Chủ Nhật, 5 tháng 3, 2017

[Phim] La La Land - Hãy cứ mộng mơ

Bộ phim khởi đầu bởi một khung cảnh buổi sáng đầy nắng, trên một con đường xe cộ tấp nập. Mỗi con người trên con đường đấy đều đang có những trăn trở trong cuộc sống nhưng đều mang một tinh thần tích cực... Another day of sun.

Trên chính con đường đấy, Anh và Cô đã gặp nhau với ấn tượng chẳng tốt đẹp gì. Anh thì bóp còi xe inh ỏi, còn Cô cho Anh một ngón tay giữa đầy miệt thị. Rồi họ lướt qua nhau.

 Giống như hầu hết các cô gái mơ ước muốn làm diễn viên và đang trên con đường tìm kiếm thành công, Cô phải đi đến những buổi thử vai. Và cũng tất nhiên, đa số đều thất bại. Cũng không phải Cô bất tài, chỉ là đôi khi chúng ta gõ nhầm cửa, gặp nhầm người, đến sai thời điểm mà thôi.

Dù vậy, Cô vẫn không từ bỏ. Cô vẫn cố gắng đi đến những buổi tiệc để tìm kiếm một mối quan hệ, một cuộc gặp gỡ có thể giúp Cô thoát khỏi sự bế tắc để vươn lên. Và cũng một lần nữa, Cô thất vọng. Và trên đường về nhà, Cô nghe thấy tiếng đàn của anh, tìm đến Anh để rồi bị đối xử một cách thô lỗ. Lần gặp này còn tệ hơn cả lần đầu tiên.

Sau đó họ lại gặp lại nhau, Anh cố gắng tìm kiếm thiện cảm nơi Cô, Cô nhận ra mình thích anh hơn là người bạn trai hiện tại... Có quá nhiều thứ để khiến họ thật hợp nhau rồi lại khác biệt để họ thu hút nhau. 

Tiếc rằng cuối cùng Anh và Cô lại chẳng thể đến được với nhau. Những khung cảnh đẹp đẽ lãng mạn ấy cũng chỉ là một sự tưởng tượng rằng "Nếu như... thì có lẽ...". Tiếc rằng đời chẳng bao giờ có nếu như.

Một người bạn của tôi cứ luôn thắc mắc Vì sao? Vì sao họ lại không thể đến được với nhau? Vì sao sự mâu thuẫn tưởng chừng như nhỏ bé ấy lại khiến hai người yêu nhau đến thế lại xa nhau?

Tôi cũng chẳng thể trả lời người bạn ấy. Có lẽ mỗi người khi xem xong đều sẽ có cách lý giải cho riêng mình. Chỉ là sự hối tiếc cứ luẩn quẩn trong lòng kể cả khi đã về đến nhà, ngồi vào bàn và viết những dòng này. Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, khi họ chia tay họ buộc phải quyết định rằng chặng đường tiếp theo của họ sẽ rất khác nhau, khác nhau đến nỗi tình yêu cũng chẳng thể níu kéo được nữa. Anh thì đi lưu diễn, Cô thì phải đi đến Paris. Chỉ là dù cuộc tình của họ kết thúc và năm năm sau ước mơ của họ đều thành hiện thực, tôi tin rằng chính Anh và Cô là động lực để hai người có thể chạm đến ước mơ của mình. Nếu cô không làm anh tỉnh ra để đừng đi nhầm đường và anh không chạy đến để cho cô niềm tin vào chính bản thân mình thì có lẽ họ đã chẳng có năm năm sau đầy huy hoàng ấy. Chỉ tiếc lúc hoạn nạn có nhau, lúc sung sướng lại không thể cùng hưởng.

Màu sắc phim đẹp, lãng mạn và nhạc thì hay vô cùng. Và tôi thích cái ý tưởng mà bộ phim mang lại. Dù cả thế giới có đang nói những điều bạn mơ ước là viển vông thì cũng cứ mơ ước đi vì đó là quyền của bạn, là đôi cánh của chính bạn để mang bạn đi đến những vùng đất không tưởng. Và đừng bao giờ từ bỏ...

Hãy cứ mộng mơ...

Thứ Năm, 2 tháng 3, 2017

R.I.P

Vậy là giờ ra Hà Nội cũng chẳng còn ông bà Ngoại thật rồi.

Bà đi... ông cũng đi rồi.

Hôm nay ông cũng về với cát bụi thật rồi. Một đời người trôi qua như một giấc mơ...

Mẹ kể ông hồi trẻ vất vả lắm. Ông đi công tác xa mà vẫn chở heo con, chở cám về cho bà để tăng gia.

Mẹ kể ông hồi xưa tình cảm lắm, mỗi lần ông đi mẹ đều chạy theo chẳng rời...

Mẹ kể chính ông đã mang vợ con ra Hà Nội để các con có điều kiện học hành nên người...

.
.
.
.
.
Còn ông ngoại trong mắt mình hồi bé rất nghiêm, vớ vẩn là ăn dép hay ăn mắng liền. Nhưng trong những đứa cháu chắc mình cũng đỡ bị ăn mắng nhất. Chắc vì mình là cháu đầu, lại đi vào Nam từ bé, cũng chẳng có nhiều dịp mà đánh với mắng.

Mỗi lần mình ra Hà Nội, ông lại dẫn mình đi ăn sáng. Mấy quán ông dẫn đi vừa ngon mà vừa khó kiếm. Kiểu cứ đi vòng vèo trong ngõ mãi mới tới. Giờ thì ra Hà Nội cũng chẳng biết đường mà tìm lại mấy quán đó.

Hồi bé thích ăn kem, ông cũng dẫn mình đi ăn kem ký này, dẫn đi công viên mua búp bê nữa này... Mấy con búp bê đó mình còn chơi mãi ấy chứ... Giờ tiệm kem cũng đóng cửa, công viên cũng cũ.

Ông còn dắt mình lên hồ Gươm, ăn kem Bodega ở bờ hồ.

Ông hay kể chuyện, những chuyện mình nghe cũng chẳng hiểu. Chắc truyện dễ hiểu nhất mình từng nghe là truyện "Mầm đá". Cái tâm hồn tham ăn cứ nghe đến đồ ăn là mừng húm. Hồi ấy nhà bà còn chưa sửa lại, cứ tối lại chạy lên phòng nghe ông kể truyện Mầm đá xong rồi mới chạy xuống ngủ với bà... Trong lòng cứ mong một ngày được ăn mầm đá.

Năm ấy đi du lịch Campuchia với ông ông vẫn còn khoẻ lắm. Cái đồi cao như thế mà ông vẫn leo lên hết để ngắm mặt trời lặn. Chỉ tiếc là chuyến đi kết thúc không được vui... Có lẽ là lỗi tại mình.
.
.
.
.
.
Bà bị bệnh ông cũng bệnh theo bà. Lúc bà mất ông vẫn còn nằm trên giường bệnh. Lúc mình vào bệnh viện chào ông để vào Nam, ông nói ông thấy ông làm khổ con khổ cháu. Lúc ông nói mắt cứ rưng rưng. Có lẽ trong một phút giây nào đó tỉnh táo, ông hiểu rằng con cháu đều đang cố hết sức rồi. Chỉ là đôi khi ông cũng không thể kiểm soát được mọi chuyện.
.
.
.
.
.
Lúc giỗ bà mình ra ông gầy hẳn. Dù vậy ông vẫn cố đi lại, tập vật lý trị liệu. Mình biết ông khó chịu. Chỉ mới hơn một năm trước ông còn đạp xe đi lại ngoài đường, vậy mà lúc ấy chỉ còn có thể quanh quẩn trong nhà cũng bốn bức tường.
.
.
.
.
.
Mới hơn hai tuần trước mình còn nắm tay ông, nói với ông ráng giữ gìn sức khoẻ, có thời gian cháu lại ra thăm ông. Ông giờ chẳng nói được gì nữa rồi, thể nhưng mình vừa ra ông vẫn còn gọi được "Tâm Linh, Tâm Linh...". Thế mà...
.
.
.
.
.
Đã sinh ra trên đời là phải đối diện với Sinh, Ly, Tử, Biệt... Dù biết thế nhưng làm sao không đau lòng. Làm sao không bi ai... Thôi thì ông cũng đã thoát khỏi thân xác đã không còn sử dụng được, thoát khỏi bốn bức tường và chiếc giường bệnh, thoát khỏi chiếc xe lăn, thoát khỏi một kiếp người...

Hôm nay là lễ tang và hoả táng của ông mà cháu không ra được. Chỉ mong ông có thể yên nghỉ để đến một nơi tốt đẹp hơn, tươi sáng hơn thế giới này...
.
.
.
Ông đi bình an nhé...