Rời xa nơi phố thị ồn ào đông đúc, tôi khăn gói đi cùng mẹ và em trai đến một thiền viện ở Đồng Nai để tìm lại khoảng lặng trong cuộc sống, học thiền và rửa chút bụi mắt mà tìm kiếm con đường giải thoát.
Nằm trong một khu rừng với nhiều cây xanh bao bọc chung quanh, thiền viện Phước Sơn vẫn còn chưa được xây dựng xong hoàn toàn, nhưng phật tử thì vẫn về rất đông vào những ngày lễ. Có lẽ vì đây là thiền viện nên việc xây dựng chánh điện tuy chưa xong nhưng những trường thiền thì đã hoàn thành rất đẹp đẽ và tiện nghi.
Một điều đặc biệt là ở trong khu thiền viện rộng không biết mấy chục ngàn ha này có thể nhìn thấy tượng Phật ở khắp mọi nơi. Trong chánh điện và trường thiền, trong rừng, trên đường, trước cửa những cốc tu... Dường như tôi được bước chân vào đất Phật, với sự hiện diện của Phật cả trong tâm và trước mắt thường.
Đất chùa rộng, những vị đi tu xin đất rồi xây những "cốc" để ở và tu hành ngay tại chùa. Những cốc nho nhỏ theo ô bàn cờ với những kiến trúc khác nhau, màu sắc khác nhau nhưng có điểm chung là hòa mình vào thiên nhiên cảnh vật chung quanh.
Tôi đến chùa cùng mẹ, em trai và hai người quen của mẹ tôi. Tuy nhiên hôm sau cả mẹ và hai người kia đều về, chỉ còn lại hai chị em ở lại một tuần. Lúc đầu không có cốc, nhưng sau đó duyên lành đến, chúng tôi được vào ở nhờ một vị Ni đã tu tập khá lâu rồi. Cô có một kiến thức về Phật pháp và thiền khá dồi dào. Cả tôi và em trai đã học được rất nhiều tư vị Ni đáng kính này.
Ở đây, tôi cảm thấy mình như sống chậm lại, không còn những bực bội, bon chen, những lo toan suy nghĩ. Dù phải dậy từ 4h30 sáng và đi ngủ lúc 21h00 tối nhưng tôi lại chẳng cảm thấy có gì là khó chịu cả. Mọi chuyện cứ diễn ra như nó phải diễn ra như thế...
Sáng dậy, đi đến thiền đường đọc kinh rồi đi ăn sáng, về dọn dẹp giặt giũ xong lại đến thiền đường ngồi thiền, đến khoảng 10h30 thì đi dùng ngọ thiện. Chiều thì ở trong cốc nghe Ni cô bật những bài pháp, tối 18h00 tập trung ở trường thiền sinh hoạt, khoảng 20h00 là xong ... về lại cốc tắm rửa ngồi chơi một chút rồi đi ngủ.
Nghe thì thấy đi tu sao dễ thế, tu thế thì ai chẳng tu được. Nhưng chỉ người đi tu mới biết những gian khó của việc tu hành sao cho tinh tấn. Còn những người trần mắt thịt như chị em tôi thì làm sao được gọi là tu, cùng lắm chỉ được gọi là tìm đến cửa Phật hưởng chút duyên lành và tìm về tâm thanh tịnh.
Đến đây, tôi mới biết có những vị Ni đã đi tìm đạo mấy chục năm, họ trăn trở với câu hỏi "Sao đời khổ quá?". Họ được cái duyên đưa đẩy đến đến với con đường đi đến Niết bàn.
Các cô nói chúng tôi có duyên lắm mới đi đến được chùa, được ngồi đọc kinh niệm Phật, được ngồi thiền. Tôi cũng thấy mình may mắn thật, nhưng có lẽ tôi vẫn chưa có đủ cái duyên để dứt bỏ đời đi tu... Cái này gọi là tôi vẫn còn "dính mắc" nhiều lắm.
Dù vậy, tôi khâm phục những người có thể đi trên con đường khó khăn gian nan ấy. Họ không còn những tham muốn đời thường, cũng chẳng còn những quyễn luyến đời thường... Tất cả tâm trí của họ đã dành cho đạo.
Đọc sách về Phật, mới biết mắt mình còn nhiều bụi... Không biết đến kiếp nào mới hết bụi đây?