Thứ Tư, 21 tháng 6, 2017

Qua thôn này sẽ không còn tiệm này nữa

Tôi mới chuyển chỗ đi làm.

Ngày nào đến công ty tôi cũng sẽ phải đi một chặng đường kha khá và đương nhiên là trên đường đi thì không thể thiếu các quán ăn.

Nếu đã ăn sáng ở nhà thì không có gì để băn khoăn, nhưng nếu không?

Ngày đầu tiên đi làm, tôi vừa nghĩ sẽ ăn cái gì vừa bỏ qua hết tiệm này đến tiệm khác. Thứ nhất là tôi cũng chẳng thực sự nghĩ ra tôi muốn ăn cái gì, thứ hai là mỗi lần đến gần một chỗ bán đồ ăn, tôi lại bị cái suy nghĩ ""Biết đâu tiệm sắp tới sẽ bán thứ ngon hơn"... Và thế là tôi lại bỏ qua thứ trước mắt để mong chờ một thứ mông lung ở phía trước.

Và kết quả là cho đến gần cuối con đường, tôi vẫn chưa mua được gì cả. Sau khi cân nhắc, tôi quyết định dừng lại và mua một món mà ngay từ đầu con đường tôi cũng có thể mua được. Và tôi nghĩ ít ra còn may mắn chán so với việc chẳng mua được gì. Và ngày mai, ngày mai rút kinh nghiệm có thể tôi sẽ không rơi vào trường hợp đau đầu này nữa.

Nhưng đời người thì có mấy cái ngày mai? Đồ ăn sáng thì mỗi ngày đều đổi được, còn người đi với mình cả đời, vuột mất là vuột mất, chẳng có đời tiếp theo để chọn lại.

Nên mai quyết định ăn sáng ở nhà, đỡ phải suy nghĩ.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét