Thứ Tư, 15 tháng 6, 2016

[Tôi] Lớn rồi

Tự nhiên nhìn lại, thấy mình cũng đã "lớn" quá rồi. Đã đến tuổi mà nếu là phụ nữ ngày xưa thì đã phải vài lứa con rồi ấy chứ. Chẳng thế mà đi đâu cũng được nghe câu hỏi "thế khi nào cho ăn kẹo"...

Lớn rồi, không còn là cô con gái nhỏ dựa dẫm vào ba mẹ nữa. Phải bước ra đời bươn trải, vươn lên, mặc cho cuộc đời vùi dập.

Lớn rồi, không còn được tự do tự tại thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm, một ngày 8 tiếng mài mông trên ghê văn phòng, dán mắt vào màn hình máy tính.

Lớn rồi, không còn có thể buồn thì khóc vui thì cười, tức giận thì hét lên nữa. Phải biết kiềm chế bản thân, kiềm chế những cảm xúc tiêu cực và cố gắng hướng tới những điều tích cực.

Lớn rồi, không cần mẹ đi khám cùng nữa. Có đi bệnh viện cũng vác xe tự đi tự khám tự mua thuốc. Chờ khám bệnh là một trong những trải nghiệm khủng khiếp nhất khi mà hàng người chờ khám cứ như là vô tận...

Lớn rồi, nên phải lo cho sức khoẻ hơn. Không dám chây lì không tập tành không thuốc men không dưỡng da gì nữa. Ngày cũng ráng vào phòng tập được một tiếng, ăn uống điều độ, giảm cân và dùng dưỡng da.

Lớn rồi, nên những nỗi buồn cũng lớn hơn và được giấu kĩ hơn sâu trong lòng. Để lại một mặt nạ bên ngoài hoàn hảo ko tì vết.

Và vì lớn rồi, nên dù có buồn đến thế nào... cũng không thể than thở. Vì than thở chẳng giúp được gì cả. Biết vậy để sống dễ hơn...

Ừ thì lớn rồi...