Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

[Tôi]Nhớ

Tôi cũng không rõ vì sao mình lại đánh lên những dòng chữ này. Có lẽ vì những cảm xúc dâng trào mỗi khi ngồi một mình, lục lọi lại những thời khắc đã qua. Và tôi biết là tôi đang nhớ...


Nhớ lần đầu tiên chờ đợi các anh ở sân bay...

Nhớ lần đầu tiên hồi hộp khi thấy chiếc xe chở các anh xuất hiện...

Nhớ cảm giác nghẹn thở khi thấy các anh bước xuống từ chiếc xe và vẫy chào...

Nhớ cảm giác hồi hộp, lo lắng khi những món quà được gửi đi...

Nhớ khi đứng ở cửa thang máy anh lướt qua tôi, như sao băng vụt qua bầu trời đêm...

Nhớ khi đứng ở sân vận động, chỉ thấy bóng dáng các anh xa xa...

Nhớ khi đứng dưới khách sạn, nhìn Cassiopeia vẫy tay chào tạm biệt...

Nhớ khi đến sân bay không còn bóng ai...

Và nhớ cảm giác hút hẫng khi biết họ đã thực sự đi rồi...


Và tôi biết những nhớ nhung này khiến tôi không thể chợp mắt. Giống như khi bạn đang đi trong bóng đêm, ánh sáng rực rỡ của những ngôi sao băng khiến bạn kinh ngạc bởi sự diễm lễ. Và khi ánh sao ấy không còn nữa, bạn cảm thấy một lần gặp gỡ là không đủ...

Tôi biết nỗi nhớ này không thể ngay lập tức nguôi ngoai, nhưng nó cho tôi thêm niềm tin để hi vọng và chờ đợi...

Chờ một ngày mới lại đến... Và những ngôi sao ấy sẽ một lần nữa đến với chúng ta...

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2011

[Tôi]Tạm biệt và... hẹn gặp lại



Thế là những ánh sáng đẹp đẽ ấy đã thực sự rời khỏi Việt Nam rồi.


Thời gian trôi qua nhanh đến nỗi khi nhớ lại chỉ còn cảm giác nghẹt thở vì lo lắng, vì hồi hộp, vui sướng và hàng trăm thứ tình cảm ngổn ngang không nói nên lời.

JYJ đã thực sự đặt chân đến Việt Nam, đã biết Việt Nam là như thế nào rồi... Mà tôi vẫn buồn.

Có lẽ vì một chút ích kỉ, tôi thực sự mong chờ khi các anh lần đầu tiên đến Việt Nam là cả năm người. Tôi sợ hãi khi phải thú nhận điều đó... Nhưng rồi nước mắt vẫn không thể kiềm chế được khi nhìn thấy Jaejoong từ trên ôtô bước xuống khách sạn... mỉm cười và vẫy tay.



Những cố gắng trong 3 ngày giờ đã vặt kiệt sức lực của tôi... và có lẽ của rất nhiều, rất nhiều những bạn khác nữa.

Chờ... đón... rồi lại chờ. Chúng ta đang mong muốn các anh nhìn nhận chúng ta, hiểu rằng ở đất nước hình chữ S này cũng có fan của anh, cũng có những người yêu quý và sẵn sàng chờ đợi các anh dù mưa to gió lớn.


Jaejoong đã mỉm cười, Junsu cũng mỉm cười... Và tôi tin ấn tượng chúng ta để lại trong lòng các anh không hề xấu...




Yoochun đã phải chịu chút hoảng hốt rồi... Yoochun đến nhanh quá, chỉ kịp nhìn được đằng sau của anh thôi... Nhưng chắc anh cũng sẽ thông cảm cho một đám fan lần đầu tiên được thần tượng đặt chân lên đất nước của mình phải không anh?


Cảm giác hiện giờ thật vô lực, nhấc chân nhấc tay cũng là một việc thật xa xỉ...

Sẽ có rất nhiều khoảng thời gian nữa trôi qua, liệu có lần nào chúng ta còn gặp lại?

Một năm... hai năm...


Tôi chỉ cầu mong nếu các anh có thể một lần nữa dừng chân ở Việt Nam, tôi có thể thấy hình bóng năm người bên nhau...

Có thể nhìn thấy bên cạnh Jaejoong, Junsu, Yoochun là Yunho và Changmin...

Để cái cảm giác chênh vênh trong lòng bình yên trở lại.

Nhưng kìm nén trong 3 ngày giờ lại tuôn trào theo cảm giác của sự mất mát. Chúng ta đã thực sự phải nói lời tạm biệt với những con người rực rỡ ấy.

Cuộc sống của các anh vẫn sẽ ảnh hưởng đến chúng ta từng ngày, nhưng các anh liệu sẽ còn nhớ đến chúng ta? Những người đã đứng dưới mưa vẫy tay chào tạm biệt...


Và tạm biệt không phải là vĩnh viễn... vậy nên ... hẹn gặp lại...