Nếu mưa có thể gợi nên những nỗi buồn của thi sĩ, có lẽ mưa cũng có thể gột sạch nỗi buồn trong lòng tôi chăng?
Nếu quá khứ là điều đáng để trân trọng khi nhớ về, vậy hiện tại phải làm sao đây?
Đã một thời mơ mộng, một thời bỏ quên tất cả chỉ để rong chơi... Giờ nhìn lại thấy mình thật ngu ngốc. Nhưng có những thứ tình cảm không thể gọi là ngu ngốc, chỉ trách sao gặp không đúng lúc, cũng đã bỏ lỡ mất rồi...
Đã có lúc tôi nghĩ rằng nếu có thể gặp lại, tôi sẽ chỉ cần nói với người ấy rằng cảm ơn rất nhiều vì đã cho tôi chút ấm áp khi tôi cô độc. Dù rằng ấm áp của người ấy chẳng thể làm tôi được giải thoát khỏi sự cô đơn vây hãm, nó cũng cho tôi chút hi vọng cuối con đường.
Nhưng giờ mới nhận ra để nói thành lời cũng thật là khó... Đôi khi tôi còn lo sợ có khi nào người ấy đã quên mất tôi giữa những lẫn gặp gỡ chớp nhoáng trong đời. Tôi như một hạt cát bé nhỏ, dần dần chìm xuống giữa muôn vàn hạt cát.
Quá khứ dù sao vẫn đẹp. Vậy nên mỗi khi nhớ về quá khứ, tôi vẫn có thể mỉm cười một chút... Nhưng tương lai vẫn là thứ nên hướng đến thay vì một quá khứ đã qua. Có lẽ từ giờ tôi sẽ lại tìm sự ấm áp cho riêng mình. Là sự ấm áp chỉ dành cho tôi, để tôi không cần phải thỏa mãn với những ấm áp nhỏ nhoi không khác gì được ban phát nữa...
Liệu ai có thể đem ấm áp đến cho tôi... Giữa những cơn mưa...?