Chủ Nhật, 27 tháng 6, 2010

[Tôi]Broken




Nếu thực sự bạn có đặt tình cảm nơi tôi , sao bạn lại dừng lại?

Nếu bạn thực sự nghĩ rằng tôi xứng đáng với tình cảm ấy, sao bạn lại quay lưng?

Bạn nói rằng vì có thứ khiến bạn cảm thấy bạn không cần tôi nữa ư?

Dù vậy bạn vẫn yêu tôi ư?

Bạn nghĩ tôi tin sao? Rằng vì trái tim bạn nhỏ nên không đủ một ngăn dành cho tôi, dù bạn rất muốn?

Tôi thì lại thấy bạn dư thừa nhưng không muốn để tôi vào trái tim bạn.

Vậy nên tôi cũng chẳng cần vào trái tim của bạn làm gì... Tôi không cần bạn, cũng như thứ tình cảm giả tạo và những lời biện hộ cho tình cảm ấy.

Ừ thì cứ coi như là tôi không biết gì...

Mù như một con dơi để không phải thấy những lời giả tạo từ bạn nữa... Ôi... cái cuộc đời....

Thứ Bảy, 26 tháng 6, 2010

[Oneshot] Con mèo đen & một bí mật không thú vị


Con mèo đen & một


bí mật không thú vị




Meo




Hôm nay là một ngày không may mắn gì hết. Rõ ràng là miếng ăn ngay trước mặt còn bị giành mất. Cầu trời cái thằng bẩn thỉu ăn miếng đuôi cá ấy sẽ đau bụng đi ngoài để khỏi ra đường tán gái luôn…!


Bao tử đói meo đang gào thét không ngừng, Đen lao thẳng xuống vườn một ngôi nhà mà nó vô tình nhìn thấy, hình như là một con chuột vừa chạy qua thì phải.


Khỉ thật, ai lại vứt cái thứ cứng quèo biết chạy ở đây thế này!?! Bức xúc không được giải tỏa khiến nó điên cuồng gặm nhấm thứ có hình hài giống chuột mà không phải chuột ấy.


“Umma, ra xem con mèo đen vờn con chuột đồ chơi này!”


Tiếng người khiến Đen giật bắn mình, nó cuống cuồng tìm đường chạy nhưng rồi cơn đói bụng khiến nó quay quay được mấy vòng rồi lăn đùng ra đất. Lúc đó nó nghĩ giá mà ăn được cái đuôi cá kia thì dù đau bụng ỉa chảy cũng không đến nỗi bị con người thấy cảnh mất mặt này. Rồi nó chả biết trời trăng gì nữa.






Tỉnh dậy , thứ đầu tiên nó cảm thấy là mùi. Mùi cá hộp. Ôi, cái mùi thức ăn mà nó chỉ được ăn duy nhất một lần là nhớ mãi không quên được. Nuốt nước miếng ừng ực, nó hé mắt ra, nhìn xem đang ở đâu… Rồi một bàn tay bỗng nhiên xoa nhẹ lên đầu nó khiến nó rúm người lại.


“Tỉnh chưa cưng? Dậy ăn cá này…”


Cưng cái khỉ gì? Rõ ràng là lừa nó mà. Để con chuột cứng như đá giữa sân chạy qua chạy lại. Mèo hoang mà cũng xỉu, thật mất mặt. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì còn gì là thể diện nữa. Nhưng cái tay đang vuốt ve nó thật nhẹ khiến nó vui vẻ ưỡn mặt lên. A a, sướng quá, gãi nữa đi.


Rồi bản chất mèo hoang lại khiến nó đề phòng. Có vẻ là không nguy hiểm đâu nhỉ. Nếu muốn bắt nó ăn thịt thì còn ngồi vuốt ve nó làm gì? Nếu trước khi chết mà sung sướng thì thịt sẽ ngon hơn chăng? Không… chắc là không. Vậy tức là nó đang được vuốt ve bởi một người không muốn ăn thịt nó, vậy là muốn nó trả ơn chăng? Được, nó tự hứa với lòng là khi nào tìm được một cái đầu cá ngon sẽ đem đặt trang trọng trước cửa nhà này. Ôi… mùi cá hộp thơm quá. Meo~



“Dậy rồi hả? Ăn cá nha. Tao gọi mày là Mun nha…”


Mun miếc gì, nghe như tên mấy con mèo hay ngheo ngheo dưới chân chủ đòi ăn. Nó là Đen, không phải Mun. Mà hình như Đen với Mun cũng thế. Nhưng đen nghe có vẻ khí phách hơn vài phần chứ. Oc oc, đói bụng quá đi.


Mon men lại gần cái đĩa đựng mấy khúc cá, Đen, hay bây giờ chúng ta có thể bắt đầu gọi là Mun, cố gắng hít hết hương thơm vào múi trước khi đưa chiếc lưỡi nhỏ hồng hồng ra liếm liếm vào miếng cá trong đĩa.


Lâu lắm mới được một bữa no như thế này. Thật mãn nguyện. Sau khi chén sạch mấy khúc cá, không quên liếm sạch cái đĩa thì Mun của chúng ta một nhát phóng bay ra cửa, nhảy lên tưởng. Kẻ ngồi cạnh nó chỉ kịp hét to một tiếng.


“Mun… đừng đi!”


Không đi ở lại đây làm gì? Làm mèo nuôi chán chết, suốt ngày phải lấy lòng chủ mới được ăn cơm. Cuộc sống của mèo hoang vẫn oanh liệt hơn chứ. Dù vậy thì Mun vẫn quyết định sẽ đem một cái đầu cá ngon về báo đáp, dù nó cũng rất thích đầu cá. Sao cơ? Không thích tên Mun á? Thôi được, chúng ta sẽ lại gọi nó là Đen vậy.


Nhưng cái hành động ăn xong phủi đít đi này thật quá du côn mà. Không biết đây có được tính là một hành động oanh liệt của những con mèo hoang không nữa.






Rồi từ hôm đó, thỉnh thoảng nó lại đi qua ngôi nhà đã cho nó ăn. Cái bát hồi trước đựng cá lúc nào cũng có một ít đồ ăn. Có vẻ là để dành cho nó. Dù sao cũng đã ăn một lần, nếu có đánh bả thì đánh từ lần đầu chứ mất công nhá làm gì. Thế nên sau một hai lần hít ngửi kĩ lưỡng rồi mới ăn, nhưng lần sau nó cứ vô tư ngồi nhấm nháp phần thức ăn trong đĩa một cách thoải mái.


Tất nhiên không phải ngày nào nó cũng ghé qua, thế nên một lần vì ăn phải thức ăn để lâu mà nó bị đau bụng mấy ngày trời. Thật là mất mặt. Mà nhắc tới đau bụng mới nhớ, cái con mèo nhôm nhoam bẩn thỉu chôm miếng đuôi cá của nó lần trước quả nhiên bị đau bụng, nằm liệt cạnh cái thùng rác mấy ngày. Thương tình kẻ thất thế, nó đã đem một ít thức ăn từ ngôi nhà kia cho đống lông lá bẩn thỉu bốc mùi ấy ăn. Kết quả là nó bị đau bụng thêm một tuần nữa. Dù vậy thì tình bạn cũng bắt đầu phát triển một chút.


Kẻ trong ngôi nhà ấy có vẻ rất tử tế. Có rất nhiều bạn bè lũ lượt ra vào. Đen chỉ rình khi không có ai ở gần nó mới nhảy vào vườn. Chơi với mấy con chuột cứng còng biết chạy một lát thì nó tìm đến đĩa đồ ăn. Nhưng có vẻ hôm nay sẽ không có cái gì để ăn hết. Lần đầu tiên sau nhiều tuần nó lượn vào nhà này, đĩa thức ăn không có gì cả. Nó liền mò vào nhà, tìm cái kẻ vẫn hay cho nó ăn. Chẳng có gì quan trọng cả, chỉ là nó quan tâm người ta thôi mà.



“Đừng Yunho, ba mẹ tớ về bây giờ…”


“Còn lâu… Nào…”


Nó thấy người hay cho nó ăn đang bị tấn công. Kẻ tấn công có vẻ rất cao to đang đè người thấp hơn xuống ghế salon. Dù sao cũng chưa kiếm được cái đầu cá nào hết, có dịp thì cũng nên báo đáp thôi.


Kết quả là bốn cái răng nanh cộng tám cái vuốt cắm vào mông kẻ xấu xa kia. Một tiếng kêu ai oán vang lên, rồi thì Đen bị đạp văng vào tường.


“Con mèo khốn!”


“Mun?! Đừng, Yunho … mèo của tớ”


Từ khi nào nó trở thành mèo của kẻ kia nhỉ? Lại cái tên Mun nữa chứ. Trong lúc còn đang choáng váng vì cú hôn tường, nó đã kịp than thở một chút. Rồi nó được bế lên, xoa xoa đầu một lát. Có vẻ dễ chịu , có gừ gừ thỏa mãn.


“Cậu có quăng cái con mèo bẩn thỉu đen đúa ấy đi không?”


Khỉ thật, con mèo bẩn thỉu đen đúa ấy sẵn sàng sống chết với nhà người để bảo vệ danh dự đấy. Dù vậy thì nằm trong lòng người này vẫn thoải mái hơn đi đánh trận.


“Đừng thô lỗ thế, Mun ngoan mà. Đúng không cưng? Thôi chết, quên cho cưng ăn phải không? Đi ăn nào!”


“Này, cậu lơ tớ thế hả?”


“Đừng ghen tị với con mèo chứ. Xấu tính.”


Đen thắng. Nó vừa vui vẻ gặm miếng cá vừa nghĩ lần sau gặp lại nên cho kẻ kia hưởng mấy cái móng đây. Có lẽ tí nữa nên kiếm chỗ nào mài chúng thôi.






Lần chạm trán sau cũng oanh liệt không kém gì lần trước. Khi mấy cái móng của Đen cắm được vào người tên xấu xa thì cũng là lúc áo của cậu người tốt bị lột gần hết. Bộ tên này thích ăn thịt người hả? Thú vui ghê rợn quá đi. Nhưng cái người hay cho nó ăn này nhìn thực trắng, thực mịn, có lẽ cắn sướng lắm đây…


Ack, không nên ở gần kẻ thích ăn thịt người, sẽ dễ lây sở thích chẳng mấy tốt đẹp ấy. Dù sao thịt chuột là đủ rồi. Bị xách cổ quăng ra ngoài không thương tiếc, Đen chỉ còn nghe thấy tiếng thở hồng hộc của khổ chủ và tiếng thở cũng hồng hộc không kém của kẻ xấu xa. Bộ đánh nhau dữ dội lắm hả. Cũng đúng, hai người đàn ông đánh nhau phải công bằng thì mới ra dáng đàn ông, mình không nên can thiệp vào cuộc chiến công bằng của họ. Nghĩ ngợi xong, nó mò về phía đĩa đồ ăn, liếm liếm món sữa đủ độ ấm.



Nhưng cuộc chiến của hai kẻ này thật dai dẳng. Bộ đánh nhau suốt ngay không chán hả? Thỉnh thoảng khi người kia cho nó ăn, Đen lại thấy một vài vết đỏ trên cổ cậu ta. Dấu tích đánh nhau chăng? Thật là oanh liệt. Sau này nó cũng sẽ đi kiếm người oánh lộn cho được vài vết thương chiến trận như thế. Nó cảm thấy tự hào và cọ cọ vào người kẻ đang ngớ mặt kia. Rồi những hành động của nó được lý giải là còn đói và cần ăn thêm. Hình như tên này đầu óc hơi ngắn.


Giờ thì nó có cảm giác nó là mèo của tên kia thật. Ngoại trừ lúc ngủ và đi giải quyết thì nó đa số là ở nhà này, năm trong vườn hay loanh quanh cạnh chuồng bồ câu. Nó chẳng có hứng thú với mấy con bồ câu dai nhách ấy. Chỉ là khi thấy bọn chúng bay nó cũng có ham muốn được bay. Nhưng thôi… bay bổng khỉ gì, mèo mà mọc cánh thì chẳng hay ho gì.



Hai kẻ kia rất thích cắn nhau. Hết người này cắn đi rồi người kia lại cắn lại. Bộ không đau sao, rõ ràng thấy rên mà, sao không đẩy ra nhỉ? Nó đứng ở ngoài sân, nhìn qua lớp cửa kính vào trong phòng. Hình như là hai kẻ này thích bị đau. Ôi… ở gần liệu có lây bệnh thích chịu đau không nhỉ? Chắc là không, mất cái râu nào là buồn lắm đấy.


Rồi một ngày đẹp trời, nó đang nằm sưởi ẩm thì thấy một bóng người lao vào nhà, đóng sập cửa lại. Thấy nó nằm ngửa bụng ra đấy thì đến ôm chầm ấy nó. Rồi chả hiểu sao mũi nó có nước. Khỉ, trời gì mới nắng đã mưa sao. Nó liếm liếm mũi, thấy mặn đắng. Mưa muối? Ông trời cũng có vấn đề rồi.



“Yun có chuyện giấu Jae, Mun… Yun ăn hiếp Jae. Yun lăng nhăng. Yun có bí mật không nói cho Jae…”



Rồi, hai kẻ đó có vẻ chiến tranh nóng đã xong, giờ chuyển qua chiến tranh lạnh. Suốt ngày có đứa í ới gọi cửa mà không ai thèm ra mở. Lúc đó Đen rất vui vẻ nằm trong lòng cậu chủ nhỏ, được cho ăn thì cũng nên gọi người ta một tiếng chủ đúng không nào, hả hê thì có, nhưng nhìn cái mặt buồn buồn thì cũng không nỡ thật.


Đến một ngày Đen biết ngoài nó là hay trèo tường vào nhà thì có đứa cũng không thích đi đường cửa mà thích đường tường. Cái kiểu người không đàng hoàng thế này thật vô vọng. Ném một cái nhìn khinh bỉ về phía kẻ đang nhìn nó với đôi mắt tóe lửa, nó nguẩy đít bỏ đi. Rồi trong nhà vang lên tiếng đổ vỡ, tiếng hét. Kinh nghiệm là hai kẻ ấy đánh nhau thì không nên xen vào. Nhưng nghĩ lại, dù sao chứng kiến một chút cũng không ảnh hưởng gì. Tò mò giết chết con mèo hả? Mèo có chín mạng, chết một còn tám.


“ Cậu vô lý vừa thôi, không dưng lại không nói chuyện với tớ nữa”


Choang! Một cái bát đã ra đi.


“Cậu cần gì tôi nói chuyện với cậu? Em Na Na biến đâu mất rồi à? Tôi ghê tởm cậu, cậu ngủ với nó còn dám chạm vào tôi hả. Cút đi!”


Chà, có vẻ rất gay gắt. Và đây là lần đầu tiên Đen thấy cậu chủ có vẻ đang thắng thế vì cái kẻ to con kia đững sững lại chừng ba giây.


Ba



Hai




Một



“Cậu nói cái khỉ gì thế hả? Ở đâu ra Na Na nào. Ngủ với cậu đủ mệt rồi còn ngủ nổi với ai chứ?!?”


“Cậu nói dối… Rõ ràng cậu dẫn nó đi mua giường, còn nói phải nhún tốt mới hiệu quả…”


Im lặng.



“Tôi chỉ dẫn chị họ đi mua giường để chuẩn bị cưới thôi. Chị ấy mới về nước, không rành rẽ lắm… Có phải cậu hiểu nhầm không?”


“Chị họ gì mà trẻ thế. Cậu lại nói dối phải không?”


“Không! Trước giờ có dấu cậu chuyện gì đâu.”



Im lặng.




“Yun, Jae xin lỗi…”




Rồi một màn xin lỗi cộng ôm ấp diễn ra. Chẳng thú vị gì cả. Tại sao tên xấu xa kia không bị đạp ra khỏi nhà như gián mà Đen lại là đứa bị quăng ra khỏi phòng nhỉ? Nó với gián tuy màu giống nhau nhưng gián hôi hơn. Liếm liếm chân, nó tìm cách cạy cạy cánh cửa chưa đóng chặt lại.


“Nhẹ thôi, Yun…”


“Tớ yêu cậu…”


“Tớ cũng yêu cậu… Yun ah…”


“Tiếc rằng tớ chẳng thế khoe với thế giới rằng tớ có người yêu dễ thương thế này.”



“Không cần. Đó là bí mật của tụi mình, chẳng cần phải chia sẻ nó với ai cả.”




“Mà cậu ngủ với tớ mệt lắm hả. Tớ không biết cậu yếu thế. Nhưng tớ hứa đó cũng là bí mật của tụi mình. Cậu cũng không cần cố gắng đâu… Cậu có yếu thì tớ vẫn yêu cậu mà…”



“Khỉ thật… tớ cho cậu biết yếu là như thế nào!”




Lại cắn nhau. Chán nản, nó mò ra khỏi phòng. Bí mật của riêng họ hả? Đen đã biết bí mật đó rồi. Mà bí mật không thú vị như thế thì bí mật làm gì chứ. Leo lên nóc nhà, nó nhìn thấy Xám, cái đống lông lá đã từng chôm cái đuôi cá của nó.




Meo meo - Trăng sáng nhỉ…



Meo - Ừ



Meo meo - Hôm nay tao đã bắt được một con chuột béo, để dành cho mày cái đuôi này.



Meo mèo – Thôi mày ăn đi cho nó theo đàn, tao ăn no rồi.



Méo - Đồ mèo nhà



Meo – Kệ tao. Mèo nhà mới biết được bí mật của con người chứ.



Meo meo – Mày biết gì hả?



Méo – Biết, bí mật của người hay cho tao ăn.



Meo meo – Là gì thế?



Mèo – Bí mật…




End


Thứ Ba, 15 tháng 6, 2010

[Long fic] Timeless 13

T.i.m.e.l.e.s.s (tt)



Chap 13: Những nỗi sợ mơ hồ




Những cơn ác mộng vẫn không ngừng tìm đến tôi mỗi đêm. Vẫn là Yunho của tôi với những giọt máu chảy dài trên má, đôi mắt buồn mênh mang và rồi anh rời xa tôi… rơi xuống… mãi mãi.



Giật mình tỉnh dậy trong đêm, tội sợ hãi không dám quay sang nhìn bên cạnh, chỉ sợ đón chờ tôi là khoảng giường trống rỗng. Dù vậy, tiếng thở bình lặng khiến tôi biết anh vẫn đang ở đây, bên cạnh tôi đầy yên lành. Có lẽ chỉ vì tôi quá lo sợ mất anh thêm một lần nữa nên mới mơ những giấc mơ đáng sợ ấy.






Tôi biết khi hạnh phúc đến với mình chóng vánh thì cũng rất dễ dàng tan đi như bong bóng xà phòng. Anh của hiện tại đang ở bên tôi, nhắm mắt ngủ yên bình nhưng biết đâu khi ngày mai đến anh sẽ lại rời bỏ tôi mà đi? Niềm tin một khi đã mất đi rất khó có thể có lại toàn vẹn như ban đầu, đó là điều cả anh và tôi đều hiểu. Có lẽ vì thế mà anh luôn bên tôi, nói những lời yêu thương như chỉ sợ khi anh quay lưng , tôi cũng sẽ biến mất.


Hôm nay tôi đi làm về sớm nên rẽ qua siêu thị mua đồ ăn về nấu một bữa. Không phải ngày nào tôi và Yunho cũng ăn tối cùng nhau vì hai người đều có việc bận, vậy nên khi nào rảnh rỗi tôi đều muốn cùng anh dùng bữa tối ấm cúng.


Đang nghĩ nên mua bò hay gà thì tôi nghe thấy tiếng cười nói ngay phía trước, giọng

nói quen thuộc khiến tôi ngửng lên nhìn không chớp mắt.


“Tối nay anh ăn gì em nấu? Cà ri bò nhé?”


“Em thích gà thì cứ mua gà đi, anh ăn gì cũng được”


Trong phút chốc tôi chẳng biết nên nói gì hay làm gì nữa. Đầu óc tôi đặc lại bởi những nối sợ hãi của quá khứ, của hiện tại và tương lại. Tôi rất muốn quay đầu chạy thật nhanh, tiếp tục chối bỏ sự thật như nhiều năm trước tôi đã làm, nhưng rốt cuộc tôi chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ, mở căng mắt nhìn anh cũng một cô gái trẻ tiến về phía mình.


Và trước khi ánh mắt anh chạm vào tôi, tôi đã nở một nụ cười nhẹ nhàng và gọi tên anh.


“Yunho ah? Anh cũng đi mua đồ à?”


Yunho ngạc nhiên nhìn tôi, ánh mắt đầy ngạc nhiên. Tôi mỉm cười với cô gái khi cô nhìn tôi tò mò.


“Yunho oppa, vị này là…”


Anh không trả lời, ánh nhìn đầy khỏ xử của anh khiến tôi đau nhói. Tôi không nghĩ mình lại ngu ngốc một lần nữa, nhưng tôi không hiểu anh đang muốn gì ở tôi? Anh đã không trả lời được thì tôi nên trả lời hộ anh chứ. Đúng không?


“Ah, tôi là một người bạn cũ ấy mà, tên tôi là Kim Jaejoong. Chào cô… cô là…”


Cô gái mỉm cười chào tôi , sau đó quay qua nhìn Yunho một cái ngượng ngùng rồi nói.


“Tôi là bạn… gái của anh ấy. Kim Hee Mi”


Tôi ra vẻ ngạc nhiên nhìn lên Yunho nhưng anh vẫn chỉ nhìn tôi, ánh mắt đầy tâm sự không nói nên lời. Tôi cuối cùng vẫn phải giúp anh giải tỏa căng thẳng.


“Yunho đúng là người xấu, rõ ràng có bạn gái xinh đẹp thế này mà không giới thiệu cho tôi biết. Ah, tôi phải mua đồ nấu ăn, không làm phiền hai vị nữa” Tôi nói rồi cúi đầu chào, hoàn toàn không còn để mắt đến anh nữa.


“Chà, anh Kim biết nấu ăn sao? Thật là một người đàn ông tốt”


“Cũng vì bị người yêu bỏ nên phải tự nấu ăn cho bản thân thôi mà. Hôm nay cũng định nấu rồi mời người ta đến nhưng có lẽ kế hoạch đổ bể nên đành ăn một mình vậy. Thôi, chào hai người”


Từ lúc nói những lời ấy đến khi quay lưng đi, tôi tuyệt đối không nhìn Yunho lấy một lần. Tôi không muốn những cố gắng ít ỏi bị ánh mắt của anh phá vỡ. Bữa ăn hôm nay đúng là ăn một mình rồi.


Tôi về nhà, máy móc nấu nướng rồi bày ra một bàn la liệt đồ ăn. Rõ ràng nói c

hỉ ăn một mình mà sao lại nấu nhiều thế chứ. Có lẽ chỉ là chút hy vọng mong manh rằng anh sẽ vì tôi mà từ chối ăn cùng cô ta, vì tôi mà quay về cùng ăn một bữa cơm. Đúng là tôi vẫn rất hão huyền.





Đến chín giờ tối thì Yunho tới, anh bấm chuông không biết bao nhiêu lần thì tôi mới ra mở cửa. Không phải tôi không muốn mở, chỉ là ngủ quên khi xem một bộ phim dở hơi chán ngắt mà thôi. Khi ra đến nơi thì mặt Yunho đã cực kì khó coi rồi, tường chừng nếu tôi không mở thì anh sẽ tự phá cửa xông vào ấy.


Khi thấy tôi anh thở nhẹ một cái, tôi chẳng biết nói gì, cũng chẳng muốn để anh bước vào , rốt cuộc cả hai cứ đứng nhìn nhau mãi như thế.


“Anh… anh với cô ấy chỉ là công việc mà thôi”


“Em hiểu rồi”


“Không, em vốn không hiểu. Thực sự chỉ là công việc mà thôi. Cô ấy cần đánh bóng tên tuổi và việc “hẹn hò” với anh sẽ được báo chí quan tâm. Em… hiểu mà phải không?”


Tôi chán nản gật đầu. Tôi hiểu mà, cái lý do này đâu phải lần đầu được anh đưa ra đâu. Những lần trước tôi cũng nghe, cũng tin và rồi im lặng cho đến khi không thể im lặng được nữa. Tại sao tôi phải chia sẻ người tôi yêu với kẻ khác? Tại sao tôi phải hiểu khi ngày mai đọc một tờ báo sẽ thấy anh tay trong tay với một cô gái trên trang bìa với dòng tít mùi mẫn câu khách? Tôi vốn là không muốn hiểu những chuyện này nên bao năm né tránh, vậy mà giờ anh lại muốn tôi phải hiểu.



“Em buồn ngủ rồi…”


“Jaejoong, làm ơn, em biết anh chỉ yêu em thôi mà. Từ nhà Hee Mi về anh chỉ lo em đã không còn ở đây, anh sợ em sẽ lại biến mất như lần trước. Anh sẽ không sống nổi nếu em lại từ bỏ anh thêm một lần nữa.”


Thật buồn cười, tôi vốn đâu còn chỗ nào để đi nữa. Anh đã tấn công vào tận vỏ bọc cuối cùng của tôi , tôi làm gì còn chỗ để mà “biến mất”…


“Yunho, em mệt thật đấy…” Tôi nói rồi nhanh chóng đóng cửa lại.


Tiếng Yunho gọi cửa lại vang lên, tôi thật tình muốn mình bị điếc. Nhưng rồi đột nhiên tất cả chìm trong im lặng đến đáng sợ. Anh bỏ cuộc thật rồi. Tôi định đi vào phòng ngủ nhưng rồi một linh cảm chẳng lành kéo tới khiến tôi bước ra mở cửa.


Là Yunho nằm đó ôm lấy ngực, gương mặt đau đơn như làm anh già đi cả chục tuổi. Và tôi như nhìn thấy cơn ác mộng trước mặt mình…



Yunho rơi…rơi…rơi….



Bỏ tôi cô đơn giữa đông đúc cuộc đời…



TBC