Thứ Hai, 1 tháng 6, 2009

[Long fic]Timeless 11

T.i.m.e.l.e.s.s (tt)




Chap 11: Đứa em trở về







Thằng Chun và thằng Su đột nhiên trở về sớm hơn dự tính. Tôi không biết rõ lắm nguyên do, nhưng chắc thằng Chun lại làm gì khiến thằng Su giận đấy thôi.



Tối qua thằng Su gọi điện nói chiều nay sẽ về, muốn tôi ra đón. Cái thằng rõ ráng đã lớn mà vẫn thích làm nũng hyung già cả của nó. Ngước nhìn đồng hồ, tôi thấy còn sớm nên tranh thủ dọn dẹp nhà cửa. Hôm nay là chủ nhật, tôi cũng khá thảnh thơi.




Yunho khi nghe tin Su về có vẻ hơi bối rối. Tôi biết anh vẫn còn ngại khi chạm mặt hai đứa kia. Khi tôi rời khỏi căn nhà ấy, Su đã rất tức giận, tôi nghĩ mình nên chuẩn bị tinh thần cho nó chuyện tôi đã quay lại với anh trước khi để hai người gặp nhau.









Lúc mới đầu, Su đã có vẻ không tin tưởng anh lắm. Nó luôn nói những người quá nghệ sĩ, quá đa cảm như anh thì khó lòng chung thuỷ , trong khi tôi lại rất dễ bị làm cho đau lòng. Lúc đó tôi chỉ gõ đầu nó vài cái, dù trong lòng rất vui vì nó quan tâm mình, tôi cũng vẫn tự phản bác lại lập luận của nó, coi đó như lời trẻ con. Tôi vẫn luôn tin với tình yêu của mình, tôi có thể trói chặt anh lại bên tôi. Ngây thơ thật.

Khi tôi ướt sũng trở về nhà nằm liệt giường, thằng Su chạy từ nhà nó qua, khuôn mặt tái mét. Hình như trong lúc mơ hồ, tôi đã gọi cho nó mà không nhớ. Nó tay cầm theo bịch thuốc, tay cầm theo cạp lồng cháo cá còn nóng tông cửa xông vào. Tôi lúc đó không thể cằn nhằn nhiều, hình như chỉ lẩm bẩm hyung chỉ còn mỗi chỗ này là nhà mà em cũng định phá luôn hả, rồi lăn ra ngủ mất.


Thằng Su bắt tôi ăn và uống thuốc xong thì cũng muộn rồi. Nó ngủ lại nhà tôi hôm đó, và ngay sáng hôm sau, khi tôi chỉ mới hạ sốt một tí, nó đã tra khảo đủ điều.


Nghĩ lại lúc đó nó thật giống một con vịt lạch bạch nhảy lên nhảy xuống, mặt đỏ gay… và dễ thương.



Thảo nào mà Yoochun thích nó lâu như thế, yêu thầm cũng kiên trì như thế.








Loay hoay một hồi nhìn lại đồng hồ thì đã gần trễ rồi, tôi vội phóng xuống đón taxi chạy ra sân bay. Ra đến nơi cũng vừa kịp lúc máy bay hạ cánh. Tôi trả tiền xong liền chạy vào, hành khách đang ra từ cửa khá đông.


Chẳng mất nhiều thời gian, tôi đã tìm thấy con vịt và người yêu của nó trong đám đông. Nhìn cái dáng hớt hải của nó tôi lại buồn cười. Hình như nó cũng đang kiếm tôi, nhưng tôi thích đùa nó một chút. Điện thoại trong túi rung lên, tôi bấm nhận cuộc gọi.


“Hyung ah, em chẳng thấy hyung đâu cả!!!” Tiếng nó vang lên trong trẻo quá, chợt tôi nhận ra đã lâu lắm rồi mới nghe giọng nó gần như thế.


“Chết cha, hyung quên, đang đi chơi với bạn rồi” Tôi bật cười, nói ra vẻ hối lỗi lắm. Đầu giây bên kia im phăng phắc. Tôi nhìn về phía nó, nó đang đứng đó, miệng không thốt nên lời, thằng Chun cuống cuồng bên cạnh. Hình như nó lại định khóc nhè nữa rồi.







Thở dài.






Tôi gập điện thoại lại rồi tiến về phía nó. Giờ thằng Chun đang xoay người thằng Su về phía nó nên thằng Su chẳng thế thấy tôi được. Đến gần ngay cạnh nó, tôi tiện tay cú cho nó một phát, cảm giác này cũng lâu lắm rồi mới có được.






Nó kêu lên một tiếng rồi quay lại nhìn tôi sứng người. Rõ ràng là ánh mắt không thể tin được. Tôi cười cười khi nó lao vào đấm tôi vài cái, khóc rồi kìa. Thằng Chun nhìn tôi cười, nói là thằng Su nói nhớ tôi nên đòi về, thấy tôi không đến đón thì tủi thân chút thôi. Thế lại nó bị thằng Su đạp cho một cái thật tội nghiệp.





Tôi dẫn hai đứa về nhà, nhà của tụi nó chắc giờ bụi bặm lắm, để tụi nó ở lại mấy ngày nhà tôi cũng đâu có sao. Cả buổi thằng Su cứ bám lấy tôi khiến tôi hơi khó hiểu, nhìn qua thằng Chun, thấy nó cũng chỉ nhún vai một cái.





Khi về đến nhà, thấy đèn phòng khách sáng, tôi đoán chắc là Yunho đã tới rồi. Tôi mím môi nhấn chuông. Thằng Su ngơ ngác hỏi “Có ai ở nhà hả hyung?”






Tôi chưa kịp trả lời thì Yunho đã ra mở cửa và mỉm cười chào chúng tôi. Tôi chắc là anh đã chuẩn bị để gặp mặt Su rồi, nhưng tôi thì chưa chuẩn bị gì cho nó cả. Cái vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa lo lắng này của nó, tôi nhìn sao cũng vẫn thấy rất dễ thương.






Junsu ah, về nhà rồi này.

T.B.C



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét