Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2009

[Oneshot] Hoài cảm

[Oneshot]Hoài cảm

Author: Spi
Status: Oneshot








“Tôi có đẹp không?”

Cậu ấy đã vừa soi gương vừa hỏi tôi như thế. Có lẽ trong giây phút, tôi đã muốn nói dối cậu một lần, để được thấy ánh nhìn giận dỗi, để cảm nhận cái nhói đau khi cậu nhéo lên bụng tôi, nhưng nói dối thật khó khi mà sự thật đã rõ ràng đến thế. Tiếc rằng tôi chưa khi nào là một người giỏi diễn đạt những điều mình nghĩ, nhất là trước cậu, thế nên tôi chỉ gật đầu và mỉm cười thật chân thành.


Cậu có vẻ không hài lòng lắm, quay mặt về phía tôi và nở nụ cười mê hồn, cậu lập lại.


“Tôi đẹp không?”


Tôi bật cười, cái bộ dạng quyến rũ chết người này thật hợp với cậu. Đáng tiếc là chỉ mình tôi được thấy mà thôi. Cũng vì thế mà nên nói một lời cho cậu vừa lòng đúng không?


“Tối nay em rất đẹp”




Cậu cười lớn, ánh mắt sáng rực lên đầy phấn khích. Cậu giờ đã tiến ra giữa phòng khách, nơi để một bình hoa ly trắng muốt. Dưới ánh đèn vàng, tôi đã có cảm giác làn da cậu cũng trắng không kém gì những cánh hoa ly ấy. Tinh khiết và dễ vỡ.





Chúng tôi đã đến với nhau tình cờ và đau đớn. Tôi và cậu đều không thể bẻ lái được số phận của bản thân nhưng vẫn muốn được hưởng chút hồng ân của thượng đế dành cho những kẻ tội đồ. Giá mà cậu và tôi đều không bị những dằn vặt, trói buộc của xã hội thì tốt biết mấy. Tôi sẽ dẫn cậu đi thật xa… thật xa…để có thể cùng cậu sống một cuộc sống chỉ có hai người.


Nhưng chúng tôi đã không thể thay đổi được số phận của mình. Tôi vẫn còn một người mẹ cần phải chăm sóc, một cô vợ cần phải thương yêu… và tôi phải có trách nhiệm với gia đình mình . Cậu không bị ràng buộc bởi gia đình, nhưng bà chủ của cậu đã ràng buộc cậu bằng máu. Cho đến khi nào tuổi thanh xuân chưa phai tàn trên gương mặt, cậu vẫn phải sống phụ thuộc vào bà chủ và “khách”.




“Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta vốn chẳng có nhiều thời gian…”


Cậu đang tiến về phía tôi, dáng đi nhẹ nhàng quý phái. Tôi đã luôn tự hỏi khi lần đầu gặp cậu rằng một người suất thân thấp kém sao lại có cái dáng cao sáng đến thế. Tôi đã luôn mỉm cười khen cậu thật có khí chất, nhưng cậu chỉ thích được khen đẹp mà thôi.



“Anh chỉ đang suy nghĩ nên làm gì với em trước”



Đêm đầu tiên của chúng tôi đầy đau đớn và đam mê. Tôi là người khách đầu tiên của cậu, và cho đến giờ là người khách duy nhất mà cậu phải tiếp. Tôi không thích những thứ đã qua tay người khác, thật dơ bẩn. Còn cậu thật đẹp, thanh tao dù đã phải sống cùng bùn đen. Nhưng dù sao tôi cũng chỉ có thể cho cậu một cuộc sống cao sang tạm bợ. Gia đình tôi giàu có nhưng gia giáo, chẳng đời nào mẹ tôi lại để tôi quan hệ với một đứa trai bao. Vợ tôi là một người phụ nữ đáo để, cô ta biết điều những cũng không tránh được ghen tuông thường tình.


Và tôi thì không muốn cậu đau đớn.


“Chúng ta sẽ thế này đến khi nào?”


Tôi không muốn kết thúc. Dù nó thật tạm bợ, thật chóng vánh nhưng tôi không một giây phút nào muốn kết thúc. Những dư vị của ngọt ngào, của đam mê, của những ham muốn xác thịt và của sự ấm áp trong tâm hồn khiến tôi không muốn dừng lại. Dù vậy, tôi không thể ngăn mình buột ra câu hỏi ấy…


“Đến khi nào không ai trong chúng ta có thể tiếp tục”



Phải , đến khi nào cả tôi và cậu đều đã chán chường, chúng tôi sẽ kết thúc. Nhưng nếu lỡ cả cuộc đời này tôi cũng không thể buông tay thì sao đây? Tôi sẽ chỉ mang lại cho cậu khổ đau mà thôi. Dù mỗi lần tiễn tôi về cậu đều mỉm cười, những người nhân tình bé nhỏ của tôi hẳn đau đớn lắm. Tôi không thể tự lừa dối mình rằng đôi mắt cậu không buồn da diết, rằng dáng cậu đứng bên cửa cô độc đến nhói đau.


Tôi ước có thể một lần gọi nơi tôi và cậu cùng nhau là nhà. Tiếc rằng tôi chỉ có thể ghé qua một tuần đôi ba lần, chẳng thể để lại chút hơi ấm nào của tôi ở đó. Nhưng tôi biết chỉ khi đến ngôi nhà đó, nơi cậu vẫn luôn yên lặng chờ đợi thì tôi mới có thể hoàn toàn thả lỏng bản thân. Tôi có thể nói và làm những điều mình thật sự mong muốn. Nhưng tôi đối với cậu cũng chỉ là một kẻ qua đường đáng khinh, dù có yêu thương cũng không thể đem lại hạnh phúc, dù có muốn nâng niu nhưng rốt cuộc chỉ có vùi dập mà thôi.



“Hôm qua tôi thấy anh và cô ta bước vào nhà hát lớn. Cô ấy mập ra đấy…”


Cậu cười cười, ánh mắt nóng lên sau ly rượu đỏ sóng sánh. Này chàng trai trẻ, cậu định làm gì thế? Tôi luôn phải tỏ ra quan tâm, yêu chiều vợ để cô không biết tôi có nuôi một người tình bé nhỏ. Và vì thế tôi cũng phải sống một cuộc sống vợ chồng bình thường…


“Ừ, cô ấy có mập lên một chút, mập một chút thì cái thai mới tốt”


Tôi bình thản nói, giống như nói chuyện về một người xa lạ. Cậu ngừng cười, trong thoáng chốc tôi còn nhìn thấy cả nỗi đau hằn lên trên gương mặt hoàn hảo. Nhưng rồi nụ cười lại hiện lên, còn đau đớn hơn gấp trăm lần bởi nỗi đau ấy đang lan sang tim tôi.



“Ừ, đúng là mập mới tốt cho thai nhi”



Tôi vẫn chưa khi nào muốn xác nhận tình cảm của tôi dành cho cậu một lần. Một lời nói ra chẳng thể nào rút lại, nó sẽ trở thành sợi dây xích trói buộc chúng tôi lại với nhau vĩnh viễn. Thà rằng không nói, thà rằng để nó mơ hồ hư ảo, lỡ tôi không còn có thể ở bên cậu mãi… thì có khi trong lòng bớt đau thương hơn chăng.



Vợ tôi sắp đến ngày nở nhụy khai hoa và cô cũng dần dần phát hiện tôi đang che giấu cô một điều gì đó. Tôi đã không thể nói nên lời khi cô kề dao vào cổ, bắt tôi thề là chưa từng phản bội cô lần nào. Mẹ tôi đến, sau khi làm vợ tôi dịu lại và canh cô ngủ đã xuống nói chuyện với tôi một đêm. Tôi không nhớ hết những điều bà nói, nhưng đơn giản là bà muốn tôi cắt đứt những mối quan hệ lăng nhăng bên ngoài bởi bà biết tôi chỉ là ham chơi qua đường, nhưng bây giờ vợ và con tôi là quan trọng, những thứ đáng vứt thì nên vứt đi.

Nhưng tôi chưa khi nào thật sự muốn từ bỏ cậu.








Tôi chưa bao giờ thấy cậu nở nụ cười đẹp đến thế.


“Có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau một thời gian nữa. Vợ tôi sắp sinh và cần tôi ở bên cạnh. Em… không có tôi vẫn ổn đúng không…?”



Đó là những lời khốn nạn mà tôi đã nói ra một cách khá trơn tru, ánh mắt nhìn thẳng đầy chuyên nghiệp. Tôi cứ luôn sợ cậu sẽ khóc, sẽ trách mắng tôi, sẽ bỏ đi ngay lập tức nhưng không, cậu chỉ cười.


“Vâng, chúc mừng anh. Tôi vẫn sẽ ổn mà…”


Tôi đau đớn, dù chúng tôi chỉ có thể một tuần gặp nhau vài lần nhưng vẫn biết rồi sẽ gặp. Còn bây giờ, tôi chẳng biết đến khi nào mới có thể gặp lại cậu nữa. Nếu lần này tôi không dứt khoát, tôi sẽ không thoát khỏi được lưới tình giăng mắc, cũng không thoát khỏi được sự mê đắm của bản thân. Nhưng tôi không muốn cậu thuộc về bất cứ ai khác.


“Tiền tôi đã trả cho má Lệ rồi, cậu cứ ở đây thoải mái. Còn chi tiêu thì hàng tháng tôi sẽ gửi…”


Cậu vẫn cười, nét cười khiến người khác rụng rời, nhưng chỉ làm tôi muốn bật khóc.


“Trần thiếu gia quá đa sự rồi. Tôi không cần anh vẫn có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân.”


Bàn tay tôi run lên không ngừng năm lại. Không, không đời nào tôi để một kẻ nào khác chạm vào người cậu. Tại sao cậu lại có cái ý nghĩ kinh tởm đó.


“Tôi cấm!”


“Cấm ư? Anh là chủ nhân của tôi à? Đừng nhận mình là khách của tôi, tôi không dám. Anh bận bịu chuyện vợ con thì tôi có thể tìm cho mình một người khách khác…” Rồi cậu nhìn tôi, ánh nhìn buồn bã đến nao lòng “Tôi nghĩ có lẽ chúng ta dừng chân ở đây là được rồi. Tôi thấy anh không còn có thể tiếp tục được nữa, còn phần tôi… tôi không muốn tiếp tục.”



Sau khi cậu nói xong thì lập tức bỏ lên lầu đóng cửa lại, đến khi tôi hoàn toàn ý thức được những lời cậu nói thì cửa phòng đã bị khóa, dù gọi thế nào cũng không mở. Tôi rất muốn phá cửa vào nhưng rồi lại thôi, có lẽ cậu cũng cần phải suy nghĩ… cũng có thể cậu chỉ đang tức giận nhất thời mà nói những lời đau lòng đến thế.



Tôi quyết định sẽ về nhà và quay lại đây vào buổi tối để lấy một số thứ còn để ở đây và cũng là để từ biệt một cách đàng hoàng.




Đêm ấy, khi tôi tới, căn nhà rất tối. Chỉ có một ngọn nến được thắp giữa phòng khách. Cậu ngồi đó, dưới chân là toàn bộ đồ đạc của cậu. Dường như cậu chỉ đem theo những thứ khi đến đây cậu mang đến, còn thì bỏ lại cùng căn nhà này.


“Em định đi đâu?”


Tôi nghẹn giọng hỏi. Tôi không nghĩ rằng thời khắc phải buông tay lại nhanh đến thế. Tất cả những gì tôi muốn là chúng tôi dừng lại một chút, để tôi có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho vợ và đứa con sắp sinh bởi vì đó là trách nhiệm của tôi. Nhưng còn việc từ bỏ cậu… tôi không làm được.


“Đi về nơi tôi thuộc về thôi. Anh nghĩ tôi còn nơi nào khác để đi sao? Dù sao cũng chẳng thế kiếm được một người khách nhanh đến thế, tôi sẽ về nhà má Lệ đã rồi tính tiếp”


Cậu trả lời từ tốn, tay mân mê đóa hoa ly đã đến độ tàn úa. Chất chứa trong câu nói ấy là nối đau, là sự chua chát và cả những lưới dao cửa vào tim tôi.


“Em… sao phải làm thế này chứ. Tôi nói chỉ là không gặp một thời gian chứ có nói sẽ không tiếp tục nữa đâu. Tôi phải có trách nhiệm với vợ con mình, em biết thừa là thế mà, tại sao lại còn tỏ ra giận dỗi ích kỉ như thế nữa? Em định ép tôi đến đâu đây? Em biết tôi sẽ không để em đi mà…”


Tôi muốn nói nữa, nói nữa. Nói cho vơi hết những nối uất ức trong lòng. Tôi đã phải đứng giữa hai gọng kìm , phải chịu đựng áp lực từ hai phía, tại sao cậu cứ muốn ép tôi vào đường cùng như thế.


“Tôi không cần một người khách nuôi không tôi. Phải, tôi chỉ là một thằng điếm ích kỉ thì làm gì có tư cách nói một người đầy trách nhiệm như anh. Tôi xin lỗi, tôi chẳng muốn ép buộc gì anh cả. Anh cứ thoải mái về làm con ngoan chồng tốt là được rồi. Tôi muốn đi đâu là quyền của tôi, anh có thể cản được sao?”


Từng lời nói là từng lưỡi dao găm vào tim tôi đau đớn. Tại sao? Tại sao cậu lại hạ thấp bản thân đến thế chỉ để dày vò tôi. Tôi bước tới, muốn ôm cậu vào lòng để xoa dịu cậu, để có thể nói một lời yêu thương khiến cậu nguôi giận. Một cơn gió bỗng ập tới làm ngọn nến phụt tắt, trong bóng tối, tôi có thể cảm nhận được cậu đi lướt qua tôi nhẹ nhàng như cơn gió, chỉ để lại chút hương vương vấn.


“Tiểu Phong!”



Chẳng còn ai trả lời tôi nữa.














Vợ tôi sinh con trai, thằng bé kháu khỉnh và giống tôi như tạc. Cả mẹ và vợ tôi đều yêu chiều cưng nựng nó. Nhờ có đứa con mà tôi vơi dần nỗi đau khi đánh mất cậu. Sau khi vợ tôi sinh được hai tháng, tôi đã đến nhà má Lệ để tìm cậu, mong có thể biết được cậu có mạnh khỏe không? Có còn chút nào nhớ đến tôi không?


“Có một người khách đến chuộc nó rồi. Tôi ra giá trên trời mà người ta cũng trả nữa. Thằng bé tốt phước thật, đầu tiên thì gặp Trần thiếu gia, sau lại gặp được người chuộc thân. Trần thiếu gia, nghe bảo anh không thích nó nữa nên đuổi đi… sao giờ lại tìm nó thế? Hay muốn một người khác thì để tôi giới thiệu cho…”



Tôi không muốn nghe, cũng không muốn tin vào lời bà ta nói. Vậy là giờ cậu đã thuộc về một người khác, trọn vẹn thuộc về một người khác. Cái giá người ta trả để chuộc thân cho cậu tôi cũng có thể trả, nhưng khi ấy tôi đã do dự. Tôi sợ khi cậu hoàn toàn thuộc về tôi thì trách nhiệm của tôi đối với cậu sẽ chất chồng. Tôi sợ đến lúc ấy tôi dù muốn cũng không cách gì dứt bỏ được cậu. Nhưng giờ nghĩ lại thì tôi đã lúc nào muốn dứt bỏ đâu.









Tiểu thiếu gia nhà họ Kim mới đi du học về nên mở một buổi tiệc chiêu đãi lớn. Là trưởng nam nhà họ Trần , tôi không thể thất lễ. Khi vào đến cửa nhà họ Kim, tôi không khỏi choáng váng khi người đứng trước cửa đón khách cùng Kim lão gia chính là cậu.


“Tiểu Phong?”



Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm.


“Xin lỗi, hình như anh nhìn nhầm người chăng?”



Nụ cười đó, tôi không thể nhìn nhầm được. Nhưng Tiểu Phong của tôi sao có thể là Kim thiếu gia được. Kim lão gia không để ý , đến khi thấy tôi thì niềm nở giới thiệu.


“Thế Ngọc, đây là Trần thiếu gia, Trần Sơn. Họ Trần cũng vừa có được quý tử mấy tháng trước, cung hỷ cung hỷ. Trần thiếu gia, đây là cháu trai ta, Kim Thế Ngọc.”


Thiếu gia họ Kim gật đầu chào tôi rất kiểu cách rồi quay ra tiếp những người khách khác, hoàn toàn không để tâm gì đến tôi. Chẳng lẽ chỉ là người giống người sao? Sao mà giống đến thế…




Khi tôi ra về thì Kim thiếu gia đã không còn trong buổi tiệc, dù tôi đã đưa mắt tìm khắp cũng không nhìn thấy cậu ta ở đâu. Sau khi cáo từ, tôi thong thả bước từ nhà ra vườn để ra cổng chỉnh. Bỗng tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích, giọng nói trong veo đã một thời mê hoặc tôi vang lên.


“Tôi có đẹp không?”


“Em đẹp hơn cả vì sao trên bầu trời kia nữa, Thế Ngọc à”



Là Kim thiếu gia và Triệu công tử. Kim thiếu gia ngồi trên thành hồ, mắt nhìn đăm đăm xuống mặt nước yên ắng. Triệu công tử dựa vào một gốc cây, mắt không rời khỏi Kim Thế Ngọc, ánh mắt tràn đầy sự si mê điên đảo.


Rồi trong khi Kim thiếu gia không đề phòng, Triệu công tử đã tiến tới ôm lấy cậu ta và hôn. Tôi không kiềm chế được bản thân, cảm giác như chính là cậu của ngày xưa bị kẻ khác chạm vào khiến tôi điên lên.


Nắm đấm tung ra rất nhanh, Triệu Văn Khương bỏ đi trong tức tối. Kim thiếu gia vẫn đứng đó, ánh mắt vô hồn vô cảm.



“Là em đúng không?”


“Là ai?”


“Đừng chối bỏ mình nữa… em biết em là ai mà”


“Tôi ư? Tôi là Kim Thế Ngọc của Kim gia. Tôi còn có thể là ai khác sao?”


“Đừng bướng, em chính là Tiểu Phong”


“Ha ha, tôi chẳng biết Tiểu Phong là ai cả. Tại sao tôi lại phải chấp nhận một thân phận yếu hèn chứ. Tôi chính là Kim thiếu gia cao sang, địa vị sáng chói chứ không phải một Tiểu Phong bị chà đạp, bị hắt hủi cũng chỉ có thể mỉm cười an phận”


“Tôi có khi nào hắt hủi em? Chính là em tự rời bỏ tôi khiến tôi khốn đốn”


“Trần thiếu gia, tôi nghe nói vợ anh hạ sinh quý tử , xin chúc mừng. Cáo từ”


Em đột ngột dứt khỏi câu chuyện và bỏ đi, để tôi lại đó với những câu hỏi chất chồng, niềm hạnh phúc và nỗi đau cùng lúc dâng trào trong lòng khiến tôi như muốn ngã quỵ. Tôi đã tìm được Tiểu Phong của tôi, nhưng rồi nhận ra Tiểu Phong đã không còn nữa rồi, chỉ còn lại Kim thiếu gia lạnh lùng , kiêu ngạo mà thôi.





Chẳng lâu sau thì mẹ tôi qua đời. Dù bà có nghiêm khắc với tôi từ nhỏ, nhưng bà luôn là một người mẹ mà tôi yêu kính. Cha mất sớm, bà đã một mình gây dựng cơ nghiệp rồi nuôi tôi ăn học nên người. Mẹ mất, tôi như mất đi một phần của mình, khó có thể nào chấp nhận ngay được.


Ngay đưa tang trời mưa, đám tang mẹ đông nghịt người. Mẹ tôi lúc sinh thời là người được nể trọng, bà giao du rộng, hiểu biết cao thâm nên bạn bè rất nhiều. Kim lão gia là một trong những người bạn tâm giao của bà cũng đến chia buồn, đi cùng ông là Kim thiếu gia.


Sau khi đưa tang, gia đình chúng tôi chuẩn bị một buổi cơm chay mời mọi người cùng dự, vì con bị cảm nên vợ tôi phải đưa nó vào nghỉ sớm, chuyện trong ngoài chỉ còn mình tôi lo lắng.


Kim thiếu gia lúc ấy khuôn mặt bình thản, đứng trước bàn thờ thắp cho mẹ tôi một nén nhang. Tôi cúi đầu cảm tạ, cậu không nói gì, cũng không nhìn tôi, đi thẳng ra ngoài cùng ông mình. Mãi đến khi tàn cuộc, mọi người kéo nhau ra về tôi mới có chút thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi.


“Lúc đưa tang tôi có được nhìn con trai anh, rất dễ thương”


Tôi ngạc nhiên nhìn lên, thấy cậu đang đừng trước mặt, bộ quần áo đen khiến cậu như tan đi trong bóng chiều nhập nhoạng.


“Vâng… cảm ơn”


“Tôi cũng phải cảm ơn mẹ anh vì đã cho tôi hiểu bản thân mình bẩn thỉu đến mức nào, để tôi có đủ quyết tâm rời khỏi anh, để có thể trở về sống cuộc sống đáng ra đã là của tôi từ bao năm về trước”


Tôi không hiểu cậu đang nói gì, chỉ có thể ý thực được là cậu đang lên án mẹ tôi, người vừa mới khuất núi. Điều ấy khiến tôi đau lòng và khó chịu khôn tả.


“Cậu có bẩn thỉu hay không không liên quan gì đến mẹ tôi. Việc cậu trở lại làm Kim thiếu gia là điều đáng mừng, nếu thế thì cậu phải cảm ơn mẹ tôi chứ”


Cậu sững lại nhìn tôi, trong ánh mắt vỡ vụn ấy tôi như nhìn thấy hình ảnh mình cũng vỡ vụn trong ấy. Và rồi tôi hối hận, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ rằng cậu bẩn thỉu hay thấp hèn.



“Phải… phải rồi. Đáng phải cảm ơn lắm chứ” Cậu cười rồi quay bài vị mẹ tôi “Xin ngàn lần cảm tạ đại ơn đại đức của Trần phu nhân. Tôi có lẽ suốt đời cũng không quên được những lời bà nói ngày hôm ấy.”


Nói rồi quay lưng đi khỏi nhà tôi, bóng cậu xiên xiên yếu ớt khiến tôi không thể cầm lòng chạy đến nắm lấy tay cậu. Tôi lúc đó rất muốn ôn cậu vào lòng nhưng sợ bị người khác nhìn thấy .


“Mẹ tôi đã nói gì với cậu?”


“Trần phu nhân nào có nói gì, bà ấy có lẽ chỉ nói sự thật thôi. Một thằng điếm bẩn thỉu, ích kỉ, hèn kém xấu xa thì làm sao có thể chạm vào ngón chân của Trần gia nhà bà chứ. Bà nói đúng… Cũng nhờ những lời ấy mà tối hôm đó tôi có thể quyết tâm rời khỏi anh. Nào ngờ một tháng sau thì người của Kim gia đến, nói tôi chính là đứa cháu trai đích tôn của Kim gia bao năm nay lưu lạc. Mẹ tôi năm ấy vì cãi nhau với Kim phu nhân nên bế tôi rời khỏi Kim gia, cha tôi vì thương nhớ mẹ bệnh mà qua đời, họ Kim nếu không tìm được tôi thì cũng đến kì mạt vận rồi. Cũng may… anh nghĩ xem, tôi có nên nói họ Kim đến cúi đầu lạy tạ Trần phu nhân không?”


Tôi trân trối nhìn cậu rồi lại nhìn vào bài vị mẹ tôi. Phải, tôi biết mẹ tôi đôi khi rất khắc nghiệt, những lời ấy bà đều có thể nói với cậu không chút ngại ngùng.


“Tôi… thay mặt mẹ tôi xin lỗi cậu có được không?”


“Sao lại thế, anh nói đúng, tôi phải cảm ơn mẹ anh không hết thì sao anh phải xin lỗi. Tôi bẩn thỉu thì anh đừng có dây vào là được rồi. Cáo từ”


“Tiểu Phong!”


Bóng cậu khuất sau cảnh cổng, tôi từ từ gục xuống.




Một tháng sau, tôi nhận được giấy bao hỷ của nhà họ Kim. Kim thiểu gia kết duyên cùng Triệu tiểu thư. Tôi máy móc đi đặt quà cười, máy móc đi mua đồ mới và máy móc đến dự cái đám cưới chóng vánh ấy.


Cô dâu khăn đỏ che kín mặt e ấp bước vào, cậu đứng đó khuôn mặt chẳng chút cảm xúc. Giờ tôi mới nhận ra chúng tôi đã cách xa nhau đến thế.



Đám cưới kết thúc, tôi ra về lòng trống trải đến khôn cùng. Số phận đã cho chúng tôi gặp nhau, bên nhau rồi xa nhau. Giờ thì số phận trêu ngươi, khiến cho tôi và cậu nhìn thấy nhau, đối mặt nhau mà không thể chạm vào, không thể ái ân. Giờ chắc cậu và cô dâu đang chuẩn bị động phòng hoa trúc rồi.


Giờ thì cậu đã thuộc về kẻ khác, một cách danh chính ngôn thuận. Tôi vẫn luôn chỉ là một thằng hèn, dù muốn cũng không dám dấn bước để đoạt lấy, chỉ có thể dương mắt nhìn người ta đem người mình yêu nhất đi.




“Anh định đi thật sao?”



Tôi giật mình nhìn lại, cậu đứng đó, vẫn mặc bộ đồ cưới đỏ đến nhức mắt.



“Tôi còn có thể làm gì sao, Kim thiếu gia?”


“… tại sao? Tại sao không ngăn tôi? Tại sao chỉ luôn dương mắt nhìn tôi đi mất?”


Tôi im lặng, tôi có thể nói gì đây?


“…đồ hèn…”



Phải, chính là câu này, tôi là đồ hèn. Cậu đã nói xong rồi thì tôi cũng nên đi khỏi chứ.



“Anh đứng lại đó!”



Rồi tôi thấy một vòng tay ấm áp, cậu ôm lấy tôi từ phía sau, nói những câu nho nhỏ.



“Ôm lấy em đi, em thuộc về anh mà, đúng không?”



Tôi ôm lấy cậu , mê muội làm theo những lời cậu nói. Chúng tôi dìu nhau ra bờ sông, nơi ấy bây giờ chẳng có ai ngoài những loài côn trung nhỏ. Cậu bám chặt lấy tôi, cảm giác như đang run lên từng hồi.



“Em đẹp không?”


“Đẹp lắm”


“Thế tại sao lại không cần em?”


“Anh đã khi nào nói là không cần em? Không có em ở bên, anh đã sống mà chẳng có cảm giác mình đang sống”


Cậu khóc, tôi chưa khi nào thấy cậu yếu đuối như thế. Và tôi hoang mang.


“Có chuyện gì xảy ra vậy, Tiểu Phong?”


Cậu lắc đầu, chấp nhận cái tên tôi vẫn luôn âu yếm gọi.



“Em muốn ân ái cùng anh, đừng nói thêm gì nữa, chúng ta vốn đâu có nhiều thời gian”


Bao nhiêu ngày tháng qua tôi dường như chỉ mơ đến điều này. Chúng tôi bên nhau, cùng nhau hòa làm một. Tôi ôm siết lấy cậu, rên lên những thanh âm đau đơn mà đam mê.



Sau khi cơn đê mê qua đi, chúng tôi lại ôm lấy nhau tìm hơi ấm. Tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao trong đêm tân hôn cậu lại cùng tôi ở đây? Cô dâu của cậu đâu rồi?



“Em giết cô ta rồi. Đứa con gái ham tiền cùng thằng anh Triệu Văn Khương của cô ta biết được thân phận trước đây của em. Chúng ép em phải cưới cô ta , nếu không sẽ dùng chuyện này uy hiếp ông em, uy hiếp nhà họ Kim, khiến nhà họ Kim thân bại danh liệt. Khốn kiếp, em đã bóp cổ cô ta, bằng tôi tay này, cho đến khi cô ta chẳng còn hơi thở nữa…”


Cậu vừa nói, đôi tay vừa run lên đầy kích động.


“Thằng họ Triệu ấy muốn em lên giường với nó… không… em không muốn. Họ Kim không còn em thì vẫn còn một đứa cháu trai nữa. Tuy không phải đích tôn thì cũng chẳng đến nối tuyệt tử tuyệt tôn. Em… em không thể…”


Tôi nắm lấy tay cậu vô về, hẳn lúc này cậu đang sợ hãi lắm. Vậy mà lúc nãy chúng tôi đã đam mê đến thế, cả thể giới chỉ xoay quanh hai người mà thôi.


Tôi nhìn lên trời cao, giải ngân hà rực sáng nhưng đang dẫn đường cho chùng tôi. Từ bé đến lớn, tôi đã luôn sống vì mẹ, vì nhà họ Trần, vì vợ, vì con… Đã đến lúc tôi vì mình. Cậu đang ngước nhìn tôi, ánh mắt trông đợi đầy yêu thương.


Tôi cúi xuống hôn cậu nhẹ nhàng rồi nói.


“Thế gian này không còn chỗ cho chúng ta thì có lẽ trên trời rộng lớn vẫn còn chỗ cho hai vì sao tồn tại. Em đi theo anh chứ?”


Cậu gật đầu mãn nguyện, môi nở nụ cười ngọt ngào đã lâu lắm rồi tôi mới được nhìn thấy. Em biết không, em đẹp nhất là khi em cười.




Dòng nước mát lạnh ôm lấy chúng tôi, chúng tôi ôm lấy nhau… chìm vào cõi hư không…




End

[Short fic] Kế hoạch năm năm 4

Chap 4


Dù từ bé đến lớn đã được ăn không ít món sơn hào hải vị nhưng Kim Jaejoong cũng phải công nhận Yunho không phải là một đầu bếp tồi. Dù mấy món trên bàn ăn lúc này cũng không phải khó kiếm trên đời nhưng mùi vị cũng rất khá, khiến một người thỉnh thoảng biếng ăn như Jaejoong hôm nay ngon miệng ăn tới ba bát.


“Này, ăn chậm thôi không lại nghẹn bây giờ… Nhìn cậu xem, giống y như một con heo con ấy. Này, nghe tớ nói không hả? Ăn chậm lại !” Yunho vừa lau miệng cho Jaejoong bằng chiếc khăn tay vừa âu yếm nhắc.


“Này, đã mời người ta đến ăn cơm mà lại còn tiếc cơm à, thứ chủ nhà gì thế?” Vừa và cơm, Jaejoong vừa liếc mắt hỏi, quyết tâm làm cho Jung Yunho tiếc chết mới thôi, đáng ghét.


Mới nghĩ được có đến thế thì bị sặc thật, cả cơm cả canh đều bị cơn ho làm cho chạy lung tung lên cả mũi. Yunho thấy thế vội chạy đi lấy ly nước rồi ngồi vuốt vuốt lưng cho thiếu gia Kim, vừa tức vừa lo.


“Này, có sao không thế? Cậu đang bực mình cả gì mà ăn ngốn ăn ngấu như đang ăn thịt người ấy. Đừng nói nãy giờ tưởng thịt heo xào là thịt Jung Yunho xào đấy nhé” Yunho cười cười hỏi.


“Nếu là thịt cậu xào thật thì tôi không thèm ăn, vứt cho con Min ăn còn tốt hơn.” Jaejoong vừa lấy lại được hơi sau cơn ho lập tức phản công, mặt mày đỏ bừng vì bị nói trung tim đen.


“Cậu nói xem nào, cậu bực mình cái gì chứ?” Vẫn để tay một vuột vuốt ngực Jaejoong, Yunho nâng cằm cậu lên bằng tay còn lại hỏi.


“Im đi… Tôi chẳng giận gì cậu hết, biến đi cho rảnh mắt tôi. Tôi ăn xong rồi, đi về đây” Nói xong đứng dậy đi thẳng.


Nếu Jung Yunho mà cam tâm để Kim Jaejoong ăn xong dứt áo ra đi mà không trả “tiền công” thì chẳng phải quá ngờ nghệch sao. Đương nhiên là không thể để mất tiền , tốn công vô ích thể được. Đằng nào thì cậu ta cũng giận rồi, không hỏi được thì đành phải ép cung thôi. Nghĩ là làm, Yunho tức thời lao đến đè Jaejoong xuống sàn nhà, miệng cười gian xảo.


“Hoặc là bây giờ cậu nói, hoặc là tôi cưỡng ép cậu”


“Cái… cái gì… Jung Yunho, cậu chán sống rồi, cậu định cưỡng ép tôi cái gì?”vừa lắp ba lắp bắp, Jaejoong mặt mày đỏ tưng bừng vừa tìm cách đẩy cái thân heo ở phía trên.


“Tất nhiên là cưỡng ép cậu… trả lời tôi rồi. Kim Jaejoong, đầu óc cậu phong phú quá, nghĩ đến chuyện gì mà mặt mày đỏ bừng thế, dễ thương quá.” Biểu hiện thú vị của thiếu gia Kim khiến Yunho không kiềm chế được, cúi xuống hôn lên đôi môi đang bỏ bừng mời gọi.



“AAAaaa… đau, cậu là con cún thật à, cắn cái gì chứ?”


“Cho đáng kiếp cậu, đã tính đến chuyện cưới vợ sinh con mà còn léng phéng với tôi. Từ giờ đừng có mà đụng vào người tôi nữa, nhớ đó.” Nhân lúc Yunho ôm mặt không đề phòng liền bị Jaejoong co giò đạp cho một phát rồi đi vội ra cửa, không quên đóng một cái rầm đầy hoành tráng.


Yunho vẫn còn nửa nằm nửa ngồi trên sàn, đầu óc trong thoáng chốc không kịp phân tích vấn đề.


Cưới vợ? Sinh con?


Vội chạy ra tủ sách lục lục lọi lọi một hồi thì phát hiện cuốn “kế hoạch năm năm” của mình đã bị đế sai một cuốn. Rõ ràng là tên tiểu tử kia đã đọc rồi, lại còn ấm ức về chuyện đó nữa. Yunho bất giác mỉm cười, cậu ta có giận tức là cậu ta có quan tâm, không phải sao?


Nhưng việc cậu ta quan tâm sao lại khiến Yunho vui thế thì Yunho vẫn để đó chưa khám phá.




Hai ngày sau đó, dù ở công ty phải làm việc chung nhưng Kim Jaejoong ngoài bàn công chuyện đôi ba câu với Yunho thì chả thèm đoái hoài gì tới cái bản mặt mốc của cậu khiến Yunho vừa bực vừa buồn cười. Rõ ràng ngoài miệng chẳng hề xác nhận mối quan hệ của hai người những đã có ý định độc chiếm đến thế rồi sao? Jung Yunho lần này đúng là khó thoát khỏi tay Kim đại thiếu gia rồi.



Phần Kim Jaejoong, thấy bản thân đã tỏ ý khó chịu ra mặt mà Jung Yunho chả có phản ứng gì cả, đôi khi lại còn tủm tỉm cười thì lại càng ức. Rõ ràng là cậu ta không có chút thái độ hối lỗi gì cả.


Jaejoong cũng không hiểu bản thân vì sao phải tức giận đến mức ấy. Người ta là con trai trưởng dòng họ Jung, tương lai sáng lạn, từ bé đã biết lập kế hoạch cho đời mình thì có gì là không phải. Chuyện như thế một Kim Jaejoong vô danh tiểu tốt có thể quản được sao?


Ừ thì không quản được, nhưng bực thì cứ bực. Mối quan hệ không rõ ràng cứ thế chiếm một vị trí không nhỏ trong trái tim vốn chẳng rộng rãi gì của Kim Jaejoong khiến cho việc phát hiện Yunho chẳng hề có tí gì nghiêm túc với quan hệ này càng làm cậu chán nản.


Vừa tức người, vừa bực mình, Kim thiếu gia quyết định chơi quả chốt hạ. Để xem rốt cuộc Jung Yunho làm thế nào đây?



Khi Yunho quyết định hôm nay sẽ làm lành, đến phòng phục trang chủ động tìm Jaejoong thì được biết cậu ta đã đi về cùng cô em phòng tài chính, nghe bảo sẽ đi ăn tối rồi đi xem phim. Nghe xong, Yunho mặt không cảm xúc, chỉ lịch sự chào hai người kia rồi quay gót đi thẳng.


Kim Jaejoong ơi là Kim Jaejoong, cậu hết cách chọc tức người khác hay sao mà lại lôi chuyện hẹn hò vớ vẩn ấu trĩ cùng đám con gái chọc tức Jung Yunho này chứ. Đúng là một sai lầm lớn, Jung Yunho không thể vì mấy chuyện vắt vãnh ấy mà chùn lòng hay bị làm cho ghen lồng lên được, rất mất thể diện.


Với lại cũng có thứ hay cho cậu xem, để coi cậu xem xong có tình nguyện sà vào lòng Jung Yunho này mà nức nở không. Dù khó lòng tưởng tượng ra được cảnh ấy nhưng Yunho vẫn cười đầy tự đắc, chẳng thèm quan tâm nữa mà bỏ về luôn.


Khi Jaejoong gọi điện đến hỏi, biết Yunho có đến tìm, cũng biết hai người bạn đã trả lời đúng ý thì hí hửng chờ đợi màn ghen tuông ầm ĩ của Yunho, chứng tỏ cậu ta có quan tâm đến cậu chứ không chỉ đùa giỡn như bình thường. Chứng tỏ cái kế hoạch năm năm chết tiệt kia chỉ là “trên giấy” mà thôi.


Nhưng chờ mãi chờ mãi cũng chẳng thấy một cuộc gọi nào của Yunho, cứ như thể cậu ta hoàn toàn chẳng hề quan tâm đến chuyện này vậy. Tìm không gặp thì thôi, còn thì chẳng quan tâm cậu đi với ai , làm gì.


Dù Jaejoong có ngồi ngắm cái điện thoại cả đêm, báo hại sáng ra mặt như gấu mèo thì chuông điện thoại cũng chẳng hề reng lấy một lần. Có lẽ thực sự Yunho chẳng thèm coi cậu ra gì cả, rốt cuộc cũng chỉ là vui chơi qua đường thôi phải không?


Nhưng dù có nghĩ mãi cũng chẳng ra, Jaejoong đem tâm trạng cực kì xấu đến công ty khiến cho toàn bộ phòng trang phục đầy màu u ám. Yunho cả ngày hôm đó cũng không qua tìm, cảm giác như bốc hơi luôn rồi. Được lắm, đã thế thì coi như không có gì là được chứ gì. Cậu ta cứ tiếp tục cái kế hoạch năm năm vớ vẩn của cậu ta, Kim đại thiếu gia sẽ tìm đường khác để đi. Từ nay hai đường song song không ai chạm ai là được chứ gì.


Nghĩ là làm, Jaejoong trực tiếp gọi điện cho Park Yoochun, rủ cậu ta đi uống rượu giải sầu. Cũng không phải chuyện gì lạ, Yoochun đã từng có thời gian quen với Jaejoong, nhưng rồi hai người thấy làm bạn tốt hơn người yêu nên cả hai tự động mỗi người lùi một bước, sống chết nhận nhau là bạn tâm giao tri kỉ.


Cũng hay, có một người bạn tâm giao tri kỉ thậy là tốt. Park Yoochun đã ngoan ngoãn lắng nghe từ đầu chí cuối những lời Jaejoong nói, những ấm ức Jaejoong tuôn ra như suối, kết lại “Jung Yunho là đồ con heo, kế hoạch của cậu ta là đồ phân heo”. Cứ vừa ấm ức vừa tuôn ra hết những điều trong lòng, rượu cũng không biết đã nốc bao nhiêu ly, chỉ biết khi nói xong lời cuối thì cũng gục mặt xuống bàn, phát ra những tiếng nấc nho nhỏ.


Chán nản, Park Yoochun đứng dậy thanh toán rồi cõng cậu bạn “tri kỉ” ra về, cảm giác như đang vác đá. Rõ ràng là cậu ta đã thích người khác đến thế, chỉ vì tự tôn mà không chịu mở miệng nói trước, rồi giờ lại tìm cậu ca thán. Đúng là chẳng biết nghĩ cho người khác gì cả.


Năm xưa, không phải Park Yoochun muốn lùi bước, nhưng Kim Jaejoong muốn lùi mà cậu không chịu lùi thì chỉ có thể làm hư hại mối quan hệ giữa hai người. Dù trong lòng vẫn còn tình cảm với Jaejoong nhưng Yoochun đành chấp nhận cùng lùi bước, duy trì mỗi quan hệ bạn bè với tên ngốc say sỉn này. Vốn đã định sẽ dùng thời gian cảm hóa cậu ta, ai dè lại bị kẻ khác nhanh tay nhanh chân cướp mất. Mà kẻ kia có vẻ cũng chẳng trân trọng gì cậu lắm.


“Khi nào mệt mỏi thì tìm tôi cũng được mà” Vừa còng Jaejoong trên lưng, Yoochun hơi quay đầu lại nói nhỏ. Tiếc là rượu đã nghe hộ Jaejoong nhưng chắc chẳng truyền đạt lại tiếng nào đâu. Jaejoong được cõng sung sướng ôm ghì lấy cổ Yoochun nói “Jung Yunho, cậu là đồ đểu cáng, sao dám nghĩ đến chuyện cưới vợ khi đã làm chuyện ấy với tôi hả? Cậu thực sự định đi cưới vợ thật sao?”


Khi đến cửa nhà Jaejoong, Yoochun đặt cậu ta đứng xuống rồi loay hoay tìm khóa mở cừa. Đang lúi húi mở được một cánh thì bị ôm cứng từ phía sau, Kim Jaejoong rõ ràng vẫn đang nghĩ cậu là Jung Yunho nên toàn tâm toàn ý trút giận. Hết cắn lại đánh từ phía sau, Kim Jaejoong trong lúc mơ màng cảm thấy mình thật anh hùng. Tất nhiên người chịu đòn không phải Jung Yunho nên chẳng cam tâm chút nào, quay lại giữ hai tay Jaejoong lại quát.


“Cậu làm cái gì thế hà?”


Bị quát đến giật mình, Kim thiếu gia mắt đầy nước ấm ức khóc “Cậu lại còn ăn hiếp tôi, cậu xấu lắm! Từ nay coi như tôi với cậu cắt luôn! Hiểu không? Cắt đứt… đứt phựt ấy. Cậu cút đi!”


Yoochun tức thời không chống đỡ được nước mặt của “ngộ sát” đại nhân, cầm lòng không được kéo Jaejoong lại hôn. Tiếc rằng nụ hôn còn chưa được năm giây đã bị giằng ra, đồng thời Yoochun thấy một bên má đau nhói lên.


Jung Yunho đứng đó, mặt mũi cực kì khó coi, nắm đấm cũng chưa thả ra, ánh mắt nhìn Park Yoochun như giết người được ấy. Sao có thể như thế được chứ? Lợi dụng lúc người ta say rượu cưỡng hôn, cậu là cái loại tri kỉ gì vậy?


Jaejoong dường như lúc đó mới nhận ra đâu là Jung Yunho , liền lập tức lao vào lòng cậu ta đấm đá, chửi rủa. Yunho chợt nhận ra nãy giờ Jaejoong hoàn toàn chỉ lảm nhảm tên mình, có lẽ tất cả cũng chỉ là một phía Park Yoochun, hoàn toàn không đáng ngại.


“Cậu cút đi, đừng có hòng làm chuyện này một lần nữa” Yunho nhìn Yoochun không chớp, bực bội nói.


“Cậu không có tư cách đâu, nhìn xem ai là người khiến cậu ta thảm hại như thế chứ. Chính là tôi không nỡ nên mới muốn đem cậu ta ra xa khỏi cậu thôi. Lòng tự tôn của cậu ta cao ngất trời, lời tỏ tình có thể nói được sao? Vậy mà cậu còn làm cậu ta thê thảm như thế, vốn làm gì có tư cách nói tôi?” Yoochun cười khẩy rồi bỏ đi, ánh mắt Yunho lúc nãy nhìn cậu rõ ràng là muốn ăn tươi nuốt sống, nếu nói không có tình cảm với Jaejoong là nói dối.


Có lẽ cũng chi là hai thằng ngốc tự cao nên lời cần nói thì chẳng bao giờ nói mà thôi. Yên tâm rằng không phải Kim Jaejoong đơn phương, Yoochun vui vẻ rảo bước ra về, thầm phục bản thân vì những lời nói thâm thúy của mình để làm cho đầu óc tên họ Jung kia sáng lên một ít.


Về phần Yunho, sau khi bị đánh đập chán liền nhẹ nhàng dìu Jaejoong lên lầu, tim vẫn không ngừng đập ầm ĩ trong lồng ngực. Chỉ mới lúc nãy, cậu có cảm giác muốn đập cho tên Park Yoochun kia một nhát để hắn ngủ đến hết đời luôn. Chỉ cần nhớ lại cái cảnh hai người kia hôn nhau là Yunho đã muốn đập phá một trận rồi. Thật không ngờ Park Yoochun bao nhiêu năm qua mà vẫn còn có tình cảm với Jaejoong, vậy mà lâu nay cậu chẳng chút đề phòng.


Kim Jaejoong cũng giỏi lắm, lại dám đi nhậu nhẹt cho say xỉn rồi tự dâng mỡ lên miệng mèo, thử hỏi làm sao mèo không vồ lấy đây. Đợi cậu tỉnh lại sẽ hỏi cho ra nhẽ.


Yunho vừa thở dài, vừa đắp chăn cho Jaejoong sau khi đã lau người và thay đồ cho cậu ta. Nằm ngủ mà không đắp chăn kĩ không khéo lại cảm lãnh. Mai mới hỏi tội, còn hôm nay thì nên ngủ ngon một chút.




Sau khi chắc chắn Jaejoong sẽ ngủ say đến sáng, Yunho rời khỏi nhà của cậu ta, chầm chậm đi bộ về nhà mình. Dù sao con Min cũng đang đợi ở nhà, mà chắc là nó đói.

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2009

[Tôi] Tạm biệt


[Tôi] Tạm biệt






Chẳng còn bao nhiêu phút nữa, một ngày mới lại tới...


Hôm nay là ngày cuối cùng ở lại Sài Gòn... Rồi mai đây biết đến khi nào mới thực sự được quay lại đây?


Chẳng biết khi nào mới được chạy trên những con đường ngang dọc bàn cờ, được mỉm cười với những con người thân thiện, gần gũi, được thấy những tòa nhà cao tầng quen thuộc trong tầm mắt.


Ngày mai đây, tôi sẽ bước vào một môi trường mới, một cuộc sống đổi thay... và tôi vẫn đang sợ hãi. Có lẽ tôi vẫn chưa thực sự sẵn sàng dấn bước, nhưng đã không còn có thể lùi lại được nữa rồi.


Hà Nội của tôi, nơi tôi sinh ra và ngỡ như là sẽ gắn bó cả cuộc đời giờ lại trở nên xa lạ quá, có lẽ những lo âu đã khiến lòng nặng trĩu mất rồi.


Tạm biệt ba mẹ, em trai, bạn bè, tạm biệt con mèo nhỏ... Mọi người ở lại mạnh khỏe, vui vẻ và xin đừng quên tôi. Một ngày nào đó khi tôi trở về, Sài Gòn và mọi người sẽ lại mở vòng tay đón tôi trở lại...



Xin tạm biệt...

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2009

[Short fic] Kế hoạch năm năm 3

Chap 3





Jung Yunho từ bé đã sống tự lập, việc gì cũng chăm chăm muốn làm thử, làm một mình. Nhớ hồi mới năm tuổi,còn thò lò mũi xanh đi nhà trẻ, Yunho đã luôn ao ước được đi một mình từ nhà về trường. Theo trí nhớ của cậu thì cũng có xa xôi lắm đâu, từ cổng trường đi ra rẽ trái rồi rẽ trái rồi rẽ phải rồi cua xuống rồi cua lên rồi lại rẽ phải rồi băng qua đường rồi vào hẻm rồi rẽ trái rồi lại vào hẻm thì sẽ đến được nhà cậu.


Thế nên vào một ngày đẹp trời, khi mà mama đến đón trễ, Yunho suy ra là mẹ muốn tạo cơ hội để được về nhà một mình, hớn hở bước ra cổng. Tất nhiên cái khí thế hừng hực ấy bị dập xẹp lép bởi bác bảo vê.



Còn khi lên lớp hai, Jung Yunho đã tự mình vào bếp, khiến cho cả nhà sau đó phải ăn cơm hộp hai tuần trong thời gian tu sửa lại bếp. Cũng chẳng có gì lớn lao, chỉ là cháy chút xíu thôi mà. Kể từ đó, mẹ của cậu đành phải dạy Yunho làm bếp trước khi cậu ta lại khiến cho cái bếp của gia đình trở thành bãi chiến trường một lần nữa.




Cũng may mà nhờ mấy cái đức tính vớ vẩn đó mà giờ đây Kim Jaejoong chễm chệ ở phòng khách, vui vẻ thưởng thức đồ uống trong khi Yunho cắm đầu trong bếp. Chẳng phải thiếu gia Kim lười biếng, nhưng ai kia thích nấu một mình thì bổn thiếu gia chiều lòng y một chút cũng không hại gì.



Vừa ngắm mấy cái kệ sách to khủng bố , Jaejoong vừa mỉm cười nghĩ về việc mối quan hệ “bạn bè” của hai người chẳng hiểu sao lại phát triển thành thế này.




Nói chẳng hiểu sao cũng không đúng, đương nhiên là có nguyên do rồi. Chính là cái hôm Jung Yunho đập heo để đãi bạn Kim Jaejoong, thần may mắn chứ đâu.




Không biết vì tửu lượng Yunho cao hay tửu lượng Jaejoong thấp mà mới uống hết tiền của con heo là Jaejoong đã gục xuống bàn lảm nhảm như bị hâm. Yunho chán nản , nghĩ rằng rốt cuộc cũng chỉ là kết bạn được với một con gà, uống có mười chai đã say.




Haiz~




Nặng lắm ấy, Yunho đã phải vác một Kim Jaejoong đi hết mấy quãng đường, có thể thấu hiểu được Tôn Hành Giả năm xưa cõng yêu tinh chắc cũng cực khổ như thế.




Chẳng biết nhà Jaejoong ở đâu, Yunho đành bấm bụng vác cậu ta về nhà mình, trong lòng cũng tự chửi rủa bản thân không ít. Cái của nợ sau lưng đã thế còn không biết trái biết phải, nhất nhất ghì lấy đầu cậu, chơi trò đánh trống thổi kèn.




“Này anh bạn, anh đưa tôi đi đâu thế này ?”


“…”


“Này, anh già, đừng có im thin thít thế, miệng đâu lưỡi đâu, đưa đây xem nào…”



“…”



“Haha , xin lỗi, tôi không phải… bắt anh chu mỏ thè lưỡi giữa đường vậy là không nên, vậy chút vào chỗ vắng vắng anh đưa tôi xem cũng được”



“…”



“Hay anh không có… cho ai ăn mất rồi hả? Tội nghiệp, tôi có nè… đầy đủ luôn ấy, xem không? Lè”




Yunho tức mình thả Kim Jaejoong không biết điều xuống, không biết nên gọi là thả xuống hay thẩy xuống nữa, chẳng dịu dàng chút nào. Jaejoong ngước mắt lên, ấm ức nhìn đối phương đang phồng mang trợn mỏ với mình.




“Cậu…” Jung Yunho trong phút chốc bị đôi mắt ướt nước làm cho đứng hình, chính xác là Kim Jaejoong đang thực hiện hành vi “ngộ sát”… anh hùng đại trượng phu ai lại để cho mình bị một ánh mắt làm cho điên đảo chứ “Cậu còn nhìn cái gì? Tôi bằng tuổi cậu mà dám gọi anh già, coi lại đi xem ai già hơn? Lại còn miệng lưỡi bị ăn mất chứ, không phải là cậu đi ăn của người khác nên đang dư thừa hả? Tôi còn nguyên, muốn xem tôi cho xem… lè”




Sau này , mỗi khi nhắc đến đêm hôm ấy , Jaejoong đều khẳng định chắc chắn là Jung Yunho đã say rồi. Tuy không đến nối cởi đồ trước thiên hạ, nhưng một Jung Yunho bình thường cũng chẳng đời nào lè lưỡi cho Kim Jaejoong coi ngay giữa nơi công cộng, dù lúc đó là đêm khuya thanh vắng đi nữa. Có làm thì cũng ra chỗ kín đáo làm làm chứ.




Ngay cái giây phút Yunho lè lưỡi ra cho Kim Jaejoong xem, chứng tỏ là anh còn đủ miệng và lưỡi không thiếu cái gì, thì Kim Jaejoong cũng lập tức chứng minh cho Yunho thấy điều anh phỏng đoán cũng không sai mấy. Jaejoong sau một giây ngây người nhìn thì lập tức lao vào “ăn” cái lưỡi của Yunho một cách cực kì mạnh bạo.




Chuyện hôm ấy đương nhiên Kim Jaejoong không nhớ nhiều, nhưng Jung Yunho thì nhớ khá rõ. Mùi rượu trong chốc lát sộc vào miệng, lên mũi khiến cho mắt cũng cảm thấy cay cay. Cái lưỡi nhỏ ngọ ngoạy trong miệng, rõ ràng là muốn quyến rũ cậu vào cái lưới chết tiệt do con nhện giăng sẵn. Jung Yunho rõ ràng thấy trước có bẫy mà vẫn ngoan ngoãn đâm đầu vào, sau giây thứ mười đứng đực như ngỗng thì bắt đầu đáp trả.




Chẳng hiều ma sui quỷ khiến gì khiến cậu không thể nào có khả năng đẩy Kim Jaejoong ra khỏi lúc đó, đúng là đồ yêu tinh mà. Sau màn hôn ướt át đến nghẹn thở ấy, Jaejoong chủ động dứt ra , cười cười, môi đỏ mọng nước “Thế nào?”




Yunho bỗng chốc nhận ra mặt mình đã đỏ bừng lên, chẳng nói chẳng rằng quay lưng đi thẳng.




“Này… tôi không đi được nữa đâu…”


“…”


“Này, cậu định bỏ tôi ở đây thật hả?”


“…”



“Yunho ah`, không bắt cậu cõng mà… hức… dìu cũng không được sao? Hức… hức… đồ vô nhân đạo”



Vừa nói, nước mắt vừa chảy ra đầy ấm ức, chẳng phái người ta đã gọi đến thế sao, sao cứ phải quay lưng một mạch đi thẳng như thế chứ. Nhìn cái dáng đi xa dần, Kim Jaejoong đột nhiên thấy tủi thân kinh khủng.


“Tôi ghét cậu”


“Ghét cái gì? Chẳng phải chỉ còn một đoạn nữa là đến chung cư sao? Cậu ồn ào cái gì chứ?” Yunho đã quay lại, đứng nhíu mày nhìn Kim Jaejoong đang mặt mũi tèm lem ấm ức khóc. Dù vậy thì mặt cậu cũng không bớt đỏ đi chút nào. Jaejoong vẫn không chịu đi mà còn ngồi thụt xuống, ánh nhìn về phía Yunho đầy trách móc.




Hai người cứ thế giao nhãn chừng mươi phút thì đều thấm mệt, có lẽ nội công cũng đã sử dụng quá nhiều thì phải. Yunho có vẻ yếu thế hơn, đành quay lưng về phía Jaejoong rồi ngồi xuống, nhìn thấy cảnh đỏ, ánh mắt thiếu gia Kim cực kì vui vẻ, lập tức nhổm người dậy phòng lên lưng Yunho không chút nhẹ nhàng.




“Cậu đó, ngồi im cho tôi, động đậy là tôi quăng cậu xuống đừng trách”




Thế là cả đoạn đường, Kim Jaejoong tay ôm cổ, chân vòng qua người Jung Yunho, sống chết cũng không buông, chẳng khác gì một con sam bướng bỉnh. Phải nói lên được đến tầng nhà Yunho là cả một chiến công, có thể sánh ngang những chiến công của Hec-quyn ấy chứ.



“Này, cậu nằm xuống rồi thì ngoan ngoãn ngủ đi, tôi đi tắm” Yunho sau khi đặt được thiếu gia Kim xuống tới tấm nệm thì đã bải hoải chân tay, chỉ muốn nhanh chóng đi tắm nước nóng rồi đi ngủ, chuyện hôn hít lúc nãy hoàn toàn không còn trong đầu nữa. Chỉ khi tắm xong, cùng nằm xuống tấm nềm, nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ say ngủ thì tà tâm mới bỗng chốc nổi lên, cuốn phăng hết cả cơn buồn ngủ.



Quay lưng về phía Jaejoong, Yunho nhắm chặt mắt, cầu cho giấc ngủ mau mau tới. Kim Jaejoong cũng chẳng biết trời cau đất dày là gì, từ sau lưng Yunho sấn tới, ôm lấy lưng cậu, miệng lảm nhảm.



“Umma ah, con muốn ăn bánh kẹp, umma làm cho con Mic mà không làm cho con, umma nhớ đó, coi con không bằng con chuột…”



Nói xong thì tự động dụi mặt vào lưng Yunho, ngủ tiếp. Nụ hôn lúc nãy lại nhanh chóng ùa về trong tâm trí của Yunho. Đó rõ ràng không phải một nụ hôn bình thường, rõ ràng là không phải mà. Có cái gì đó nhưu làm mê muội thần trí, như làm người ta không thể tĩnh tâm mà suy nghĩ và không cách gì dứt ra được.




Yunho tiếp tục theo đuổi những ý nghĩ của mình cho tới sáng. Chỉ đến khi có cái gì mềm mềm, ướt ướt liếm vào mặt mình mới khiến cậu giật mình tỉnh giấc.



“Miao~”





“Minnie, cưng ở đâu tối quá thế, về chẳng thấy…?” Yunho vừa nhắm tịt mắt lại vừa hỏi, giọng điệu quan tâm vuốt đuôi, rõ ràng tối quá có nhớ gì đến con mèo tí nào đâu.





“Cậu dậy cho nó ăn đi, tôi không biết chỗ để thức ăn, chỉ thấy toàn sách là sách. Hay mèo nhà cậu ăn được giấy, tôi lấy vài cuốn cho nó nhá thử nhé. Tội nghiệp nó đói”



Giọng điệu tỉnh rụi của Kim Jaejoong khiến Yunho bất thần tỉnh ngủ, giật phắt người dậy. Đang định hỏi làm sao mà cái tên này lại ở trong nhà mình thì kí ức hôm qua chợt ùa về, bao gồm cả nụ hôn kì lạ kia nữa. Nhưng nói gì thì nói, Yunho không nghĩ Jaejoong còn nhớ được chuyện hôm qua.



Và như để phủ định cho điều Yunho nghĩ, Jaejoong tiến lại gần Yunho, hôn phớt lên miệng cậu một cái rồi nói “Dậy nhanh lên, tôi cũng đói không thua gì con mèo đâu”



Yunho chẳng biết làm gì với hành động rất tự nhiên đó của Jaejoong, cứ như thể họ đã trở thành người yêu của nhau từ lúc nảo lúc nào ấy. Nhưng rồi thấy khuôn mặt hoàn toàn tỉnh táo của Jaejoong, tự nhiên cậu cũng không còn ý muốn làm cho rõ chuyện này.




Mối quan hệ không rõ ràng cũng bắt đầu từ ngày hôm ấy.








Và cho đến ngày hôm nay, hai người vẫn chưa lần nào khẳng định lại với nhau một lần về mối quan hệ này. Yunho và Jaejoong vẫn đấu khẩu, nói đểu nhau trong công ty, trong căn tin, trong nhà vệ sinh và vẫn ôm nhau, hôn nhau bất cứ khi nào rảnh rỗi không có ai để mắt đến.



Jaejoong cũng không có gì không vui với mối quan hệ này. Thực ra chuyện hôm cậu say rượu chẳng còn mấy thứ lưu lại trong óc, nhưng nụ hôn và cái lưng ấm áp thì vẫn hiện hữu đầy chân thực trong trí nhớ.



Thực ra khi sáng hôm sau tỉnh lại, Kim Jaejoong đã nghĩ mình chắc chắn thất thân rồi. Chỉ đến khi thấy người hoàn toàn không có cảm giác đau đớn gì cả mới thở phào nhẹ nhõm. Thực ra cậu cũng không nghĩ gì nhiều đến chuyện tối hôm trước, vì trước sau gì đổ tội cho rượu cũng rất dễ dàng. Nhưng nhìn cái bộ mặt ngô ngố, ngốc ngốc nhìn cậu sáng hôm áy, Kim Jaejoong không cưỡng lại được việc hôn lên đôi môi ấy một cái, chính thức mở ra một mối quan hệ không rõ ràng với Jung Yunho.




Sách gì mà lắm thế không biết, Jaejoong vừa nhìn sách vừa cố kiếm một cái gì đó có thể đọc được đối với đầu óc đơn giản của cậu. Bỗng một cuốn nhỏ nhỏ màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt. Jaejoong với tay lấy ra, mở trang đầu tiên thì thấy dòng chữ nắn nót của Yunho.




“Kế hoạch năm năm”



Jaejoong lẩm bẩm đọc, thích thủ mỉm cười. Con Min mon men đi về phía Jaejoong , cọ cọ cái đầu vào chân cậu, đói rồi… meo~.





TBC

Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2009

[Short fic] Kế hoạch năm năm 2

Chap 2




Fashional là một công ty về thời trang lớn nhất nhì Đại Hàn Dân Quốc, tất lẽ dĩ ngẫu là nhân viên của Fashional cũng là những người giỏi nhất nhì Đại Hàn Dân Quốc. Đó là điều Jung Yunho tưởng tượng khi đến làm tại công ty. Nhưng tất nhiên sau đó cậu hiểu được việc thành công hay không thường là dựa vào sếp là chủ yếu, chứ Kim Jaejoong thì có thể nhất nhì Đại Hàn về cái gì đây? Quái dị? Nghốc nghếch tiềm tàng? Hay là thói hay chọc ghẹo người khác?


Chỉ mới quen cậu ta được hai tuần mà Yunho đã phát hiện Kim Jaejoong là một kẻ quái dị. Ai lại suốt ngày ngồi săm săm soi soi người ta rồi chê bụng to, mông teo… Người ta vốn chẳng phải người mẫu, không dám so sánh. Nói thì nói thế, nhưng Jung Yunho sau khi bị chê thảm thương đã ngay lập tức lén lút đi đăng kí tập thể hình tại một trung tâm thể dục thẩm mĩ gần nhà.


Nói về sự quái dị của Kim Jaejoong thì có nói bao nhiêu cũng không hết. Mưa thì thích ra hiên đứng, nắng thì thích ra đường đi, còn mà trời râm mát thì chê quá u ám. Đã thế thì cứ quái dị một mình đi, việc gì phải kéo theo một kẻ minh mẫn sáng suốt như Jung Yunho này theo nữa chứ. Cũng chỉ vì tội nghiệp cái kẻ quái dị này mà cậu đành đứng hứng mưa phơi nắng cùng cho cậu ta khỏi tủi thân mà thôi.

Chỉ là tội nghiệp thôi.


Quên mất, Kim Jaejoong lại còn biến thái tiềm tàng nữa chứ. Sao lại là biến thái tiềm táng ấy hả? Đơn giản vì nó không phát ra một cách phô trương như “quái dị”, “biến thái” rất mơ hồ, nhưng khi đụng vào thì như phải bỏng, chỉ có thể nhắm mắt cho qua, không dám nói thêm gì nữa.





Jung Yunho hôm nay khi đang vào nhà xí giải quyết nỗi buồn thì vô tình đụng Kim Jaejoong cũng đang giải quyết trong đó. Kim Jaejoong sau một lúc vô duyên vô cớ im thin thít nhìn nhìn thì đã phóng một câu khiến Jung Yunho chỉ có thể im lặng khóc thầm.


“Cái của cậu… ngắn nhỉ”


Đang ngứa ngáy vì bị nhìn chằm chặp, Jung Yunho gần như chết đứng không nói được từ nào, tứ chi cứng ngắc. Ao ước duy nhất lúc đó là làm cho Kim Jaejoong không biết trời cao đất dày kia biết thế nào là “dài” với “ngắn”.


Nhưng rốt cuộc Yunho chỉ thở dài, xả nước rồi bước khỏi nhà xí, không quên để lại cho Jaejoong cái lườm tóe lửa.





Kim Jaejoong sau khi bị lườm thì cũng ấm ức lắm. Người ta quan tâm từ đầu đến chân hắn, quan tâm đến cả cái “dài ngắn” của hắn , vậy mà dám làm ngơ, lại còn lườm nguýt. Thật là tức không chịu được.


Sau khi giải quyết xong đi ra, Jaejoong chợt nhớ là phải đến phòng sếp nhận công việc cho hai tháng tới. Cũng thật đúng lúc, Kim Jaejoong đã cuồng tay cuồng chân lắm rồi.


Sau khi lịch sự gõ ba cái “cóc cóc cóc”,Jaejoong nghe thấy tiếng mời, thế là ung dung bước vào. Cậu ngạc nhiên khi trong phòng có khoảng năm người, hai nhân viên Marketing , hai nhân viên trang phục và một cô thư kí. Thấy Jaejoong đến , một trong năm người ấy mắt trợn tròn, miệng méo xệch, Jaejoong nhìn thấy biểu hiện ấy thì khinh bỉ nghĩ “bị động kinh à?”


Kẻ bị “động kinh” ấy không ai khác chính là Jung Yunho. Cậu hiểu hai tháng tới dù muốn dù không cũng phải chính thức làm việc với “cỗ máy tàn sát” của Fashional rồi. Mới nghĩ tức thì Jaejoong đã kịp mỉm cười. Jung Yunho có thể nghe tiếng thở nặng nề của người đồng nghiệp bên cách, cô thư kí mặt cũng đã đỏ bừng lên rồi. Tuy nhiên, hai nhân viên phục trang chỉ mỉm cười chào lại. Có lẽ làm việc lâu nên miễn nhiễm chăng.


Nhưng tất nhiên đáng khâm phục nhất vẫn là ông sếp. Kim Jaejoong mới nở nụ cười chưa được ba giây thì bị la đến im luôn. Cái tội chậm trễ không chịu được, Yunho vừa nghe sếp sạc Jaejoong vừa chán nản nghĩ.



Sau khi bị mắng một chặp, Kim Jaejoong ngoan cường hỏi sếp ngoài việc mắng còn việc gì nữa không vì cậu còn hai cô người mẫu chưa đo xong đồ cho buổi ra mắt bộ sưu tập “Sắc thu vàng”. Có vẻ đến lúc đó sếp mới nhận ra mình đi hơi xa, liền hắng giọng nói lại chủ đề chính.


Sắp tới công ty muốn tung là một bộ sưu tập dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên mặc trong mùa xuân. Toàn bộ công việc sẽ giao cho nhóm sáu người này đảm nhận. Họ sẽ phải lo sắp xếp bộ sưu tập, mở chiến dịch marketing, tuyển chọn nhà tạo mẫu và người mẫu để có thể kịp ra mắt ba tháng tới. Công việc nghe có vẻ sẽ ngập đầu ngập cổ đây.


Sau khi nghe dặn dò một hồi, cả đám bước khỏi phòng, thở phào nhẹ nhõm. Cả công ty này có lẽ sếp là đáng sợ thứ nhì đấy. Thế đáng sợ thứ nhất là ai? Dạ thưa là phó giám độc, vợ sếp.




Jaejoong sau khi ra khỏi phòng thì rất vui vẻ phấn khởi, vừa đi vừa huýt sáo bài “Con sóc trong vườn”. Yunho mà không gọi lại chắc cậu đã đi thẳng một mạch về phòng ngủ một giấc cho sướng mắt.


“Chúng ta dù sao cũng sẽ trở thành một nhóm rồi. Vậy mọi người cũng nên tìm hiểu nhau một chút đúng ko nào. Vậy tôi giới thiệu trước nhé. Tôi là Jung Yunho, làm bên bộ phận markerting, sau này xin giúp đỡ”


Yunho vừa nói, vừa cúi người chín mươi độ cực kì lịch sự, cúi thế mà trông vẫn rất phong độ , bộ vest may cũng rất vừa người. Jaejoong vừa nhìn hành động của Yunho vừa ngấm ngầm nhận xét, chả lọt được chữ nào vào đầu.


Mấy người trong nhóm cũng bắt đầu giới thiệu. Người cùng làm bên phòng marketing với Yunho tên là Kim Junsu, hai người lo phục trang là Park Yoochun và Shim Changmin; cô người mẫu thân người dong dỏng tên là Park Hee Mi.


Kim Junsu là người có khuôn mặt bầu bĩnh, nụ cười tươi tắn. Park Yoochun và Shim Changmin thì Jaejoong biết từ lâu rồi, hai tên chuẩn bị phục trang mà đẹp không kém gì người mẫu… chắc chỉ thua Kim Jaejoong cậu thôi. Park Hee Mi cũng chẳng ai xa lạ gì, cô ấy được phụ trách việc tuyển chọn người mẫu cho bộ sưu tập này.


Nói chung chẳng ai xa lạ đối với Kim Jaejoong cả, chỉ xa lạ với Jung Yunho thôi. Thế nên khi mọi người bắt đầu giới thiệu, Kim Jaejoong mơ màng gục đầu xuống ngủ. Khi đang mơ mơ màng màng thấy một con thỏ nhảy lên người cậu, rồi bỗng nhiên to lên, biến thành con lừa xấu xí đè bẹp lép cả người Jaejoong thì cậu mới giật mình tỉnh dậy, thấy một đống vải vóc trùm trên người mình.


“Cái khỉ gì thế này?”


“Jaejoong hyung, hyung dậy rồi đấy à? Thấy cậu ngủ say quá nên tụi này khiêng cậu ra ghế cho dễ ngủ ấy mà.” Yoochun đang đứng ở bàn vẽ vẽ cái gì ấy cất tiếng hỏi.


Jaejoong gật gù, đúng là anh em tốt. Nhưng anh em tốt ơi, sao lại quăng một đống vải vóc không ra sao lên người ta thế này. Làm khó thở chết đi được. Đáp lại ánh mắt trách móc của mình, Yoochun bình thản nói.


“Yunho hyung nói khi ngủ sẽ rất tốt để suy tư về công việc trong giấc mơ, bảo em đem đống vải may áo đắp lên người hyung, thể nào cũng có ích. Thế nãy giờ hyung có mơ thấy quần áo gì không?”


Kim Jaejoong mắt mày khó coi không chịu được, vừa bước vào nhà vệ sinh rửa mặt vừa ấm ức chửi rủa Jung Yunho phá hủy giấc ngủ ngon, biến nó thành ác mộng. Đúng là đồ thù vặt, bạn bè mà thế đấy, chút nữa sẽ ăn cho cậu sạt nghiệp.



Hết giờ, Kim Jaejoong bình thản ra khỏi công ty, nhếch môi cười khi thấy Yunho đang chờ trước cổng, có vẻ khá sốt ruột.


“Cậu làm cái khỉ gì mà lâu thế hả?”


“Àh, cô em phòng tài chính muốn hẹn hò ấy mà” Jaejoong vui vẻ nói, khuôn mặt đầy hứng khởi. Yunho không nói không rằng nổ máy rồi cho xe chạy khỏi khuôn viên công ty, mắt đăm đăm nhìn về phía trước.


“Này, sao thế? Sao không hỏi cô ấy đẹp không? Cao bao nhiêu? Da trắng không? Ai da, cậu làm tôi mất hứng quá đi mất, sao không hạch hỏi như mọi ngày ấy” Kim Jaejoong ngửa đầu lên trời than vãn cực kì thống thiết, chả biết có lay động được lòng ai không nữa.


Yunho sau khi phóng cho Jaejoong một ánh nhìn khinh bỉ thì thở dài, tiếp tục chạy xe. Jaejoong thấy không khí im lặng đáng sợ thì chán nản thu người nhắm mắt tìm lại giấc ngủ. Đang mơ mơ màng màng thì tiếng của Yunho bỗng vang lên đều đều.



“Phòng tài chính người đẹp nhất đã tỏ tình với tôi rồi, những cô còn lại thì ai quan tâm chứ. Cậu thích thì cứ việc, chẳng phải tôi không biết nhan sắc họ tới mức nào”



“Ya~, Jung Yunho, Nina tỏ tình với anh hồi nào chứ. Tuần trước còn mời tôi đi ăn cơm tối mà.” Kim Jaejoong hậm hực nói, giọng rõ ràng chẳng thể tin được.


“Thì vì cậu từ chối người ta nên đầu tuần này mới tỏ tình với tôi rồi, điệu bộ rất dễ thương…” Yunho cười khẩy, cho xe rẽ vào một khúc quanh.


“Thế àh” Jaejoong cười khan, chẳng biết có phải là một tiếng cười không nữa “Thế cậu trả lời sao?”


“Tôi còn có thể trả lời sao?” Yunho bực mình liếc Jaejoong một cái , đưa xe đến đậu vào hầm để xe của chung cư một cách hoàn hảo.


Jaejoong nhấm nhẳng “Ai mà biết, cậu trả lời sao là quyền của cậu, hỏi tôi làm gì…” Giọng điệu giận dỗi không thoát đi đâu được. Rõ ràng lúc nãy còn định trêu chọc người ta, giờ lại bị chơi lại, đáng kiếp.


“Cậu có ngốc không vậy, đương nhiên là tôi từ chối rồi. Tôi cũng lo cho sự an nguy của Nina lắm chứ.” Yunho tắt máy xe, quay qua Jaejoong mỉm cười thật đẹp.


“Khỉ gió, cậu lo cho người ta thì biến đến chỗ cô ta, tôi đi qua nhà Yoochun chơi” Jaejoong bực bội chẳng thèm nhìn Yunho cười, quày quả mở cửa xe. Tiếc là cửa xe chưa kịp mở thì đã bị Yunho khóa lại, đồng thời miệng của Kim Jaejoong cũng bị khóa luôn.


Kim Jaejoong trong lúc bị “cưỡng hôn” chỉ có thể nghĩ ngợi được một chút, cố gắng khơi gợi ý chí chiến đấu, nhưng đến giây thứ ba đành đầu hàng, phó mặc cho môi và lưỡi hành động theo bản năng.


Sau khi đã hôn đến quay cuồng đầu óc, Yunho mới buông Jaejoong ra, cười một cách gian xảo “Thế nào?”


“Thế nào cái con khỉ, tôi không thở được nữa đây này” Kim Jaejoong mặt mũi đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, tìm cách đá cho Yunho một phát.


“Trừng phạt cậu can tội cho người khác tỏ tình, lại còn mặt mũi hớn hở” Yunho nói, mắt không ngừng nhìn vào môi của Jaejoong.


“Cậu cũng để người ta tỏ tình… mà lại còn giấu tôi,cũng đáng bị phạt vậy?” Jaejoong ấm ức nói, cậu thấy mình đang bị ăn hiếp bởi một tên mất nết.


“Đã nói rồi, tôi không muốn cậu qua phòng tài chính là Nina bị lườm đến chết nên tốt nhất không kể. Với lại tôi cũng từ chối rồi, ai dè cậu là còn cô khác… cái mặt hớn hở ấy tôi chúa ghét” Tay mân mê đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên, Yunho cười cười.


“Tôi vui vẻ là vì nghĩ đến bữa ăn cậu đãi đấy chứ, hàm hồ” Jaejoong tức mình tìm cách đạp cho Yunho thêm cái nữa.


“Phải phải, còn chưa phạt cậu dám chê của tôi “ngắn” nữa chứ. Cậu đúng là điếc không sợ súng mà” Yunho tiếp tục nói, răng nghiến trèo trẹo.


“Ai da, Yunho ca ca, chỉ là tiểu đệ thấy khi ấy ấy cảm giác cái của huynh rất “to”… ai dè nhìn lại thấy “ngắn” nên thắc mắc thôi. Chứ lúc ấy ấy đệ nhìn không có rõ mà… tha cho đệ đi, ha ha” Vừa nói vừa cười đến chảy nước mắt, Jaejoong không nghĩ là Yunho còn để bụng cả chuyện ấy.


“Không tha được, tối nay tôi sẽ cho cậu biết thế nào là “dài” với chả “ngắn”…”



Tiếng cười vang vọng gara khu chung cư. Con Min đang đói… meo~….





TBC