Thứ Năm, 31 tháng 12, 2009

[Tôi] Tạm biệt năm cũ, đón mừng năm mới


MusicPlaylist
Music Playlist at MixPod.com


















Vậy là một năm đã kết thúc như thế này đây...

Không ồn ào, không tiệc tùng... Chỉ có đêm yên lặng và những suy nghĩ về một năm đã qua.

Một năm với nhiều thất bại, buồn bực, chán nản...

Một năm với bao lo âu, đau thương, nước mắt...

Một năm với niềm vui chưa dứt thì nỗi buồn đã tràn về...

Một năm của chia tay, của ly biệt, của nhớ nhung...



Vậy mà giờ đây một năm đầy sóng gió ấy đã qua đi rồi. Đã chỉ còn mười phút ngắn ngủi nữa để nhìn và chào tạm biệt.


Cầu mong một năm mới an lành cho mọi người trên thế giới~

Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

[Song] Tương tư

Tương tư


Singer: Đồng lệ






Hồng đậu sinh nam quốc,

Xuân lai phát kỷ chi.

Nguyện quân đa thái hiệt,

Thử vật tối tương tư.

(Người dịch: Hải Đà)

Nước nam sinh đậu đỏ

Xuân về nở cành xinh

Chàng ơi hái nhiều nhé

Nhớ nhau tha thiết tình

Credit: nhaccuatui.com


Thứ Ba, 15 tháng 12, 2009

[Tôi] Happy Birthday to Me

Vậy là mình đã 19 tuổi...

Vậy là mình đã chẳng còn bé...

Vậy là mình đã chẳng còn ở tuổi vị thành niên 1 năm rồi...



Sinh nhật không có hoa, không có nến... cũng không có ai trực tiếp đứng trước mặt nói câu "Chúc mừng sinh nhật". Cũng đã 14 năm rồi mới lại trải qua một cái sinh nhật ngoài Hà Nội.


Mười bốn năm ấy đã khiến một đứa trẻ con Hà Nội lớn lên không còn là người Hà Nội, cũng chẳng phải người Sài Gòn. Rốt cuộc thì mình thuộc về nơi nào nhỉ?


Mở miệng nói thì chẳng người Sài Gòn nào nghĩ mình sống 14 năm ở đấy, ra Hà Nội mở miệng nói thì người ta biết ngay mới từ miền Nam ra. Chán nản. Rốt cuộc thì đâu mới là đến... đâu mới là về...?



Nhưng chẳng phải cuối cùng mình cũng ở đây rồi sao? Hà Nội mà đã một thời mình nhung nhớ...




Happy Birthday to Me~
Happy Birthday to Me~
Happy Birthday Happy Birthday
Happy Birthday to Me~~~!

[Short fic] Kế hoạch năm năm 5

Chap 5





Hôm sau tỉnh dậy, Jaejoong hoàn toàn chẳng nhớ được tối qua làm sao mà về được đến nhà , cũng chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra sau khi uống đến ly rượu thứ mười… hay hai mươi nhỉ?




Sau khi ra khỏi nhà, cậu quyết tâm hôm nay sẽ là một ngày mới, sẽ nhất nhất không thèm quan tâm đến tên khốn họ Jung ấy nữa. Nhưng chẳng hiểu sao tên khốn họ Jung hôm nay lại đặc biệt quan tâm đến cậu. Không biết bao nhiêu lần đã lườm nguýt nói kháy chuyện cậu ăn chơi nhậu nhẹt.


Hay thật, người ta vừa quyết định lơ hắn thì hắn lại quay lại ăn nói hàm hồ. Ai mà thèm say xỉn không biết đường về, ai mà thèm ăn nói lung tung chứ. Rồi đến giờ ăn trưa, khi cậu vào nhà vệ sinh rửa tay thì bị hắn đi theo, kéo vào một phòng, mặt mày hầm hố.


“Làm cái gì thế? Đi nhà xí cũng cần bảo mẫu đi kèm à?” Cậu cứng giọng hỏi, mắt không ngừng lườm liếc cái đồ biến thái trước mặt.


“Chứ không phải có người uống rượu rồi ăn nói bậy bạ , còn để kẻ khác hôn mà không biết à?” Cứ nhớ đến cái cảnh mùi mẫn ấy là Yunho như muốn điên lên đi đập chết cái tên Yoochun kia. Vậy mà con cù lần ngốc nghếch trước mặt vẫn chẳng mảy may ân hận gì cả mà cứ nhơn nhơn láo toét.


“Cậu nói ai sao tôi biết được? Tôi say xỉn rất ngoan ngoãn, được Yoochun đưa về tận nhà, làm gì bị ai hôn chứ” Vừa nói , Jaejoong vừa chứng bộ mặt cực kì đáng tin ra lừa người. Tiếc rằng chẳng thể lửa nồi Jung Yunho, thế là bị đập cho một cái.


‘Cậu đánh người…” Ấm a ấm ức nhìn nhìn.


“Cậu đó, ăn đánh là đáng, nếu hôm qua tôi không tới kịp thì không chỉ hôn mà còn không biết cậu bị làm tới đâu nữa kìa. Khốn kiếp, cậu ngoan chỗ nào hả?!?” Vừa nói, Yunho vừa cốc thêm mấy cái vào đầu Kim thiếu gia.


“Đau, chết tiệt, thì đã sao? Hôn thì chết được à? Cậu tính chuyện cưới vợ sinh còn thì còn ngon hơn tôi nhiều ấy chứ, cậu cút đi! Tôi hôn ai cũng chẳng liên quan khỉ gì đến cậu” Nói cứng thế nhưng trong lòng cũng hoang mang lắm, Jaejoong không hiểu sao Yoochun lại hôn câu khi hai người chỉ là bạn. Nhưng cái tên khốn tự cao tự đại trước mặt cần xử lý trước.


“Cái kế hoạch hoàn hảo của tôi chỉ vì cậu mà đã bị sửa be bét rồi cậu còn muốn gì nữa.”Jung Yunho vừa bực mình vừa nói.


“Cậu sửa à?” Ngơ ngác.


“Chứ sao! Bây giờ không còn là “kiếm tiền, mua nhà, lấy vợ, sinh con” nữa rồi. Cậu cập nhật muộn quá.” Cười hề hề, Yunho vui vẻ giơ giơ một cuốn nhỏ màu xanh lá.


“Thế là gì?”


“Là “kiếm tiền, mua nhà, lấy Kim Jaejoong, sinh con” Yunho hào hứng kể.


.


.


.



“Cậu lấy tôi thì sinh con bằng cách nào?!? Đồ thiểu năng!”


“Aigoo~, Jaejoong ah~, không sinh con thì mình xin con nuôi, cậu có cần phải động chân động tay với chồng tương lai thế không?”


“Ai là chồng ai? Cậu là vợ tôi!”


“Này, đừng cố chấp như thế, tôi nằm trên đương nhiên tôi là chồng”


“Vậy tối nay tôi nằm trên thì tôi cũng là chồng chứ gì?”



“Tuyệt đối không được… ha ha ha”



Jaejoong dù lúc ấy mạnh miệng đòi lên trên nhưng trong lòng thì như đang nở hoa. Lần trước, khi đọc thấy cái kế hoạch của Yunho thì cảm thấy rất bứt rứt. Rõ ràng là chẳng có chỗ nào trong cái kế hoạch đẹp đẽ, tỉ mỉ ấy có tên Kim Jaejoong cả, cứ như cậu chỉ là không khí , là bụi đường ấy. Nhưng thực chất việc gặp và sa vào tình cảm với Jaejoong không nằm trong kế hoạch của Yunho, nói đúng hơn là Yunho không thể nào tưởng tượng ra được việc mình quen và quan hệ với một cậu con trai chỉ sau hai tuần quen biết. Dù vậy, việc quen biết Jaejoong đã khiến cho kế hoạch bao năm tỉ mỉ bay vào thùng rác hết hơn một nửa. Dù vậy, Yunho biết rằng cậu chẳng bao giờ hối hận vì đã gặp Jaejoong.












Bộ sưu tập mới ra mắt được đánh giá rất cao, nhóm của Yunho và Jaejoong được thưởng một kì nghỉ ngắn ra biển. Cả bọn rất vui vẻ, đi tắm hào hứng ngất trời… trừ Yunho.


“Này, xuống biển tắm đi! Đi xong cậu sẽ có một làn da rám nắng gợi cảm.”

Không trả lời, Yunho nằm xuỗng bãi cát khoe cơ thể rắc chắc trước những con mắt ngấm ngầm thán phục của nhiều bóng hồng qua lại. Tức mình, Jaejoong đá cho Yunho một cái rồi bỏ đi, đúng là đồ đầu heo. Rõ ràng là định ngầm bảo dù Jung Yunho không rám nắng thì cũng gợi cảm đây mà.


Xuống nước thật thích, nước biển rất ấm áp nhưng cũng rất mát mẻ. Cũng đã lâu rồi Jaejoong không đi biển nên tâm trạng rất tốt, bơi ra rõ xa. Khi đang ngắm trời, quẫy đạp giữa biển trời thì đột nhiên một cơn đau ập tới khiến chân không cách gì động đậy được. Khỉ thật, bị chuột rút rồi.


Ú ớ được mấy tiếng, Jaejoong dần dần chìm xuống, trong lúc hốt hoảng chỉ kịp hít hơi một cái. Càng chìm xuống, chân cậu càng đau. Rõ ràng là lúc nãy chưa khởi động đã lao xuống nước. Trong lúc chìm xuống, không hiểu sao đột nhiên cậu lại nhớ một số chuyện đã qua. Những chuyện ấy trong giây lát ùa về như sóng trào khiến tư duy phút chốc bị tràn ngập bởi những hình ảnh xưa cũ.


Lúc bé đi công viên bị lạc , cậu bé Jaejoong đã khóc rất to, rất to khiến mọi người chung quanh tội nghiệp dẫn vào phòng bảo vệ. Chờ mãi , chờ mãi mẹ mới tới, khuôn mặt cũng đầm đìa nước mắt, ôm cậu vào lòng xin lỗi.


Vào trung học, Jaejoong một mình đánh nhau với năm thằng chỉ vì chúng nói cậu chẳng có chút nào giống con trai. Kết quả là năm thằng ấy nằm lại vệ đường, cậu thì cố lết về đến nhà, vào trong phòng khóa lại rồi mới gục xống. Chuyện đánh nhau vốn không nên để mẹ biết.


Đại học,mới đi học được một tuần đã nhận được vài lời tỏ tình, vài bức thư. Cậu vốn không giỏi từ chối nên đã nhận lời hết, rốt cuộc mang tiếng sở khanh. Đúng là, người ta chỉ không muốn làm ai buồn thôi mà.


Rồi cái ngày cậu hiểu mình không có hứng thù với con gái… Hôm ấy chia tay cô bạn gái cuối cùng, dù không còn lưu luyến nhưng trong lòng không cách gì nhẹ nhõm được.


Đêm đầu với Yunho…Mê đắm… cuồng say….


Cái thứ tình cảm bao lâu nay không nói nên lời ấy, trong lúc này tự nhiên lại rất rõ ràng. Tiếc rằng chưa kịp nói với cậu ta thì đã đi gặp hà bá rồi. Tự nhiên lại muốn cười.


Hơi thở cuối cùng thoát ra khỏi miệng trở thành những bong bóng khí thật đẹp, tròn và long lanh. Rồi lồng ngực cậu như muốn nổ tung, cái chân đau khiến cậu không cách gì bơi lên trên mặt nước.


Nếu cậu chết… mẹ chắc là người buồn nhất… Bao năm rồi cũng chỉ có hai mẹ con sống với nhau…


Sẽ chỉ có mẹ khóc cho mình thôi…



Jung Yunho, rốt cuộc thì cậu có khóc cho tôi không?



Nghĩ được đến đó thì Jaejoong mất dần ý thức, trước khi chìm vào màn đêm chỉ lờ mờ nhận thấy một bàn tay nắm chặt lấy cánh tay mình.









Lúc Jaejoong tỉnh dậy chỉ thấy xung quanh toàn một màu trắng. Khỉ thật, vậy là cậu chưa chết. Chết rồi thì không thể nào trắng thế này được, mà phải là địa ngục, lửa… gì gì đó cho nó phù hợp với danh hiệu “sát thủ” chứ.


Rồi cậu nhận ra tay trái đang bị nắm rất chặt. Là Yunho đang gục xuống ngủ, khuôn mặt khi ngủ cũng đầy vẻ mệt mỏi. Cậu hơi động người khiên Yunho tỉnh dậy, nhìn thấy Jaejoong đã tỉnh thì khuôn mặt đầy vẻ vui mừng nhưng cũng nhanh chóng sầm mặt xuống.


“Cậu thực sự muốn chết hả?”


“Không có, chỉ là chuột rút thôi mà. Đừng cáu” Jaejoong sau một thời gian quen biết với Yunho thì rút ra được bài học - “nhu thắng cương”- nên làm bộ dạng cún con mong vớt vát lòng thương hại. Chiêu này dùng được, Jung Yunho liền xìu xuống, đưa tay trái vuốt vuốt tóc Jaejoong nói.


“Cậu làm tôi sợ muốn đứng tim. Rõ ràng trong thoáng chốc còn thấy ở đó rồi đột nhiên biến mất. Nếu tôi không bơi ra kịp thì sao? Là cậu ép một người ghét nước như tôi phải xuống nước đấy. Tội cậu lớn, khỏe lại sẽ phải trừng trị thích đáng”


“Cậu không thích nước thì chọn đi biển làm gì?” Jaejoong ngơ ngác hỏi. Rõ ràng chuyến đi này do Yunho đề xuất địa điểm mà.


“Vì cậu có lần nói lâu không đi biển, nhớ mùi bị biển nên tôi mới chọn đi biển. Biết thế này thà chọn leo núi còn hơn” Yunho thở dài, ánh mắt trìu mến không rời khỏi khuôn mặt của Jaejoong. Bắt gặp ánh mắt Yunho, Jaejoong đỏ mắt , tiện chân đá cho tên họ Jung một cái “Đừng có mà hối hận chứ, chẳng phải đã nói vì tôi đó sao, không được hối hận…”


Yunho thoáng chốc ngẩn người nhìn tên ngốc trước mặt, đúng là vẫn không khá hơn được chút nào hết.


“Ngốc, tôi chỉ nói thế thôi, để bụng làm gì. Có muốn biết vì sao tôi ghét nước không?” Yunho xoa nhẹ mái tóc còn ướt của Jaejoong hỏi. Dù còn có vẻ giận dỗi một chút nhưng mắt Jaejoong lập tức ánh lên những tia tò mò, đồng thời có chút thương hại. “Có phải hồi bé đi chơi công viên nước bị ngã xuống vòng xoáy vũ trụ nên sợ nước chứ gì. Tôi có ông anh họ bị thế nên thông cảm lắm, không cười cậu đâu”


Yunho bực mình đập vào đầu Jaejoong một cái, ai khiến cậu đoán bậy bạ chứ. Biết mình nói sai, Jaejoong ngoan ngoãn ngồi nghe Yunho kể.


“Hồi còn học phổ thông, tôi có chơi thân với một cô bạn gái. Cô ấy bơi rất giỏi, tiếc rằng không được chọn vào đội tuyển bơi của trường do hôm thi tuyển bị ốm. Rồi thì…”


“…rồi thì cô ấy bị chết trong khi đang bơi nên cậu mới sợ nước đúng không?” Jaejoong giương mắt hỏi, cậu nghĩ đáng ra nên chưng một bộ mặt cảm động hơn, nhưng việc Yunho thân thiết với cô gái ấy khiến việc thể hiện sự thương xót hơi bị khó khăn.


“Aida… đau ~. Cậu đánh tôi?!?”


“Đánh cho cậu bớt cái tật ăn nói hàm hồ, thích ngồi vào họng người ta. Im cho tôi kể tiếp! Thì cô ấy cũng xinh xắn dễ thương nên được nhiều người thích, trong đó có một thằng tuyển bơi thành phố, nó thách tôi thi bơi… Cậu cũng hiểu mà… tôi không giỏi bơi lắm…nên…” Càng cuối, tiếng của Yunho càng nhỏ, Jaejoong cảm tưởng như tiếng muỗi vo ve.


“Vậy nên cậu thua, cô ấy thấy cậu gà quá nên đã bay vào vòng tay chàng tuyển thủ bơi lội thành phố đúng không?” Bị đánh không chừa, Kim Jaejoong không ngần ngại nhảy vào họng Yunho ngồi tiếp. Tuy nhiên lần này Yunho không động thủ, chỉ đưa ánh mắt đầy bất lực nhìn cậu.


“Cậu… thật là…” Thở dài.


“Haiz, tôi hứa là không chê cậu vô dụng đâu mà. Nhưng cô ta đúng là không biết đường chọn lựa rồi. Đã biết bơi thì sợ gì chết đuối, sao phải chọn một kẻ bơi giỏi làm gì chứ. Chọn người giỏi những việc khác không phải tốt hơn sao?” Jaejoong nhìn Yunho, nghiêm túc nói. Đối với Yunho mà nói, cái khuôn mặt nghiêm túc này nhìn yêu chết đi được.


“Cậu nói thử xem, tôi giỏi việc gì chứ?” Yunho hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt đầy biểu cảm của Kim thiếu gia. Nhăn mặt, nhăn mày một lúc, Jaejoong mỉm cười liệt kê những thứ của Jung Yunho mà cậu cho là giỏi.


“Thì… cậu giỏi nấu ăn này, giỏi giao tiếp này, giỏi quan tâm người khác này . Cậu biết lắng nghe tôi nói, biết khi nào tôi đói bụng, biết khi nào tôi muốn ăn kem…Uhm... cả chuyện chăn gối mùng mền cậu cũng rất khá nữa, ha ha” Nói đến đây thì phá ra cười, gương mặt cả hai bỗng chốc đỏ bừng lên.


“Nhóc con, cậu đừng có khích tôi.” Nói xong, Yunho cúi xuống hôn lên gương mặt vẫn đang đỏ bừng vì cười của Jaejoong. Tên nhóc này bình thường ngốc nghếch, chuyện gì cũng suy nghĩ chẳng ra sao nhưng lại có thể nói ra những lời khiến Yunho mát lòng mát dạ, đúng là không phụ công cậu yêu chiều cậu ta như thế.



Hôn mãi, hôn đến khi môi của Jaejoong sưng mọng lên như trái sơ ri thì Yunho bỗng nhiên dừng lại.




“Jaejoong ah~, cậu có muốn cùng viết kế hoạch năm năm với tôi không?”






END