Thứ Hai, 26 tháng 4, 2010

[Tôi] T.Ô.I





Kỉ niệm lần đầu tiên được trọn vẹn hưởng mùa đông Hà Nội. Lạnh tê tái... run cầm cập... cơ mà mọi người thì nhìn mình như quái vật T^T, người ta chưa quen mà~








Cười tí tởn, chẳng nhớ là cười cái gì... cơ bản là nhìn mặt vui thế này thì chắc là chuyện vui =.=...





Ồi... chung quy thì là tự sướng thôi mà ;))






He he, yểu điệu thục nữ~







Một cơ số ảnh tự sướng của bản thân T^T... Nhận ra là blog của mình mà hình của mình thì chẳng được mấy cái...

Thứ Bảy, 17 tháng 4, 2010

[Song] Back at one



Tình yêu một thời T^T
Giờ thì anh ấy đang cặp với một anh vô cùng cute~
Mark Feehili( Westlife) và Kevin McDaid (V)
So cute~








Khuyến mãi thêm một vid nữa T^T


Chủ Nhật, 11 tháng 4, 2010

[Oneshot] Trở về nhà

© kissthebluesky





Trở về nhà



Author: Spi
Disclaimer: Không có gì thuộc về author, DBSK thuộc về chính họ.
Rating: K+
Status: Finished
Category: Oneshot
Sumary: Mừng trở về


Đã rất lâu rồi tôi mới trở lại nơi này, nơi tôi đã từng coi là “nhà”.



Dù xét cho cùng đó không thực sự là một “gia đình” theo nghĩa hiểu thông thường của mọi người nhưng mỗi khi nghĩ về nơi này, một cảm giác ấm áp vẫn luôn len lỏi trong tim tôi. Sẽ chẳng có bà mẹ nào chờ tôi sau cánh cửa màu gỗ nâu xỉn ấy, mỉm cười chào đón tôi trở về và hỏi thăm một ngày của tôi đã trôi qua thế nào. Cũng chẳng có ông bố nào ở căn nhà kho cũ kĩ ấy đóng cho tôi con ngựa gỗ sần sùi lúc lắc. Chỉ có dì Ann và Fred.



Dì Ann không dịu dàng như “mẹ” trong tưởng tượng của tôi, nhưng dì thực sự yêu tôi, cũng như dì yêu chín đứa trẻ trong ngôi nhà ấy. Dù khi tôi trở về từ trường học, dì sẽ không lập tức mỉm cười với tôi, bù lại, dì đưa cho tôi một quả lê hơi dập, mọng nước. Ánh mắt dì lúc ấy có phần bối rối, ngượng ngùng, tôi biết dì chưa bao giờ là người thực sự giỏi thể hiện cảm xúc. Fred thì khác, ông luôn có vẻ mặt của ông già noel, chỉ là tóc và râu thì vẫn màu đen mà thôi. Fred không có nhiều thời gian để chơi với tất cả chúng tôi, nhưng ông dành số thời gian rảnh ít ỏi để tạo ra một số đồ chơi đơn giản từ những mẩu gỗ thông mà ông nhặt được. Và sinh nhật thứ bảy của mình, dù tôi chắc rằng đó là ngày tôi được nhận về ngôi nhà này, Fred đã tặng tôi một con ngựa gỗ nhỏ, tôi chẳng thể ngồi lên nó được, chỉ có thể để nó lắc lư trên chiếc bàn ăn một lúc với đôi mắt mơ màng. Lúc đó tôi đã ước giá mà nó có thể to lên một chút.





“Jaejoong, con đã về?”



“Jaejoong… con lớn quá…”



“Jaejoong…mừng con trở về”







Tôi có cảm giác là tôi đã để lại dì Ann, để lại Fred, để lại lũ bạn trong căn nhà nhỏ ấy rất lâu rồi. Lâu đến nỗi mỗi khi tưởng tượng lại ngày trở về thì tim lại nhói lên thật nhẹ. Dù sao ra đi cũng là quyết định của bản thân tôi, tôi cũng chưa từng hối hận vì đã ra đi, chỉ hối hận vì đã lâu như thế mà chưa trở lại.




Con đường quanh co đi lên ngôi nhà ấy giờ phủ đầy một màu vàng đỏ rực rỡ. Mùa thu đã nhuộm khắp không gian màu sắc nóng ấm ấy từ lúc nào tôi cũng không biết nữa. Chỉ khi bước từng bước trên con đường nhỏ này, tôi mới thực sự nhận ra mình đã chìm đắm trong mùa thu rồi.




Ann từng kể vào một ngày thu, khi bà mở cừa để chuẩn bị đi xuống chợ, bà đã thấy tôi nằm lăn lóc tội nghiệp trước ngôi nhà trong chiếc rổ nhỏ, bên trong là một tờ giấy ghi tên tôi và lời van cầu xin hay chăm sóc tôi. Lúc đầu bà nghĩ tôi là một đứa trẻ Trung Quốc, nhưng khi nhìn thấy tên tôi, Fred đã đảm bảo tôi là người Hàn. Có lẽ một bà mẹ trẻ nào đó đã lỡ có tôi, dù không nỡ phá bỏ, bà cũng không có khả năng nuôi dưỡng tôi nếu sinh tôi ra. Đôi khi tôi nghĩ mẹ tôi chắc hẳn cũng đã rất day dứt khi để tôi lại trước cửa ngôi nhà ấy.





Tôi mãi chần chừ trước cửa, cảm giác vừa hồi hộp, vừa lo lắng. Tôi nên nói gì trước đây… Tôi chắc chắn nên kiềm chế cảm xúc của mình lại, Ann sẽ rất hoảng sợ nếu có một thanh niên xa lạ nào đó ôm chầm lấy bà. Còn Fred nữa, nếu là ông, ông vẫn sẽ đáp lại cái ôm ấy, Fred chưa bao giờ tiếc một cái ôm. Tôi đã đi rất lâu rồi…



“Xin chào…”


“Oh, … chào Ann…”


“Chào cả nhà…”






Tôi sẽ mỉm cười, sẽ chào họ, và họ sẽ mỉm cười đón nhận tôi trở lại nơi tôi sống hết thủa niên thiếu. Phải, Ann và Fred luôn thích có khách, tôi cũng thể. Mỗi khi có một người khách đến trước cửa, chào và có ý muốn được vào nhà chơi, không khí trong nhà lại được hâm nóng lên một chút.


Ann không thích những người quá kiểu cách, họ thích chào một cách trịnh trọng và ngả nón. Những người trong thị trấn thì thường chỉ chào một cách nhẹ nhàng rồi bước chậm rãi vào nhà, mang theo thứ gì đó cho chúng tôi như thịt, trứng, sữa… Ann và Fred luôn biết ơn vì điều đó, lũ trẻ con cũng thế.




“Cộc cộc”




Tôi gõ nhẹ vào cánh cửa, cảm thấy tim như ngừng đập khi cánh cửa mở ra.




“Xin… chào…”



Đón tôi ở cửa không phải Ann, cũng không phải Fred. Lời chào của tôi lơ lửng giữa miệng rồi rơi vào im lặng. Người thanh niên nhìn tôi, ánh mắt như ý hỏi. Tôi cũng chẳng biết nói gì nữa.



Không, tôi biết là tôi phải nói gì mà.



“Ah… Xin chào. Tôi… là ờ… một người khách…”




Người ấy nhìn tôi một cách kì lạ. Không phải mọi người trong ngôi nhà đều thích những vị khách sao? Không phải chỉ cần mở lời chào thì sẽ được hoan nghênh sao? Chẳng lẽ thời gian thực sự đã thay đổi mọi thứ sao?


Nhưng rồi cậu ta mỉm cười, nụ cười ấy khiến tôi có chút ngơ ngẩn. Nó giống như việc khi đang đi giữa mùa đông lạnh lẽo, một tia nắng hiếm hoi rơi xuống vai bạn, khiến bạn cảm thấy như có ai đó đặt tay trên vai bạn an ủi, sưởi ấm.


“Vâng, xin chào. Mời vào…”





Tôi thở phào khi cậu nói và mở rộng cửa. Bàn tay của cậu ta đưa ra đỡ lấy chiếc valy nhỏ của tôi rồi tránh qua một bên để tôi bước vào. Trong giây lát, tôi thấy mình như trở lại cái ngày cuối cùng ấy, khi tôi đứng trước cửa ngôi nhà này, trước mặt Ann và Fred. Nhưng là để nói lời từ biệt hai người.




Hít một hơi nhẹ, tôi bước vào ngôi nhà giờ trông đã cũ kĩ hơn trước rất nhiều, vừa lo lắng, vừa vui mừng.




Sau khi đã móc áo khoác của tôi lên giá, người thanh niên ấy đưa tôi vào phóng khách nhỏ, nơi chúng tôi hồi trước tiếp khách. Nhưng người khách sẽ được ngồi lên những chiếc ghế gỗ do Fred đóng, sẽ được uống những cốc sữa mật ong do Ann mang ra. Đó cũng giống như một lời cảm ơn chúng tôi dành cho những người khách ấy.



“Xin mời”



Một ly trà nóng được đặt lên bàn trước mặt khiến tôi sực tỉnh. Tôi bỗng nhiên có chút hụt hẫng. Thấy thái độ ngập ngừng của tôi, người thanh niên ấy cất tiếng hỏi.



“Anh không thích dùng trà, hay anh dùng café nhé?”



“Không, trà là tốt rồi. Cảm ơn” Tôi gượng gạo mỉm cười. Dù sao chỉ có Ann là pha sữa mật ong đúng ý tôi.



Sau một lúc im lặng, người thanh niên đứng lên đi vào bếp, căn bếp nhỏ mà tôi rất thích chơi trốn tìm trong ấy. Quay ra cùng một đĩa bánh quy, cậu ta bắt đầu hỏi.



“Anh… là khách từ đâu tới?”



“Tôi… đến từ một nơi rất xa”



Thực ra, là tôi đã trở về từ một nơi rất xa. Tôi đã muốn trở về khi có thể, nhưng rốt cuộc mọi chuyện trên đời này chẳng lúc nào theo ý mình cả. Tôi mãi đến mười năm sau mới có thể trở về nơi này…


Gật đầu một cách dễ dãi, cậu ta nói.



“Tôi là Jung Yunho, hiện giờ tôi sống ở đây một mình. Vậy… anh là khách của tôi đúng không?”


Tôi khi nghe có chút choáng váng. Một mình? Vậy Ann và Fred đâu rồi? Mười năm tôi đi đã xảy ra chuyện gì sao? Có lẽ đã thực sự xảy ra chuyện gì rồi… không còn đứa trẻ nào ở đây nữa rồi. Tâm tôi có chút run rẩy.


Người thanh niên, bây giờ là Jung Yunho đưa tay chạm nhẹ lên vai tôi, lo lắng hỏi.



“Này, anh có sao không?”



“Tôi… tôi… cậu đã sống một mình ở đây lâu chưa?”



Cậu ta nhìn tôi có chút lo lắng rồi gật đầu. “Cũng khoảng năm, sáu năm rồi. Có chuyện gì sao?”



Năm, sáu năm… vậy giờ Ann và Fred đã đi đâu rồi? Khi tôi ra đi đã hứa nhất định sẽ quay trở lại , sẽ chào họ như một vị khách thân thiện lịch sự, và họ sẽ đón tôi trở về. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện họ không thể chờ đợi tôi.



“Yunho, vậy cậu biết Ann và Fred phải không?” Tôi nhìn cậu ta đầy hy vọng.



Yunho gật đầu rồi nhìn về phía một bức ảnh cũ treo trên tường. Trong bức ảnh ấy có Ann, có Fred, có lũ trẻ và có tôi. “ Tôi cũng từng là một trong cái đám lóc nhóc kia” Yunho cười nói.


Tôi đứng lên để nhìn thật kĩ bức ảnh đã xỉn màu ấy. Ann không cười, môi dì hơi mím lại vì ngượng ngùng. Fred thì lại cười rất tươi, trên tay bế một thằng nhóc nhếch nhác, có lẽ vì nếu để nó đứng một mình thì nó lùn quá. Tôi bật cười khi nhìn lại bản thân của rất nhiều năm trước, trắng xanh, gầy gò nhưng rất tự tin khi được Fred công kênh lên như thế.



“Tôi là cái đứa bám váy Ann và bỏ tay vào mũi ấy” Yunho cười cười, đi đến bên cạnh tôi.



“Vậy họ bây giờ ở đâu?”



“Trên thiên đàng” Yunho trả lời, ánh mắt tràn đầy niềm tin nhưng cũng không che dấu được một nỗi đau âm ỉ bên trong. “Ann và Fred xuống chợ, xe của họ gặp tai nạn…”






Mất mát. Bỗng nhiên tôi nhận thức được rõ ràng sự mất mát tràn ngập trong tôi. “Gia đình” mà tôi để lại đã không còn nữa rồi. Vậy mà tôi vẫn luôn hy vọng họ có thể chờ đợi tôi trở về, chờ đợi tôi chào họ như một thành viên xa nhà lâu năm và họ sẽ ôm tôi như ngày tôi rời khỏi đó.




Sẽ chẳng còn ai đưa cho tôi quả lê mọng nước, khẽ xoa đầu tôi đầy vụng về.



Sẽ chẳng còn ai đẽo cho tôi con ngựa gỗ lúc lắc, nhỏ xíu thô kệch và cười với tôi đầy bao dung.






Đến giờ phút này, tôi mới hiểu “gia đình” mà tôi luôn luôn ao ước đã biến mất rồi. Họ ở trên thiên đàng có còn nhớ đến tôi không? Có trách tôi đi lâu quá không về không? Có chờ tôi không?



Tôi đứng lên, cảm giác không còn vững vàng như trước nữa rồi. “Tôi có lẽ nên đi rồi. Cảm ơn đã tiếp đón”



Yunho lo lắng nhìn tôi, khi tôi bước ra đến cửa, tiếng cậu ta cất lên nhè nhẹ. “Thứ năm này là ngày họ mất… cậu muốn đến thăm họ chứ? Ann và Fred luôn muốn được nằm trên một đồi thông.


Phải, Ann và Fred thích thông. Họ nói chúng thật mạnh mẽ, thật kiên cường và quyến rũ. Ann nói muốn ngủ giấc ngủ dài dưới tán thông, tôi lúc đó chỉ là một đứa nhóc đã cười thầm và nghĩ trái thông sẽ rơi vào người họ và đánh thức họ dậy mất thôi. Đúng là những đứa trẻ khó hiểu được lòng người lớn.




Giờ thì họ đã thực sự nằm lại dưới những tán thông rồi.







Mãi mãi.





Tôi cảm kích nhìn Yunho, cậu ta thật tốt. Mỗi khi nhìn Yunho, tôi lại nhớ đến Fred. Dù họ thoạt nhìn không giống nhau, nhưng cảm giác họ mang lại thì rất giống. Ấm áp và tin tưởng.



“Cảm ơn”















Yunho nói rằng khi tôi mở lời chào với cậu, cậu đã nhớ Fred rất nhiều. Mỗi lần đi mua đồ đạc linh tinh này nọ vào mùa đông, Fred thường phải ở lại qua đêm ở thị trấn. Sáng sớm, khi lũ chúng tôi quây quần bên bàn ăn, Fred sẽ về, gõ cửa, vào chào thật to. Lũ nhóc thích đu lên người Fred, phủi đi hết những bụi tuyết bám trên quần áo, trên chiếc mũ dạ bạc màu.



“Cậu có lẽ đã quên rồi nhỉ?”



Yunho vừa đưa tôi ly cacao vừa hỏi. Sau khi dùng bữa tối, tôi giúp Yunho mang một ít củi vào lò sưởi rồi cùng ngồi xuống, ôn lại những chuyện đã qua.



“Không, tôi không quên. Không hẳn là nhớ, nhưng những kí ức đó vẫn luôn trong tôi” Tôi cười, yếu ớt trả lời. Chắc cậu ta đang trách tôi. Tôi đã ra đi lâu như thế mới quay trở về, tôi giống như một kẻ vô ơn chỉ biết nhận mà chưa từng trao lại điều gì.



Đó là những năm khó khăn nhất của tất cả chúng tôi. Ann và Fred đều không tìm được việc làm tại nhà, mọi người chung quanh cũng không khá giả gì hơn chúng tôi nên việc trợ giúp cũng không nhiều. Lũ trẻ đều rất đói.


Tôi lúc đó đã mười ba tuổi, tôi muốn đi làm giúp họ, nhưng một đứa gầy yếu rất khó tìm việc. Rồi thì một gia đình đến nói muốn nhận tôi làm con nuôi. Ann và Fred đều ngạc nhiên, đã rất lâu rồi không còn người đến xin con nuôi, tôi cũng chưa bao giờ có hi vọng được nhận vì nguồn gốc châu Á của mình. Nhưng gia đình đó thực sự muốn tôi. Tôi lúc đó rất muốn từ chối, tôi không cần một “gia đình” nào khác nữa.


Nhưng rồi tôi nghĩ lại, chẳng phải nếu tôi đi thì họ sẽ bớt được một miệng ăn sao? Tôi đã gặp riêng ông John, người muốn nhận tôi làm con nuôi, để nói về hoàn cảnh của Ann và Fred. Tôi nói tôi sẽ đồng ý nếu họ giúp Ann và Fred một chút về tài chính. John đã đồng ý sau khi biết ý định của tôi, lúc đó tôi đã luôn thắc mắc sao ông ta lại dễ dàng đồng ý đến thế. Nhưng việc giúp Ann và Fred quan trọng hơn.


Ngày chia tay, chúng tôi đã đứng ở cửa rất lâu. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Ann khóc, cũng không hẳn là khóc, nhưng mắt bà đỏ lên không kiềm chế được. Fred không nói gì, chỉ ghì chặt lấy tôi vào lòng, nói tôi giữ gìn sức khỏe. Tôi nghĩ họ biết vì sao tôi quyết định ra đi, họ cũng biết vì sao John đưa tiền cho họ. Ann và Fred chắc hẳn đã luôn hối hận vì đã nhận tiền và để tôi đi. Chỉ là tôi chưa bào giờ hối hận vì đã ra đi, chỉ hối hận vì trở về quá muộn.





“Ann và Fred… họ rất ấm áp” Tôi cười, ánh mắt không rời khỏi ngọn lửa nhảy múa trong lò sưởi.



Yunho nhìn tôi mỉm cười, nụ cười mơ màng, như đang nhớ về một thời đẹp đẽ đã xa.



“Lũ trẻ rốt cuộc là đi đâu rồi?”



“Sau khi Ann và Fred mất, lũ trẻ được đem vào một tu viện ở bên kia núi. Những đứa lớn thì bỏ đi theo con đường riêng của chúng. Còn tôi ở lại đây, giữ gìn những gì còn lại của họ.” Yunho trả lời, đưa thêm củi vào lò. Tiếng nổ tí tách vang lên trong đêm yên tĩnh khiến lòng người xao động.



John là người yêu của mẹ tôi và cũng chính là cha ruột tôi . Ông ta đã kể lại cho tôi tất cả khi tôi mười tám tuổi. Mẹ tôi là người Hàn qua Mĩ sinh sống, hai người gặp và yêu nhau rất nhanh sau đó. Rồi mẹ tôi có thai, cha mẹ bà không chấp nhận nên đã đuổi bà ra khỏi nhà. Sau khi sinh tôi, mẹ đã bỏ tôi nơi cửa nhà Ann rồi bỏ đi, nhưng bà cũng gửi cho John một phong thư, xin ông ta chiếu cố tôi sau này. John nói đã cố gắng tìm mẹ những không được, ông cũng muốn đón tôi về sớm nhưng lực bât tòng tâm. Đến khi chính thức trở thành chủ gia đình, ông mới danh chính ngôn thuận mang tôi trở về, dù chỉ mang danh nghĩa “con nuôi”.


Mắc dù có một người cha bên mình, tôi vẫn luôn nhớ về Fred, về Ann, về ngôi nhà nhỏ của chúng tôi. Nhưng tôi cũng muốn bản thân mình mạnh mẽ hơn nữa để có thể giúp họ. Tôi không muốn khi trở về vẫn là hai bàn tay trắng. Tiếc rằng họ không đợi được nữa rồi.



Yunho nghe câu chuyện của tôi trong im lặng. Cậu chỉ khẽ vươn người tới siết nhẹ tay tôi một cái. Tôi cười, dù sao thì tôi cũng đã trở về rồi. Dù sao thì tôi biết nơi này vẫn luôn chờ đón tôi.




Rồi Yunho kể về những ngày tháng cậu sống sau khi Ann và Fred mất. Đều có mất mát, có khó khăn, có mệt mỏi, nhưng Yunho thật kiên cường. Dù tôi phải ra đi, nhưng tôi chưa bao giờ bị bỏ lại một mình. Còn Yunho đã có lúc phải cô độc chống chọi với tất cả.



“Yunho, vì sao lại ở lại?”



“Vì tôi biết sẽ có người trở về. Những đứa khi rời khỏi đây đều mong có ngày trở về. Tôi không muốn ngôi nhà mà bao nhiêu năm Ann và Fred cố gắng giờ không còn gì. ” Yunho nhẹ nhàng nói “Và giờ thì cậu đã trở về”.



Yunho lại cười. Không hiểu sao tôi rất thích nụ cười của cậu ta. Trong trí nhớ của tôi, khi tôi còn bé vẫn thường ngồi ăn cạnh một thằng nhóc nhìn giống tôi. Nó luôn hiền lành, nhường tôi phần ăn nhiều hơn, kể chuyện tôi nghe và có nụ cười thật ấm áp. Tôi phần nào nhận ra Yunho chính là người ấy. Vẫn luôn hiền lành, tươi cười…





“Thực ra thì tôi vẫn còn nhớ về cậu. Cậu luôn thích vẽ lên mấy tờ giấy nháp. Cậu vẽ cũng khá lắm. Nhưng không hay cười.” Yunho nhìn tôi, “Tôi lúc đó rất hay chú ý cậu,…”





Chúng tôi lại chìm vào im lặng…




Hoài niệm…

















"Ann! Fred! Jaejoong đã trở về rồi.



Con biết con về muộn, con biết con không đúng. Nhưng hai người vẫn chờ con phải không? Con muốn đến chào hai người, con đã về. Hai người ở trên thiên đàng chờ con nhé …"






Yunho đứng cạnh tôi, đặt xuống hai ngôi mộ cạnh nhau hai đóa lyly trắng. Hàng thông xanh vi vút nương theo chiều gió. Tôi đứng lặng, tựa như khi còn bé, ngày đầu tiên đi học về, Ann và Fred đứng ở cửa, đón tôi trở về.




“Xin chào, Jaejoong~, mừng con trở về”
















Tôi quyết định ở lại cùng Yunho. Tôi không muốn một lần nữa quay lưng lại với ngôi nhà của mình. Yunho khi nghe tôi nói quyết định của mình chỉ cười, kéo tôi vào một cái ôm siết đầy ấm áp. Tôi nghe tiếng tim cậu đập yên bình.

Hôm nay Yunho sẽ đón lũ trẻ từ tu viện trở về. Tôi vẫn luôn mong một ngày nào đó có thể tự mình chăm lo cho “gia đình” của mình. Và gia đình của tôi chính là tại nơi đây.


Có tiếng xe, là Yunho và bọn trẻ đã trở về. Ra đi cũng đã năm, sáu năm, chúng chắc đã thật lớn… Tôi mở cửa, mỉm cười đón chúng trở về.


“Xin chào… mừng về nhà.”






End



Thứ Hai, 5 tháng 4, 2010

[Song] It's not goodbye

It's not Goodbye - Laura Pausini

Vid made by Vietnamese Cassiopeia








Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2010

[Song] Proud - DBSK

Proud

DBSK - THSK - TVfXQ - Đông Phương Thần Khởi
My forever love...











I believe...

I'm so proud of you...

But I miss you so much...

And I cry... cry... cry...




Thứ Năm, 1 tháng 4, 2010

[Song] [Vietsub- SxJJ][FAN MADE] YUNJAE North Pole and Equator II [Yimao]



North Pole and Equator II









"Không phải vì em cô đơn nên mới thấy nhớ anh, mà bởi em nhớ anh nên mới thấy cô đơn"

Chinese-Vietnamese Translator : Moon96
Timer : beyh_510
Editor, Type Setter, Encoder & Uploader : JolinRose
Re up link: tieuthu1710, Yuki, yatsuch





Một khoảnh khắc nào đó tôi đã lo sợ...

Một khoảnh khắc nào đó tôi đã khóc...

Tại sao không thể trở lại được như lúc ban đầu?

Nhưng chẳng phải tôi đã tin sao? Niềm tin ấy đâu rồi?

Thực ra nó không biến mất... chỉ là nỗi sợ hãi khiến nó ngủ quên mà thôi...

Tình yêu ơi... các anh hãy bên nhau nhé...

Vì em tin đó mới là điều đúng đắn nhất...




Chân thành cảm ơn SxJJ đã đồng ý để Spi có thể post vid này.