Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

[Tôi]Nhớ

Tôi cũng không rõ vì sao mình lại đánh lên những dòng chữ này. Có lẽ vì những cảm xúc dâng trào mỗi khi ngồi một mình, lục lọi lại những thời khắc đã qua. Và tôi biết là tôi đang nhớ...


Nhớ lần đầu tiên chờ đợi các anh ở sân bay...

Nhớ lần đầu tiên hồi hộp khi thấy chiếc xe chở các anh xuất hiện...

Nhớ cảm giác nghẹn thở khi thấy các anh bước xuống từ chiếc xe và vẫy chào...

Nhớ cảm giác hồi hộp, lo lắng khi những món quà được gửi đi...

Nhớ khi đứng ở cửa thang máy anh lướt qua tôi, như sao băng vụt qua bầu trời đêm...

Nhớ khi đứng ở sân vận động, chỉ thấy bóng dáng các anh xa xa...

Nhớ khi đứng dưới khách sạn, nhìn Cassiopeia vẫy tay chào tạm biệt...

Nhớ khi đến sân bay không còn bóng ai...

Và nhớ cảm giác hút hẫng khi biết họ đã thực sự đi rồi...


Và tôi biết những nhớ nhung này khiến tôi không thể chợp mắt. Giống như khi bạn đang đi trong bóng đêm, ánh sáng rực rỡ của những ngôi sao băng khiến bạn kinh ngạc bởi sự diễm lễ. Và khi ánh sao ấy không còn nữa, bạn cảm thấy một lần gặp gỡ là không đủ...

Tôi biết nỗi nhớ này không thể ngay lập tức nguôi ngoai, nhưng nó cho tôi thêm niềm tin để hi vọng và chờ đợi...

Chờ một ngày mới lại đến... Và những ngôi sao ấy sẽ một lần nữa đến với chúng ta...

1 nhận xét:

  1. Thế mà đã gần một tháng trôi qua rồi ss nhỉ.... Đúng là một lần gặp gỡ, dường như là không đủ, càng gặp chỉ càng làm cho nỗi nhớ càng đầy.

    --------

    Chỉ là một mem 4rum vô tình biết được blog ss thế này thôi~
    Ngày lành nhé.

    Trả lờiXóa