Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2017

[Tôi] Năm tháng vội vã



Mới đây thôi mà một cái tết lại qua rồi. Cảm thấy thời gian bây giờ trôi qua sao nhanh quá. Thời còn đi học, mỗi lần ngóng trông đến hè đều phải đếm từng giờ, từng ngày ... Vậy mà...

Nghe nói con người ta càng lớn tuổi, thời gian trong họ lại càng chạy vội vã. Vội vã đến nỗi chẳng kịp nhìn lại phía sau lưng mình đã vụt qua điều gì. Chỉ đến khi mỏi mệt đến cùng cực, ngoảnh lại sau lưng chỉ còn những kí ức mờ nhạt.

Cũng may bây giờ không còn giống thời ba mẹ, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ còn mấy bức ảnh đã hoen ố vàng vọt đến nỗi khó khăn lắm mới tìm lại được nét mặt mỗi người. Giờ thì có điện thoại thông minh, có facebook, có tất cả những phương tiện để lưu lại những kỉ niệm vội vã đó, để rồi một lúc nào đó hoảng hốt muốn tìm về thì cũng không sợ đánh rơi.

Khi mình còn bé, mỗi lần ra Hà Nội thích nhất là tối vào phòng chờ ông ngoại kể chuyện "Mầm đá" cho nghe. Có lẽ vì tham ăn nên thích nghe kể về chuyện liên quan đến ăn uống chăng. Rồi mỗi lần mình ra Hà Nội ông sẽ dẫn đi ăn sáng, kể này kể nọ. Ông ngoại trong những ký ức đã qua luôn khoẻ mạnh, thích đi chơi, ăn tốt ngủ tốt... Thế rồi đột nhiên tất cả biến mất. Giờ thì ông chỉ còn nằm được trên giường, luôn cần người chăm sóc. Lúc nắm tay ông hôm vào Sài Gòn cũng chỉ dám mong đây không phải là lần cuối.

Năm tháng vội vã, cảnh còn người mất. Kể từ ngày bà đi cũng đã hơn 1 năm rưỡi rồi. Thế nhưng mỗi lần ra Hà Nội, mỗi lần nói với mấy đứa em "Qua nhà bà đi!" vẫn còn nguyên cảm giác bùi ngùi ấy. Mình vẫn còn nhớ mỗi lần hè được ra Hà Nội, đi qua cái ngõ quen thuộc ấy, bước đến trước cái cổng số 17 rồi gào lên "Bà ơi!!!"... Chắc chắn bà sẽ xuất hiện và hỏi "Linh đấy à?". Vẫn nhớ cơm bà nấu, vẫn nhớ những lời càm ràm của bà vì mình làm không đúng ý bà, nhớ như in những ngày cuối cùng ngồi bóp chân cho bà, tự lòng biết lần này sẽ là lần gặp cuối cùng nhưng vẫn không dám khóc.

Năm tháng vội vã, những dấu vết thời gian đã hằn lên khoé mắt ba, lên bàn tay mẹ. Chỉ dám nhìn rồi khẽ thở dài.

Nói đến vội vã... càng lớn thấy mọi người tính tuổi cho mình cũng vội vã. Sinh cuối năm, mới tháng 12 năm ngoái vừa tròn 26... thế là bây giờ qua 27 cộng thêm tuổi mụ thành 28. Ôi, có cần nhanh thế không?!? Mình kiểu chỉ có thể ngơ ngác nhìn người ta tình tuổi cho mình xong phán một câu "Lấy chồng đi chứ lớn tuổi rồi đấy, cho phép ế đến 30!". Không còn gì để diễn tả được cảm giác Ồ hoá ra mình sắp thành một bà cô 30 rồi, lại còn một bà cô 30 chưa hề có một mảnh tình vắt vai nữa. Thế thì hành lý đâu để mà hai năm nữa lấy chồng? Đến ba mẹ còn ngơ ngác khi bất ngờ biết hoá ra con gái ba mẹ cũng đã già thế rồi.

Em trai cũng vội vã lớn, chẳng còn là thằng nhỏ mập mạp mũm mĩm dễ thương năm nào. Chỉ cần chị dang tay ra là chạy vào lòng chị nữa rồi. Giờ em trai thành một thằng cao to đen hôi chỉ thích cắm mặt vào vi tính, vào giày, vào youtube. Muốn nói chuyện với em trai cũng toàn mình nói còn nó cứ ậm ừ ậm ừ... Tự nhiên giờ nghĩ lại nhớ thằng em hồi bé quá. Thời gian đã cướp đi đứa nhỏ ngây thơ, thay vào đó là một thằng nhỏ tuổi dậy thì với quá nhiều khó hiểu. Người ta nói cách nhau 3 năm đã giống như cách nhau cả thế hệ, mà hai chị em thì cách nhau đến 7 năm. Em trai chưa kịp lớn thì chị đã già rồi.

Hôm nay sinh nhật em trai... lại một tuổi nữa vội vã qua. Chỉ mong em trai sẽ trân trọng những năm tháng thanh xuân này để sau này khi nào chợt ngoảnh lại cũng sẽ không có quá nhiều hối tiếc.