Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2009

[One shot] Day by day

Day by day

Author: Spi
Pairings: Yunjae
Tặng Jung YoonHee mừng ngày em thi xong. ^^ LOL

“Jaejoong hyung ah!”



Tiếng gọi cất lên giữa buổi trưa nắng khiến tôi giật mình. Cái con người này sao cứ phải làm tôi lo lắng như thế không biết. Giữa trưa nắng không chịu về nhà lại chạy đi lung tung báo hại tôi tìm mãi, giờ lại thò mặt ra cười nụ cười đáng ghét này. Tôi đưa tay nhéo nhéo cặp má bánh bao ấy cho bõ tức.


“Au~~~!!!”



“Đau cái gì mà đau! Đi đâu mà giờ này mới về, có biết hyung lo lắm không hả???” Tôi bực bội hỏi, tay không ngừng nhào bóp hai bên má cho đến khi chúng ửng đỏ lên. Cuối cùng thì vẫn rất dễ thương, không ghét được.



“Em có việc một chút, hyung ah~! Bỏ tay ra đi mà, hyung cứ nhéo thế này má em sẽ chảy xệ xuống như bà già bảy mươi bây giờ” Yunho nhăn nhó nói nhưng không dám chống cự chút nào. Rõ ràng là có lỗi thì sao dám phản kháng chứ.



“Cậu có già một chút thì hyung cũng không chê mà! Việc gì mà đi giữa trưa trờ trưa trật như thế này??? Nói nhanh không tôi kéo bay má đi bây giờ!”




“Em giúp cô giáo thể dục khiêng dụng cụ về nhà kho. Làm xong là em chạy về liền đấy, không có nấn ná lại chút nào hết. Jaejoong hyung dễ thương, bỏ em ra nào…” Yunho lại bắt đầu dùng giọng điệu dễ thương để năn nỉ tôi, tôi sẽ không dễ với cậu ta như thế đâu.


“Tha cho cậu đó! Có biết hyung chờ cậu về ăn cơm không được lại ra sân ngóng không hả? Là cậu không thương hyung gì hết!” Tha thì tha nhưng tôi vẫn kết tội Yunho không thương tiếc. Tôi biết, Yunho chuyện gì cũng có thể cười cho qua, nhưng nói cậu ta không thương tôi thì nhất định sẽ nhảy dựng lên phản đối.


“Không có , Jaejoong hyung ah~! Em thương hyung nhất mà, không ai thương hyung hơn em đâu!!!”


Đấy, tôi nói có sai đâu. Rồi Yunho chạy lại ôm ôm tôi từ phía sau, dụi dụi cái bản mặt đáng ghét vào cổ tôi làm nũng “Em đói rồi, cho em ăn đi. Không thì em sẽ ăn hyung thay cơm đấy!!!”


Khỉ thật, ai dạy Yunho của tôi hư thế này~!



o0o



Tôi và Yunho vốn không có quan hệ họ hàng gì cả. Cậu ta và tôi vốn cùng học chung một trường cấp ba, lúc đó tôi hơn cậu ta một tuổi nhưng vì nghỉ ốm một năm nên vào cùng lớp. Tên nhóc Yunho này từ những năm cấp ba ấy đã rất nổi tiếng trong trường, con gái theo cũng không ít. Nhưng rõ ràng là trong mấy năm cấp ba ấy, người được Yunho đeo bám lại là tôi, một tên con trai chính cống.



Tôi lúc đầu cũng nghĩ chắc do nhìn tôi chững chạc người lớn, khác với lũ lóc chóc kia nên cậu ta thích đến nói chuyện với tôi. Sau mới biết là mình lầm.

“Vì Jaejoong hyung lúc ngủ gật trên bàn nhìn rất dễ thương, giống con mèo ngủ gật nên em thích…”


Jung Yunho đó một câu cũng “hyung” hai câu cũng “hyung” nhưng rõ ràng chẳng coi người hyung như tôi ra gì. Cuối năm cấp 3, vào ngày lễ tốt nghiệp, cậu ta kéo tôi ra phía sau trường và đột ngột tỏ tình.


Tôi lúc đó vì quá sửng sốt mà á khẩu quên mất việc từ chối. Thế là Yunho nhanh nhạy kết luận rằng “Im lặng là chấp thuận”, sau đó vui vẻ ôm chầm lấy tôi đầy mãn nguyện.


Bây giờ nghĩ lại, tôi cũng không chắc mình có muốn từ chối hay không nữa.


o0o


Lên đại học, hai chúng tôi đều lên Seoul trọ học. Yunho kéo tôi đi thuê nhà cùng cậu ta, rồi cùng đi mua đồ gia dụng , mua giường chiếu.

“Chúng ta giống vợ chồng mới cưới đi sắm sửa ghê, Jaejoong hyung”

Khi tôi đang mải nghĩ xem nên lấy cái bàn ăn hình tròn hay bàn ăn hình chữ nhật thì cậu ta thì thầm một cách vui vẻ vào tai tôi những lời sởn gai ốc thế này đây , tôi liên thuận tiện dẫm vào chân cậu ta một cái cho bõ ghét.


Đến lúc chọn giường, Yunho đã chẳng thèm hỏi ý kiến tôi mà mua một chiếc giường đôi bự thay vì hai chiếc giường đơn nhỏ. “Phòng trọ không to, mình nên tiết kiếm diện tích mà, Jaejoong hyung”


Tôi chỉ còn biết nuốt cục tức vào trong khi tôi định phản đối thì Yunho giơ giơ ra cái biên lai trả tiền. Ra cậu ta đã ra tay trước rồi, thế thì còn hỏi tôi làm cái gì nữa.


Yunho luôn coi chúng tôi là một đôi, hở ra câu nào cũng có thể nói không biết ngường “Jaejoong hyung của tôi”, làm không ít người hiểu nhầm chúng tôi là anh em. Thật nhức cả đầu.


Vào đại học, chúng tôi không học cùng trường nhưng ít ra vẫn gặp nhau vào giờ ăn trưa được vì nhà trọ rất gần trường của hai đứa. Tôi đã định ăn trưa ở Cantin trường cho nhanh, nhưng Yunho cương quyết rằng cậu ta phải thấy tôi trong bữa trưa thì mới chịu ăn cơm. Đã đau dạ dày lại còn nhiễu sự, rõ ràng là cậu ta ức hiếp tôi mà.


o0o



“Yunho ah~! Hôm nay không có cô nào gửi thư à?”


Tôi vừa xới cơm vào bát cho cậu ta, vừa hỏi. Chẳng là lên đại học, mức độ nổi tiếng của Yunho tăng lên vì cậu ta tham gia CLB Bóng chuyền, Bơi lội, Hapkido và tùm lum thứ. Tôi thấy việc luyện tập thể thao cũng tốt nên không can thiệp, nhưng rõ ràng nó làm cho Yunho của tôi bị dòm ngó bới những cô tiểu thư nào đó.


Thư họ gửi cho Yunho luôn được cậu ta đem về, trao tận tay tôi với nguyên đai nguyên kiện. Yunho chưa bao giờ mở một bức thư nào trước khi đưa cho tôi coi , nói là giúp tôi nâng cao trình đồ viết thư tình, sau này lỡ có đi xa thì còn biết đường mà viết gửi cho cậu ta. Cái tên ngốc huênh hoang này.


Nói chung nội dung mấy bức thư đều khá giống nhau, sướt mướt thấy sợ. Nét chữ của mấy cô gái cũng rất bay bướm, chắc họ cùng phải gò chứ ghê lắm. Và lá nào lá nấy thơm nức mũi.


“Không, hôm nay chẳng có lá nào. Chắc là em mất giá rồi” Yunho vui vẻ cười, đón lấy bát cơm rồi và tới tấp. Tôi, chắc là đói lắm rồi. Tự nhiên thấy xót, xót quá đâm bực, tôi ngồi thu lu nhìn cậu ta ăn, chẳng đụng đến bát cơm của mình.


“Jaejoong hyung ah~ , ăn cơm đi. Sao nhìn em mãi thế? Vì em đẹp trai phải không?”


Cái tên mặt dày mày dạn này.



“Hôm nay cậu về trễ, hyung không thèm ăn cơm với cậu nữa. Cậu ăn rồi dọn dẹp đi, hyung đi ngủ đây, chiều có bài kiểm tra”


Nói thì nói thế nhưng tôi đi ngủ được mới lạ. Mới dợm đứng lên, Yunho đã vội vã bỏ bát xuống rồi nắm lấy tay tôi mà kéo.


“Cậu làm cái gì thế hả? Có ăn cơm đi không, đau dạ dày bây giờ, kéo cái gi mà kéo? Bỏ tay ra!” Tôi bực bội dũ tay cậu ta ra, nhưng chẳng có kết quả gì cả.


“Jaejoong hyung, em biết lỗi rồi mà, sau sẽ không về trễ nữa đâu. Jaejoong hyung ah~, hyung mà không ăn em cũng nhìn theo luôn đây….Jaejoong hyung~~~!!!”


Rõ ràng biết tôi thương nên mới làm nũng kiểu này. Chết tiệt, tôi chiều Yunho quá mất rồi.


Rốt cuộc đành ngồi vào bàn và cho xong bát cơm. Dù sao tôi tin Yunho sau này sẽ không dám về trễ nữa đâu, cậu ta luôn sợ tôi giận.


o0o



Có lần tôi đã giận Yunho đúng một tuần. Khoảng thời gian đó khá khó khăn cho cả tôi và Yunho, khi đó đều đang trong kì thi giữa kì.

Tôi lúc đó cảm thấy khá mệt mỏi nên cũng không có nhiều thời gian chăm sóc cho tên nhóc đó. Bẵng đi khoảng nửa tháng, thi cử xong xuôi , tôi định đi chợ mua thứ gì đó nấu rồi cùng Yunho ăn mừng. Ai ngờ nấu nướng xong xuôi rồi ngồi chờ mãi cũng chẳng thấy cậu ta trở về.


Ngồi đợi mãi, tôi sốt ruột gọi điện thoại cho cậu ta. Bên kia đầu dây vâng lên tiếng cười nói ồn ào, Yunho lúc đó cũng có vẻ rất vui, nói đang đi ăn liên hoan với bạn cùng lớp, chắc sẽ về trễ một chút. Sau đó có thêm tiếng con gái gọi tên cậu ta rất to.


Tôi ráng ngồi đợi đến 9h tối, đồ ăn nguồi ngắt. Sau khi cất hết đồ ăn vào cái tủ lạnh nhỏ, tôi lên giường năm ngủ, cảm giác vừa ấm ức vừa tủi thân. Hôm nay bạn trong lớp cũng gọi tôi đi ăn liên hoan, nhưng nghĩ đến Yunho nên tôi đã từ chối.



Thực ra Yunho là con người thích giao tiếp, thích những nới ồn ào vui vẻ. Tôi không thể ép Yunho ở bên cạnh suốt được. Nằm suy nghĩ mãi rồi cuối cùng thiếp đi lúc nào không biết, chỉ nhớ nước mắt cũng không kịp lau.



Sáng hôm sau là chủ nhật, khi tôi tỉnh dậy thì Yunho đã ở trong bếp, hâm lại đồ ăn tôi nấu hôm qua. Tôi lẳng lặng đi đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo để ra ngoài. Yunho nghe tiếng động liền chạy ra, thấy tôi đang mở cửa để ra ngoài liền chạy theo giữ lại bảo tôi ăn sáng rồi đi đâu thì đi.


Tôi không nói gì , chỉ nói nhỏ lần sau có đi đâu thì nhớ gọi điện về .


Cả buổi lang thang ở ngoài đường, mãi đến chiều mới chịu về nhà. Lúc đó Yunho đang ngồi trong nhà, thấy tôi về liền lao ra, khuôn mặt đầy vẻ hỗi lỗi. Tôi không nói gì, chỉ cởi áo khoác rồi lên giường nằm ngủ.


Tôi tiếp tục im lặng với Yunho trong cả tuần đó. Ngày nào tôi cũng chỉ nấu cơm rồi chăm chú học bài , chẳng đoái hoài gì đến cậu ta. Đến cuối tuần, bạn bè rủ tôi đi ăn, tôi cũng đi. Tôi chỉ gọi điện báo cho Yunho sẽ về trễ.


Khi tôi về nhà thì trời đã tối. Yunho ngồi ở ghế nhìn chằm chằm ra cửa. Khi thấy tôi bước vào , cậu ta vội vã chạy lại ôm chầm lấy tôi xin lỗi rối rít. Nào là cậu ta hiểu cảm giác của tôi hôm trước rồi, nào là cậu ta đã rất lo lắng…. rồi còn chuyện tôi không nói với cậu ta tiếng nào khiến cậu rất đau khổ.


Nói mãi nói mãi, tôi cả giận giữ cũng không còn , chỉ có thể bịt miệng cậu ta lại bằng miệng của mình.


Tối hôm đó cả hai chúng tôi đều mất ngủ vì một trận chiến trên giường rất hoành tráng. Tôi vẫn luôn tự hỏi sao tôi và Yunho lại kết thúc lần giận nhau lâu nhất bằng cuộc ân ái vô tiền khoáng hậu đó chứ.


o0o



Rồi thời gian trôi, chúng tôi ra trường rồi đi làm. Tôi và Yunho đã phải rất khó khăn mới có thể được sống cùng nhau.


Gia đình Yunho thực ra rất danh giá, tương lai của cậu ta cũng đã được sắp xếp rất rõ ràng. Đó là học thật giỏi, ra trường rồi nhanh chóng đi làm lấy kinh nghiệm, cuối cùng sẽ về lại gia đình để làm cho công ty của cha cậu ta. Rốt cuộc tất cả dự định tương lai tươi sáng ấy đều vì tôi mà tan biến sạch.


Hôm Yunho dẫn tôi về nhà, cha mẹ cậu ta lúc đầu rất vui vẻ đón tiếp tôi vì đã biết tôi là bạn cậu ta từ hồi cấp ba. Chỉ khi Yunho tuyên bố không cưới vợ, cả đời này chỉ sống với tôi thì cả nhà mới tá hỏa. Chẳng là lúc đó mẹ Yunho hỏi hai đứa tôi ai sẽ cưới vợ trước đây. Thấy tôi mặt mũi tối sầm liền nhanh mồm tuyên bố như thế.


Ba của Yunho tuyên bố sẽ từ cậu ta nếu cậu ta không bỏ tôi. Đương nhiên Yunho không bỏ tôi rồi.


Thế là cha mẹ Yunho đành im lặng đứng nhìn khi Yunho kéo tay tay tôi đi ta khỏi nhà, khuôn mặt cực kì nghiêm túc.



Thế là cậu ta bắt đầu cuộc sống tự lập, không liên quan đến gia đình.



Nhà tôi không có phản ứng như nhà Yunho, thật may mắn. Mẹ tôi khi nghe tôi nói chuyện xong thì đuổi tôi ra ngoài, ngồi trong phòng nói chuyện với Yunho mấy tiếng đồng hồ. Tôi chỉ sợ bà sẽ đập cho cậu ta một trận, nhưng có vẻ hai người nói chuyện khá êm thấm.



Mãi sau, khi Yunho bước ra liền ốm chầm lấy tôi mỉm cười. Tôi định đẩy cậu ta ra khi thấy mẹ bước ra nhưng bà chỉ cười nhẹ và nói”Chỉ cần con hạnh phúc là được. Con có hạnh phúc không , Joongie?”



Tôi chỉ có thể trả lời là “Có, con rất hạnh phúc.”


o0o



Việc đi tìm việc làm cũng khá khó khăn, nhưng rồi mọi chuyện cũng đâu vào đấy. Yunho nhờ học hành giỏi giang, lại có bằng loại ưu nên dễ dàng thăng tiến. Tôi cũng có cố gắng nên ba năm sau được thăng chức trưởng phòng.



Năm năm sau, hai chúng tôi đã có thể cùng mua một căn nhà cho riêng mình. Nhà không cần to, vì Yunho không thích việc phải đi tìm kiếm tôi trong một căn nhà quá rộng. Tôi cũng không thích thế.



Cha mẹ Yunho rốt cuộc không bỏ được con nên gọi cậu ta và tôi cùng về, giáo huấn một hồi rồi thì nói lâu lâu cũng nên về thăm nhà. Yunho lúc đó cười rất tươi, thực ra việc bị gia đình từ bỏ lúc trước đã khiến cậu ta rất buồn, chỉ là vì có tôi bên cạnh an ủi mà khá lên thôi.



Mẹ tôi rất thương Yunho, có khi thương hơn thương tôi nữa. Hơi chút lại xuýt xoa là thằng nhỏ lâu không gặp gầy quá, rồi chăm chăm lo lắng chăm sóc cho nó. Thôi thế cũng tốt, chỉ đôi khi thấy mình hơi tủi thân một chút.


Yunho thì khỏi nói, cậu ta cưng chiều tôi đủ đường. Nhưng cứ có dịp lại nhì nhèo gọi “Jaejoong hyung” rồi làm nũng. Cậu ta mãi mãi là một đứa trẻ bự của riêng tôi.


o0o


“Jaejoong hyung ah~, vào đi ngủ đi, trễ rồi!” Yunho luồn tay ôm lấy tôi từ phía sau. “Đang nghĩ gì thế, này, không được nghĩ đến ai khác ngoài em đâu đấy”.



“Này, tôi có lúc nào đi lăng nhăng cả. Chỉ có kẻ lâu lâu lại đi sớm về trễ, mùi phấn son nồng nặc thôi” Tôi lừ mắt nói.


“Đâu mà, lần đó là vì công việc thôi, vì công việc thôi mà. Hyung cũng bắt em ngủ ngoài phòng khách cả tuần còn gì. Em không có hư vậy mà, Jaejoong hyung, em không có phản bội hyung mà…Thôi, vào ngủ đi, em nhớ hyung quá. Cả tuần nay phải nhịn này, chiều em đi…”



“Không, tránh ra…” Tôi chỉ nói được có thể rồi thì bị Yunho kéo tuột vào trong nhà. Đúng là không coi hyung tôi ra gì mà.


o0o



Mỗi ngày đều trôi rất nhanh, nhưng tôi có thể cảm nhận được hạnh phúc trong mỗi giây tôi sống. Chỉ cần có Yunho bên cạnh, tôi biết mỗi ngày trôi qua đều là hạnh phúc.


End

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2009

[Song] You are not alone


[Song] You are not alone

Singer: Michael Jackson










Another day has gone

I'm still all alone

How could this be

You're not here with me

You never said goodbye

Someone tell me why

Did you have to go

And leave my world so cold

Everyday I sit and ask myself

How did love slip away

Something whispers in my ear and says

That you are not alone

For I am here with you

Though you're far away

I am here to stay

But you are not alone

For I am here with you

Though we're far apart

You're always in my heart

But you are not alone


'Lone, 'lone

Why,'lone


Just the other night

I thought I heard you cry

Asking me to come

And hold you in my arms

I can hear your prayers

Your burdens I will bear

But first I need your hand

Then forever can begin

Everyday I sit and ask myself

How did love slip away

Something whispers in my ear and says

That you are not alone

For I am here with you

Though you're far away

I am here to stay

For you are not alone

For I am here with you

Though we're far apart

You're always in my heart

For you are not alone

Whisper three words and I'll come runnin'

And girl you know that I'll be there

I'll be there
You are not alone

For I am here with you

Though you're far away

I am here to stay

For you are not alone

For I am here with you

Though we're far apart

You're always in my heart

For you are not alone

For I am here with you

Though you're far away

I am here to stay

For you are not alone

For I am here with you

Though we're far apartY

ou're always in my heart

For you are not alone...
Cầu chúc cho anh ra đi trong an lành. Anh mãi mãi là huyền thoại trong lòng những người yêu quý âm nhạc.
Cuộc đời không phải ai cũng hoàn hảo, không phải ai cũng làm đúng, anh cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng khi anh ra đi, điều đọng lại trong lòng tôi là một con người tài năng đã từ giã coi đời, mang theo cả tài năng ấy về với cát bụi. Giá mà anh có nhiều thời gian hơn...
Dù sao vẫn xin anh có được sự bình yên sau cuối.
You are not alone...

Thứ Năm, 11 tháng 6, 2009

[Tôi] Mất

Mất
Con người ta là những sinh vật tham lam bậc nhất...
Nhưng tôi vốn luôn tin rằng giữa con người và con người luôn có một giới hạn nhất định để lòng tin có thể tồn tại.
Ra là tôi đã lầm...
Lầm thật rồi...
Tôi là một đứa ngốc ngây thơ tin rằng có thể tin tưởng và tồn tại với lòng tin đó. Nhưng những gì tôi nhận lại được là một bài học về sự nghi ngờ, dối trá ẩn nấp sâu trong mỗi con người.
Nó là thứ độc dược, là con quỷ dẫn lỗi đưa đường con người vào tội lỗi.
Và tôi ngây thơ tin rằng mình chẳng bao giờ bị nó tấn công hay trở thành nạn nhân của nó.
Ngu ngốc.
Mệt mỏi.
Tôi còn có thể tin ai nữa đây?

Thứ Hai, 1 tháng 6, 2009

[Song]Don't want to grow up

[Song] Don't want to grow up

S.H.E

Why is it that one can't find a flower that doesn't wither

Why are all the Princes not charming enough

I don't wish for any glass shoes or a white horse from him

I'm just shocked that his mushy words became lies

Why is it the bird that represents love is so hard to reach

Why is it that both an apple and a hug might be poisonous

I have never thought that I would be innocently afraid

I suddenly think of the doll that accompanied me before

I don't wish I don't wish don't wish to grow up

There won't be anymore fairy tales

I don't wish I don't wish don't wish to grow up

I'd rather be stupid and silly forever

I don't wish I don't wish don't wish to grow up

I will lose him after growing up

I love him so much, the person that loves me so much

Is no longer who he was

I don't wish I don't wish don't wish to grow up

There won't be anymore fairy tales

I don't wish I don't wish don't wish to grow up

I'd rather be stupid and silly forever

I don't wish I don't wish don't wish to grow up

I will lose him after growing up

I love him so much, the person that loves me so much

Why has he fallen for another person

Why is it that the crystal can't detect the changes in him

Why is the ending full of tears

I'm willing to be in a peaceful deep sleep before he returns

But he has already gone to another place to kiss another mouth

Why is it that the wishes made at a shooting star never gets fulfilled

Why is it that a chivalrous knight might be more dangerous than a dragon

I obviously know that this world ain't perfect

I just wish for love to be not so complicated

Let us go back to the past

Where the world was much simpler.


Lại một ngày 1/6 nữa trôi qua...



Có lẽ ai trong chúng ta cũng đã từng một thời là trẻ con và mong muốn ngày này đến nhiều nhiều lắm. Sẽ có quà, có bánh kẹo, có những lời chúc mừng, những cái cái xoa đầu trìu mến.




Tôi không còn ở cái tuổi mong chờ mẹ về cũng những món quà, hay ngóng ba về để được ăn bánh. Chỉ đơn giản là tôi đã lớn mất rồi. Lớn nhanh quá, mẹ tôi vẫn thường tự hào nói thế. Thì cha mẹ nào chả mong con mình mau khôn lớn. Nhưng sao tôi vẫn tiếc nhớ cái tuổi thơ ấy quá, tôi tiếc những tháng năm đã qua đi, quay quắt.




Tôi tiếc mình đã lớn quá nhanh, có khi nào tôi đã bỏ quên điều gì lại phía sau mà bản thân chẳng hề hay biết? Còn có thể làm gì ngoài mỉm cười.




Ừ thì mình đã lớn.

[Long fic]Timeless 11

T.i.m.e.l.e.s.s (tt)




Chap 11: Đứa em trở về







Thằng Chun và thằng Su đột nhiên trở về sớm hơn dự tính. Tôi không biết rõ lắm nguyên do, nhưng chắc thằng Chun lại làm gì khiến thằng Su giận đấy thôi.



Tối qua thằng Su gọi điện nói chiều nay sẽ về, muốn tôi ra đón. Cái thằng rõ ráng đã lớn mà vẫn thích làm nũng hyung già cả của nó. Ngước nhìn đồng hồ, tôi thấy còn sớm nên tranh thủ dọn dẹp nhà cửa. Hôm nay là chủ nhật, tôi cũng khá thảnh thơi.




Yunho khi nghe tin Su về có vẻ hơi bối rối. Tôi biết anh vẫn còn ngại khi chạm mặt hai đứa kia. Khi tôi rời khỏi căn nhà ấy, Su đã rất tức giận, tôi nghĩ mình nên chuẩn bị tinh thần cho nó chuyện tôi đã quay lại với anh trước khi để hai người gặp nhau.









Lúc mới đầu, Su đã có vẻ không tin tưởng anh lắm. Nó luôn nói những người quá nghệ sĩ, quá đa cảm như anh thì khó lòng chung thuỷ , trong khi tôi lại rất dễ bị làm cho đau lòng. Lúc đó tôi chỉ gõ đầu nó vài cái, dù trong lòng rất vui vì nó quan tâm mình, tôi cũng vẫn tự phản bác lại lập luận của nó, coi đó như lời trẻ con. Tôi vẫn luôn tin với tình yêu của mình, tôi có thể trói chặt anh lại bên tôi. Ngây thơ thật.

Khi tôi ướt sũng trở về nhà nằm liệt giường, thằng Su chạy từ nhà nó qua, khuôn mặt tái mét. Hình như trong lúc mơ hồ, tôi đã gọi cho nó mà không nhớ. Nó tay cầm theo bịch thuốc, tay cầm theo cạp lồng cháo cá còn nóng tông cửa xông vào. Tôi lúc đó không thể cằn nhằn nhiều, hình như chỉ lẩm bẩm hyung chỉ còn mỗi chỗ này là nhà mà em cũng định phá luôn hả, rồi lăn ra ngủ mất.


Thằng Su bắt tôi ăn và uống thuốc xong thì cũng muộn rồi. Nó ngủ lại nhà tôi hôm đó, và ngay sáng hôm sau, khi tôi chỉ mới hạ sốt một tí, nó đã tra khảo đủ điều.


Nghĩ lại lúc đó nó thật giống một con vịt lạch bạch nhảy lên nhảy xuống, mặt đỏ gay… và dễ thương.



Thảo nào mà Yoochun thích nó lâu như thế, yêu thầm cũng kiên trì như thế.








Loay hoay một hồi nhìn lại đồng hồ thì đã gần trễ rồi, tôi vội phóng xuống đón taxi chạy ra sân bay. Ra đến nơi cũng vừa kịp lúc máy bay hạ cánh. Tôi trả tiền xong liền chạy vào, hành khách đang ra từ cửa khá đông.


Chẳng mất nhiều thời gian, tôi đã tìm thấy con vịt và người yêu của nó trong đám đông. Nhìn cái dáng hớt hải của nó tôi lại buồn cười. Hình như nó cũng đang kiếm tôi, nhưng tôi thích đùa nó một chút. Điện thoại trong túi rung lên, tôi bấm nhận cuộc gọi.


“Hyung ah, em chẳng thấy hyung đâu cả!!!” Tiếng nó vang lên trong trẻo quá, chợt tôi nhận ra đã lâu lắm rồi mới nghe giọng nó gần như thế.


“Chết cha, hyung quên, đang đi chơi với bạn rồi” Tôi bật cười, nói ra vẻ hối lỗi lắm. Đầu giây bên kia im phăng phắc. Tôi nhìn về phía nó, nó đang đứng đó, miệng không thốt nên lời, thằng Chun cuống cuồng bên cạnh. Hình như nó lại định khóc nhè nữa rồi.







Thở dài.






Tôi gập điện thoại lại rồi tiến về phía nó. Giờ thằng Chun đang xoay người thằng Su về phía nó nên thằng Su chẳng thế thấy tôi được. Đến gần ngay cạnh nó, tôi tiện tay cú cho nó một phát, cảm giác này cũng lâu lắm rồi mới có được.






Nó kêu lên một tiếng rồi quay lại nhìn tôi sứng người. Rõ ràng là ánh mắt không thể tin được. Tôi cười cười khi nó lao vào đấm tôi vài cái, khóc rồi kìa. Thằng Chun nhìn tôi cười, nói là thằng Su nói nhớ tôi nên đòi về, thấy tôi không đến đón thì tủi thân chút thôi. Thế lại nó bị thằng Su đạp cho một cái thật tội nghiệp.





Tôi dẫn hai đứa về nhà, nhà của tụi nó chắc giờ bụi bặm lắm, để tụi nó ở lại mấy ngày nhà tôi cũng đâu có sao. Cả buổi thằng Su cứ bám lấy tôi khiến tôi hơi khó hiểu, nhìn qua thằng Chun, thấy nó cũng chỉ nhún vai một cái.





Khi về đến nhà, thấy đèn phòng khách sáng, tôi đoán chắc là Yunho đã tới rồi. Tôi mím môi nhấn chuông. Thằng Su ngơ ngác hỏi “Có ai ở nhà hả hyung?”






Tôi chưa kịp trả lời thì Yunho đã ra mở cửa và mỉm cười chào chúng tôi. Tôi chắc là anh đã chuẩn bị để gặp mặt Su rồi, nhưng tôi thì chưa chuẩn bị gì cho nó cả. Cái vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa lo lắng này của nó, tôi nhìn sao cũng vẫn thấy rất dễ thương.






Junsu ah, về nhà rồi này.

T.B.C