Thứ Ba, 19 tháng 1, 2010

[Oneshot] Một ngày mới lại đến



Một ngày mới lại đến





Author: Spi

Pairing: Yunjae

Disclaimer: Không có gì thuộc về tôi ngoại trừ bản thân tôi

Status: Finished




Một ngày mới lại đến rồi



Tôi khi mở mắt tỉnh dậy đã nghĩ ngợi một lúc rồi thốt ra câu ấy, và mặt thì chắc là đang nhăn như khỉ . Vậy mà một ngày mới lại đến nữa rồi. Tôi như chợt thấy bản thân giống như ngày hôm qua, nằm trên giường mà than thở vì cuộc sống sao trôi qua nhanh quá.



Tất nhiên không phải do tôi tiếc ngày tiếc tháng gì cả. Nhưng thật sự khoảng thời gian hiện giờ chẳng nên mau chóng trôi qua như thế, nhất là khi … tôi chưa hoàn thành được mong ước của mình. Mà có khi vì mong ước quá viển vông nên đến hết cuộc đời này tôi cũng chẳng thực hiện được mất thôi. Mà có ai cho tôi cả đời để theo đuổi đâu, chỉ được đến hết tuần này nữa thôi. Mà hôm nay đã là thứ năm rồi, thế có chán không cơ chứ.


“ Joongie, con còn định nằm đó đến khi nào nữa?!?”



Tôi bị mẹ tôi “dịu dàng” đạp ra khỏi giường, tống vào nhà vệ sinh. Mẹ thật là, tôi đang rối rắm thế này sao có thể nào nhàn nhã nằm ngủ nướng chứ. Rõ ràng là vừa nằm vừa trăn trở, muôn vàn đau khổ ấy chứ. Nào là làm sao để người ấy chú ý mình, để người ấy chịu cho mình quan tâm, để người ấy… thích mình. Vân vân và vân vân… mà những chuyện ấy vào toalet thì đều nghĩ không ra hết á. Chán thật.


Nhá xong miếng bánh mì kẹp trứng cùng cốc sữa, tôi vội vã chào mẹ rồi chạy khỏi nhà. Hôm nay nhất định phải cùng bắt xe buýt với người ta, nếu không thì làm sao mà tranh thủ được thời gian nữa đây. Con đường chạy từ nhà ra trạm xe buýt có rất nhiều hoa giấy hồng hồng đỏ đỏ viên mãn nở một vùng, tôi vừa chạy vừa thích thú ngắm, cảm thấy mình như được cả dàn hoa tung bay chúc mừng.


Chúc cậu sớm sớm cưa đổ Jung Yunho nhé… nhé…




Oh vâng, đó là điều tôi tha thiết mong đạt được đây. Làm thế nào để có thể cưa đổ được cái thằng cha lạnh lùng, cổ quái , cứng ngắc… lại còn không có ham mê sắc giới gì hết. Cuộc sống chán chết như thế rõ ràng là định mệnh mà, là định mệnh chờ tôi đến làm nó rực rỡ hơn, sắc màu hơn. Cũng phải cảm thán đất trời sao lại để một người tuyệt vời như tôi thích một khúc gỗ khô queo như hắn. Tiếc rằng ở đời có câu, yêu là không vì lý do gì cả. Tôi cũng vì câu này tâm đắc, trước giờ chưa khi nào thực sự truy vấn bản thân sao lại yêu thích Jung Yunho đến thế.



Chung quy cũng chỉ vì một buổi chăm chỉ đột xuất vào thư viện tìm sách đọc, tôi lúc đó tức thời bị lóa mắt, Jung Yunho ngồi bên cửa sổ được nắng dát vàng rực rỡ, khuôn mặt đầy nghiêm nghị đọc sách, bờ môi hơi hé mở vừa cương nghị vừa quyến rũ chết người. Và thế là từ đó có một đứa ngày ngày tình nguyện đến thư viện ngồi ôm một cuốn Bách khoa tri thức học sinh nhưng mắt thì chỉ nhìn chằm chằm một hướng. Rồi từ bị cuốn hút vì vẻ ngoài được ánh nắng đánh bóng một cách lộ liễu như thế, tôi bị hắn cuốn hút đến mê mẩn lúc nào không biết.


Theo hắn từ trường về nhà, tôi biết hắn không thiếu con gái đi theo làm quen hay đưa thư tình với muôn hình vạn cách, tiếc là từ chối thì chỉ có một lời, nhanh gọn và dứt khoát đến nỗi tôi vừa mừng vừa tức. Ở đâu lại có thể loại con trai được bạn gái tỏ tình lại chưng ra cái bộ mặt khúc củi đáng ghét nói “tôi không có hứng thú, xin đừng làm phiền tôi đọc sách” chứ. Sách thì lúc nào đọc chẳng được, nghe người ta tỏ tình một câu có chết đâu cơ chứ.



Đã thế nhà không về ngay lại lượn qua một tiệm đồ cổ, sờ mó một chiếc đồng hồ quả quýt xấu xí. Đừng hỏi vì sao tôi biết nó xấu xí, ngày nào hắn cũng đến sờ thứ đó khiến tôi không khỏi tò mò lần vào hỏi chủ tiệm, thế là được sờ tận tay cái đồ vừa xấu vừa đắt ấy. Sao hắn lại có thể thích nó đến ngẩn ngơ thế nhỉ…


Thế rồi tôi cũng biết được trạm xe buýt hắn hay đứng. Tính đi tính lại, nếu muốn cùng hắn đứng đợi xe buýt thì tôi phải đi bộ thêm ba trăm mét nữa, không thành vấn đề. Thế là ngày ngày tôi đi học sớm hơn mười phút để đi đến cái trạm xe chết tiệt ấy. Đã có một khoảng thời gian tôi chỉ có thể đứng rất gần ngắm hắn ôm cuốn sách mà không thể bắt chuyện, cảm thấy rất bất lực. Hắn như có một bức tường bao bọc chung quanh, khó có thể nào chạm vào được. Tiếc rằng lần công thành này chẳng phải tiểu thư khuê các chân yếu tay mềm thấy lạnh là run, bản thiếu gia đương nhiên rất khác. Tôi thấy hắn thích đọc sách, thế là về kiếm một cuốn sách được khen ngợi ầm ĩ trên báo đem ra trạm xe buýt đọc.




“Cuốn sách này được khen ngợi nhiều thế… vốn chẳng thấy có gì nổi bật cả”


Khỉ thật, vượt ngoài dự đoán của tôi. Tôi định sẽ giả ngốc hỏi hắn về nội dung cuốn sách, ai dè hắn lại là người lên tiếng trước. Tôi ấp ấp úng úng một hồi mới yếu ớt phản kháng.



“Sao lại nói như thế, cuốn sách này lay động lòng người, được đánh giá rất cao đấy” Tôi nghĩ mãi, nghĩ mãi cũng chỉ nhớ ra được mấy ý này trong báo để đáp trả cậu ta. Đúng là…


Hắn ta nhướn mày nhìn tôi rồi hỏi “Thế cậu bị nó làm rung động đến đâu rồi? Tôi thấy là đọc mãi , đọc mãi không hiểu đến nỗi trán nhăn hết rồi kia kìa” Nói rồi ánh mắt đầy tia cười trêu chọc. Tôi trong phút chốc á khẩu. Sao cái tên… quái đản này có thể hiểu được là mình… không hiểu gì hết nhỉ.


“Cậu vốn chẳng phải kẻ hay đọc sách, đọc cuốn này làm sao mà hiểu? Chung quy cuốn này không hay đơn giản vì không thể phù hợp với mọi loại người. Bác học hàn lâm đọc cuốn này chắc sẽ tâm đắc lắm, còn như cậu có đọc cũng chỉ như nước đổ đầu vịt thôi” Hắn nói xong thì như chờ phản ứng của tôi, chỉ là tôi tức thời giận đến quên cả phản ứng.




Mãi sau này tôi mới nhớ ra là làm sao hắn biết tôi “chẳng phải kẻ hay đọc sách”. Đáng ghét.


Kể từ ngày hôm đó, tôi với hắn chính thức quen biết, cũng là châm ngòi cho những cuộc đấu khẩu liên tu bất tận. Không phải tôi đuối lý dốt nát, nhưng với kẻ lắm chữ lại thông minh như hắn tôi vốn cãi không lại. Lần cãi nào cũng là tôi tức tối ôm cặp bỏ trước một bước. Nhưng trong lòng thì mừng thầm vì dường như mỗi ngày tôi và hắn đều gần gũi hơn một chút.


Được cái thích hắn thì không phải lo cùng đám con gái tranh đấu. Dù hắn có đẹp trai thật thì cái kiểu tính cách cổ quái cũng khiến lũ con gái cho vào danh sách đen thôi. Tôi nghĩ cũng đúng, đứa con gái nào lại thích loại bạn trai tối ngày ôm quyển sách, chắc đôi khi cũng sẽ liếc bạn gái một cái đấy, nhưng hắn mà liếc thì chỉ kiến mấy cô em nổi hết da gà mà chạy thôi. Nên nói gì thì nói, khoản gái gú tôi rất rất yên tâm.



Nhưng việc hắn chai lỳ với con gái cũng đồng nghĩa với việc hắn chai lỳ với tôi. Hại tôi phải tìm đủ trăm phương ngàn kế mới có thể ngày ngày cùng hắn cãi nhau… Vốn tôi đâu có muốn thế. Đáng ghét.


Tiếc rằng tôi vốn chẳng phải người an phận thủ thường, cái gì mình thích thì phải cố gắng đạt được đến cùng. Biết hắn thích chiếc đồng hồ ngớ ngẩn kia, tôi đã quyết định đập heo mua về gói gém cẩn thận, đúng hôm sinh nhật đem tặng hắn. Nhìn cái mặt ngơ ra một lúc nhìn vào hộp quà đến không chớp mắt, tôi cảm thấy rất đáng.



Mãi một lúc sau hắn mới ngửng lên nhìn tôi rồi ấp úng mỉm cười nói cảm ơn. A a a, lúc đó tim tôi đã đập với tốc độ của một chiếc xe đua công thức một, máu chạy lên mặt nhiều hơn lên não… và tôi biết là tôi không cứu được nữa rồi.




Tôi đã hôn hắn. Rất nhẹ thôi, nhưng thực sự đã vươn người lên chạm vào môi hắn.


Rồi tôi lập tức quay lưng bỏ chạy như một đứa ngốc nhất thế gian này.





“Hôm qua cậu làm thế là ý gì?”



Tên đáng ghét ấy đã đứng trước mặt tôi với bộ mặt khúc củi và hỏi tôi với tông giọng bình thường như không thể bình thường hơn. Làm sao mà tôi trả lời là tôi thích hắn được cơ chứ, khéo hắn sẽ cười vào mũi tôi, sẽ nói rằng hắn không có hứng thú gì hết… bla…bla…



“Ý.. ý gì chứ… chẳng có ý gì cả…”



Hắn đột nhiên nhìn chằm chằm tôi không chớp khiến tôi chẳng dám động đậy, ánh mắt cũng tự động dời đi chỗ khác. Rồi bỗng nhiên hắn áp môi hắn vào môi tôi, chỉ trong vòng một giây rồi lập tức dời ra.



“Cậu… cậu làm cái quái gì thế?!?”


“Chẳng làm gì cả”



Khỉ thật, tôi biết hắn có ấm ức trong lòng. Đương nhiên là có ấm ức, ai bị cưỡng hôn xong rồi lại được ném vào mặt câu “chẳng có ý gì” chả ấm ức. Nhưng có ấm ức cũng đừng làm thế với tôi chứ, thật khiến tôi đau tim đến chết đi mất.

Mặt tôi lại tiếp tục được nung nóng đến không thể nóng hơn được nữa. Hắn vẫn nhìn tôi chằm chằm, hoàn toàn chẳng có ý định gì là buông tha tôi cả.



“Sao nào?”


“Sao trăng gì …” Tôi bị bức đến đường cùng, chẳng còn cách nào khác “Thôi được, tôi nói là được chứ gì…Tôi thích cậu…”



Nói xong câu này tôi chẳng dám nhìn cậu ta, cũng chẳng dám hó hé tiếng nào.


“Tôi không có hứng với chuyện tình cảm…”


Tôi biết mà, tự nhiên cảm thấy buồn quá, cậu ta có cần phũ phàng với tôi thế không chứ.



“…nhưng nể mặt cậu là bạn, tôi cho cậu một tuần để khiến tôi nghĩ lại…”


Hả, tôi không có nghe lầm chứ? Chắc là không, dù cái mặt kia chẳng có biểu cảm gì là mới nói mấy lời khiến tôi mừng đến đứng tim ấy cả. Trong một phút không kiềm chế được bản thân, tôi đã bay đến ôm lấy cái thân mình cao lớn vững chắc ấy, cảm thấy mình vẫn còn vui hơn khối khối đứa con gái khác.



Nhưng thực ra thì chẳng vui hơn là mấy. Ngoài việc ngày ngày gặp, đấu khẩu vớ vẩn, tôi chẳng thể làm gì để thay đổi được tình hình cả. Mà hôm nay đã là ngày thứ năm rồi…tức là tôi chỉ còn lại bốn ngày, làm thế nào bây giờ đây?!?


“Cậu làm gì mà đến trễ thế?” Hắn đứng ở bến xe, tay cầm cuốn sách bực bội hỏi “Tôi đã bỏ hai chuyến để chờ cậu đấy”


“Xin lỗi, hôm qua thức khuya học bài”



Vội vã xin lỗi xong tôi mới hiểu hết ý tứ của hắn. Hai chuyến cơ á, tức là hắn đã đợi tôi hai mươi phút rồi. Kì thực bắt người ta đợi là xấu, nhưng việc hắn đợi tôi khiến tôi vui khủng khiếp. Vui đến nỗi cười toe toét lúc nào cũng không hay nữa.


“Đã bắt người ta đợi lại còn cười nham nhở này” Vừa nói, hắn vừa đập cả cuốn sách vào đầu tôi. Đáng ghét mà.


Tôi không trả lời, chỉ giương đôi mắt oán hận lên nhìn hắn không chớp. Chẳng biết có phải sợ uy lực “thần nhãn” của tôi hay không mà bỗng chốc hắn quay mặt đi, tiếp tục chúi mũi vào cuốn sách, coi như tôi không tồn tại.


Khi tôi quyết định cũng sẽ bơ hắn, không thèm để ý nữa thì bỗng vang lên tiếng hỏi nho nhỏ.



“Có đau không? Xin lỗi, hơi mạnh tay”


Tôi trong phút chốc ngơ người không nghĩ được gì, hay nói đúng hơn là nghĩ nhiều đến não bộ quá tải. Tôi đúng là không ngờ được hắn có thể nói mấy lời này.


“Không… không sao…” Tôi trả lời cũng thật nhỏ, như sợ nói to hơn một chút sẽ làm hỏng khoảnh khắc ấy. Nghĩ một lúc liền nói thêm “…nhưng lần sau đừng đánh mạnh thế, hỏng não đấy”

Im lặng một lúc, tôi cứ nghĩ sẽ lại bị mắng tiếp, rốt cuộc chỉ có tiếng thở dài thật khẽ.




“Ngốc nghếch… Tôi biết rồi…”


Xe buýt đến, chúng tôi cùng lên xe, cảm thấy lòng rất ấm. Bốn ngày thì sao? Năm ngày thì sao? Chẳng phải đó chỉ là lời nói ngốc nghếch từ khúc củi ngốc nghếch đó thôi sao. Dù thời hạn có hết mà cậu vẫn chưa bị tôi cưa đổ, tôi sẽ dành hết cả đời còn lại để cưa cậu…



Trời xanh, mây trắng và tôi yêu đời.




END

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét