Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2011

[Short fic] Forbidden.Fruit III

III. Forbidden.Fruit



Blinded by wishes, I dream of your kisses

You come to me deep in the night

Gently caress me and slowly undress me

Under the silver moonlight











“Yunho à, em gọi tên hyung đi…”



Tôi sững người lại nhìn anh, tay cầm đũa của tôi chợt run lên. Tôi nhận ra từ khi trở về, chưa một lần nào tôi thực sự gọi tên anh. Dẫu trong tâm trí vẫn ngàn lần gọi, chưa khi nào cái tên ấy được thốt ra thành lời.


“Hyung à, sao vậy?”


Tôi gượng gạo hỏi, bàn tay chạm vào mặt tôi anh cũng đã rụt về. Dù vậy tim tôi vẫn đang đập liên hồi. Tôi chưa khi nào nghĩ rằng sẽ có ngày anh muốn tôi gọi tên anh như trước kia. Đó giống như là điều cấm kị mà tôi không muốn mắc phải.



“Không sao cả. Muốn nghe em gọi thôi. Em không muốn gọi tên hyung sao?”




Anh nhíu mày, ánh mắt xoáy vào tôi. Tôi chỉ nhìn vào đôi mắt ấy trong thoáng chốc rồi đành cúi gằm xuống bát mì. Tại sao? Cuối cùng tôi đành thở dài, chưa khi nào tôi thắng được ánh mắt ấy.




“Jaejoong hyung…”




Mắt anh đỏ lên như mắt con thỏ chúng tôi nuôi hồi bé, rồi anh ôm lấy tôi từ phía sau, cằm đặt lên mái tóc rối bù của tôi. Tôi đặt đũa xuống , thừ người nhìn khoảng không trước mặt. Đã bao lâu rồi tôi không gọi anh như thế này?




“Gọi Jaejoong thôi… Yunho ah…”




Anh thì thầm bên tai tôi, giọng anh đầy nước mắt. Tôi ngơ ngác quay lại nhìn anh, vẫn chưa hiểu anh thực sự muốn gì nơi tôi. Anh không cho tôi quay đầu lại, đôi cánh tay càng lúc càng ghì chặt lấy cổ tôi.



“Đừng bao giờ rời xa hyung nữa… Xin em…”



Mọi thứ trong tầm mắt tôi dần mờ đi như được phủ một lớp sương mỏng. Tôi đã để người tôi yêu thương nhất cầu xin mình ở lại, dù đó cũng là điều tôi ao ước nhất…




“Em sẽ không đi đâu nữa… Jaejoong ah, em hứa…”




Tôi gỡ vòng tay đang ôm lấy tôi, xoay người lại và ôm lấy thân hình run rẩy ấy vào lòng.




“Là em sai, rõ ràng là em sai… tại sao hyung lại là người chịu trừng phạt. Em ác lắm. Hyung bảy năm qua ngày nào cũng mong em sẽ về. Ngày nào nghe tiếng chuông cửa cũng giật mình. Tại sao lại thế? Rõ ràng em là người phải xin lỗi, tại sao hyung lại là người luôn thấp thỏm, lo sợ. Rõ ràng… em không yêu hyung như thế… sao hyung vẫn yêu em…”




“Jaejoong ah, em yêu anh mà…”




“Không giống… em yêu hyung không giống hyung yêu em…”




“Em biết là không…”



Tôi chưa kịp nói hết câu thì anh kéo ghì tôi xuống, môi chạm vào môi tôi. Rồi nụ hôn sâu dần, dù tôi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Giống như kẻ đi trên sa mạc chạm được tới dòng nước mát, tôi điên cuồng hôn anh, ôm anh, ghì chặt thân thể anh vào lòng. Rồi trong một thoáng ý chí thức tỉnh, tôi vội vã dứt ra, đẩy anh ra khỏi người tôi.



“Jaejoong… không, hyung… từ khi nào?”




Từ khi nào anh biết tình cảm của tôi? Tại sao lại hôn tôi? Anh muốn chứng minh rằng tôi mãi mãi không có tư cách ở lại bên anh sao? Nhưng anh chính là người bảo tôi phải bên anh mãi mãi …




Nước mắt không ngừng chảy ra từng đôi mắt anh, ướt đẫm hai gò má. Tôi đau lòng, muốn giúp anh lau nước mắt nhưng anh đã gạt đi.




“Hyung không cần em thương hại….”




Sao tôi lại thương hại anh? Tôi mới là kẻ đáng bị thương hại. Bỗng nhiên tôi giống như đang đi vào mê cung. Không biết lỗi ra, lỗi vào cũng dường như biến mất. Anh vẫn tiếp tục nói, thân người dựa hẳn vào bệ bếp, tránh khỏi vòng tay tôi.




“Dù hyung biết đêm ấy chỉ là do em say… nhưng… hyung đã không ngừng để bản thân vui mừng. Hyung biết hyung không xứng đáng được tha thứ. Vậy nên khi em bỏ đi, hyung hiểu đó là sự trừng phạt dành hyung xứng đáng nhận được. Em không sai… vốn là hyung sai. Hyung xứng đáng bị đối xử như thế…”



Bỗng nhiên tôi thấy khó thở. Hình như anh đang nói rằng… anh vui mừng vì đêm mưa ấy. Vậy là anh có yêu tôi? Tình yêu giống như tôi dành cho anh. Tôi run rẩy bước lại gần anh.



“Jaejoong… anh yêu em không giống như tình cảm anh em đúng không?



“Không…” Anh lắc đầu, hốt hoảng trả lời tôi. Khuôn mặt cúi gằm xuống “Không…”



“Anh nói dối, thế tại sao anh lại vui mừng vì đêm đó chứ? Tại sao anh không nói thật? Anh nói đi, nói anh yêu em!”




“Không… không phải mà…” Anh ngồi thụp xuống, đôi bàn tay bịt chặt tai lại. Tôi bất lực nhìn anh. Cuối cùng chính tôi mới là kẻ không hiểu anh.




“Vì sao không nói, Jaejoong?”


“Nếu hyung nói … em sẽ lại ra đi phải không? Lần này em sẽ đi mãi mãi đúng không?” Gục đầu vào hai bàn tay, tiếng anh nghèn nghẹn cất lên. Tôi ôm lấy cả thân người ấy vào lòng, bỗng nhiên hiểu ra được tất cả.



“Không, em sẽ không đi đâu hết. Em đã hứa rồi mà…”



Anh ôm chầm lấy tôi, khuôn mặt ướt đẫm áp vào lồng ngực tôi nóng hổi. Chúng tôi cứ ôm nhau như thế đến khi trời sáng, trong im lặng.













Suốt những ngày sau đó chúng tôi đã không hề đề cập đến buổi tối hôm ấy. Anh cũng không còn muốn nghe tôi gọi tên anh nữa. Đôi khi tôi đã nghĩ không biết đó có phải là giấc mơ của chính mình hay không? Tôi có cảm giác mình đã chạm tay vào cánh cửa, đã gần như mở đước nó ra. Nhưng rồi tôi tỉnh giấc khỏi cơn mơ ấy. Hiện thực lúc nào cũng thật khác.


Tôi đi xin việc trong một nhà máy cách nhà hơn hai mươi cây. Mỗi buổi sáng phải dậy sớm để đi làm bằng tàu điện ngầm. Tối cũng phải hơn tám giờ mới có mặt ở nhà. Anh luôn chờ tôi về mới cùng ăn cơm. Bữa ăn không nhiều món nhưng luôn nóng sốt, chúng tôi cũng chẳng có nhiều chuyện để nói với nhau, nhưng tôi không còn thấy cô đơn.




Chúng tôi đã im lặng và sống với nhau hết mùa thu và mùa đông. Sự im lặng đôi khi cũng là một điều tốt. Chẳng cần ngày ngày nghe những lời ngọt ngào mới khiến tôi hạnh phúc. Đôi khi chỉ cần hiểu rằng người ấy đang hiện diện trong cuộc sống của mình, hiểu rằng người ấy sẽ không buông tay ,thế là đủ.




Có những đêm trằn trọc, tôi tự hỏi liệu rồi chúng tôi sẽ đi về đâu? Liệu rồi tôi và anh có thể mãi mãi yên lặng, mãi mãi chìm đắm trong thứ hạnh phúc mỏng manh nhưng dịu ngọt này? Mãi mãi là bao lâu?













“Em biết vì sao Eva lại ăn trái cấm không?”



“Vì ngu dốt?”



“Không, vì khao khát. Con rắn cuối cùng cũng chỉ là thứ để đổ tội mà thôi. Bản thân mỗi con người đều mang trong mình những nỗi khát khao cháy bỏng. Nhưng thỉnh thoảng người ta lại khát khao điều cấm kị…”



Anh vừa gọt táo, vừa nói chuyện với tôi. Hôm nay là chủ nhật nhưng trời khá âm u. Tôi lười biếng nằm ở ghế salon, ngắm nhìn anh khéo léo gọt vỏ thành một sợi dài.



“Em chẳng thấy việc Eva lấy trái cấm là việc xấu. Khao khát hiểu biết, khao khát được mở rộng tầm mắt không phải chuyện xấu. Đúng không?”



Anh cười, đưa cho tôi một miếng tao.



“Nhưng nó là điều bị cấm…”



“… cũng chẳng ngăn được gì với việc cấm đoán ấy cả…”















Trời mưa.



Từng giọt mưa thi nhau đập vào cửa sổ. Anh bước đến bên cánh cửa, ánh mắt mông lung. Mỗi lần nhìn anh như thế, tôi đều muốn ôm anh vào lòng. Nhưng giờ chỉ một chút phá vỡ cân bằng cũng khiến mọi thứ tan vỡ.



“Jaejoong ah, bức tranh hyung hứa với em khi nào xong?”



“Sắp rồi”



Anh trả lời, ánh mắt vẫn chăm chú vào những giọt mưa không ngừng chảy xuống mặt kính. Ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua làn nước chiếu lên khuôn mặt anh khiến tôi có cảm giác như anh đang khóc.



Đừng khóc…














Tôi bị tai nạn.


Tôi không có nhiều kí ức về ngày hôm ấy, chỉ mơ hồ nhớ khi đang đi trên đường thì có tiếng xe tải rú lên, tiếng người la hét. Tôi bay lên rồi rơi xuống một hố đen sâu hun hút. Trước khi bị hố đen ấy nuốt chửng, tôi chỉ kịp nghĩ đến duy nhất một điều…






“Yunho ah, hyung mệt mỏi”


“Dựa vào em này”


“Yunho… hyung chưa từng luyến tiếc vì có em làm em trai đâu… Nhưng có lẽ là không đủ…”


“… Jaejoong… chúng ta cùng xuống địa ngục đi…”










Khi tôi tỉnh lại, người đầu tiên tôi thấy là Junsu. Cậu ta đang cúi gằm khuôn mặt nhìn tôi, đôi mắt to tròn đầy nét mệt mỏi. Rồi dường như nhận ra tôi tỉnh lại, Junsu thở nhẹ một cái rồi đi khuất khỏi tầm mắt tôi. Giờ thì tôi phát hiện là ngoài thị giác và thính xác là đang còn hoạt động dù còn hạn chế, cả cơ thể chẳng còn nghe sự điều khiển của tôi.



“Jaejoong hyung, Yunho tỉnh dậy rồi!”



Rồi thì tiếng bước chân vội vã, và anh nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt tôi. Nhưng sao tôi có cảm giác đang gặp anh của mười năm nữa. Nếu nói ra anh nhất định sẽ không vui, nhưng sao lại nhiều quầng thâm trên mắt thế này, sao lại hộc hác thế này? Tôi đau lòng.



“Yunho, em nghe hyung nói gì không?”


Tôi chớp mắt, điều duy nhất tôi có thể làm được bây giờ. Bỗng nhiên tôi cảm thấy một giọt nước lặng lẽ rơi xuống khuôn mặt tôi. Tôi lại làm anh khóc nữa rồi.




“Jaejoong hyung, Yunho mới tỉnh, chắc còn mệt. Để em đi gọi bác sĩ”




Anh gật đầu rồi ngồi xuống cạnh giường, đôi bàn tay nhẹ nhàng chạm vào tay tôi. Nước mắt vẫn không ngừng rơi trên khuôn mặt anh. Tôi rất muốn vươn tay lau đi từng giọt , từng giọt. Đừng khóc. Tôi đã sợ hãi khi nghĩ rằng sự trừng phạt đã đến.



Tôi không sợ hãi cái chết…



Tôi sợ hãi nỗi cô đơn anh sẽ một lần nữa phải chịu đựng khi tôi biến mất khỏi cuộc đời anh. Tôi sợ phải bỏ anh lại một mình…





Giá mà tôi có thể được nói to cho cả thể giới điều mà bây giờ tôi nhận ra thì tốt biết mấy. Anh đã đợi tôi, đợi từ rất lâu. Nghĩ lại thì khi tôi chạy trốn khỏi anh, chạy trốn khỏi cái đêm hoang đường ấy có lẽ tôi cũng đã chạy trốn đáp án cuối cùng cho câu hỏi anh luôn yêu thương trả lời nhưng tôi chưa bao giờ tin hay đúng hơn là hiểu.




“Jaejoong, em yêu anh”


“Hyung cũng yêu em”







Cho đến giờ chúng tôi vẫn mang “nhầm lẫn” để biện minh cho những điều đã xảy ra. Nhưng vốn chẳng có “nhầm lẫn” gì cả. Ngay từ trước khi ôm anh vào lòng tôi đã biết người tôi muốn ân ái là anh. Nhưng rồi chúng tôi lại chạy trốn khỏi nhau bởi những quy tắc của đạo đức, của xã hội, cả nỗi sợ hãi mơ hồ rằng chính người kia cũng sẽ quay lưng lại với mình. Và tôi là kẻ đã quay lưng lại với anh.




Tình yêu của tôi. Bí mật của tôi.




Tình yêu của anh. Giờ đã không còn lá bí mật nữa.





Vốn tình cảm của tôi dành cho anh, hay anh dành cho tôi chưa từng là bí mật. Nhưng đối mặt thật khó. Tôi đã luôn sợ anh sẽ vỡ nát trong vòng tay tôi. Giá như lúc ấy tôi không bỏ đi… Thời gian đã khiến khuôn mặt anh in hằn nét mệt mỏi. Đôi mắt sáng ngời năm nào giờ chỉ còn những ưu tư khôn nguôi. Là tôi sao? Tôi đã khiến anh như thế…



Bỗng anh nắm lấy tay tôi, anh áp tay tôi vào má anh.



“Em nhớ ngày mưa chúng ta nói chuyện không? Em đã nói chúng ta sẽ cùng nhau xuống địa ngục . Hyung rất nhát gan. Vì vậy đừng bỏ hyung ở lại một mình. Xin em…”




Tôi cố gắng nắm chặt tay anh, nhưng chỉ khẽ nhích được một chút. Có lẽ anh cảm thấy được tôi đang cố gắng vì anh đã lại mỉm cười thật đẹp.



“Hyung yêu em, thật đấy. Nên đừng bỏ hyung lại một mình.”















“Yunho, khát nước không?”



Anh ngồi xuống cạnh tôi nơi bãi cỏ của bệnh viện. Tôi đã có thể di chuyển nhưng do nằm lâu ngày nên vẫn cần tập luyện. Anh thường xuyên đến tập với tôi, ánh mắt vui vẻ hơn mỗi khi tôi có chuyển biến tốt.




“Jaejoong, em sắp khỏi hẳn rồi. Mai cho em xuất viện nhé”



Tôi cười nhõng nhẽo với anh. Dù biết là phải luyện tập nhưng cứ ở bệnh viện mãi khiến tôi thấy mệt mỏi. Dù không gian thoáng đãng nhưng bệnh viện vẫn là bệnh viện. Tôi thích được về nhà hơn. Anh xoay người nhìn tôi, ánh mắt đăm chiêu. Tôi rất thích nhìn anh mỗi khi anh tỏ ra nghiêm túc thế này.



“Nhưng bác sĩ bảo em còn phải luyện tập để có thể đi lại bình thường…”



“Thì em về nhà tập cùng được mà. Nhé. Em không thích ở bệnh viện. Jaejoong…”



Anh miễn cường gật đầu rồi cười với tôi đầy bất lực. Tôi muốn về nhà cũng vì không thích anh suốt ngày phải tới bệnh viện thế này. Dù sao anh cũng đang trong giai đoạn cuối để ra mắt một cuộc triển lãm tranh. Không thể cùng anh làm việc như Yoochun nhưng tôi cũng không muốn trở thành kẻ gây phiền toái.










Cuối cùng cũng có thể trở về nhà. Tôi đặt lưng xuống ghế sopha, nhắm mắt tận hưởng sự ấm áp, mùi hương thanh nhẹ thoảng ra từ đóa hoa ly đặt trên bàn và mùi hương của những đồ vật lâu năm. Tất cả đều khiến tâm hồn người đi xa dịu lại. Nhưng chính hình bóng quen thuộc đang loay hoay trong bếp mới khiến tâm hồn tôi bình yên.



Anh đi ra từ bếp, mang theo một đĩa táo nhỏ. Tôi kéo anh xuống ngồi cạnh mình, để anh dựa đầu vào vai tôi.



“Hyung, khi nào thì em mới có quà?”


“Lát nữa… ăn táo đi đã”



Anh tách khỏi người tôi, lấy một miếng táo đưa cho tôi. Bỗng nhiên tôi muốn làm chuyện gì đó khiến anh đỏ mặt, để anh không còn ung dung như thế này nữa. Tôi cắn một miếng táo rồi áp môi vào môi anh. Nụ hôn có vị táo, giống như tôi đang được ăn một trái táo mọng nước vậy. Chỉ là nó ngọt ngào hơn gấp trăm lần những trái táo tôi đã từng ăn. Tôi luôn cảm thấy không đủ.


Anh khẽ tách khỏi tôi, đôi má ửng đỏ lên. Vuốt ve gò má của anh, tôi dịu dàng hỏi.



“Táo ngon không hyung? Ăn nữa nhé?”



Anh không trả lời, chỉ có khuôn mặt vẫn đỏ bừng yên lặng trong tay tôi là nóng lên. Tôi không kiềm lòng cúi xuống. Anh vẫn luôn ngọt ngào như tôi nhớ.


“Đủ rồi… Yunho”



Anh rời khỏi tôi, ánh mắt trách móc. Chúng tôi lại bên nhau trong im lặng. Rồi bỗng anh nói, giọng nhẹ như làn sương.



“Yunho… hyung sẽ cùng xuống địa ngục với em. Nhưng hyung cũng muốn được sống ở thiên đàng…”



“… Jaejoong…”



“Vậy nên em cả đời này phải ở lại với hyung. Nghe không?”














Anh đưa cho tôi đến xưởng, nơi đặt bức tranh anh vẽ tặng tôi. Khi anh kéo tấm vải phủ xuống, ánh nắng từ ngoài cửa sổ nhuộm cho bức tranh một màu vàng rực rỡ. Tôi tiến lại gần, ngắm nhìn những màu sắc hòa quyện vào nhau dưới ánh sáng. Anh mỉm cười, bước lại nắm chặt tay tôi.


Bức tranh tràn ngập một màu đỏ của những chiếc lá phong mùa thu. Nằm trên sắc đỏ rực ấy là một quả táo màu đỏ đậm hơn tất cả. Quả táo nằm trên những chiếc lá như được nâng niu nhưng cũng giống như bị thiêu đốt. Và quả táo ấy đã bị cắn một góc nhỏ.








“Chúng ta yêu nhau, đó có phải bí mật không?”



“Không phải bí mật của riêng em hay của riêng anh. Đó là bí mật của chúng ta…”





E.N.D
HaNoi 2:21AM
Dành tặng một người tôi chưa quen… và cảm ơn vì tất cả…





P/s: Trong fic có sử dụng lời của bài hát Forbidden Fruit. Thực sự tôi rất thích bài hát này, khi nghe có cảm giác giống như đang nếm một thìa mật vậy. Mong mọi người cũng thích nó. Xin cảm ơn…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét