Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2009

[Short fic] Kế hoạch năm năm 4

Chap 4


Dù từ bé đến lớn đã được ăn không ít món sơn hào hải vị nhưng Kim Jaejoong cũng phải công nhận Yunho không phải là một đầu bếp tồi. Dù mấy món trên bàn ăn lúc này cũng không phải khó kiếm trên đời nhưng mùi vị cũng rất khá, khiến một người thỉnh thoảng biếng ăn như Jaejoong hôm nay ngon miệng ăn tới ba bát.


“Này, ăn chậm thôi không lại nghẹn bây giờ… Nhìn cậu xem, giống y như một con heo con ấy. Này, nghe tớ nói không hả? Ăn chậm lại !” Yunho vừa lau miệng cho Jaejoong bằng chiếc khăn tay vừa âu yếm nhắc.


“Này, đã mời người ta đến ăn cơm mà lại còn tiếc cơm à, thứ chủ nhà gì thế?” Vừa và cơm, Jaejoong vừa liếc mắt hỏi, quyết tâm làm cho Jung Yunho tiếc chết mới thôi, đáng ghét.


Mới nghĩ được có đến thế thì bị sặc thật, cả cơm cả canh đều bị cơn ho làm cho chạy lung tung lên cả mũi. Yunho thấy thế vội chạy đi lấy ly nước rồi ngồi vuốt vuốt lưng cho thiếu gia Kim, vừa tức vừa lo.


“Này, có sao không thế? Cậu đang bực mình cả gì mà ăn ngốn ăn ngấu như đang ăn thịt người ấy. Đừng nói nãy giờ tưởng thịt heo xào là thịt Jung Yunho xào đấy nhé” Yunho cười cười hỏi.


“Nếu là thịt cậu xào thật thì tôi không thèm ăn, vứt cho con Min ăn còn tốt hơn.” Jaejoong vừa lấy lại được hơi sau cơn ho lập tức phản công, mặt mày đỏ bừng vì bị nói trung tim đen.


“Cậu nói xem nào, cậu bực mình cái gì chứ?” Vẫn để tay một vuột vuốt ngực Jaejoong, Yunho nâng cằm cậu lên bằng tay còn lại hỏi.


“Im đi… Tôi chẳng giận gì cậu hết, biến đi cho rảnh mắt tôi. Tôi ăn xong rồi, đi về đây” Nói xong đứng dậy đi thẳng.


Nếu Jung Yunho mà cam tâm để Kim Jaejoong ăn xong dứt áo ra đi mà không trả “tiền công” thì chẳng phải quá ngờ nghệch sao. Đương nhiên là không thể để mất tiền , tốn công vô ích thể được. Đằng nào thì cậu ta cũng giận rồi, không hỏi được thì đành phải ép cung thôi. Nghĩ là làm, Yunho tức thời lao đến đè Jaejoong xuống sàn nhà, miệng cười gian xảo.


“Hoặc là bây giờ cậu nói, hoặc là tôi cưỡng ép cậu”


“Cái… cái gì… Jung Yunho, cậu chán sống rồi, cậu định cưỡng ép tôi cái gì?”vừa lắp ba lắp bắp, Jaejoong mặt mày đỏ tưng bừng vừa tìm cách đẩy cái thân heo ở phía trên.


“Tất nhiên là cưỡng ép cậu… trả lời tôi rồi. Kim Jaejoong, đầu óc cậu phong phú quá, nghĩ đến chuyện gì mà mặt mày đỏ bừng thế, dễ thương quá.” Biểu hiện thú vị của thiếu gia Kim khiến Yunho không kiềm chế được, cúi xuống hôn lên đôi môi đang bỏ bừng mời gọi.



“AAAaaa… đau, cậu là con cún thật à, cắn cái gì chứ?”


“Cho đáng kiếp cậu, đã tính đến chuyện cưới vợ sinh con mà còn léng phéng với tôi. Từ giờ đừng có mà đụng vào người tôi nữa, nhớ đó.” Nhân lúc Yunho ôm mặt không đề phòng liền bị Jaejoong co giò đạp cho một phát rồi đi vội ra cửa, không quên đóng một cái rầm đầy hoành tráng.


Yunho vẫn còn nửa nằm nửa ngồi trên sàn, đầu óc trong thoáng chốc không kịp phân tích vấn đề.


Cưới vợ? Sinh con?


Vội chạy ra tủ sách lục lục lọi lọi một hồi thì phát hiện cuốn “kế hoạch năm năm” của mình đã bị đế sai một cuốn. Rõ ràng là tên tiểu tử kia đã đọc rồi, lại còn ấm ức về chuyện đó nữa. Yunho bất giác mỉm cười, cậu ta có giận tức là cậu ta có quan tâm, không phải sao?


Nhưng việc cậu ta quan tâm sao lại khiến Yunho vui thế thì Yunho vẫn để đó chưa khám phá.




Hai ngày sau đó, dù ở công ty phải làm việc chung nhưng Kim Jaejoong ngoài bàn công chuyện đôi ba câu với Yunho thì chả thèm đoái hoài gì tới cái bản mặt mốc của cậu khiến Yunho vừa bực vừa buồn cười. Rõ ràng ngoài miệng chẳng hề xác nhận mối quan hệ của hai người những đã có ý định độc chiếm đến thế rồi sao? Jung Yunho lần này đúng là khó thoát khỏi tay Kim đại thiếu gia rồi.



Phần Kim Jaejoong, thấy bản thân đã tỏ ý khó chịu ra mặt mà Jung Yunho chả có phản ứng gì cả, đôi khi lại còn tủm tỉm cười thì lại càng ức. Rõ ràng là cậu ta không có chút thái độ hối lỗi gì cả.


Jaejoong cũng không hiểu bản thân vì sao phải tức giận đến mức ấy. Người ta là con trai trưởng dòng họ Jung, tương lai sáng lạn, từ bé đã biết lập kế hoạch cho đời mình thì có gì là không phải. Chuyện như thế một Kim Jaejoong vô danh tiểu tốt có thể quản được sao?


Ừ thì không quản được, nhưng bực thì cứ bực. Mối quan hệ không rõ ràng cứ thế chiếm một vị trí không nhỏ trong trái tim vốn chẳng rộng rãi gì của Kim Jaejoong khiến cho việc phát hiện Yunho chẳng hề có tí gì nghiêm túc với quan hệ này càng làm cậu chán nản.


Vừa tức người, vừa bực mình, Kim thiếu gia quyết định chơi quả chốt hạ. Để xem rốt cuộc Jung Yunho làm thế nào đây?



Khi Yunho quyết định hôm nay sẽ làm lành, đến phòng phục trang chủ động tìm Jaejoong thì được biết cậu ta đã đi về cùng cô em phòng tài chính, nghe bảo sẽ đi ăn tối rồi đi xem phim. Nghe xong, Yunho mặt không cảm xúc, chỉ lịch sự chào hai người kia rồi quay gót đi thẳng.


Kim Jaejoong ơi là Kim Jaejoong, cậu hết cách chọc tức người khác hay sao mà lại lôi chuyện hẹn hò vớ vẩn ấu trĩ cùng đám con gái chọc tức Jung Yunho này chứ. Đúng là một sai lầm lớn, Jung Yunho không thể vì mấy chuyện vắt vãnh ấy mà chùn lòng hay bị làm cho ghen lồng lên được, rất mất thể diện.


Với lại cũng có thứ hay cho cậu xem, để coi cậu xem xong có tình nguyện sà vào lòng Jung Yunho này mà nức nở không. Dù khó lòng tưởng tượng ra được cảnh ấy nhưng Yunho vẫn cười đầy tự đắc, chẳng thèm quan tâm nữa mà bỏ về luôn.


Khi Jaejoong gọi điện đến hỏi, biết Yunho có đến tìm, cũng biết hai người bạn đã trả lời đúng ý thì hí hửng chờ đợi màn ghen tuông ầm ĩ của Yunho, chứng tỏ cậu ta có quan tâm đến cậu chứ không chỉ đùa giỡn như bình thường. Chứng tỏ cái kế hoạch năm năm chết tiệt kia chỉ là “trên giấy” mà thôi.


Nhưng chờ mãi chờ mãi cũng chẳng thấy một cuộc gọi nào của Yunho, cứ như thể cậu ta hoàn toàn chẳng hề quan tâm đến chuyện này vậy. Tìm không gặp thì thôi, còn thì chẳng quan tâm cậu đi với ai , làm gì.


Dù Jaejoong có ngồi ngắm cái điện thoại cả đêm, báo hại sáng ra mặt như gấu mèo thì chuông điện thoại cũng chẳng hề reng lấy một lần. Có lẽ thực sự Yunho chẳng thèm coi cậu ra gì cả, rốt cuộc cũng chỉ là vui chơi qua đường thôi phải không?


Nhưng dù có nghĩ mãi cũng chẳng ra, Jaejoong đem tâm trạng cực kì xấu đến công ty khiến cho toàn bộ phòng trang phục đầy màu u ám. Yunho cả ngày hôm đó cũng không qua tìm, cảm giác như bốc hơi luôn rồi. Được lắm, đã thế thì coi như không có gì là được chứ gì. Cậu ta cứ tiếp tục cái kế hoạch năm năm vớ vẩn của cậu ta, Kim đại thiếu gia sẽ tìm đường khác để đi. Từ nay hai đường song song không ai chạm ai là được chứ gì.


Nghĩ là làm, Jaejoong trực tiếp gọi điện cho Park Yoochun, rủ cậu ta đi uống rượu giải sầu. Cũng không phải chuyện gì lạ, Yoochun đã từng có thời gian quen với Jaejoong, nhưng rồi hai người thấy làm bạn tốt hơn người yêu nên cả hai tự động mỗi người lùi một bước, sống chết nhận nhau là bạn tâm giao tri kỉ.


Cũng hay, có một người bạn tâm giao tri kỉ thậy là tốt. Park Yoochun đã ngoan ngoãn lắng nghe từ đầu chí cuối những lời Jaejoong nói, những ấm ức Jaejoong tuôn ra như suối, kết lại “Jung Yunho là đồ con heo, kế hoạch của cậu ta là đồ phân heo”. Cứ vừa ấm ức vừa tuôn ra hết những điều trong lòng, rượu cũng không biết đã nốc bao nhiêu ly, chỉ biết khi nói xong lời cuối thì cũng gục mặt xuống bàn, phát ra những tiếng nấc nho nhỏ.


Chán nản, Park Yoochun đứng dậy thanh toán rồi cõng cậu bạn “tri kỉ” ra về, cảm giác như đang vác đá. Rõ ràng là cậu ta đã thích người khác đến thế, chỉ vì tự tôn mà không chịu mở miệng nói trước, rồi giờ lại tìm cậu ca thán. Đúng là chẳng biết nghĩ cho người khác gì cả.


Năm xưa, không phải Park Yoochun muốn lùi bước, nhưng Kim Jaejoong muốn lùi mà cậu không chịu lùi thì chỉ có thể làm hư hại mối quan hệ giữa hai người. Dù trong lòng vẫn còn tình cảm với Jaejoong nhưng Yoochun đành chấp nhận cùng lùi bước, duy trì mỗi quan hệ bạn bè với tên ngốc say sỉn này. Vốn đã định sẽ dùng thời gian cảm hóa cậu ta, ai dè lại bị kẻ khác nhanh tay nhanh chân cướp mất. Mà kẻ kia có vẻ cũng chẳng trân trọng gì cậu lắm.


“Khi nào mệt mỏi thì tìm tôi cũng được mà” Vừa còng Jaejoong trên lưng, Yoochun hơi quay đầu lại nói nhỏ. Tiếc là rượu đã nghe hộ Jaejoong nhưng chắc chẳng truyền đạt lại tiếng nào đâu. Jaejoong được cõng sung sướng ôm ghì lấy cổ Yoochun nói “Jung Yunho, cậu là đồ đểu cáng, sao dám nghĩ đến chuyện cưới vợ khi đã làm chuyện ấy với tôi hả? Cậu thực sự định đi cưới vợ thật sao?”


Khi đến cửa nhà Jaejoong, Yoochun đặt cậu ta đứng xuống rồi loay hoay tìm khóa mở cừa. Đang lúi húi mở được một cánh thì bị ôm cứng từ phía sau, Kim Jaejoong rõ ràng vẫn đang nghĩ cậu là Jung Yunho nên toàn tâm toàn ý trút giận. Hết cắn lại đánh từ phía sau, Kim Jaejoong trong lúc mơ màng cảm thấy mình thật anh hùng. Tất nhiên người chịu đòn không phải Jung Yunho nên chẳng cam tâm chút nào, quay lại giữ hai tay Jaejoong lại quát.


“Cậu làm cái gì thế hà?”


Bị quát đến giật mình, Kim thiếu gia mắt đầy nước ấm ức khóc “Cậu lại còn ăn hiếp tôi, cậu xấu lắm! Từ nay coi như tôi với cậu cắt luôn! Hiểu không? Cắt đứt… đứt phựt ấy. Cậu cút đi!”


Yoochun tức thời không chống đỡ được nước mặt của “ngộ sát” đại nhân, cầm lòng không được kéo Jaejoong lại hôn. Tiếc rằng nụ hôn còn chưa được năm giây đã bị giằng ra, đồng thời Yoochun thấy một bên má đau nhói lên.


Jung Yunho đứng đó, mặt mũi cực kì khó coi, nắm đấm cũng chưa thả ra, ánh mắt nhìn Park Yoochun như giết người được ấy. Sao có thể như thế được chứ? Lợi dụng lúc người ta say rượu cưỡng hôn, cậu là cái loại tri kỉ gì vậy?


Jaejoong dường như lúc đó mới nhận ra đâu là Jung Yunho , liền lập tức lao vào lòng cậu ta đấm đá, chửi rủa. Yunho chợt nhận ra nãy giờ Jaejoong hoàn toàn chỉ lảm nhảm tên mình, có lẽ tất cả cũng chỉ là một phía Park Yoochun, hoàn toàn không đáng ngại.


“Cậu cút đi, đừng có hòng làm chuyện này một lần nữa” Yunho nhìn Yoochun không chớp, bực bội nói.


“Cậu không có tư cách đâu, nhìn xem ai là người khiến cậu ta thảm hại như thế chứ. Chính là tôi không nỡ nên mới muốn đem cậu ta ra xa khỏi cậu thôi. Lòng tự tôn của cậu ta cao ngất trời, lời tỏ tình có thể nói được sao? Vậy mà cậu còn làm cậu ta thê thảm như thế, vốn làm gì có tư cách nói tôi?” Yoochun cười khẩy rồi bỏ đi, ánh mắt Yunho lúc nãy nhìn cậu rõ ràng là muốn ăn tươi nuốt sống, nếu nói không có tình cảm với Jaejoong là nói dối.


Có lẽ cũng chi là hai thằng ngốc tự cao nên lời cần nói thì chẳng bao giờ nói mà thôi. Yên tâm rằng không phải Kim Jaejoong đơn phương, Yoochun vui vẻ rảo bước ra về, thầm phục bản thân vì những lời nói thâm thúy của mình để làm cho đầu óc tên họ Jung kia sáng lên một ít.


Về phần Yunho, sau khi bị đánh đập chán liền nhẹ nhàng dìu Jaejoong lên lầu, tim vẫn không ngừng đập ầm ĩ trong lồng ngực. Chỉ mới lúc nãy, cậu có cảm giác muốn đập cho tên Park Yoochun kia một nhát để hắn ngủ đến hết đời luôn. Chỉ cần nhớ lại cái cảnh hai người kia hôn nhau là Yunho đã muốn đập phá một trận rồi. Thật không ngờ Park Yoochun bao nhiêu năm qua mà vẫn còn có tình cảm với Jaejoong, vậy mà lâu nay cậu chẳng chút đề phòng.


Kim Jaejoong cũng giỏi lắm, lại dám đi nhậu nhẹt cho say xỉn rồi tự dâng mỡ lên miệng mèo, thử hỏi làm sao mèo không vồ lấy đây. Đợi cậu tỉnh lại sẽ hỏi cho ra nhẽ.


Yunho vừa thở dài, vừa đắp chăn cho Jaejoong sau khi đã lau người và thay đồ cho cậu ta. Nằm ngủ mà không đắp chăn kĩ không khéo lại cảm lãnh. Mai mới hỏi tội, còn hôm nay thì nên ngủ ngon một chút.




Sau khi chắc chắn Jaejoong sẽ ngủ say đến sáng, Yunho rời khỏi nhà của cậu ta, chầm chậm đi bộ về nhà mình. Dù sao con Min cũng đang đợi ở nhà, mà chắc là nó đói.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét