Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2009

[Oneshot] Hoài cảm

[Oneshot]Hoài cảm

Author: Spi
Status: Oneshot








“Tôi có đẹp không?”

Cậu ấy đã vừa soi gương vừa hỏi tôi như thế. Có lẽ trong giây phút, tôi đã muốn nói dối cậu một lần, để được thấy ánh nhìn giận dỗi, để cảm nhận cái nhói đau khi cậu nhéo lên bụng tôi, nhưng nói dối thật khó khi mà sự thật đã rõ ràng đến thế. Tiếc rằng tôi chưa khi nào là một người giỏi diễn đạt những điều mình nghĩ, nhất là trước cậu, thế nên tôi chỉ gật đầu và mỉm cười thật chân thành.


Cậu có vẻ không hài lòng lắm, quay mặt về phía tôi và nở nụ cười mê hồn, cậu lập lại.


“Tôi đẹp không?”


Tôi bật cười, cái bộ dạng quyến rũ chết người này thật hợp với cậu. Đáng tiếc là chỉ mình tôi được thấy mà thôi. Cũng vì thế mà nên nói một lời cho cậu vừa lòng đúng không?


“Tối nay em rất đẹp”




Cậu cười lớn, ánh mắt sáng rực lên đầy phấn khích. Cậu giờ đã tiến ra giữa phòng khách, nơi để một bình hoa ly trắng muốt. Dưới ánh đèn vàng, tôi đã có cảm giác làn da cậu cũng trắng không kém gì những cánh hoa ly ấy. Tinh khiết và dễ vỡ.





Chúng tôi đã đến với nhau tình cờ và đau đớn. Tôi và cậu đều không thể bẻ lái được số phận của bản thân nhưng vẫn muốn được hưởng chút hồng ân của thượng đế dành cho những kẻ tội đồ. Giá mà cậu và tôi đều không bị những dằn vặt, trói buộc của xã hội thì tốt biết mấy. Tôi sẽ dẫn cậu đi thật xa… thật xa…để có thể cùng cậu sống một cuộc sống chỉ có hai người.


Nhưng chúng tôi đã không thể thay đổi được số phận của mình. Tôi vẫn còn một người mẹ cần phải chăm sóc, một cô vợ cần phải thương yêu… và tôi phải có trách nhiệm với gia đình mình . Cậu không bị ràng buộc bởi gia đình, nhưng bà chủ của cậu đã ràng buộc cậu bằng máu. Cho đến khi nào tuổi thanh xuân chưa phai tàn trên gương mặt, cậu vẫn phải sống phụ thuộc vào bà chủ và “khách”.




“Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta vốn chẳng có nhiều thời gian…”


Cậu đang tiến về phía tôi, dáng đi nhẹ nhàng quý phái. Tôi đã luôn tự hỏi khi lần đầu gặp cậu rằng một người suất thân thấp kém sao lại có cái dáng cao sáng đến thế. Tôi đã luôn mỉm cười khen cậu thật có khí chất, nhưng cậu chỉ thích được khen đẹp mà thôi.



“Anh chỉ đang suy nghĩ nên làm gì với em trước”



Đêm đầu tiên của chúng tôi đầy đau đớn và đam mê. Tôi là người khách đầu tiên của cậu, và cho đến giờ là người khách duy nhất mà cậu phải tiếp. Tôi không thích những thứ đã qua tay người khác, thật dơ bẩn. Còn cậu thật đẹp, thanh tao dù đã phải sống cùng bùn đen. Nhưng dù sao tôi cũng chỉ có thể cho cậu một cuộc sống cao sang tạm bợ. Gia đình tôi giàu có nhưng gia giáo, chẳng đời nào mẹ tôi lại để tôi quan hệ với một đứa trai bao. Vợ tôi là một người phụ nữ đáo để, cô ta biết điều những cũng không tránh được ghen tuông thường tình.


Và tôi thì không muốn cậu đau đớn.


“Chúng ta sẽ thế này đến khi nào?”


Tôi không muốn kết thúc. Dù nó thật tạm bợ, thật chóng vánh nhưng tôi không một giây phút nào muốn kết thúc. Những dư vị của ngọt ngào, của đam mê, của những ham muốn xác thịt và của sự ấm áp trong tâm hồn khiến tôi không muốn dừng lại. Dù vậy, tôi không thể ngăn mình buột ra câu hỏi ấy…


“Đến khi nào không ai trong chúng ta có thể tiếp tục”



Phải , đến khi nào cả tôi và cậu đều đã chán chường, chúng tôi sẽ kết thúc. Nhưng nếu lỡ cả cuộc đời này tôi cũng không thể buông tay thì sao đây? Tôi sẽ chỉ mang lại cho cậu khổ đau mà thôi. Dù mỗi lần tiễn tôi về cậu đều mỉm cười, những người nhân tình bé nhỏ của tôi hẳn đau đớn lắm. Tôi không thể tự lừa dối mình rằng đôi mắt cậu không buồn da diết, rằng dáng cậu đứng bên cửa cô độc đến nhói đau.


Tôi ước có thể một lần gọi nơi tôi và cậu cùng nhau là nhà. Tiếc rằng tôi chỉ có thể ghé qua một tuần đôi ba lần, chẳng thể để lại chút hơi ấm nào của tôi ở đó. Nhưng tôi biết chỉ khi đến ngôi nhà đó, nơi cậu vẫn luôn yên lặng chờ đợi thì tôi mới có thể hoàn toàn thả lỏng bản thân. Tôi có thể nói và làm những điều mình thật sự mong muốn. Nhưng tôi đối với cậu cũng chỉ là một kẻ qua đường đáng khinh, dù có yêu thương cũng không thể đem lại hạnh phúc, dù có muốn nâng niu nhưng rốt cuộc chỉ có vùi dập mà thôi.



“Hôm qua tôi thấy anh và cô ta bước vào nhà hát lớn. Cô ấy mập ra đấy…”


Cậu cười cười, ánh mắt nóng lên sau ly rượu đỏ sóng sánh. Này chàng trai trẻ, cậu định làm gì thế? Tôi luôn phải tỏ ra quan tâm, yêu chiều vợ để cô không biết tôi có nuôi một người tình bé nhỏ. Và vì thế tôi cũng phải sống một cuộc sống vợ chồng bình thường…


“Ừ, cô ấy có mập lên một chút, mập một chút thì cái thai mới tốt”


Tôi bình thản nói, giống như nói chuyện về một người xa lạ. Cậu ngừng cười, trong thoáng chốc tôi còn nhìn thấy cả nỗi đau hằn lên trên gương mặt hoàn hảo. Nhưng rồi nụ cười lại hiện lên, còn đau đớn hơn gấp trăm lần bởi nỗi đau ấy đang lan sang tim tôi.



“Ừ, đúng là mập mới tốt cho thai nhi”



Tôi vẫn chưa khi nào muốn xác nhận tình cảm của tôi dành cho cậu một lần. Một lời nói ra chẳng thể nào rút lại, nó sẽ trở thành sợi dây xích trói buộc chúng tôi lại với nhau vĩnh viễn. Thà rằng không nói, thà rằng để nó mơ hồ hư ảo, lỡ tôi không còn có thể ở bên cậu mãi… thì có khi trong lòng bớt đau thương hơn chăng.



Vợ tôi sắp đến ngày nở nhụy khai hoa và cô cũng dần dần phát hiện tôi đang che giấu cô một điều gì đó. Tôi đã không thể nói nên lời khi cô kề dao vào cổ, bắt tôi thề là chưa từng phản bội cô lần nào. Mẹ tôi đến, sau khi làm vợ tôi dịu lại và canh cô ngủ đã xuống nói chuyện với tôi một đêm. Tôi không nhớ hết những điều bà nói, nhưng đơn giản là bà muốn tôi cắt đứt những mối quan hệ lăng nhăng bên ngoài bởi bà biết tôi chỉ là ham chơi qua đường, nhưng bây giờ vợ và con tôi là quan trọng, những thứ đáng vứt thì nên vứt đi.

Nhưng tôi chưa khi nào thật sự muốn từ bỏ cậu.








Tôi chưa bao giờ thấy cậu nở nụ cười đẹp đến thế.


“Có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau một thời gian nữa. Vợ tôi sắp sinh và cần tôi ở bên cạnh. Em… không có tôi vẫn ổn đúng không…?”



Đó là những lời khốn nạn mà tôi đã nói ra một cách khá trơn tru, ánh mắt nhìn thẳng đầy chuyên nghiệp. Tôi cứ luôn sợ cậu sẽ khóc, sẽ trách mắng tôi, sẽ bỏ đi ngay lập tức nhưng không, cậu chỉ cười.


“Vâng, chúc mừng anh. Tôi vẫn sẽ ổn mà…”


Tôi đau đớn, dù chúng tôi chỉ có thể một tuần gặp nhau vài lần nhưng vẫn biết rồi sẽ gặp. Còn bây giờ, tôi chẳng biết đến khi nào mới có thể gặp lại cậu nữa. Nếu lần này tôi không dứt khoát, tôi sẽ không thoát khỏi được lưới tình giăng mắc, cũng không thoát khỏi được sự mê đắm của bản thân. Nhưng tôi không muốn cậu thuộc về bất cứ ai khác.


“Tiền tôi đã trả cho má Lệ rồi, cậu cứ ở đây thoải mái. Còn chi tiêu thì hàng tháng tôi sẽ gửi…”


Cậu vẫn cười, nét cười khiến người khác rụng rời, nhưng chỉ làm tôi muốn bật khóc.


“Trần thiếu gia quá đa sự rồi. Tôi không cần anh vẫn có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân.”


Bàn tay tôi run lên không ngừng năm lại. Không, không đời nào tôi để một kẻ nào khác chạm vào người cậu. Tại sao cậu lại có cái ý nghĩ kinh tởm đó.


“Tôi cấm!”


“Cấm ư? Anh là chủ nhân của tôi à? Đừng nhận mình là khách của tôi, tôi không dám. Anh bận bịu chuyện vợ con thì tôi có thể tìm cho mình một người khách khác…” Rồi cậu nhìn tôi, ánh nhìn buồn bã đến nao lòng “Tôi nghĩ có lẽ chúng ta dừng chân ở đây là được rồi. Tôi thấy anh không còn có thể tiếp tục được nữa, còn phần tôi… tôi không muốn tiếp tục.”



Sau khi cậu nói xong thì lập tức bỏ lên lầu đóng cửa lại, đến khi tôi hoàn toàn ý thức được những lời cậu nói thì cửa phòng đã bị khóa, dù gọi thế nào cũng không mở. Tôi rất muốn phá cửa vào nhưng rồi lại thôi, có lẽ cậu cũng cần phải suy nghĩ… cũng có thể cậu chỉ đang tức giận nhất thời mà nói những lời đau lòng đến thế.



Tôi quyết định sẽ về nhà và quay lại đây vào buổi tối để lấy một số thứ còn để ở đây và cũng là để từ biệt một cách đàng hoàng.




Đêm ấy, khi tôi tới, căn nhà rất tối. Chỉ có một ngọn nến được thắp giữa phòng khách. Cậu ngồi đó, dưới chân là toàn bộ đồ đạc của cậu. Dường như cậu chỉ đem theo những thứ khi đến đây cậu mang đến, còn thì bỏ lại cùng căn nhà này.


“Em định đi đâu?”


Tôi nghẹn giọng hỏi. Tôi không nghĩ rằng thời khắc phải buông tay lại nhanh đến thế. Tất cả những gì tôi muốn là chúng tôi dừng lại một chút, để tôi có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho vợ và đứa con sắp sinh bởi vì đó là trách nhiệm của tôi. Nhưng còn việc từ bỏ cậu… tôi không làm được.


“Đi về nơi tôi thuộc về thôi. Anh nghĩ tôi còn nơi nào khác để đi sao? Dù sao cũng chẳng thế kiếm được một người khách nhanh đến thế, tôi sẽ về nhà má Lệ đã rồi tính tiếp”


Cậu trả lời từ tốn, tay mân mê đóa hoa ly đã đến độ tàn úa. Chất chứa trong câu nói ấy là nối đau, là sự chua chát và cả những lưới dao cửa vào tim tôi.


“Em… sao phải làm thế này chứ. Tôi nói chỉ là không gặp một thời gian chứ có nói sẽ không tiếp tục nữa đâu. Tôi phải có trách nhiệm với vợ con mình, em biết thừa là thế mà, tại sao lại còn tỏ ra giận dỗi ích kỉ như thế nữa? Em định ép tôi đến đâu đây? Em biết tôi sẽ không để em đi mà…”


Tôi muốn nói nữa, nói nữa. Nói cho vơi hết những nối uất ức trong lòng. Tôi đã phải đứng giữa hai gọng kìm , phải chịu đựng áp lực từ hai phía, tại sao cậu cứ muốn ép tôi vào đường cùng như thế.


“Tôi không cần một người khách nuôi không tôi. Phải, tôi chỉ là một thằng điếm ích kỉ thì làm gì có tư cách nói một người đầy trách nhiệm như anh. Tôi xin lỗi, tôi chẳng muốn ép buộc gì anh cả. Anh cứ thoải mái về làm con ngoan chồng tốt là được rồi. Tôi muốn đi đâu là quyền của tôi, anh có thể cản được sao?”


Từng lời nói là từng lưỡi dao găm vào tim tôi đau đớn. Tại sao? Tại sao cậu lại hạ thấp bản thân đến thế chỉ để dày vò tôi. Tôi bước tới, muốn ôm cậu vào lòng để xoa dịu cậu, để có thể nói một lời yêu thương khiến cậu nguôi giận. Một cơn gió bỗng ập tới làm ngọn nến phụt tắt, trong bóng tối, tôi có thể cảm nhận được cậu đi lướt qua tôi nhẹ nhàng như cơn gió, chỉ để lại chút hương vương vấn.


“Tiểu Phong!”



Chẳng còn ai trả lời tôi nữa.














Vợ tôi sinh con trai, thằng bé kháu khỉnh và giống tôi như tạc. Cả mẹ và vợ tôi đều yêu chiều cưng nựng nó. Nhờ có đứa con mà tôi vơi dần nỗi đau khi đánh mất cậu. Sau khi vợ tôi sinh được hai tháng, tôi đã đến nhà má Lệ để tìm cậu, mong có thể biết được cậu có mạnh khỏe không? Có còn chút nào nhớ đến tôi không?


“Có một người khách đến chuộc nó rồi. Tôi ra giá trên trời mà người ta cũng trả nữa. Thằng bé tốt phước thật, đầu tiên thì gặp Trần thiếu gia, sau lại gặp được người chuộc thân. Trần thiếu gia, nghe bảo anh không thích nó nữa nên đuổi đi… sao giờ lại tìm nó thế? Hay muốn một người khác thì để tôi giới thiệu cho…”



Tôi không muốn nghe, cũng không muốn tin vào lời bà ta nói. Vậy là giờ cậu đã thuộc về một người khác, trọn vẹn thuộc về một người khác. Cái giá người ta trả để chuộc thân cho cậu tôi cũng có thể trả, nhưng khi ấy tôi đã do dự. Tôi sợ khi cậu hoàn toàn thuộc về tôi thì trách nhiệm của tôi đối với cậu sẽ chất chồng. Tôi sợ đến lúc ấy tôi dù muốn cũng không cách gì dứt bỏ được cậu. Nhưng giờ nghĩ lại thì tôi đã lúc nào muốn dứt bỏ đâu.









Tiểu thiếu gia nhà họ Kim mới đi du học về nên mở một buổi tiệc chiêu đãi lớn. Là trưởng nam nhà họ Trần , tôi không thể thất lễ. Khi vào đến cửa nhà họ Kim, tôi không khỏi choáng váng khi người đứng trước cửa đón khách cùng Kim lão gia chính là cậu.


“Tiểu Phong?”



Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm.


“Xin lỗi, hình như anh nhìn nhầm người chăng?”



Nụ cười đó, tôi không thể nhìn nhầm được. Nhưng Tiểu Phong của tôi sao có thể là Kim thiếu gia được. Kim lão gia không để ý , đến khi thấy tôi thì niềm nở giới thiệu.


“Thế Ngọc, đây là Trần thiếu gia, Trần Sơn. Họ Trần cũng vừa có được quý tử mấy tháng trước, cung hỷ cung hỷ. Trần thiếu gia, đây là cháu trai ta, Kim Thế Ngọc.”


Thiếu gia họ Kim gật đầu chào tôi rất kiểu cách rồi quay ra tiếp những người khách khác, hoàn toàn không để tâm gì đến tôi. Chẳng lẽ chỉ là người giống người sao? Sao mà giống đến thế…




Khi tôi ra về thì Kim thiếu gia đã không còn trong buổi tiệc, dù tôi đã đưa mắt tìm khắp cũng không nhìn thấy cậu ta ở đâu. Sau khi cáo từ, tôi thong thả bước từ nhà ra vườn để ra cổng chỉnh. Bỗng tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích, giọng nói trong veo đã một thời mê hoặc tôi vang lên.


“Tôi có đẹp không?”


“Em đẹp hơn cả vì sao trên bầu trời kia nữa, Thế Ngọc à”



Là Kim thiếu gia và Triệu công tử. Kim thiếu gia ngồi trên thành hồ, mắt nhìn đăm đăm xuống mặt nước yên ắng. Triệu công tử dựa vào một gốc cây, mắt không rời khỏi Kim Thế Ngọc, ánh mắt tràn đầy sự si mê điên đảo.


Rồi trong khi Kim thiếu gia không đề phòng, Triệu công tử đã tiến tới ôm lấy cậu ta và hôn. Tôi không kiềm chế được bản thân, cảm giác như chính là cậu của ngày xưa bị kẻ khác chạm vào khiến tôi điên lên.


Nắm đấm tung ra rất nhanh, Triệu Văn Khương bỏ đi trong tức tối. Kim thiếu gia vẫn đứng đó, ánh mắt vô hồn vô cảm.



“Là em đúng không?”


“Là ai?”


“Đừng chối bỏ mình nữa… em biết em là ai mà”


“Tôi ư? Tôi là Kim Thế Ngọc của Kim gia. Tôi còn có thể là ai khác sao?”


“Đừng bướng, em chính là Tiểu Phong”


“Ha ha, tôi chẳng biết Tiểu Phong là ai cả. Tại sao tôi lại phải chấp nhận một thân phận yếu hèn chứ. Tôi chính là Kim thiếu gia cao sang, địa vị sáng chói chứ không phải một Tiểu Phong bị chà đạp, bị hắt hủi cũng chỉ có thể mỉm cười an phận”


“Tôi có khi nào hắt hủi em? Chính là em tự rời bỏ tôi khiến tôi khốn đốn”


“Trần thiếu gia, tôi nghe nói vợ anh hạ sinh quý tử , xin chúc mừng. Cáo từ”


Em đột ngột dứt khỏi câu chuyện và bỏ đi, để tôi lại đó với những câu hỏi chất chồng, niềm hạnh phúc và nỗi đau cùng lúc dâng trào trong lòng khiến tôi như muốn ngã quỵ. Tôi đã tìm được Tiểu Phong của tôi, nhưng rồi nhận ra Tiểu Phong đã không còn nữa rồi, chỉ còn lại Kim thiếu gia lạnh lùng , kiêu ngạo mà thôi.





Chẳng lâu sau thì mẹ tôi qua đời. Dù bà có nghiêm khắc với tôi từ nhỏ, nhưng bà luôn là một người mẹ mà tôi yêu kính. Cha mất sớm, bà đã một mình gây dựng cơ nghiệp rồi nuôi tôi ăn học nên người. Mẹ mất, tôi như mất đi một phần của mình, khó có thể nào chấp nhận ngay được.


Ngay đưa tang trời mưa, đám tang mẹ đông nghịt người. Mẹ tôi lúc sinh thời là người được nể trọng, bà giao du rộng, hiểu biết cao thâm nên bạn bè rất nhiều. Kim lão gia là một trong những người bạn tâm giao của bà cũng đến chia buồn, đi cùng ông là Kim thiếu gia.


Sau khi đưa tang, gia đình chúng tôi chuẩn bị một buổi cơm chay mời mọi người cùng dự, vì con bị cảm nên vợ tôi phải đưa nó vào nghỉ sớm, chuyện trong ngoài chỉ còn mình tôi lo lắng.


Kim thiếu gia lúc ấy khuôn mặt bình thản, đứng trước bàn thờ thắp cho mẹ tôi một nén nhang. Tôi cúi đầu cảm tạ, cậu không nói gì, cũng không nhìn tôi, đi thẳng ra ngoài cùng ông mình. Mãi đến khi tàn cuộc, mọi người kéo nhau ra về tôi mới có chút thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi.


“Lúc đưa tang tôi có được nhìn con trai anh, rất dễ thương”


Tôi ngạc nhiên nhìn lên, thấy cậu đang đừng trước mặt, bộ quần áo đen khiến cậu như tan đi trong bóng chiều nhập nhoạng.


“Vâng… cảm ơn”


“Tôi cũng phải cảm ơn mẹ anh vì đã cho tôi hiểu bản thân mình bẩn thỉu đến mức nào, để tôi có đủ quyết tâm rời khỏi anh, để có thể trở về sống cuộc sống đáng ra đã là của tôi từ bao năm về trước”


Tôi không hiểu cậu đang nói gì, chỉ có thể ý thực được là cậu đang lên án mẹ tôi, người vừa mới khuất núi. Điều ấy khiến tôi đau lòng và khó chịu khôn tả.


“Cậu có bẩn thỉu hay không không liên quan gì đến mẹ tôi. Việc cậu trở lại làm Kim thiếu gia là điều đáng mừng, nếu thế thì cậu phải cảm ơn mẹ tôi chứ”


Cậu sững lại nhìn tôi, trong ánh mắt vỡ vụn ấy tôi như nhìn thấy hình ảnh mình cũng vỡ vụn trong ấy. Và rồi tôi hối hận, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ rằng cậu bẩn thỉu hay thấp hèn.



“Phải… phải rồi. Đáng phải cảm ơn lắm chứ” Cậu cười rồi quay bài vị mẹ tôi “Xin ngàn lần cảm tạ đại ơn đại đức của Trần phu nhân. Tôi có lẽ suốt đời cũng không quên được những lời bà nói ngày hôm ấy.”


Nói rồi quay lưng đi khỏi nhà tôi, bóng cậu xiên xiên yếu ớt khiến tôi không thể cầm lòng chạy đến nắm lấy tay cậu. Tôi lúc đó rất muốn ôn cậu vào lòng nhưng sợ bị người khác nhìn thấy .


“Mẹ tôi đã nói gì với cậu?”


“Trần phu nhân nào có nói gì, bà ấy có lẽ chỉ nói sự thật thôi. Một thằng điếm bẩn thỉu, ích kỉ, hèn kém xấu xa thì làm sao có thể chạm vào ngón chân của Trần gia nhà bà chứ. Bà nói đúng… Cũng nhờ những lời ấy mà tối hôm đó tôi có thể quyết tâm rời khỏi anh. Nào ngờ một tháng sau thì người của Kim gia đến, nói tôi chính là đứa cháu trai đích tôn của Kim gia bao năm nay lưu lạc. Mẹ tôi năm ấy vì cãi nhau với Kim phu nhân nên bế tôi rời khỏi Kim gia, cha tôi vì thương nhớ mẹ bệnh mà qua đời, họ Kim nếu không tìm được tôi thì cũng đến kì mạt vận rồi. Cũng may… anh nghĩ xem, tôi có nên nói họ Kim đến cúi đầu lạy tạ Trần phu nhân không?”


Tôi trân trối nhìn cậu rồi lại nhìn vào bài vị mẹ tôi. Phải, tôi biết mẹ tôi đôi khi rất khắc nghiệt, những lời ấy bà đều có thể nói với cậu không chút ngại ngùng.


“Tôi… thay mặt mẹ tôi xin lỗi cậu có được không?”


“Sao lại thế, anh nói đúng, tôi phải cảm ơn mẹ anh không hết thì sao anh phải xin lỗi. Tôi bẩn thỉu thì anh đừng có dây vào là được rồi. Cáo từ”


“Tiểu Phong!”


Bóng cậu khuất sau cảnh cổng, tôi từ từ gục xuống.




Một tháng sau, tôi nhận được giấy bao hỷ của nhà họ Kim. Kim thiểu gia kết duyên cùng Triệu tiểu thư. Tôi máy móc đi đặt quà cười, máy móc đi mua đồ mới và máy móc đến dự cái đám cưới chóng vánh ấy.


Cô dâu khăn đỏ che kín mặt e ấp bước vào, cậu đứng đó khuôn mặt chẳng chút cảm xúc. Giờ tôi mới nhận ra chúng tôi đã cách xa nhau đến thế.



Đám cưới kết thúc, tôi ra về lòng trống trải đến khôn cùng. Số phận đã cho chúng tôi gặp nhau, bên nhau rồi xa nhau. Giờ thì số phận trêu ngươi, khiến cho tôi và cậu nhìn thấy nhau, đối mặt nhau mà không thể chạm vào, không thể ái ân. Giờ chắc cậu và cô dâu đang chuẩn bị động phòng hoa trúc rồi.


Giờ thì cậu đã thuộc về kẻ khác, một cách danh chính ngôn thuận. Tôi vẫn luôn chỉ là một thằng hèn, dù muốn cũng không dám dấn bước để đoạt lấy, chỉ có thể dương mắt nhìn người ta đem người mình yêu nhất đi.




“Anh định đi thật sao?”



Tôi giật mình nhìn lại, cậu đứng đó, vẫn mặc bộ đồ cưới đỏ đến nhức mắt.



“Tôi còn có thể làm gì sao, Kim thiếu gia?”


“… tại sao? Tại sao không ngăn tôi? Tại sao chỉ luôn dương mắt nhìn tôi đi mất?”


Tôi im lặng, tôi có thể nói gì đây?


“…đồ hèn…”



Phải, chính là câu này, tôi là đồ hèn. Cậu đã nói xong rồi thì tôi cũng nên đi khỏi chứ.



“Anh đứng lại đó!”



Rồi tôi thấy một vòng tay ấm áp, cậu ôm lấy tôi từ phía sau, nói những câu nho nhỏ.



“Ôm lấy em đi, em thuộc về anh mà, đúng không?”



Tôi ôm lấy cậu , mê muội làm theo những lời cậu nói. Chúng tôi dìu nhau ra bờ sông, nơi ấy bây giờ chẳng có ai ngoài những loài côn trung nhỏ. Cậu bám chặt lấy tôi, cảm giác như đang run lên từng hồi.



“Em đẹp không?”


“Đẹp lắm”


“Thế tại sao lại không cần em?”


“Anh đã khi nào nói là không cần em? Không có em ở bên, anh đã sống mà chẳng có cảm giác mình đang sống”


Cậu khóc, tôi chưa khi nào thấy cậu yếu đuối như thế. Và tôi hoang mang.


“Có chuyện gì xảy ra vậy, Tiểu Phong?”


Cậu lắc đầu, chấp nhận cái tên tôi vẫn luôn âu yếm gọi.



“Em muốn ân ái cùng anh, đừng nói thêm gì nữa, chúng ta vốn đâu có nhiều thời gian”


Bao nhiêu ngày tháng qua tôi dường như chỉ mơ đến điều này. Chúng tôi bên nhau, cùng nhau hòa làm một. Tôi ôm siết lấy cậu, rên lên những thanh âm đau đơn mà đam mê.



Sau khi cơn đê mê qua đi, chúng tôi lại ôm lấy nhau tìm hơi ấm. Tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao trong đêm tân hôn cậu lại cùng tôi ở đây? Cô dâu của cậu đâu rồi?



“Em giết cô ta rồi. Đứa con gái ham tiền cùng thằng anh Triệu Văn Khương của cô ta biết được thân phận trước đây của em. Chúng ép em phải cưới cô ta , nếu không sẽ dùng chuyện này uy hiếp ông em, uy hiếp nhà họ Kim, khiến nhà họ Kim thân bại danh liệt. Khốn kiếp, em đã bóp cổ cô ta, bằng tôi tay này, cho đến khi cô ta chẳng còn hơi thở nữa…”


Cậu vừa nói, đôi tay vừa run lên đầy kích động.


“Thằng họ Triệu ấy muốn em lên giường với nó… không… em không muốn. Họ Kim không còn em thì vẫn còn một đứa cháu trai nữa. Tuy không phải đích tôn thì cũng chẳng đến nối tuyệt tử tuyệt tôn. Em… em không thể…”


Tôi nắm lấy tay cậu vô về, hẳn lúc này cậu đang sợ hãi lắm. Vậy mà lúc nãy chúng tôi đã đam mê đến thế, cả thể giới chỉ xoay quanh hai người mà thôi.


Tôi nhìn lên trời cao, giải ngân hà rực sáng nhưng đang dẫn đường cho chùng tôi. Từ bé đến lớn, tôi đã luôn sống vì mẹ, vì nhà họ Trần, vì vợ, vì con… Đã đến lúc tôi vì mình. Cậu đang ngước nhìn tôi, ánh mắt trông đợi đầy yêu thương.


Tôi cúi xuống hôn cậu nhẹ nhàng rồi nói.


“Thế gian này không còn chỗ cho chúng ta thì có lẽ trên trời rộng lớn vẫn còn chỗ cho hai vì sao tồn tại. Em đi theo anh chứ?”


Cậu gật đầu mãn nguyện, môi nở nụ cười ngọt ngào đã lâu lắm rồi tôi mới được nhìn thấy. Em biết không, em đẹp nhất là khi em cười.




Dòng nước mát lạnh ôm lấy chúng tôi, chúng tôi ôm lấy nhau… chìm vào cõi hư không…




End

1 nhận xét:

  1. ah~ cái fic đầu tiên không phải của YunJae. :">
    Em biết câu chuyện sẽ không kết thúc đâu.
    Vì như vậy là thật không công bằng.
    Không công bằng với Kim gia, với Trần gia, và cã vợ con của anh nữa.
    Nếu chỉ vì cậu, vì anh, vì những tội lỗi dơ nhớp, mà hai người chọn cách trở thành những vì sao kiêu sa trên bầu trời. Thì như thế thật không công bằng.
    Tình yêu, vốn dĩ nó đã không công bằng như thế.
    Nhưng giá như, không phải chỉ vì một đêm. Một đêm mà hai người đã quyết định, so với những năm tháng đau đớn mỏi mòn, so với những gì phải chịu đựng. Đáng không?
    Tình yêu như thế, không đẹp lắm đâu...

    Trả lờiXóa