Thứ Hai, 26 tháng 7, 2010

[Song] Love Paradise

Love Paradise


Singer: Spi






You're always on my mind
All day just all the time
You're everything to me
Brightest star to let me see
You touch me in my dreams
We kiss in every scene
I pray to be with you through rain and shiny days

I'll love you till I die
Deep as sea
Wide as sky
The beauty of our love paints rainbows
Everywhere we go
Need you all my life
You're my hope
You're my pride
In your arms I find my heaven
In your eyes my sea and sky
May life our love paradise

You're always on my mind
All day just all the time
You're everything to me
Brightest star to let me see
You touch me in my dreams
We kiss in every scene
I pray to be with you through rain and shiny days

I'll love you till I die
Deep as sea
Wide as sky
The beauty of our love paints rainbows
Everywhere we go
Need you all my life
You're my hope
You're my pride
In your arms I find my heaven
In your eyes my sea and sky
May life our love paradise

I'll love you till I die
Deep as sea
Wide as sky
The beauty of our love paints rainbows
Everywhere we go
Need you all my life
You're my hope
You're my pride
In your arms I find my heaven
In your eyes my sea and sky
May life our love paradise


Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2010

[Tôi] Đau một chút




Không biết lần đầu tiên đi đến bệnh viện khám là khi nào. Có lẽ là lúc ấy tôi còn nhỏ, mẹ đưa đi khám cái cổ họng chả bao giờ khỏi, hay khi đi băng bó cái tay vì chạy nhảy mà bị trật khớp... Nhưng trong trí nhớ tôi không có nhiều hình ảnh bệnh viện ngoài những lần đóng vai người đi thăm bệnh.


Rồi cũng có lúc phải trở lại vai người bệnh.

Nằm trên cái bàn kim loại, cảm giác cái lành lạnh len qua vải áo để thầm vào da thịt đang căng cứng vì sợ. Tôi sợ đau chết đi được ấy chứ.


Rồi tôi nghe loáng thoáng bác sỹ với y tá nói gì đó với nhau. Cố nghển cổ lên, tôi thấy một ổng kim to đang được bơm đầy thứ thuốc gây tê. Rùng mình, tôi cố gắng an ủi bản thân rằng cái kim tiêm đó khi đâm vào người cũng không quá đau đâu.

Vậy mà khi mũi kim đâm vào ngón chân, tôi đã phải dùng hết tất cả cố gắng để không la lên. Hic, tôi sợ đau, mà cũng sợ cả tiêm nữa.



Tính ra thì bệnh của tôi cũng không phải cái gì quá nguy hiểm, cũng chả phải cái gì quá đau đớn. Chỉ là hai ba cái dằm ở ngón chân cái bị da thịt bao bọc lại trở thành những cái "mắt cá". Chúng không đau ngay lập tức, đôi khi chỉ là một cái nhói lên khi chạm vào.

Nhưng rồi chúng nhanh chóng dày lên, dày lên. Cái sự đau cũng tăng lên một chút theo độ dày của cái mắt cá ấy. Cho đến ngày tôi quyết định đi mổ thì không cần tôi chạm vào nó cũng đau rồi.



Trở lại với cái bàn khám của bệnh viện. Bác sỹ chỉ cần chưa đầy mười phút đã lấy cái chỗ "mắt cá" ấy ra, khâu chỗ cắt lại và kêu tôi qua phòng bên cạnh. Tôi lết lết qua phòng bên, cái ngón chân đang tê rần nên tôi cũng chả có cảm giác đau đớn gì. Hai ngày thay băng một lần, bảy ngày thì cắt chỉ. Tôi tò mò không biết tôi có những ba cục "mắt cá" sao bác sỹ mới cắt có một cục vậy? Bác sỹ bảo cắt hết thì tôi sẽ không đi được, nên đợi cục to lành sẽ cắt hai cục nhỏ.

Tôi gật gù, nhận cái đơn thuốc rồi lại lết lết ra chỗ mua thuốc. Thực ra thì lết là vì chân nó đi không được tự nhiên lắm, còn tuyệt nhiên vẫn chưa đau chút nào cả.




Một tiếng sau mới bắt đầu đau. Cũng không đau như tôi nghĩ, nhưng là đau kéo dài nên khiến người ta mệt mỏi một chút. Sài Gòn đang mùa mưa, mà vết mổ thì không được vào nước... vậy tôi phải ở nhà sao T^T. Đến đây mới nhớ ra tôi sẽ còn một lần đi cắt nữa.


Ôi~

Thứ Ba, 13 tháng 7, 2010

[Tôi]Mưa to thật là to






Đã lâu rồi Hà Nội mới có một cơn mưa to và lâu đến thế này. Màn mưa phủ lên không gian sự mơ màng, mờ ảo và làm biến mất một vài thứ ở xa xa.


Cũng đã lâu rồi cái mát lạnh tự nhiên chứ không phải từ máy điều hòa mới chạm vào cơ thể, khiến cho cuối cùng mình lại ngẫm ra thiên nhiên dù miễn phí vẫn tốt hơn đồ nhân tạo. Tiếc rằng vì miễn phí nên việc cung cấp khá thất thường ~.



Mưa to quá... !!!




Liệu Hà Nội có bị ngập không nhỉ?

Chủ Nhật, 11 tháng 7, 2010

[Song]Fly to your heart

~^^ Fly to your heart ^^~

Singer: Spi







Watch all the flowers
Dance with the wind
Listen to snowflakes
Whisper your name
Feel all the wonder
Lifting your dreams
You can fly

Fly to who you are
Climb upon your star
You believe you'll find
Your wings
Fly
To your heart

Touch every rainbow
Painting the sky
Look at the magic
Glide through your life
A sprinkle of pixie dust
Circles the night you can fly

Fly to who you are
Climb upon your star
You believe you'll find
Your wings
Fly

Everywhere you go
Your soul will find a home
You'll be free to spread
Your wings
Fly

You can fly
To your heart
(Fly, fly)

Rise to the heights of all
You can be
(Fly, fly)

Soar on the hope of
Marvelous things

Fly to who you are
Climb upon your star
You believe you'll find
Your wings
Fly

Everywhere you go
Your soul will find a home
You'll be free to spread
Your wings
Fly
you can fly to your heart

Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

[Tôi] Kỉ niệm bài thứ 100







Vậy mà cuối cùng cũng đã 100 bài rồi. Đã hơn một năm kể từ khi blog này ra đời và tồn tại với cái tên Spi's Blog.






~o*o~





Khi tạo nên blog này chủ yếu là muốn tìm một nơi bỏ fic của mình vào, thế thôi. Nhưng dần dần, nó còn là nơi chứa đựng những nỗi buồn, những ngẩn ngơ vơ vẩn bởi cuộc sống quá gấp gáp này.

Đôi khi chỉ là một điệu nhạc mà bản thân không muốn lãng quên, và blog lại có thêm một bài nữa.





~o*o~






Blog thay màu cũng đã ba lần rồi. Nâu, hồng và cuối cùng là xanh lá cây.


Evergreen.


Không hiểu sao cảm thấy khuôn mặt tươi cười của Yunho rất hợp với màu xanh trong mát ấy.



Mãi xanh. Mãi mãi yêu thương. Mãi mãi tin tưởng.






~o*o~





Nếu có bạn nào đã cùng đi với blog một chặng đường dài, hẳn các bạn hiểu Spi đã bỏ vào đây rất nhiều nỗi buồn. Nhưng dường như niềm vui thì chẳng bao nhiêu. Không phải cuộc đời Spi đầy ắp nỗi buồn, chỉ là khi buồn thì mới phải tự kỉ với blog mà thôi.

Niềm vui ư? Niềm vui cũng có, nhưng nó cũng nhạt nhẽo như chính Spi vậy.

Nhạt và dễ phai nhòa.





~o*o~




Bài thứ 100 thì nên viết gì đây? Spi đã đắn đo như thế. Nhưng rồi nghĩ lại, cứ viết những điều mình nghĩ ra lúc ấy là được. Vì đây là bài thứ 100 mà, dành riêng cho blog :).






~o*o~





Blog này cũng gắn liền với tình yêu của Spi. Tình yêu tưởng chừng to lớn bao la nhưng đôi khi cũng thật ích kỉ. Chỉ cần một nụ cười, một giọt nước mắt cũng đủ chi phối cảm xúc của mình.

Giờ thì những tình yêu ấy cũng đang bị chia rẽ, đến khi nào mới hợp lại đây?






~o*o~






Đáng ra thì bài này là bài thứ 101 cơ. Nhưng vì Spi đã xóa đi một entry nên giờ mới đến bài 100.

Entry ấy viết trong lúc rất bức xúc và đã dùng những từ ngữ không phù hợp với bản thân cũng như hoàn cảnh. Nghĩ lại thì cũng có lúc mình thật trẻ con.


Dù sao thì cũng đã xóa, cứ coi như là đã kết thúc vậy :)






~o*o~






Trong blog có hẳn một tag về mưa.

Cũng chỉ vì mưa đẹp quá, và mưa khiến lòng người dịu lại sau tất cả những lo lắng, bon chen vội vã.

Và cũng vì mưa đã khơi nguồn những cảm xúc đẹp nhất trong lòng Spi.





~o*o~






Nhân tiện nói về mưa thì trong một thời gian dài, nhạc nền của blog là Kiss the rain. Cứ mỗi lần mở blog là những âm thanh trong vắt ấy lại vang lên.

Rồi thì cái nóng oi bức đã khiến bản thân thèm khát mưa đến nối mà nghe nhạc cùng tiếng mưa cũng thấy vui vẻ hơn.


Giờ thì nhạc nền của blog là When the love falls raining ver




~o*o~





Đến thời điểm này thì có 12 người theo dõi blog của Spi, một con số thật đẹp.

Xin cảm ơn vì đã đồng hành cũng blog thời gian qua. Cũng xin cảm ơn những người đã đi theo blog, làm những silent reader ^^.

Mong rằng sau này mọi người sẽ tiếp tục cuộc hành trình của ngôi nhà màu xanh nho nhỏ này.






~o*o~







Cảm ơn vì tất cả.

Mong rằng sẽ có bài kỉ niệm thứ 200... 300... 1000 :D