Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2010

[Song] One last cry

One last cry


Singer: Marina Elali












My shattered dreams and broken heart
Are mending on the shelf
I saw you, holding hands
Standing close to someone else
Still I sit, all alone
Wishing all my feelings gone
I give my best to you
Nothing for me to do
But have one last cry

One last cry
Before I leave it all behind
I gotta put you out of my mind
This time
Believe that I
I guess I'm down to one last cry
[Cry...]

I was here, you were there
Guess we never could agree
While the sun shines on you
I need some love to wait for me
Still I sit, all alone
Wishing all my feelings gone
Gotta get over you [Gotta get over you]
Nothing for me to do [Yeah..]
But have one last cry

One last cry
Before I leave it all behind
I gotta put you out of my mind
This time..
Believe that I
I know I've gotta be strong
Cos my whole life goes on and on
And on.. and on.... [Oh..]

I'm gonna dry my eyes
Right after I have my
One last cry..
One last cry
Before I leave it all behind
I gotta put you out of my mind
For the very last time
Believe that I
I guess I'm down, I guess I'm down
I guess I'm down to my last cry...






Có những chuyện khi em để lại phía sau cũng không có nghĩa là em thất bại. Đừng quá suy nghĩ nữa nhé, em còn cả một tương lai phía trước... và nhiều người phía trước đang đợi em đến. Quá khứ dù sao cũng là quá khứ, dù nó đẹp hay đau khổ em cũng nên trân trọng, nhưng đừng vì nó mà tổn thương bản thân. Choi ngoan... đừng buồn...

Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2010

[Song] Kiss the rain

Kiss the rain


Singer: Spi
Song: Yimura















Remember the first time

I saw you were standing there

At that moment I feel

Disolve in the rain

Just like a magic love came into my life and made my heart became a rose



I’m standing here look at the sky

A drop of rain touch to my lips

Does first kiss feel like it

Maybe someday

You and I, hand in hand, swearing that we never apart



Wish I could be the rain fall down on your way

To be with you forever love

I’m standing here look at the sky

A drop of rain touch to my lips

Does first kiss feel like it

Maybe someday

You and I, hand in hand, swearing that we never apart



I draw your face right here

Deep inside my heart

Since the day I meet you I love the rain



Sometime I ask myself

Am I the one who loved

I pray a thousand time

To make you miss me

The rhythm of the rain

Sing sad melody

I’ll wait for you until sunrise

You in the rain ring my door bell








Suốt hai ngày hôm nay Hà Nội tuôn mưa không ngừng, tự nhiên Spi lại muốn nghe lại giai điệu quen thuộc này. Sol biết không, dù đôi khi thế giới này không cho ta đủ những gì ta muốn, nhưng chúng ta vẫn có thể tự cho bản thân mình tình yêu tốt đẹp nhất. Và biết đâu một ngày mưa nào đấy, sẽ có người gõ cửa, và cho chúng ta tình yêu của họ, dù ta có muốn hay không.


Trời vẫn đang mưa, Spi thấy lạnh, được có người nói chuyện cũng sẽ cảm thấy bớt lạnh lẽo một chút.



Cảm ơn vì tất cả.

Thứ Năm, 21 tháng 1, 2010

[Oneshot] From my heart with love






From my heart with love



Author: Spi

Disclaimer: Nothing belong to me

Pairing: Yunjae

Raitng: K+

Status: Finished



Từ trái tim tôi...

Với tất cả yêu thương…



Đã lâu lắm rồi chúng tôi không gặp nhau. Cái khoảng thời gian lâu lắm ấy không còn được tính bằng ngày… tuần… hay tháng nữa rồi. Có lẽ là ba năm hoặc lâu hơn thế nữa. Tôi không biết, cũng không có ý định ngồi nghĩ ngợi về chuyện ấy. Chỉ là đôi khi thoát ra một tiếng thở dài thật khẽ đến nỗi Kan nghĩ rằng tôi đang cố gắng điều hòa lại nhịp thở trong không gian văn phòng chật hẹp này.


Cậu chẳng giống một người mới ngoài ba mươi gì cả. Cứ như một ông lão sáu mươi suốt ngày hoài niệm ấy. Kan đã vừa cười vừa nói với tôi như thế.


Hoài niệm ư? Có lẽ thế… cuối cùng cũng chỉ còn lại những hoài niệm trải dài theo những năm tháng hoa niên, ám ảnh như sương khói mơ hồ nhưng vẫn khiến người ta điên đảo vì chẳng cách nào nắm bắt.


Cậu đã không còn ở bên cạnh tôi nữa rồi. Chúng tôi đã thật sự ở cách xa nhau đến thế sao?

Những năm tháng đã qua không thể nào quên, tôi đã luôn mỉm cười nghĩ về thời thiếu niên như thế. Chúng tôi bên nhau như những người bạn thân thiết nhất, luôn luôn bên nhau.


Khi tôi nhìn cậu chạy trên sân bóng với nắng dát vàng trên khuôn mặt ướt đẫm đầy hăng say, tôi biết mình đang bị mê hoặc. Đó không chỉ là cậu bạn thân nhất của tôi nữa, đó là con người khiến trái tim tôi đập đến nhức buốt trong lồng ngực, khiến tôi nghĩ rằng mình sẽ không cách nào có thể thoát khỏi cái lồng do chính mình tạo ra và nhốt bản thân vào ấy.


Khi cùng ngồi trong thư viện học bài , những hạt bụi lấp lánh bên khung cửa như muốn ôm trọn lấy người cậu, và cậu thì ngục ngủ bên cạnh tôi đầy ngốc nghếch. Tôi lúc đó nửa muốn đánh thức cậu dậy nhưng cũng lại muốn được ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng ấy mãi. Phải chi thời gian có thể ngừng lại…


Khi cậu gò lưng chở tôi trên chiếc xe đạp , tôi đã rất muốn gục đầu vào tấm lưng đẫm mồ hôi ấy.


Khi cậu tặng tôi món quà giáng sinh ấy, tôi đã rất muốn ôm chầm lấy cậu.


Khi cậu nói rằng cậu đã thích một cô bạn lớp khác, tôi đã rất muốn đánh cậu một trận…


Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là mỉm cười và chúc cậu hạnh phúc. Tôi chưa bao giờ có can đảm nghĩ đến thứ tình cảm không tên của mình , đó mãi mãi sẽ chỉ là tình cảm của riêng mình tôi mà thôi. Tôi muốn cậu có một cuộc sống hạnh phúc, một cuộc sống dù không có tôi nhưng cậu vẫn sẽ vui vẻ.


Rồi chúng ta ra trường, đi làm với bao khó khăn trong cuộc sống. Tôi và cậu vẫn bên nhau như hai người bạn tốt. Cậu cũng yêu đương và chia tay vài lần , mỗi lần như thế chúng tôi lại cùng đi uống rượu giải sầu. Cậu sẽ nói hết những điều buồn bực trong lòng cho tôi nghe… và tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài việc im lặng.


Có lẽ đó cũng là yêu thương.

Rồi thì cậu cũng tìm được cho mình một người bạn gái lâu dài. Tôi vẫn luôn mỉm cười như lần đầu tiên cậu nói cậu có bạn gái. Hạnh phúc của cậu khiến tôi mỉm cười. Tôi có quá ngu ngốc chăng?

Hôm nay là tròn ba năm kể từ ngày tôi rời Hàn Quốc để sang Nhật làm việc. Thực ra tôi đã tự đề cử được qua chi nhanh Nhật làm việc. Chẳng có gì lớn lao cả, đàn ông con trai thì cũng nên đi xa, tự lập và làm việc lớn.

Và đàn ông cũng phải thành gia lập thất. Cậu đã báo tin cưới vợ vào một mùa đông lạnh căm, khi chiếc máy sưởi trong nhà tôi đột nhiên dở chứng.


Hôm ấy tuyết rơi nhiều, những bông tuyết đập vào khung cửa kính khi tôi đang nói chuyện điện thoại với cậu. Tiếng nói của cậu lúc ấy xa xăm, mơ hồ như đến từ một thế giới nào khác mà tôi không thể chạm tới.


Mùa xuân tôi sẽ cưới Hee Mi.


Mùa xuân sao? Mùa xuân ấm áp…


Nhưng bây giờ thì phòng của tôi lạnh lắm, máy sưởi cũng hư rồi… tôi phải làm sao đây?

Công ty cần người qua chi nhanh ở Nhật vào cuối tháng một, tôi vội vã nộp đơn đăng kí như một nhân viên đầy năng nổ, nhiệt tình. Tôi cũng chẳng biết đã thể hiện cái nhiệt tình ấy đến mức nào mà sếp đã gần như ngay lập tức chấp thuận.


Mùa đông chưa qua người đành bước… thôi đành lỡ hẹn với mùa xuân …


Tôi cũng đã định sẽ đi không nói tiếng nào , nhưng rồi thấy như thế thật ngốc nghếch. Dù sao cũng đã là bạn bao nhiêu năm qua, đám cưới người ta không đến dự thì ít nhất cũng phải có quà cười chứ. Và thế là tôi đi rất nhiều cửa hàng để tìm một bức tranh treo tường làm quà cưới. Bức tranh ấy vẽ một mặt biển lặng sóng, một ánh trăng khuya mờ ảo và một bóng người lẻ loi đi trên cát. Chẳng hiểu sao tôi lại muốn mua nó đến thế.


Sau khi sắp xếp xong đồ đạc để lên đường, tôi mang bức tranh đến nhà cậu , bấm chuông và chờ đợi.


Người ra mở cửa là Hee Mi, vợ sắp cưới của cậu. Tôi không ngạc nhiên lắm, nói đúng hơn thì cảm thấy dễ dàng hơn khi có Hee Mi ở đây, tôi và cậu sẽ không ở một mình… và tôi sẽ không có cơ hội để nói điều gì ngu ngốc.


Tôi sẽ đi qua Nhật làm việc cuối tháng này.


Tôi đã vừa nói những lời đó, vừa nhìn vào mắt cậu đầy bình thản. Có lẽ đó là điều cuối cùng tôi làm để đối diện với tình cảm vô vọng của mình. Cậu nhìn tôi, ánh nhìn lạ lẫm. Mãi về sau này tôi vẫn bị ám ảnh bởi ánh nhìn ấy. Đừng nhìn tôi như thế… đừng làm cho tôi cảm thấy bản thân vẫn còn quan trọng với cậu… đừng làm tôi vọng tưởng nữa…

Hee Mi thấy cậu im lặng thì ái ngại nhìn tôi rồi hỏi thăm tình hình công việc, cảm ơn tôi đã đến chúc mừng và xin lỗi vì hôm tôi bay cô bận không ra tiễn được. Người cậu chọn quả là tuyệt, tôi vẫn phải mừng cho cậu.


Sau khi đưa món quà được gói gém cẩn thận cho Hee Mi, tôi cáo từ ra về, cậu vẫn ngồi đó, ánh mắt nhìn tôi đầy oán trách. Tôi có thể làm gì bây giờ? Tôi vốn đã vô vọng từ đầu đến cuối rồi, ít ra cho đến giờ phút này cậu cũng nên để tôi ra đi trong tư thế ngẩng cao đầu chứ.


Buồn chán khiến tôi khi mới qua Nhật đã làm việc không được tốt lắm, nhưng rồi mọi chuyện cũng ổn dần hai tuần sau đó. Rồi Kan, người bạn cùng phòng khi thấy tôi đã trở nên hòa đồng và hoàn thành công việc tốt thì đã rủ tôi đi uống rượu. Khỉ thật, rượu hôm ấy rất đắng, tôi cứ vừa uống vừa chúc mừng liên tục. Có lẽ Kan nghĩ tôi say nên đã chẳng hỏi nhiều… cũng có thể là tôi say… nhưng tôi thật lòng muốn chúc cậu hạnh phúc. Hôm ấy cậu có vui không, đám cưới vốn là một dịp vô cùng đặc biệt mà.


Rồi thời gian trôi, tôi đã dần cắt đứt hoàn toàn liên lạc với cậu, như một cách để bắt chính bản thân phải quên. Tôi không được phép nhớ, cũng không muốn nhớ đến những cảm xúc đã một thời dày vò tôi từng đêm từng đêm. Tôi đổi số điện thoại, dời khỏi khu chung cư tôi đã cho cậu điện chỉ, rốt cuộc thì tôi đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cậu, cũng như cậu biến mất khỏi cuộc đời tôi.


Đã có những lúc tôi làm việc như điên để mong cho bản thân vì mệt mỏi mà chìm nhanh vào một giấc ngủ sâu không mộng mị. Tôi sợ phải thấy bản thân chạy trên một hành lang dài đầy bóng tối, ánh sáng cuối hành lang ấy là nơi tôi thấy cậu đang đứng mỉm cười, dang tay như chào đón tôi trở lại. Tiếc là dù tôi có chạy mãi, chạy mãi thì cũng chẳng bao giờ tới được với ánh sáng ấy. Tôi mãi mãi chỉ chìm trong bóng tối vô vọng mà thôi.


Những tưởng như cuộc sống sẽ mãi trôi như thế, tôi sẽ mãi mãi chôn những tình cảm tội lỗi ấy vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim mình nhưng có lẽ số phận vẫn thích trêu đùa con người. Một người bạn chung của tôi và cậu qua Nhật công tác, khi hai đứa ngồi nói chuyện trong một quán sushi nhỏ, tôi được biết cậu đã ly hôn.


Có vẻ như công việc làm ăn không thuận lợi khiến cậu trở nên sa sút, Hee Mi muốn theo gia đình qua Mĩ nên đã kí giấy ly hôn . Con trai của hai người để lại cho Yunho nuôi dưỡng, đứa bé khi ấy mới hai tuổi. Tôi thực sự không nghĩ rằng một người mẹ có thể bỏ con mình lại như thế, nhưng nghĩ lại cũng chỉ có thể cười buồn.


Sau khi thu xếp công việc, tôi xin nghỉ phép một tháng bay trở lại Hàn Quốc. Dù thật tâm không muốn dấn sâu vào, tôi vẫn muốn về thăm và động viên cậu. Nói cho cùng, tôi vẫn tự tin đã chôn chặt tình cảm ấy lắm rồi, sẽ không để nó có cơ hội vùng lên nữa đâu.


Được người bạn cho địa chỉ, tôi tìm đến căn hộ mà cậu và con trai đã chuyển đến sau khi li hôn với Hee Mi. Đứng trước căn nhà nhỏ , chiếc cổng màu xanh lá cây dịu dàng, tôi tự nhiên thấy lòng không còn lo lắng. Chẳng phải tôi đang đứng trước cửa nhà người bạn thiếu thời thân thiết nhất đây sao. Còn có gì để mà lo lắng nữa chứ.


Chuông cửa reo lên, một lúc sau thì cửa bật mở, một đôi mắt tròn xoe nhìn tôi đầy lạ lẫm, nhưng rồi trong khoảnh khắc reo ầm lên.


Appa, bác Jaejoong đã về này.


Tôi có chút ngạc nhiên, sao nó lại biết tôi là “bác Jaejoong”. Rồi cậu bước ra, khuôn mặt ngạc nhiên pha lẫn nhiều cảm xúc không lời khác. Tôi chỉ còn biết đứng đó mỉm cười.


Xin chào.

Căn hộ này cậu mua được từ một người bạn sau khi ngôi nhà to phải thế chấp cho ngân hàng để trả nợ. Dù sao hai bố con ở cũng không cần quá rộng rãi. Cậu đã vừa mỉm cười vừa nói với tôi như thế. Nhìn thấy nụ cười ấy, tôi ngơ ngẩn nhận ra mình đã đi rất lâu rồi thì phải. Đã rất lâu rồi mới lại được nhìn thấy nụ cười này, dù không còn trong sáng vô tư như xưa nhưng vẫn khiến lòng tôi vô cùng ấm áp.


Cậu hay kể chuyện về tôi cho Shin nghe, lại còn lấy album ảnh cùng nhau xem, chẳng trách thằng bé mới nhìn thấy tôi lần đầu đã biết tôi là ai. Cũng vì cậu đi bao lâu thế mà chẳng mấy thay đổi. Tôi thì lại thấy bản thân thay đổi nhiều, cảm thấy mình đã già rồi.


Buổi tối, sau khi Shin đi ngủ, tôi và cậu ngồi uống rượu nói chuyện , cảm giác thật giống những ông già cùng ngồi hàn huyên chuyện cũ. Nói mãi đến chuyện trên trời dưới đất, rượu cũng uống đến đỏ hết cả mặt rồi, cậu đột nhiên im lặng. Tôi không biết nói gì nữa, đành im lặng cầm ly rượu lên nhấp, không khí cũng đột nhiên trầm xuống.


Vì sao năm ấy cậu đi?

Vì sao đi rồi cũng không một lá thư về?

Vì sao tôi gọi điện cho cậu mãi mà không được?


Rất nhiều câu hỏi một lúc ập đến khi tôi không biết trả lời thế nào. Tôi có thể nói rằng tất cả chỉ vì muốn trốn tránh thực tại, cũng muốn trốn tránh tình cảm bản thân, trốn tránh chính cậu không?


Tôi nhìn cậu , cảm thấy rất bất lực. Tôi mới là người chịu nhiều đau khổ hơn ai hết, tại sao cậu có thể hỏi tôi với thái độ ấm ức ấy chứ. Cậu cuối cùng cũng chỉ là mất đi một người bạn, còn tôi, tôi mất bạn, mất tình yêu, mất tất cả. Hơi men nồng dâng lên mắt , tôi cảm thấy mắt mình mở ra cũng mỏi nhừ rồi.


Bỗng cậu đưa tay lên mặt tôi gạt đi giọt nước mắt không biết đã rơi xuống từ lúc nào. Cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch, tôi cúi đầu vai không ngừng rung lên. Cậu tiến tới ôm tôi, dỗ dành tôi như khi chúng tôi còn niên thiếu. Tôi được thể càng khóc to hơn, và thấy mình được ôm chặt hơn.


Cậu có biết vì sao Hee Mi muốn li hôn không? Không phải vì tôi làm ăn không tốt đâu. Cô ấy đâu phải loại người như thế. Căn bản chỉ vì cô ấy phát hiện trong lòng tôi không chung thủy, không toàn tâm toàn ý yêu cô ấy. Giá mà tôi có thể hiểu được bản thân sớm hơn một chút thì chúng ta đã không phải trải qua quá nhiều năm tháng mòn mỏi thế này. Chỉ đến khi cậu đi rồi, tôi mới thật sự hiểu được những mất mát trong lòng lớn đến mức nào. Hee Mi là một người nhạy cảm, có lẽ cô ấy cũng hiểu. Vậy mà cậu thật quá đáng, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với tôi, hoàn toàn không xem tôi ra gì cả…


Những lời này… vốn cậu không nên nói. Cậu nói chỉ khiến tôi sinh ảo tưởng không thôi. Tôi đã cố tình chôn sâu sao giờ cậu lại ngang nhiên đào bới. Trong lúc tâm thần bấn loạn bởi tình cảm và men rượu , tôi chỉ nghĩ được có thế.


Rồi đột nhiên cậu áp môi của mình vào môi của tôi. Lúc đầu thì vụng về, nhưng dần chuyển thành mê đắm không cách gì dứt ra được. Tôi bị đắm chìm trong nụ hôn ấy, cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung. Hơi rượu dâng lên khiến tôi như say như mê, chỉ có thể yếu ớt đáp trả lại.


Đến khi rời ra, cậu mới thì thầm nói với tôi rằng mỗi đêm, khi chìm vào giấc ngủ, cậu vẫn hay gọi tên tôi. Cũng vì thế mà Hee Mi đã quyết định ly hôn. Tôi không biết nên nói gì, nước mắt vẫn rơi, nhưng tôi biết là tôi đang hạnh phúc.


Sáng hôm sau, khi nhìn mặt tôi cậu có vẻ ngại. Tôi cũng không biết mình có nên coi như chuyện hôm qua là do rượu và quên đi hay không. Nó quá ngọt ngào để có thể coi là sự thực. Còn nếu là mơ thì tôi muốn mình mau chóng tỉnh lại, như thế sẽ bớt đau hơn chăng.


Sau khi dọn bàn ăn sáng, chúng tôi ngồi ăn trong im lặng, Shin ngồi một bên ríu rít kể chuyện. Vì hôm nay là chủ nhật nên Shin được nghỉ, chúng tôi cùng dẫn nó đi công viên, cảm thấy rất vui vẻ.


Khi Shin đang chơi trò đu quay, cậu và tôi đứng ở ngoài nhìn nó chơi , cảm giác rất yên bình.

Cậu… có thể ở lại với chúng tôi không?

Tôi biết rằng tôi hỏi thế thì không phải, nhưng thật sự vẫn muốn hỏi. Công ty của tôi đang đi lên, cũng cần những người có khả năng và kinh nghiệm như cậu. Nếu chưa có thời gian tìm nhà, cậu có thể ở lại nhà tôi, bao lâu cũng được. Tôi sẽ không để cậu chịu thiệt đâu.


Khi nói những lời ấy, khuôn mặt cậu đầy nghiêm nghị nhưng cũng đang đỏ ửng lên dưới ánh mặt trời. Tôi rất muốn hỏi liệu đây có phải là một lời tỏ tình không, nhưng cũng chẳng nên vội vã làm gì. Bạn của tôi nói đang cần tôi, nói sẽ để tôi ở cùng, sẽ không để tôi chịu thiệt, chẳng phải như vậy cũng đủ rồi sao.

Tất cả chì vì công việc thôi sao?

Cậu nhìn tôi, ánh mắt bối rối.

Không… vì tôi nghĩ rằng tôi cần cậu.


Cậu khẽ nắm tay tôi siết nhẹ, bàn tay ấm áp ấy đã bao lâu rồi tôi chưa nắm lấy. Cũng không nên nghĩ đến làm gì, vì từ giờ tôi sẽ cố gắng nắm thật chặt để mãi mãi không bao giờ buông ra nữa.


Shin đang chạy về phía chúng tôi, nụ cười rực rỡ như mặt trời.

The End