu sét đánh. Cảm giác đó tốt nhất chỉ nên trải qua một lần trong đời mà thôi. Lúc đó tôi có cảm giác mình như bị bệnh tim, lại thêm bệnh thiếu máu và rối loạn tiền đình. Tim đôi đập liên hồi trong lồng ngực, não không suy nghĩ được gì và tôi cảm thấy mình đang rơi không ngừng vào đôi mắt nâu ấy.



Thời sinh viên với những trò quậy phá của một lũ ngựa non háu đá ấy khiến tôi trở nên cao ngạo. Tôi không chấp nhận mình phải lòng một người bình thường như anh. Thì đồng ý là anh đẹp, nhưng con gái đẹp cũng không thiếu, mắc gì tôi lại thích một thằng con trai như anh. Tôi ra sức phủ nhận những cảm giác của mình, ra chức chối bỏ nó. Lý trí lúc đó thật mạnh mẽ.



Anh hứng chịu những trò đùa tai quái của tôi một cách bình thản. Dường như anh nghĩ một thằng nhóc như tôi chẳng đáng để quan tâm. Ý nghĩ đó khiến tôi như phát điên lên, tôi tìm mọi cách chọc phá anh. Những trò như xì lốp xe, ngáng chân, đổ nước vào người hay giả vờ làm văng đồ ăn lên áo anh tôi đều làm qua cả. Những lúc ấy, anh chỉ nhìn tôi rồi thở dài quay đi. Tôi không trông chờ điều đó, tôi muốn anh la hét, muốn anh quát vào mặt tôi hay làm gì để chống lại cơ… tôi muốn anh chú ý đến tôi.



Mãi sau này , mỗi khi nhắc lại chuyện cũ anh chỉ cười, còn tôi thì đỏ mặt tía tai. Mỗi khi tôi xin lỗi, anh chẳng nói gì, chỉ cười cười nói rằng nhờ có thể mà suốt thời sinh viên anh chẳng thể nào quên được tôi. Và tôi biết là bản thân rất vui khi nghe thấy điều ấy.



Anh hơn tôi một tuổi, vậy là sẽ ra trường trước tôi một năm. Thời gian anh làm luận án tốt nghiệp, anh thường ở trong thư viện. Mỗi ngày, tôi đều chăm chỉ đến thư viện, ngồi vào một góc khuất và nhìn ngắm anh học bài. Đến lúc ấy, lý trí của tôi đã quy hàng rồi. Tôi cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa để có thể ngắm nhìn anh yên bình như thế này. Tôi chấp nhận rằng tôi thích anh, rất nhiều.



Ngày anh bảo vệ luận án, tôi đứng lẫn trong đám đông ở giảng đường, chăm chú nghe anh thuyết trình. Hôm đó , từ những ô cửa sổ của giảng đường, nắng hắt vào dìu dịu phủ lên người anh màu nắng vàng. Tôi nhìn anh đến mụ mẫm và hiểu ra mình đã yêu anh thêm nữa rồi.



Rồi thì cũng đến hôm anh tốt nghiệp, tôi giật mình nhận ra bản thân đang sợ hãi như thế nào. Suốt thời gian trải qua ở trường đại học này, tôi chỉ cho anh ấn tượng xấu về mình. Rồi đây, khi anh bước chân ra khỏi nơi này, tất cả những gì anh nhớ về tôi sẽ mờ nhạt và xấu xí. Tôi không muốn như thế.


Khi anh đi về, tôi lén lút theo phía sau, cảm thấy mình giống như một thằng ngốc. Nhưng thằng ngốc ấy kiên quyết phải nói với anh trước khi anh rời xa khỏi cuộc đời nó.



“Tôi thích anh, Kim Jaejoong”


Nghĩ lại lúc đó tôi cũng can đảm quá đi chứ. Giữ con đường trưa vắng vẻ ấy, tôi đã nói ra ba từ cực kì ý nghĩa. Nói là có ý nghĩa bởi vì trước giờ tôi chưa bao giờ thích ai sâu đậm đến thế, dai dẳng đến thế…và âm thầm đến thế.


Sau khi tĩnh trí lại, điều anh hỏi tôi đầu tiên rằng có phải đây là trò đùa ác cuối cùng của tôi dành cho anh không. Giống như cậu bé chăn cừu chuyện nói dối, đến khi nói thật chẳng ai tin, tôi cảm thấy mình cũng chẳng khác gì cậu ta. Tôi ngớ người nhìn anh, lúc đó anh rất đẹp, khuôn mặt sáng ngời, ánh mắt nhìn tôi chăm chú. Và tôi đã làm cái việc mà bản thân đã kiềm chế biết bao nhiêu lâu nay.



Tôi ôm ghì lấy anh mà hôn.


Đó có lẽ là nụ hôn lâu nhất và cũng là nụ hôn tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Nó ngọt ngào và mãnh liệt bởi bao cảm xúc dồn nén nay được giải thoát . Anh không có phản ứng gì là chống trả lại tôi cả, như tất cả những lần tôi bắt nạt anh trước đây. Khi tôi buông anh ra, anh nhìn tôi , gương mặt đỏ bừng.



“Có tin được không vậy, Jung Yunho?”


Tôi lúc đó đã có thể chết vì hạnh phúc.




Sau này, khi chúng tôi ngập tràn trong hạnh phúc màu hồng , anh nói cho tôi biết đó là nụ hôn đầu tiên của anh. Khi đó anh chỉ có thể đón nhận nó một cách thụ động như thế thôi chứ có biết đáp trả là gì đâu. Ra là anh cũng đã bị tôi làm cho mê hoặc từ lúc nào không biết nên mới dễ dàng để tôi bắt nạt hết lần này đến lần khác, lại còn cưỡng hôn ngay giữa đường nữa chứ. Tôi không đơn phương, thật là tốt.



Rồi anh đi làm, còn tôi tiếp tục học nốt năm cuối đại học. Chuyện tình cảm có vẻ diễn ra khá suôn sẽ ngoài cái chuyện anh thường phải đi tiếp khách làm ăn khiến tôi chẳng yên tâm một chút nào cả. Đồng ý là đàn ông phải biết uống rượu, phải biết nói chuyện thì mới là nam tử hán, nhưng anh mà uống rượu vào thì tinh thần trở nên phấn chấn khác thường, tôi chỉ e kẻ xấu lại thừa cơ làm bậy.




Như cái hôm sinh nhật anh, sau khi ăn uống xong, thấy anh có vẻ say nên tôi tình nguyện dọn dẹp bãi chiến trường của hai đứa. Đang rửa thì có người nhảy phóc lên lưng tôi làm tôi tưởng trời sập nữa chứ. Sau khi đã ôm cứng lấy người tôi rồi thì bắt đầu hát nho nhỏ, hơi thở phả vào gáy phiến tôi nóng ran. Anh có vẻ chẳng hiểu được chuyện mình đang làm nên vẫn cứ ôm cứng lấy tôi , rồi còn thì thầm vào tai tôi những điều ngốc nghếch nữa chứ.



“Yunnie dễ thương nhất~”


Tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc bỏ đống bát đũa đó mai rửa, tức tốc chạy vào phòng ngủ cùng một tên ngốc trên lưng. Tối hôm đó chúng tôi đã cùng nhau ba lần, lần nào cũng khiến tôi lên đến thiên đường. Cuối cùng, khi nằm xuống ôm lấy anh vào lòng, tôi đã thì thầm ba từ mà tôi chưa bao giờ nói với ai ngoài mẹ tôi.


“Joongie ah, tôi yêu anh”




Anh làm rất tốt công việc của mình, trong một năm đã được đề bạt làm trưởng phòng. Thời gian ấy tôi cũng bận rộn với việc làm luận án tốt nghiệp. Có lẽ khoảng thời gian bận rộn ấy khiến chúng tôi tạm thời bị phân tâm một chút. Anh phải hoàn thành những bản kế hoạch lớn, tôi phải hoàn thành luận án. Thức ra tất cả đều là vì tương lai của chúng tôi mà thôi.



Nhưng có lẽ vì những xao lãng ấy mà suý nữa anh bị người ta sỏ mũi dắt đi mất. Cũng may tôi gặp anh đi cùng một người phụ nữ vào nhà hàng nên đã kiên trì bán theo. Tôi dù có chết cũng không tin anh đi lăng nhăng, chỉ là tôi không tin người phụ nữ kia không làm gì anh thôi. Nhìn cái mặt cô ta thì biết.



Quả nhiên là chuốc rượu cho say rồi lôi lôi kéo kéo người của tôi vào khách sạn. Thừa lúc cô ta đang mải đặt phòng, tôi vội dìu anh vào tolet nam , vào đại một phòng rồi khoá cửa lại. Anh có vẻ cũng nhận ra tôi, liền vui vẻ ôm lấy tôi mà hôn. Tôi bực bội đẩy anh ra rồi quát cho một trận. Nếu chẳng phải may mắn đúng lúc tôi đi qua thì anh đã lên giường với cô ta rồi sao. Đến lúc đó thì tôi biết làm sao với anh đây.



Anh nghe tôi mắng một lúc thì ngớ người ra, có vẻ những lời của tôi cũng đã thấm được một chút vào bộ não bị rượu làm cho mù mờ rồi. Cuối cùng thì anh khóc oà lên, nước mắt thi nhau chảy không ngừng trên khuôn mặt xinh đẹp. Tôi bối rối, không chừng tôi đã nặng lời với anh quá chăng? Chỉ là tôi đã rất sợ, tôi sợ tôi không thể giữ được anh trong vòng tay mình, sợ rằng sẽ đánh mất anh mãi mãi.



Anh vẫn khóc tấm tức trong vòng tay tôi, anh nói dạo này anh nhiều áp lực quá, mà tôi thì còn bận làm luận án. Đôi khi anh thấy cô đơn. Anh cũng nói anh không có gì với cô gái kia cả, chỉ là một bữa ăn thôi, không ngờ lại thành thế này. Tôi vỗ về anh một chút rồi khẽ đẩy anh ra , dùng khăn tay lau mặt lại cho anh.



Đêm hôm ấy chúng tôi chỉ ôm nhau ngủ trong yên bình. Tôi tận hưởng cảm giác có anh trong vòng tay và thở phào nhẹ nhóm. Có lẽ đó không phải là tình cờ mà là định mệnh, định mệnh của tôi và anh.


Rằng chúng tôi là của nhau.


Mãi mãi…


Lĩnh tháng lương đầu tiên, tôi dẫn anh vào một nhà hàng nhỏ cạnh bở sông để ăn tối. Anh có vẻ rất vui, khen đồ ăn ngon, cảnh đẹp. Thực ra , đồ ăn ngon nhất đối với tôi chính là những món anh nấu cho tôi ăn mỗi ngày. Chỉ là hôm nay không muốn anh vất vả nấu nướng, cũng là để thay đổi không khí một chút.


Cuộc sống êm đềm trôi, chúng tôi trải qua cuộc sống hạnh phúc ấy khoảng chừng năm năm thì có biến cố.


Khi đi khám sức khoẻ định kì, người ta phát hiện trong cơ thể anh có một khối u lạ. Đó là một trong những thời kì đen tối nhất trong cuộc đời tôi.



Anh vẫn luôn mỉm cười nhưng tôi thì không thể. Những nụ cười yếu ớt của tôi khiến anh không vui, anh muốn tôi ở bên anh phải thật vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng sao tôi cười được chứ?


Bác sĩ nói rằng khối u này là u ác tính, tuy nhiên do được phát hiện kịp thời nên có lẽ mọi chuyện sẽ ổn. Anh bắt đầu được xạ trị.




Mãi tóc đen dầy dần rụng xuống, anh ái ngại nhìn tôi khi tôi sững sờ nhìn anh với chiếc mũ trùm kín đầu. Tất cả những gì tôi có thể nói với anh lúc đó là “Joongie ah, anh đẹp quá”. Tôi không nói dối, đó là lời nói chân thật nhất phát ra từ trái tim tôi, đối với tôi, anh luôn luôn là người đẹp nhất.



Chuyển biến bệnh có vẻ xấu đi, anh càng ngày càng gầy , làn da trắng hồng giờ trở nên xanh xao, vàng vọt. Tôi bị nhấn chìm trong nỗi lo sợ và đau đớn. Anh từ người bệnh lại trở thành người an ủi tôi, động viên tôi. Anh nói dù chuyện gì xảy ra, anh vẫn muốn tôi sống thật tốt.



Đó là một yêu cầu mà tôi tin mình có thể thực hiện được. Có điều… Nếu một ngày nào đó anh không còn tồn tại trên đời này bên tôi, tôi tin rằng bản thân vẫn có thể tiếp tục sống bằng thân xác này,duy chỉ có linh hồn là biến mất mãi mãi theo anh.



Từ khi gặp anh , anh là tất cả đối với tôi. Anh là tình yêu, là linh hồn tôi. Chúng tôi là một. Tôi không muốn nói lời vĩnh biệt với anh… tôi không muốn.





Don’t say goodbye, you are my everything to me…





Don’t say goodbye, you are the only one for me…





Dường như ông trời đã nghe được lời khẩn cầu của tôi. Khối u sau nhiều đợt xạ trị đang dần nhỏ lại. Tôi vui mừng báo tin cho anh và nhìn thấy anh mỉm cười với tôi đầy âu yếm. Tôi cảm thấy mình lại đang sống.







Đôi khi trong cuộc đời, mỗi người may mắn tìm cho mình được một nửa định mệnh. Tôi tin rằng tôi là một người may mắn ấy. Tôi có thể gặp được anh, yêu anh và khiến chúng tôi trở thành của nhau mãi mãi đó là một đặc ân của chúa trời dành cho tôi. Mong rằng thế gian này cũng có nhiều người tìm được một nửa đích thực của mình và khiến tình yêu trở thành mãi mãi.




The End

Thứ Hai, 20 tháng 7, 2009

[One shot] Brother

[Oneshot] Brother


Author: Spi
Pairing: Jaemin (brother), a little Yunjae
Status: Finished



...for My little Wind...






“Jaejoong hyung ah~!”




Tiếng gọi trong trẻo cất lên giữa buổi trưa hè như ngân lên thành giai điệu trầm bổng. Jaejoong mỉm cười nhìn lên thằng nhóc cao nghêu đang hối hả chạy ào vào bếp.



“Về rồi đó hả, Minnie”





Hôm nay là ngày bế giảng năm học, Changminie giờ đã lớn rồi, sắp trở thành cậu học sinh cao trung rồi còn gì.



“Hôm nay có mấy cô bạn đến xin nút áo thứ hai của em, lại còn xin số điện thoại, địa chỉ nữa…”Changmin vui vẻ kể, tiện tay lấy một trái táo trên tủ gặm.




Jaejoong ngước nhìn lên , quả nhiên chiếc cúc thứ hai đã không còn nữa rồi. Anh tự hỏi cô bé nào là người may mắn có được chiếc cúc đó. Nói gì thì nói, Changminie của anh vừa giỏi giang vừa thông minh xuất chúng, hơn nữa lại đẹp trai dễ thương thế này cơ mà.




“Thế em đã cho ai rồi? Cô bé lớp trưởng hay cô ngồi cạnh?” Jaejoong cười cười hỏi.



Sở dĩ anh hỏi thế vì theo như Changminie của anh kể, hai cố bé đó chắc chắn rất thích cậu. Người thì mang cơm hộp cho, người thì đòi chép hộ bài tập khi bị ốm, nhất nhất quan tâm chăm sóc cho thằng nhóc này. Nói đến hôm bị ốm, hai cô bé đó còn đến tận nhà mang cháo và hoa quả đến thăm nữa chứ.




“Em chẳng cho ai cả” Changmin mỉm cười vui vẻ, mắt hau háu nhìn chảo đồ ăn thơm phức.




“Thế nút áo em đâu rồi?” Jaejoong tò mò hỏi.




“Em trốn vào nhà vệ sinh bứt ra cất vào túi quần rồi. Cô nào hỏi thì em nói em lỡ cho người khác mất rồi. Em của hyung thông minh mà” Nói xong thì tít mắt cười.



Jaejoong cũng bật cười. Mấy cái trò này chỉ có Changminie của anh nghĩ ra mà thôi. Nghĩ lại cũng đúng, Changmin chưa bao giờ tỏ ra thực sự thích một cô gái nào hết. Đối với cậu nhóc, mấy cô bạn ấy đều giống nhau. Mỗi khi Jaejoong báo cậu nhóc có bạn gái chắc sẽ tốt hơn, bớt thời giờ nghĩ chuyện chọc phá hyung, cậu chỉ cười.





“Em chỉ cần Jaejoongie là được rồi!”




“Jaejoong hyung, đánh chết bây giờ!”




Tiếng cười cất lên, vẫn luôn luôn trong trẻo như bầu trời xanh lộng gió.






~o0o~



“Minnie ah~, vào ăn cơm đi này!”




Jaejoong cất tiếng gọi cái đứa đang mải mê chơi điện tử trên lầu. Tiếng bước chân nhanh nhẹn chạy xuống cùng với cái miệng ninh nọt.




“Thơm quá hyung ah, em đói muốn chết rồi!”



Jaejoong mỉm cười. Từ hồi cha mẹ mất, hai anh em sống với nhau, Jaejoong đã đảm nhiệm vai trò của cả cha và mẹ. Changminie đi học , anh là người đạp xe đi xin học; Changminie tham gia hội thao anh cũng đi cổ vũ;Changminie đánh nhau anh là người ngồi ở văn phòng hiệu trưởng ;Changminie ốm anh sẽ đi mua hành về nấu cháo. Cuộc sống của anh luôn luôn gắn liền với việc chăm sóc cho cậu nhóc to xác này.




Jaejoong hơn Changmin năm tuổi. Khi cha mẹ mất Jaejoong đã mười hai tuổi, cái tuổi ý thức được mọi chuyện . Changmin lúc ấy mới bảy tuổi, luôn miệng hỏi “Hyung ah, sao cha mẹ đi mãi chẳng thấy về?”




Lớn một chút, khi Changmin ý thức được mọi chuyện, cậu muốn tỏ ra mình là người mạnh mẽ, nhưng kì thực vẫn dựa dẫm vào Jaejoong rất nhiều. Hai anh em vẫn luôn sống bên nhau như thế.




Đôi khi thấy trống vắng, Jaejoong muốn tìm một người bạn đời cho riêng mình. Nhưng rồi anh lại lo sợ nhỡ lúc đó anh vì người kia mà không thể chăm sóc Changmin như bây giờ thì sao? Changminie của anh luôn tỏ ra cứng cỏi, kì thực lại là một đứa trẻ rất sợ bị bỏ rơi. Nếu anh vì có người khác mà làm Changmin có cảm giác bị bỏ rơi thì sao?




Cứ nghĩ đến chuyện đó thì Jaejoong lại chần chừ.




“Hyung ah, ăn đi. Làm gì mà ngồi nghĩ ngợi thẫn thờ thế?”




Jaejoong giật mình , ra anh đã ngồi nghĩ ngợi ngẩn ngơ làm bát cơm nguội tanh. Anh mỉm cười nhìn thằng em đang hối hả gắp đồ ăn vào bát.



“Ngon không, Minnie?”




“Jaejoong hyung là số một!”






~o0o~




Sau khi ăn xong, Changmin giúp Jaejoong dọn bát ra chậu rồi mò lên lầu tiếp tục chơi game. Nhưng có vẻ hôm nay cậu không tập trung lắm. Kết cuộc là chơi được một lúc thì cậu thua đối thủ của mình.




[Đồ con gà :P] – Màn hình chat hiện lên dòng chữ nhạo báng cùng kí hiệu lè lưỡi vui vẻ.



[Im đi, nãy giờ không thắng được gà thì là con gì? ] – Changmin bực bội trả lời.



[Là quả trứng :D]


Bật cười, cậu gõ gõ lên bàn phím khuôn mặt cau có.



[Cẩn thận không trứng bị luộc bây giờ ~.~]



[Không sao, trứng luộc ăn cũng ngon lắm, ít nhất cũng hữu ích mà :”>]



[Thôi, hết hứng chơi rồi, lúc khác chơi tiếp, bb]



[Uki, lúc khác sẽ cho gà phục thù, :-h]



[Gà cái còn khỉ >:P]




Đánh xong câu cuối, Changmin tắt máy tính rồi thừ người nhìn màn hình chuyển dần thành màu đen. Hôm qua, sau khi lễ bế giảng kết thúc, thầy hiệu trưởng đã giữ cậu lại và thông báo cậu đã được nhận một suất du học toàn phần tại Úc, thời gian là 3 năm.




Điều đầu tiên Changmin nghĩ đến lúc đó là Jaejoong hyung của cậu. Chắc chắn là Jaejoong hyung sẽ rất vui vẻ và tự hào. Chắc chắn sẽ làm một bữa cơm thịnh soạn đãi cậu…và chắc chắn sẽ khuyến khích cậu đi.




Changmin muốn có được suất hoạc bổng này. Khi nhìn thấy tờ thông báo về việc tuyển chọn học sinh du học với học bổng toàn phần tại một trường danh tiếng, Changmin đã rất muốn tham gia. Cậu thích những thử thách như thế này, ngồi trường cũng được giới thiệu là rất tốt.




Nhưng thật sự cậu chưa bao giờ nghĩ kĩ về việc cậu sẽ thực sự đi du học, đi xa. Jaejoong hyung nhất định sẽ bắt cậu đi, vì Jaejoong hyung là người hiểu cậu nhất. Nhưng bản thân Changmin lại đắn đo khi để hyung của mình lại ở nhà.




Chưa bao giờ hai anh em cậu ở xa nhau qua một tuần. Jaejoong hyung mở một tiệm café ngay gần nhà, công việc kinh doanh luôn giữ chân anh lại. Changmin cũng chỉ quanh quẩn ở thành phố, thỉnh thoảng lắm mới cùng bạn đi xa một hai ngày. Chưa khi nào Changmin nghĩ đến việc khoảng cách giữa hai người lại xa như thế.





Và rồi cậu sợ.




Cậu để Jaejoong hyung ở nhà một mình có an toàn không. Đành rằng cậu luôn dựa dẫm hyung của mình, nhưng cậu cũng ngầm bảo vệ Jaejoong hyung nhiều lắm chứ. Jaejoong hyung lớn rồi mà vẫn ngây thơ như trẻ con, lại còn tin người quá đi mất. Ai đến cũng vui vẻ mở cửa, rồi cười chào. Mấy lần cậu phải chạy ra đuổi mấy người tiếp thị hàng đi. Làm gì mà nhìn hyung của cậu chằm chằm như thế chứ.




Dạo gần đây Jaejoong hyung cũng hay có biểu hiện là thường, lâu lâu lại tủm tỉm mìm cười một mình. Nhỡ trong lúc cậu đi lại bị ai lừa bắt mất thì sao? Nghĩ được đến đó, Changmin đã mười phần hết bảy phần muốn từ chối học bổng rồi.




Nếu không đi Úc, cậu vẫn có thể theo học một trường tốt ở trong nước. Huống hồ với số điểm tốt nghiệp vừa rồi, cậu dư sức vào mấy trường chuyên lớp chọn. Nghĩ đến thế, cậu gần như đã quyết định đến trường để từ chối học bổng.




Đối với Changmin, chuyện học thì quan trọng thật, nhưng Jaejoong hyung là quan trọng nhất.






~o0o~



Hôm sau, Changmin đến trường từ sớm để xin nhường lại học bổng cho người khác. Cậu cũng đã chuẩn bị lý do để nói với thầy hiệu trưởng khi thầy thắc mắc ý định kì lạ của cậu. Ai lại đi từ chối một suất học bổng ngon lành như vậy chứ.




Có điều Changmin không ngờ là cậu lại gặp Jaejoong hyung ở phòng thầy hiệu trưởng lúc đó. Jaejoong hyung hôm nay mặc một chiếc áo thun trắng, quần jeans xanh, khoác một cái áo sơ mi sọc đỏ. Khi cậu bước vào, anh mặt mày hớn hở gọi to.




“Minnie ah~, sao em không nói cho hyung biết em giành được học bổng?”




Khỉ thật, sao hyung lại biết được nhỉ?




“May mà hyung nhận được giấy báo gửi về tận nhà nên mới biết đấy. Hyung phải lên tận đây hỏi chuyện thầy hiệu trưởng để hỏi chuyện. Em thật tệ, thi cũng không nói, đậu cũng chẳng báo hyung tiếng nào”




Changmin ậm ừ một lúc rồi chợt ngửng đầu lên nói nhỏ với Jaejoong.



“Hyung ah, hôm nay em lên có chuyện muốn thưa với thầy hiệu trưởng”




Jaejoong khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc, căng thẳng của Changmin thì nụ cười cũng tắt dần, chỉ còn lại ánh nhìn lo lắng.




“Em muốn từ chối suất học bổng này, thưa thầy”




Changmin hướng mắt về phía thầy hiệu trưởng nói, ánh mắt tuyệt nhiên không nhìn lại Jaejoong lấy một lần. Cậu có thể hình dung được vẻ mặt của Jaejoong hyung lúc này, hẳn anh ngạc nhiên và hoang mang lắm.





“Em suy nghĩ kĩ chưa Changmin. Đây là một cơ hội rất lớn đối với một người học sinh. Có thể nói đây là một bước ngoặt trong cuộc đời nếu em biết tận dụng nó. Không phải người học sinh nào cũng có được cơ hội này. Thầy khuyên em nên suy nghĩ kĩ…”




“Em… đã nghĩ kĩ rồi ạ”




Thầy hiệu trưởng im lặng thở dài. Mãi đến lúc này, Jaejoong mới thôi ngạc nhiên và cất tiếng nói.




“Minnie ah, em đang nói cái gì thế?”




“Em nói em từ chối học bổng” Changmin trả lời, giọng có phần hơi gắt. Vì ai mà cậu từ chối chứ. Ai bảo anh lớn rồi mà chẳng để người ta yên tâm chút nào hết.




Nhưng khi cậu muốn khẳng định điều đó một lần nữa thì Jaejoong lại cất tiếng nói. Lần này giọng nói có phần nghiêm túc và đầy sức mạnh.




“Changmin, em phải suy nghĩ kĩ trước khi nói. Xin thầy có thể cho Changmin một thời gian để cân nhắc lại…”




Thầy hiệu trưởng nhìn hai người rồi mỉm cười nhẹ.




“Thôi được rồi, Changmin, em cứ về nhà suy nghĩ kĩ đi. Thời hạn nộp hồ sơ là thứ ba tuần sau. Đến lúc đó em trả lời tôi cũng chưa muộn. Tôi thấy anh trai em đã hết lòng hết sức vì em, em cũng không thể phụ lòng người anh này, đúng không?”




Changmin im lặng, cậu có vẻ suy nghĩ rất lung. Đến khi tỉnh ra thì đã bị Jaejoong hyung kéo ra khỏi phòng hiêụ trưởng từ lúc nào. Jaejoong hyung không có vẻ giận dữ gì, chỉ im lặng suốt quãng đường. Mà hôm nay đường về nhà sao có vẻ xa hơn bình thường. Rồi Changmin nhận ra đây không phải đường về nhà mà là…










“Cha mẹ ah, con là Jaejoong đây”




Sau khi quỳ xuống trước hai ngôi mộ nằm trong một góc nhỏ của nghĩa trang, Jaejoong hyung đã nói như thế. Changmin thấy thể cũng quỳ xuống cạnh anh trai.




“Hôm nay con lại dẫn Changmin đến nữa , dạo này nó cũng bận học hành thi cử nên không đến thăm cha mẹ thường xuyên được. Con thay mặt nó xin lỗi cha mẹ nhé…”




Changmin nhìn qua anh trai rồi mỉm cười thật dịu dàng. Mỗi khi ra thăm mộ cha mẹ, Jaejoong hyung đều ngồi đó tỉ tê tâm sự đến hàng giờ liền. Anh cứ ngồi đó nói mãi, nói mãi, như trút hết nỗi lòng cùng hai người thân yêu đã khuất. Từ chuyện học hành không tốt, bạn bè giận hờn hay đứa em trai thỉnh thoảng cứng đầu không nghe lời đều được anh đem ra mách với cha mẹ. Cũng tại hồi còn sống, cha mẹ cưng Jaejoong hyung quá mà, Changmin đã lắc đầu nghĩ thế.




“Changminie của chúng ta rất giỏi, đã giành được học bổng du học đấy. Cái đó nếu nó không tự giành lấy thì con cũng không thể cho nó đi học ở đó được , rất mắc đấy. Vậy mà Changminie đã làm được rồi. Cha mẹ tự hào lắm phải không? Con cũng tự hào lắm, đã nuôi được một đứa em trai tài giỏi như thế này…”




Changmin biết chắc cái này chỉ là phần mở đầu cho bài mách tội của Jaejoong hyung mà thôi. Cứ khi nào muốn mách cái gì là lại khen người ta trước rồi mới dày xéo. Thật là…




“Jaejoong hyung ah~…”




“Vậy mà hôm nay lại đến chỗ thầy hiệu trưởng xin rút lại học bổng. Từ đầu đến cuối chẳng cho con biết gì cả, có phải coi thường người hyung như con quá không. Rõ ràng cho rằng con chẳng biết cái gì nên chuyện gì cũng làm sau lưng con. Con làm không tròn bổn phận, để em út xem thường, thật là có lỗi với cha mẹ…” Jaejoong tiếp tục nói, mắt không rời tấm hình của cha mẹ mình.




“Jaejoong hyung ah~…”




“Thế này thì khi xuống dưới, sao con dám nhìn mặt cha mẹ đây…” Jaejoong vẫn phớt lờ tiếng gọi của thằng em.




“Jaejoong hyung ! Có nghe em nói không thì bảo?” Lúc này thì Changmin có vẻ cáu lên, cậu gắt lên khi Jaejoong hyung nhắc đến chuyện chết chóc. Cậu không muốn nghĩ đến việc cả anh trai cậu cũng bỏ cậu mà đi.




“Có chuyện gì em cần nói với hyung hả?” Jaejoong ngước mắt nhìn Changmin, ánh mắt kiên nghị và nghiêm túc. Có lẽ anh chỉ đợi để được nghe Changmin nói rõ sự việc với mình mà thôi. Ánh mắt anh như khuyến khích cậu nói.



“Em… em không muốn hyung thất vọng nếu em thi không đậu. Nên muốn đậu xong mới báo cho hyung biết. Nhưng khi đậu rồi thì mới nghĩ đến chuyện phải đi xa thế. Em biết hyung sẽ muốn em đi… mà em thì không yên tâm nên nghĩ… có lẽ rút học bổng thì tốt hớn.”




“Khoan … khoang đã… Minnie ah, em nói nhanh quá. Em không yên tâm cái gì mới được chứ?”




“Em… em không yên tâm… không yên tâm hyung ở nhà một mình”




Jaejoong ngớ ra trong chốc lát rồi phá lên cười. Khuôn mặt Minnie lúc đó cũng đỏ lên, cậu trừng mắt nhìn hyung của mình.



“Minnie ah, hyung lớn hơn em năm tuổi đấy. Hyung tự biết lo cho bản thân mình. Em làm như hyung là con nít năm tuổi ấy.”




“Hyung chẳng làm em yên tâm cái gì cả” Changmin bực bội nói “Hyung bệnh thì quên uống thuốc, người lạ gọi cửa thì tự động mở cửa. Đến khách uống café đụng chân đụng tay hyung cũng chỉ nhẹ nhàng với họ. Em là em đập cho một trận rồi. Hyung người lớn chỗ nào hả?!?”




Đến lúc này Jaejoong mới thôi cười.



“Changmin ah, hyung biết hyung đôi khi không lo lắng cho bản thân mình lắm, cũng không cẩn thận nhiều chuyện. Nhưng hyung là người biết quý trọng bản thân. Bởi vì hyung biết Changmin của hyung vẫn còn cần hyung bên cạnh, nên hyung không được quyền làm bản thân bị tổn thương. Gia tài quý giá nhất cha mẹ để lại cho hyung là cậu em trai này, hyung cần phải sống thật tốt, thật khoẻ mạnh để nhìn thấy những giây phút quý giá trong cuộc sống của nó. Em có thể tin tưởng hyung lần này được không?”




Changmin lúc này chỉ im lặng nhìn vào khuôn mặt của Jaejoong. Khuôn mặt này, ánh mắt này khiến cậu không thể không tin.



“Được rồi, hyung ah, chờ em về nhé”




Jaejoong mỉm cười, trong nghĩa trang bỗng nổi lên một trận gió nhỏ. Và rồi Changmin cũng cười, nụ cười đầy nắng.



“Cha mẹ ah, Changminie của chúng ta đã lớn rồi…”



~o0o~







Mấy hôm sau, Changmin đem hồ sơ đến nộp để chuẩn bị thủ tục du học. Thầy hiệu trưởng mỉm cười và chúc cậu học hành thật tốt, mang lại vinh quang cho dân tộc.




Khi về nhà, Changmin rẽ qua quán café của Jaejoong hyung thì thấy anh đang trò chuyện cùng một người thanh niên. Người đang nói chuyện với Jaejoong hyung có khuôn mặt khá là đẹp trai, nụ cười tươi và ánh nhìn thẳng thắn. Bỗng nhiên người nó nắm lấy tay Jaejoong hyung khiến mặt anh đỏ bừng.




Changmin lúc này đã định xông đến đập cho người kia một trận nếu Jaejoong không kịp nhìn thấy
cậu và kêu lên “Minnie ah, em đến đấy ah”.




Cậu tiến lại gần hai người, mắt không rời khỏi tay của Jaejoong hyung vẫn bị người kia nắm chặt. Jaejoong định rút tay ra nhưng có vẻ người đó không muốn thế. Anh ta cứ nắm chặt lấy bàn tay ấy rồi mỉm cười với Changmin.




“Chào cậu, tôi là bạn trai của Jaejoongie. Rất vui được gặp cậu.”





“Ai… ai là bạn trai của ai chứ. Yunho ah, anh nói cái gì thế?” Jaejoong mặt mày đỏ bừng lắp bắp hỏi.




“Chẳng phải tôi đã ngỏ lời với cậu rồi sao?” Người thanh niên tên Yunho nhướn mày lên hỏi.




“Nhưng tôi đã đồng ý đâu?” Jaejoong ngoan cố nói, dù gương mặt đỏ bừng này đã tự nói lên nhiều điều.




“Im lặng là đồng tình, khi tôi hỏi cậu chẳng nói gì cả, tôi đã coi như cậu đồng ý rồi. Từ giờ cậu là bạn trai của Jung Yunho này. Hay nói cách khác, tôi là bạn trai của Kim Jaejoong.”






Changmin nãy giờ nhìn hai người đấu khẩu bất chợt bật cười. Cái con người mặt dày mày dạn này có thể làm Jaejoong hyung của cậu đỏ mặt tía tai mà vẫn phải phục tùng thế này đúng là lợi hại. Cậu cũng biết chắc một điều là Jaejoong hyung của cậu thích người đó, nếu không đã chẳng cho người đó chạm vào người như thế.






“Minnie, em cười cái gì thế. Còn không mau cứu hyung!” Jaejoong cất tiếng gọi , anh có vẻ vẫn đang khó khăn trong việc thoát khỏi vòng tay Yunho.




“Hyung, em đói bụng rồi. Hyung về nấu cơm cho em ăn đi” Nói xong, Changmin quay bước đi về nhà. Jaejoong thấy cậu đi về cũng thuận chân đạp cho Yunho một cái rồi vội chạy theo hỏi han.









“Em đã nộp hồ sơ chưa? Mọi thủ tục xong chưa? Khi nào thì đi?”




Changmin trả lời từng câu rồi bỗng quay qua Jung Yunho vẫn đang đứng đó nói “Anh có muốn về ăn cơm cùng không? Tôi cũng muốn biết thêm về bạn trai của Jaejoong hyung”



Cả người đó và Jaejoong khi nghe câu nói đó thì đều ngớ người ra. Rồi Yunho thì mỉm cười rạng rỡ, còn Jaejoong hyung thì mặt lại bắt đầu đỏ lên.







“Minnie~, hyung không có~!”





Bữa cơm đầm ấm, Changmin tin rằng hyung của mình dù không có cậu vẫn sẽ có người chăm sóc. Người ta đã theo đuổi hyung lâu thế còn gì. Cậu cũng nhận ra bản thân Jaejoong hyung cũng vì cậu mà chẳng chịu làm cho mối quan hệ trở nên tiến triển thêm chút nào. Thế là đến cuối bữa ăn, cậu vừa dọn chén đũa , vừa quay qua hỏi Yunho.






“Yunho hyung, thế khi nào hyung định rước anh trai em đi thế?”




Yunho nghe thế như bắt được vàng, vui vẻ nói “Khi nào Jaejoongie muốn, hyung sẽ lập tức đến hỏi cưới ngay…”







Jaejoong đang rửa bát, quay lưng lại phía hai người nên chẳng thể thấy được vẻ mặt của anh, nhưng hai người đều có thể đoán được mức độ đỏ của nó.






“Minnie, đừng có hỏi nhảm. Em ăn xong thì lên dọn đồ rồi đi ngủ sớm đi. Ngày mai đi rồi đấy.”




“Em dọn đồ hết rồi mà, cả chiều nay hyung đã dọn cùng em rồi còn gì. Em hỏi thế thôi, em muốn khi em từ Úc về, hyung đã yên bề gia thất rồi. Em không muốn mình trở thành gánh nặng của hyung đâu.” Changmin nghiêm nghị nói.





“Hyung chưa khi nào coi em là gánh nặng hết, thằng nhóc này.” Jaejoong nói, giọng nói như bị nghẹt lại.



Lúc này, Yunho đã đi ra ngắm khu vườn để hai anh em có thể nói chuyện thoải mái với nhau. Changmin tiến lại phía sau Jaejoong rồi ôm lấy anh.




“Em sẽ không sao đâu, hyung cũng thế. Ba năm coi vậy chứ nhanh lắm, chỉ là một thoáng qua thôi. Rồi em sẽ trở về với hyung mà. Em muốn hyung hạnh phúc, em thấy Yunho hyung rất thương hyung, cả chuyện nhỏ nhặt như đứt tay mà hyung ấy cũng để ý thấy, rồi còn chăm hyung như trẻ con nữa. Em muốn hyung có được người hyung yêu thương”




“Hyung không giống trẻ con, Minnie không được hỗn đấy. Nhưng hyung thương Minnie nhất” Jaejoong vẫn nói, giọng có phần nhỏ lại. Hình như bụi bay vào mắt anh hay sao ấy, cay quá.




“Em biết rồi, em cũng thương Jaejoong hyung của em nhất. Em không có ghen tị với Yunho hyung đâu. Em biết em vẫn là nhất mà… và Yunho hyung cũng là nhất. Chỉ là ở những vị trí khác nhau thôi” Changmin bật cười, Jaejoong vẫn im lặng nghe cậu nói.




“Em phải bước đi trên con đường của mình, nhưng em muốn thấy con đường mà hyung bước đi là một con đường dẫn tới hạnh phúc. Hyung đừng vì em mà đánh mất hạnh phúc của mình nhé, nếu không em cũng sẽ không có hạnh phúc”




“Hyung biết rồi, thằng nhóc này, em ăn nói như ông lão bảy mươi ấy” Jaejoong bật cười, giọng cười vẫn nghẹt lại nhưng có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút.




“Yah~, sao lại nói em trai dễ thương đáng yêu của hyung như vậy hả? Em mà là ông lão năm mươi thì hyung là ông lão bảy lăm đấy. Đừng có mà cười em như thế” Changmin nói, buông Jaejoong ra rồi đập đập vào vai anh.




Cả hai đều có thể cảm nhận được nỗi trống trải khi vắng bóng người kia, nhưng hai anh em đều hiểu đã đến lúc bước đi trên con đường của riêng mình.







~o0o~




“Qua bên đó nhớ ăn uống đàng hoàng nghe chưa!” Jaejoong nhắc lại câu này lần thứ một ngàn.



“Em cam đoan với hyung đó là điều đầu tiên em sẽ hoàn thành” Changmin cười cười nói, cậu hiểu tính lo xa của hyung mình.


“Nhớ online nhé, Yunho làm chuyên viên mạng onl suốt ngày đấy. Có gì thì báo ngay cho hyung ấy” Jaejoong lại tiếp tục nhắc nhớ.



“Em biết rồi… Em sẽ onl khi nào có thể.” Changmin tiếp tục nói.




“Kiếm tra lại giấy tờ lần cuối đi” Jaejoong xoắn hai tay vào nhau , khuôn mặt có chút căng thẳng.



“Hyung ah…” Changmin đang định rên lên khi Jaejoong bắt cậu kiểm tra đi kiểm tra lại giấy tờ chả mấy chục lần thì Yunho liền lên tiếng.



“Được rồi, Jae ah, mọi thứ ổn rồi mà. Chúng ta đã kiếm tra kĩ mọi thứ rồi còn gì. Em đừng căng thẳng quá như thế. Ngoan, nghe anh nói này, hít vào… thở ra…Được rồi, cưng, bình tĩnh chưa?”



Sau khi hít hít thở thở mấy lần, Jaejoong gật đầu với Yunho rồi quay qua ôm chầm lấy Changmin.


“Học hành tốt nhé, hyung luôn ở đây chờ em. Khi nào em về cũng được, có chuyện gì cũng phải nhớ vẫn còn hyung ở đây đợi em về đấy.”



Vỗ vỗ nhẹ vào vai Jaejoong, Changmin nói nhỏ.



“Em biết rồi, hyung cũng bảo trọng nhé.”



Sau khi buông Jaejoong ra, Changmin quay về phía Yunho rồi cúi đầu xuống thật thấp “Xin hãy chăm sóc Jaejoong hyung dùm em”



Yunho mỉm cười tiến lại ôm Changmin thân ái rồi nói “Đó là niềm vinh hạnh của hyung, em yên tâm. Hyung sẽ chăm sóc Jaejoong tử tế. Đi đừơng bình an”





Máy bay cất cánh , bầu trời hôm nay xanh trong vắt…





~o0o~





[Sao lâu lắm mới thấy lên chơi :-/ ]



[Bận làm thủ tục đi du học :) ]



[Uhm, thế đã đi chưa? ]



[Đi rồi, giờ đang nằm trong kí túc xá nè]



[Vậy là đã thật sự tự do rồi nhỉ]



[Uhm, tự do thật sự đấy. Mà tự do thật sự là khi biết chắc có một nơi để trở về khi mỏi gối chùn chân]



[Sao hôm nay ăn nói văn vẻ thế]



[Không biết, chắc do mới đi xa , nhớ nhà :(]



[Uhm… Thế du học ở đâu? ]



[Úc]



[o.0 Thật hả? Tôi cũng đang ở Úc]



[Thật ah ^^]



[Thật, thế trường nào? ]



[****]



[o.0 Trường tui? ]



[Xạo]



[Thật, tôi cũng đang ở kí túc xá đây này]



[…Tôi ở phòng 1512, tên là Changmin]



[Đợi đấy tôi chạy qua dẫn đi chơi, khỉ thật, sao trùng hợp vậy nhỉ, tôi là Kim Kibum]






Mùa thu đã đến tự lúc nào, nắng vàng dịu nhẹ… Và người ta cảm nhận được dòng chảy của thời gian vẫn đang trôi.





The End

Thứ Tư, 15 tháng 7, 2009

[One shot] My Sky




My Sky








Author: Spi
Disclaimer: Không có gì thuộc về tôi ngoại trừ bản thân tôi.
Rating: K+
Pairing: Yunjae
Status: Completed
Category: Oneshot
Warning: SA, Sad




Tặng Choi
Cảm ơn vì tất cả.
Xin lỗi không thể tặng em một pink fic như đã nói...



[Yun ah, bầu trời có màu gì?]


[Màu xanh]


[Jae thích màu đen hơn]


[Đó là bầu trời ban đêm… Nhưng không phải màu xanh đẹp hơn sao? ]


[Nhưng màu đen giống màu mắt Ho hơn]


[…]


[Jae nói sai à? ]


[Mắt Ho màu nâu mà]


[Thì chỉ là hơi giống thôi mà. ]


[Ừ, thì giống]


Cười


[Ôm nào!!! ]




Đối với cậu bé Jaejoong mười tuổi, bầu trời đẹp nhất khi có màu gần giống với màu mắt Yunho của cậu. Cậu luôn hy vọng một ngày nào đó bầu trời sẽ nhạt bớt thành màu nâu.


[Yun ah, sao tớ không được tô bầu trời màu xanh lá? ]


[Trời làm sao mà màu xanh lá được? ]


[Nhưng…]


[Không phải Jae thích bầu trời màu đen sao? ]


Vì màu đen giống màu mắt Ho
.


[Thì thích… Nhưng Yun thích màu xanh lá mà…]


[Thì tớ thích màu xanh lá, nhưng sao bầu trời lại là màu xanh lá? ]


[Jae muốn bầu trời của Jae là màu Yun thích]


[…]


[Không được thật à? ]


[Bầu trời của Jae màu gì Yun cũng thích]


Lại cười.


[Ôm nào!!! ]




Jae lúc đó đã muốn bầu trời của mình mang màu mà Yunho của cậu thích. Có lẽ cậu muốn vì bầu trời ấy mà Yunho sẽ mãi mãi ở lại bên cậu.



[Yun ah, mắt kính màu này được không? ]


[Màu này cũng được nhưng hơi tối]


[Màu này thì sao? ]


[Tạm thôi, sao Jae chọn màu này?]


[Cho giống màu kính mát của Yun] - Cười


[Sao lại phải giống? ]


[Jae muốn được nhìn thấy màu của bầu trời giống như Yun nhìn thấy]


[Nhưng bầu trời ấy tối lắm…]


[Không sao, miễn đó là màu Yun thấy thì Jae cũng muốn thấy]


[…]


[Ôm được không? ]


[Ôm nào!!! ]


Jae lúc đó đã rất muốn có thể cũng Yunho của cậu nhìn thấy cùng một bầu trời. Dù trong xanh hay đen tối đều muốn chia sẽ cùng cậu ấy.






[Yun ah! ]



[Jae?]



[Yun đi thật à? ]



[Uhm, bắt buộc mà. Nhưng chờ Yun 3 năm Yun sẽ về]



[Phải giữ lời hứa đó] -Mếu.


[Nhất định rồi]


Rưng rưng



[Ôm nào!!! ]





Cái ôm có vẻ lâu hơn và ấm áp hơn.


Jae lúc đó lo sợ vì dường như bầu trời của cậu không còn có Yunho của cậu cùng ngắm, và bầu trời mà Yunho sắp thuộc về thì xa xôi quá.




[Yun ah~]


[Bầu trời của Yun có màu gì? ]


[Bầu trời của Yun có giống bầu trời của Jae không? ]


[Sao bầu trời của Jae giờ có nhiều màu quá…]


[Yun ah~, 3 năm sao lâu quá… Bớt một năm có được không? ]


[Nhớ Yun thích bầu trời của người khác thì làm sao đây? ]


[Yun phải giữ lời hứa… Không được bỏ Jae đấy!!! ]


[Muốn được ôm quá]


Khóc…







Bầu trời của Jae lúc đó đang bị xao động bởi những lo lắng, nhớ mong. Nhỡ đâu Yunho của cậu ở một nơi xa xôi nào đó đã thuộc về một bầu trời khác… Nếu có thể thật thì Jae sẽ ra sao đây, khi mà Yunho là tất cả bầu trời của Jae?



[Yun ah… Hơn 3 năm rồi đấy]


[Yun ah~… Gần 4 năm rồi còn gì? ]


[Yun! Qua 4 năm mấy ngày rồi đấy]


[Yun, sắp 5 năm rồi. Khi nào thì Yun về đây. Bầu trời của Jae giờ chẳng còn màu sắc gì cả. Nó chờ Yun về để tô lại màu đấy]





Jae lúc đó vẫn luôn tin rằng khi Yunho của cậu trở về, hai người có thể cùng tô lại màu cho bầu trời của cả hai. Cho đến khi tin Yunho trở về cùng bạn gái đến tai cậu, Jae nhận ra bầu trời của cậu đã vụn vỡ thành nhiều mãnh nhỏ vô hình, vô sắc.



Rồi bầu trời ấy đâm vào thân thể cậu, cứa trái tim cậu rướm máu bởi những cạnh sắc nhọn của nó. Nhưng Jae vẫn chậm chạp thu nhặt những mảnh vụn ấy và tự mình ghép chúng lại với nhau. Cậu không thể ngồi khóc lóc như một đứa con gái, nhưng cái đau đớn âm ỉ ấy còn có sức tàn phá hơn tất cả.




[Yun ah, bầu trời của Yun… giờ chẳng phải bầu trời của Jae nữa rồi]




Jae âm thầm gom nhặt những mảnh vỡ tan nát của bầu trời và cả những mảnh vỡ tan nát của chính bản thân cậu rồi dùng thời gian làm keo dính hàn gắn lại. Cậu dùng cái kiên nhẫn chờ đợi ấy chuyển sang kiên nhẫn để lãng quên. Dù sao thì bầu trời của cậu có tan vỡ cũng không ảnh hưởng gì đến người ấy, cậu cảm thấy mất mát những mệt mỏi khiến cậu quen với im lặng cam chịu.




[Yun ah, vì bầu trời nguyên vẹn của cậu . Jae sẽ coi như chúng ta chưa từng có chung một bầu trời]



Những lần gặp mặt nhau giữa cậu và Yunho đều thông qua hội họp bạn bè. Yunho dẫn theo bạn gái của anh, và cậu dẫn theo bạn gái của cậu. Có lẽ bầu trời của hai người đã thực không còn là một nữa rồi.


[Đây là Park Hee Mi, bạn gái Yun]


[Xin chào, tôi là Kim Jaejoong. Đây là Soo Yoong, bạn gái tôi]


[Xin chào, tôi là Jung Yunho]


Ngắn gọn thế thôi. Rồi ai lại đi đường của người đó. Đôi khi Jae cảm thấy cậu thật kiên cường khi có thể chứng kiến Yunho ấu yêm bạn gái của anh ngay trước mắt mình với ánh nhìn dửng dưng vô cảm. Và rồi cậu cũng nhẹ nhàng hôn lên má Soo Yoong ,bạn gái của cậu, đầy âu yếm.




Bầu trời của Jae vẫn chẳng có màu sắc gì cả ngoài những vết nứt chưa được hàn gắn. Trái tim của Jae vẫn chưa ngừng rỉ máu mỗi khi nghĩ về Yunho và bầu trời của quá khứ. Nhưng thời gian vẫn làm tốt công việc của nó một cách từ tốn, đó là đắp lên mặt cậu sự lạnh lùng, vô tâm đến đau lòng. Cậu cảm nhận được mình đang khóc trong chính vỏ bọc vô cảm ấy.



Cho đến một ngày mưa, khi Yunho đứng trước cửa nhà cậu , ướt sũng.



[Jae ah, bầu trời của Jae… không còn là Yun nữa đúng không]


[…]


[Yun biết Yun có lỗi… Nhưng Yun không chịu đựng được nữa. Jae … Jae thật sự không còn muốn biết đến bầu trời của Yun nữa phải không. Yun không còn cơ hội nào nữa đúng không? ]


[… Cậu vào nhà đi, ướt cả rồi…]


[…]



Yunho dường như trở lại là Yunho của nhiều năm về trước, nhưng có phần hoảng loạn hơn, mệt mỏi hơn và già hơn.


[Cậu uống gì? Tôi lấy khăn cho cậu nhé? ]


[Jae… không thể gọi Yun như trước kia sao? ]


Trước kia Yunho là của cậu, giờ Yunho là của cô gái kia. Còn có thể gọi như trước kia sao?


[Cậu đến có chuyện gì không? ]


Yunho nhìn cậu, ánh nhìn bất lực, đau đớn. Yunho nói Hee Mi không phải là người anh yêu, rằng chỉ vì một lần sai lầm mà Yunho phải chịu trách nhiệm với Hee Mi, rằng người anh yêu chưa bao giờ thay đổi.



[…Yun chưa khi nào quên Jae hết. Chỉ là khi trở về không còn mặt mũi nào đến gặp Jae xin lỗi]


[Yun không cần xin lỗi, dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi. Chỉ có thể như thế thôi…]




Ánh mắt Yunho thất thần. Jae thật sự không còn chút tình cảm nào với anh sao? Trái tim Yunho trả lời là có, khuôn mặt lạnh lùng đó không phải của Jae, ánh mắt vô tình đó cũng không phải của Jae.



[Jae nói dối. Sao Jae có thể cho qua dửng dưng như thế. Yun không tin Jae không quan tâm! ]




Ngoài việc không dám tin rằng Jae thực sự đã từ bỏ cậu, Yun còn có thể làm gì đây?





[Tôi quan tâm hay không có còn quan trọng không? Đằng nào thì cậu cũng vẫn phải chịu trách nhiệm với cô ấy. Yunho mà tôi biết không phải người trốn tránh trách nhiệm của mình. Tôi còn có thể làm gì khác ngoài việc buông tay từ bỏ? Cậu nghĩ tôi cam tâm sao? ]



[Yun không trốn tránh trách nhiệm, nhưng Yun cũng không thể chạy trốn con tim mình. Jae, nói với Yun Jae vẫn còn yêu Yun, vẫn coi Yun là bầu trời của Jae đi. Yun sẽ tìm cách… Yun không muốn nhìn thấy Jae trốn tránh dưới lớp mặt nạ này nữa. Jae không phải như thế này]




[Sao cậu biết tôi không phải thế này? Làm sao cậu biết được điều đó khi bản thân đã rời khỏi tôi bao nhiêu năm trời, cậu biết gì về việc tôi thay đổi chứ? ]



[Yun biết, vì đối với Yun , Jae vẫn luôn luôn là bầu trời mà Yun mong nhớ. Bầu trời của Yun trong sáng, ngây thơ, hay cười và thích được ôm. Bầu trời ấy luôn muốn trở thành bầu trời của Yun mà không biết rằng bản thân đã là bầu trời mà Yun yêu thương nhất rồi. Yun đối với Jae chưa bao giờ thay đổi.]





Jae thực sự rất muốn tin vào những điều đẹp đẽ ấy. Jae rất muốn tin rằng Yun đã và đang yêu Jae, chưa bao giờ thay đổi.


Nhưng chẳng phải Yun vẫn còn một người con gái bên cạnh sao. Chẳng phải Yun không thể chạy trốn khỏi trách nhiệm sao. Yun vốn không thể bỏ rơi cô gái ấy. Nếu Jae yếu lòng lần này, sẽ có lúc bầu trời của Jae vụn vỡ lần nữa… mà có lẽ sẽ chẳng còn cách nào hàn gắn được.




[Yun ah, bầu trời của Jae dù vụn vỡ nhưng chưa bao giờ thay đổi…]




[Yun ah, bầu trời của… Jae… thực sự đã tan nát mất rồi. Chẳng còn cách nào hàn gắn được nữa. Nhưng Yun đừng lo, Jae sẽ dần dần quên đi, sẽ không còn đau buồn. Yun không cần phải lo Jae không sống thật với mình, bởi vì Jae biết sẽ có lúc Jae phải tự bản thân đối diện với tất cả, bằng con người thật của Jae. Nhưng hãy cho Jae thêm thời gian để từ bỏ lớp mặt nạ này. Nó là lá chắn bảo vệ cho Jae bao năm qua , nhờ có nó mà dù đau đớn đến cùng cực, Jae vẫn có thể mỉm cười. Cảm ơn Yun đã giúp Jae hiểu được tình cảm của Yun, nhưng Jae không thể đón nhận được nữa rồi. Yun phải trở về và thực hiện trách nhiệm với Hee Mi… vì Yun mà Jae biết là người biết giữ chứ tín lắm. Jae không thể nói với Yun rằng Jae yêu Yun. Jae xin lỗi…]




Đó là những lời cuối cùng Yunho có thể nghe được Jae nói bởi sau khi nghe xong, anh cũng hoàn toàn vỡ nát. Jae không cho cả hai một cơ hội nào cả. Anh biết bản thân có lỗi, nhưng anh không thể chịu đựng việc nhìn Jae cũng một người con gái khác.



Yun tin rằng Jae vẫn còn yêu Yun, rất nhiều.






Hee Mi đã báo tin mình có thai vào một ngày mưa. Ngay lúc đó, thứ duy nhất Yunho nghĩ tới là nụ cười rực rỡ của Jae. Rồi nụ cười ấy nhanh chóng vụt tắt, chỉ còn lại nước mắt.


Lúc đó Yunho đã hoàn thành xong 5 năm học căng thằng. Chuẩn bị trở về Hàn để gặp lại bầu trời nhỏ bé thân thương của mình.



Khi Hee Mi nói muốn nhanh chóng về Hàn làm đám cưới, Yunho thật sự đã tan nát hết cả rồi. Bầu trời của anh chưa bao giờ thay đổi, chỉ có bản thân tự huỷ hoại chính mình bởi nỗi lo sợ làm cho bầu trời ấy đau đớn, tổn thương. Yunho không dám nghĩ đến. Nhưng trách nhiệm vẫn là trách nhiệm, anh không thể từ bỏ nó.



Khi dẫn Hee Mi về nước, điều Yunho lo sợ nhất là việc phải đối diện với Jae như thế nào đây. Anh sợ phải nhìn thấy đôi mắt Jae ngập nước, sợ phải nhìn thấy bầu trời của Jae không còn là của cậu. Nhưng mọi chuyện còn hơn cả sức chịu đựng của Yunho.



Chờ đón anh là một Kim Jaejoong lạnh lùng, hờ hững. Jae của anh không thể nào thản nhiên hôn một cô gái trước mặt anh thế này, không thể chào anh lạnh nhạt như thế. Yunho cảm nhận được nỗi đau đớn khi đánh mất bầu trời của mình. Nhưng rồi Yunho vẫn bám lấy hy vọng rằng Jae của anh chỉ đang che giấu cảm xúc thật mà thôi.




Nhưng rồi những lời nói ngày hôm nay là lời phán quyết cuối dùng dành cho anh. Yunho đã thực sự mất đi Jae của anh, mất đi người mà anh chưa bao giờ ngừng yêu và Yunho biết anh sẽ không thể giữ lại dù chỉ một mảnh nhỏ bầu trời vụn vỡ ấy.





[Jae… đây là thiệp mời…]


[Đám cười của cậu hả? Tôi nhất định sẽ tới]




Jae mỉm cười cầm lấy tấm thiệp đỏ chói lọi trên tay và mỉm cười. Tên của Yunho viết bằng mực vàng trông thật đẹp. Yunho mặc đồ chú rể chắc cũng rất đẹp. Cô dâu của Yunho hẳn cũng rất đẹp.





[Yun ah, bầu trời của Jae…mãi mãi không thay đổi. Nhưng cũng không còn thuộc về Jae nữa.]




Hôn lễ của Yunho đúng vào chủ nhật, hôm đó Jae dậy thật sớm chuẩn bị.


Yunho cũng dậy thật sớm… chỉ để ngồi thừ người nhìn chiếc kính râm đã cũ.



Jae muốn được nhìn thấy màu của bầu trời giống như Yun nhìn thấy.


Hôm nay bầu trời mà Jae nhìn thấy có màu gì , Jae ah?







Sắp đến giờ cử hành hôn lễ mà Jae vẫn chưa tới. Chiếc kính râm cài trước ngực rơi xuống khi Yunho nói chuyện với mọi người…và anh lỡ dẫm nát nó. Một linh cảm xấu ập đến trong lòng Yunho, nhưng tất cả chỉ là mơ hồ.




Jae sao giờ này vẫn chưa tới?

Khi Yunho vừa nói với cha xứ “Con đồng ý”, bỗng có tiếng xôn xao bên dưới. Rồi một người hớt hải chạy đến báo “Kim Jaejoong lái xe bị tai nạn, giờ đang được đưa đi cấp cứu, lành ít dữ nhiều”.


Tất cả những gì còn lại mà Yunho nhớ là mọi thứ như sụp đổ ngay dưới chân anh.




Jae ah, đừng trừng phạt Yun bằng cách này mà. Jae đã hứa sẽ quên, sẽ mỉm cười trở lại. Yun biết Yun ích kỉ, nhưng chỉ cần Jae còn có thể mỉm cười với Yun, Yun vẫn còn muốn tồn tại trên đời này. Jae ah, làm ơn đừng rời khỏi cuộc đời này. Yun đã mất đi bầu trời của mình, nhưng Yun mong bầu trời ấy vẫn có thể thuộc về một người tốt nào đó, dù Yun có phải chịu đau đớn, dằn vặt cả đời cũng không sao. Jae không thể đối xử với Yun như thế này được. Yun phải làm sao đây? Làm ơn… đừng rời khỏi cuộc đời Yun như thế này…



Lao đến bệnh viện, Yunho điên cuồng tìm kiếm bác sĩ để hỏi về người bệnh tên Kim Jaejoong.

Đứng trước phòng mổ, Yunho nhận được cái lắc đầu buồn bã của bác sĩ. Mọi chuyện đã thật sự kết thúc rồi sao?




Jae ah, Jae đâu rồi? Nụ cười ngốc nghếch ấy đâu rồi? Sao không còn cười với Yun nữa? Thôi, không cần cười với Yun cũng được…nhìn Yun với ánh mắt lạnh lùng cũng được. Chỉ cần Jae mở mắt ra, dù có phải từ bỏ mọi thứ, Yun nhất định sẽ không để Jae rời xa Yun một lần nữa. Yun biết Yun sai rồi…Jae ah, mở mắt ra đi mà!

Bầu trời của Yun đâu mất rồi?




Sau khi Jae ra đi trong ngày cưới của Yunho một thời gian, mọi chuyện dường như trở lại bình thường. Vì Yunho đã nói “Đồng ý” nên coi như đám cưới đã hoàn thành và Yunho trở thành chồng của Hee Mi.

Hai tháng sau ngày cưới, Hee Mi tìm thấy bức thư Yunho để lại đầu giường sau khi anh bỏ đi .










Hee Mi ah,


Anh xin lỗi. Em là một cô gái tốt. Em xứng đáng có được một người đàn ông yêu em thực sự chứ không phải là anh. Thứ duy nhất anh không thể cho em là trái tim và tình yêu của anh. Em không có lỗi gì cả, mọi chuyện là lỗi của anh. Chỉ đến khi mãi mãi mất đi người ấy, anh mới nhận ra cuộc sống của anh chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Anh đã cầu Chúa hàng ngàn hàng vạn lần người ấy sống lại để anh có thể lau sạch nước mắt cho người ấy và nói một lời “xin lỗi” chân thành. Nhưng tất cả đều đã quá muộn rồi.

Sau khi anh đi, em hãy tìm một người yêu em và sống một cuộc sống hạnh phúc nhé. Anh không phải là bầu trời của em nên không thể bảo bọc cho em được rồi. Con người anh hoàn hoàn đã chết kể từ ngày người ấy rời bỏ anh mà đi. Cả thế xác và tâm hồn. Em hãy tìm cho em một bầu trời riêng và gìn giữ nó cần thận nhé. Anh luôn quý trọng em như một người bạn, một người em gái.


Cầu mong Chúa luôn ở bên em soi rõ đường và bảo bọc em trong ánh sáng của Người.


Anh xin lỗi.


Jung Yunho



Người ta tìm được Yunho vào một ngày mùa đông lạnh. Hình như anh nhảy từ một mỏm đá xuống mặt biển lạnh giá. Cũng có thể anh chỉ đang cố gắng tìm kiếm một lần nữa bầu trời đã mất của mình.


Jae ah, đợi Yun nhé.





The End