Thứ Ba, 28 tháng 7, 2009

[One shot] You are my love, you are my soul

Nếu một ngày nào đó anh không còn tồn tại trên đời này bên tôi, tôi tin rằng bản thân vẫn có thể tiếp tục sống bằng thân xác này,duy chỉ có linh hồn là biến mất mãi mãi theo anh.



You are my love, you are my soul

Author: Spi
Pairing: YunJae
Rating: K+




...for My Luv, I’m always here beside you...



...Happy Birthday my Luvbaby...







Tôi và anh là một.





Ngày đầu tiên khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi đã biết thế nào là tình yêu sét đánh. Cảm giác đó tốt nhất chỉ nên trải qua một lần trong đời mà thôi. Lúc đó tôi có cảm giác mình như bị bệnh tim, lại thêm bệnh thiếu máu và rối loạn tiền đình. Tim đôi đập liên hồi trong lồng ngực, não không suy nghĩ được gì và tôi cảm thấy mình đang rơi không ngừng vào đôi mắt nâu ấy.



Thời sinh viên với những trò quậy phá của một lũ ngựa non háu đá ấy khiến tôi trở nên cao ngạo. Tôi không chấp nhận mình phải lòng một người bình thường như anh. Thì đồng ý là anh đẹp, nhưng con gái đẹp cũng không thiếu, mắc gì tôi lại thích một thằng con trai như anh. Tôi ra sức phủ nhận những cảm giác của mình, ra chức chối bỏ nó. Lý trí lúc đó thật mạnh mẽ.



Anh hứng chịu những trò đùa tai quái của tôi một cách bình thản. Dường như anh nghĩ một thằng nhóc như tôi chẳng đáng để quan tâm. Ý nghĩ đó khiến tôi như phát điên lên, tôi tìm mọi cách chọc phá anh. Những trò như xì lốp xe, ngáng chân, đổ nước vào người hay giả vờ làm văng đồ ăn lên áo anh tôi đều làm qua cả. Những lúc ấy, anh chỉ nhìn tôi rồi thở dài quay đi. Tôi không trông chờ điều đó, tôi muốn anh la hét, muốn anh quát vào mặt tôi hay làm gì để chống lại cơ… tôi muốn anh chú ý đến tôi.



Mãi sau này , mỗi khi nhắc lại chuyện cũ anh chỉ cười, còn tôi thì đỏ mặt tía tai. Mỗi khi tôi xin lỗi, anh chẳng nói gì, chỉ cười cười nói rằng nhờ có thể mà suốt thời sinh viên anh chẳng thể nào quên được tôi. Và tôi biết là bản thân rất vui khi nghe thấy điều ấy.



Anh hơn tôi một tuổi, vậy là sẽ ra trường trước tôi một năm. Thời gian anh làm luận án tốt nghiệp, anh thường ở trong thư viện. Mỗi ngày, tôi đều chăm chỉ đến thư viện, ngồi vào một góc khuất và nhìn ngắm anh học bài. Đến lúc ấy, lý trí của tôi đã quy hàng rồi. Tôi cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa để có thể ngắm nhìn anh yên bình như thế này. Tôi chấp nhận rằng tôi thích anh, rất nhiều.



Ngày anh bảo vệ luận án, tôi đứng lẫn trong đám đông ở giảng đường, chăm chú nghe anh thuyết trình. Hôm đó , từ những ô cửa sổ của giảng đường, nắng hắt vào dìu dịu phủ lên người anh màu nắng vàng. Tôi nhìn anh đến mụ mẫm và hiểu ra mình đã yêu anh thêm nữa rồi.



Rồi thì cũng đến hôm anh tốt nghiệp, tôi giật mình nhận ra bản thân đang sợ hãi như thế nào. Suốt thời gian trải qua ở trường đại học này, tôi chỉ cho anh ấn tượng xấu về mình. Rồi đây, khi anh bước chân ra khỏi nơi này, tất cả những gì anh nhớ về tôi sẽ mờ nhạt và xấu xí. Tôi không muốn như thế.


Khi anh đi về, tôi lén lút theo phía sau, cảm thấy mình giống như một thằng ngốc. Nhưng thằng ngốc ấy kiên quyết phải nói với anh trước khi anh rời xa khỏi cuộc đời nó.



“Tôi thích anh, Kim Jaejoong”


Nghĩ lại lúc đó tôi cũng can đảm quá đi chứ. Giữ con đường trưa vắng vẻ ấy, tôi đã nói ra ba từ cực kì ý nghĩa. Nói là có ý nghĩa bởi vì trước giờ tôi chưa bao giờ thích ai sâu đậm đến thế, dai dẳng đến thế…và âm thầm đến thế.


Sau khi tĩnh trí lại, điều anh hỏi tôi đầu tiên rằng có phải đây là trò đùa ác cuối cùng của tôi dành cho anh không. Giống như cậu bé chăn cừu chuyện nói dối, đến khi nói thật chẳng ai tin, tôi cảm thấy mình cũng chẳng khác gì cậu ta. Tôi ngớ người nhìn anh, lúc đó anh rất đẹp, khuôn mặt sáng ngời, ánh mắt nhìn tôi chăm chú. Và tôi đã làm cái việc mà bản thân đã kiềm chế biết bao nhiêu lâu nay.



Tôi ôm ghì lấy anh mà hôn.


Đó có lẽ là nụ hôn lâu nhất và cũng là nụ hôn tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Nó ngọt ngào và mãnh liệt bởi bao cảm xúc dồn nén nay được giải thoát . Anh không có phản ứng gì là chống trả lại tôi cả, như tất cả những lần tôi bắt nạt anh trước đây. Khi tôi buông anh ra, anh nhìn tôi , gương mặt đỏ bừng.



“Có tin được không vậy, Jung Yunho?”


Tôi lúc đó đã có thể chết vì hạnh phúc.




Sau này, khi chúng tôi ngập tràn trong hạnh phúc màu hồng , anh nói cho tôi biết đó là nụ hôn đầu tiên của anh. Khi đó anh chỉ có thể đón nhận nó một cách thụ động như thế thôi chứ có biết đáp trả là gì đâu. Ra là anh cũng đã bị tôi làm cho mê hoặc từ lúc nào không biết nên mới dễ dàng để tôi bắt nạt hết lần này đến lần khác, lại còn cưỡng hôn ngay giữa đường nữa chứ. Tôi không đơn phương, thật là tốt.



Rồi anh đi làm, còn tôi tiếp tục học nốt năm cuối đại học. Chuyện tình cảm có vẻ diễn ra khá suôn sẽ ngoài cái chuyện anh thường phải đi tiếp khách làm ăn khiến tôi chẳng yên tâm một chút nào cả. Đồng ý là đàn ông phải biết uống rượu, phải biết nói chuyện thì mới là nam tử hán, nhưng anh mà uống rượu vào thì tinh thần trở nên phấn chấn khác thường, tôi chỉ e kẻ xấu lại thừa cơ làm bậy.




Như cái hôm sinh nhật anh, sau khi ăn uống xong, thấy anh có vẻ say nên tôi tình nguyện dọn dẹp bãi chiến trường của hai đứa. Đang rửa thì có người nhảy phóc lên lưng tôi làm tôi tưởng trời sập nữa chứ. Sau khi đã ôm cứng lấy người tôi rồi thì bắt đầu hát nho nhỏ, hơi thở phả vào gáy phiến tôi nóng ran. Anh có vẻ chẳng hiểu được chuyện mình đang làm nên vẫn cứ ôm cứng lấy tôi , rồi còn thì thầm vào tai tôi những điều ngốc nghếch nữa chứ.



“Yunnie dễ thương nhất~”


Tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc bỏ đống bát đũa đó mai rửa, tức tốc chạy vào phòng ngủ cùng một tên ngốc trên lưng. Tối hôm đó chúng tôi đã cùng nhau ba lần, lần nào cũng khiến tôi lên đến thiên đường. Cuối cùng, khi nằm xuống ôm lấy anh vào lòng, tôi đã thì thầm ba từ mà tôi chưa bao giờ nói với ai ngoài mẹ tôi.


“Joongie ah, tôi yêu anh”




Anh làm rất tốt công việc của mình, trong một năm đã được đề bạt làm trưởng phòng. Thời gian ấy tôi cũng bận rộn với việc làm luận án tốt nghiệp. Có lẽ khoảng thời gian bận rộn ấy khiến chúng tôi tạm thời bị phân tâm một chút. Anh phải hoàn thành những bản kế hoạch lớn, tôi phải hoàn thành luận án. Thức ra tất cả đều là vì tương lai của chúng tôi mà thôi.



Nhưng có lẽ vì những xao lãng ấy mà suý nữa anh bị người ta sỏ mũi dắt đi mất. Cũng may tôi gặp anh đi cùng một người phụ nữ vào nhà hàng nên đã kiên trì bán theo. Tôi dù có chết cũng không tin anh đi lăng nhăng, chỉ là tôi không tin người phụ nữ kia không làm gì anh thôi. Nhìn cái mặt cô ta thì biết.



Quả nhiên là chuốc rượu cho say rồi lôi lôi kéo kéo người của tôi vào khách sạn. Thừa lúc cô ta đang mải đặt phòng, tôi vội dìu anh vào tolet nam , vào đại một phòng rồi khoá cửa lại. Anh có vẻ cũng nhận ra tôi, liền vui vẻ ôm lấy tôi mà hôn. Tôi bực bội đẩy anh ra rồi quát cho một trận. Nếu chẳng phải may mắn đúng lúc tôi đi qua thì anh đã lên giường với cô ta rồi sao. Đến lúc đó thì tôi biết làm sao với anh đây.



Anh nghe tôi mắng một lúc thì ngớ người ra, có vẻ những lời của tôi cũng đã thấm được một chút vào bộ não bị rượu làm cho mù mờ rồi. Cuối cùng thì anh khóc oà lên, nước mắt thi nhau chảy không ngừng trên khuôn mặt xinh đẹp. Tôi bối rối, không chừng tôi đã nặng lời với anh quá chăng? Chỉ là tôi đã rất sợ, tôi sợ tôi không thể giữ được anh trong vòng tay mình, sợ rằng sẽ đánh mất anh mãi mãi.



Anh vẫn khóc tấm tức trong vòng tay tôi, anh nói dạo này anh nhiều áp lực quá, mà tôi thì còn bận làm luận án. Đôi khi anh thấy cô đơn. Anh cũng nói anh không có gì với cô gái kia cả, chỉ là một bữa ăn thôi, không ngờ lại thành thế này. Tôi vỗ về anh một chút rồi khẽ đẩy anh ra , dùng khăn tay lau mặt lại cho anh.



Đêm hôm ấy chúng tôi chỉ ôm nhau ngủ trong yên bình. Tôi tận hưởng cảm giác có anh trong vòng tay và thở phào nhẹ nhóm. Có lẽ đó không phải là tình cờ mà là định mệnh, định mệnh của tôi và anh.


Rằng chúng tôi là của nhau.


Mãi mãi…


Lĩnh tháng lương đầu tiên, tôi dẫn anh vào một nhà hàng nhỏ cạnh bở sông để ăn tối. Anh có vẻ rất vui, khen đồ ăn ngon, cảnh đẹp. Thực ra , đồ ăn ngon nhất đối với tôi chính là những món anh nấu cho tôi ăn mỗi ngày. Chỉ là hôm nay không muốn anh vất vả nấu nướng, cũng là để thay đổi không khí một chút.


Cuộc sống êm đềm trôi, chúng tôi trải qua cuộc sống hạnh phúc ấy khoảng chừng năm năm thì có biến cố.


Khi đi khám sức khoẻ định kì, người ta phát hiện trong cơ thể anh có một khối u lạ. Đó là một trong những thời kì đen tối nhất trong cuộc đời tôi.



Anh vẫn luôn mỉm cười nhưng tôi thì không thể. Những nụ cười yếu ớt của tôi khiến anh không vui, anh muốn tôi ở bên anh phải thật vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng sao tôi cười được chứ?


Bác sĩ nói rằng khối u này là u ác tính, tuy nhiên do được phát hiện kịp thời nên có lẽ mọi chuyện sẽ ổn. Anh bắt đầu được xạ trị.




Mãi tóc đen dầy dần rụng xuống, anh ái ngại nhìn tôi khi tôi sững sờ nhìn anh với chiếc mũ trùm kín đầu. Tất cả những gì tôi có thể nói với anh lúc đó là “Joongie ah, anh đẹp quá”. Tôi không nói dối, đó là lời nói chân thật nhất phát ra từ trái tim tôi, đối với tôi, anh luôn luôn là người đẹp nhất.



Chuyển biến bệnh có vẻ xấu đi, anh càng ngày càng gầy , làn da trắng hồng giờ trở nên xanh xao, vàng vọt. Tôi bị nhấn chìm trong nỗi lo sợ và đau đớn. Anh từ người bệnh lại trở thành người an ủi tôi, động viên tôi. Anh nói dù chuyện gì xảy ra, anh vẫn muốn tôi sống thật tốt.



Đó là một yêu cầu mà tôi tin mình có thể thực hiện được. Có điều… Nếu một ngày nào đó anh không còn tồn tại trên đời này bên tôi, tôi tin rằng bản thân vẫn có thể tiếp tục sống bằng thân xác này,duy chỉ có linh hồn là biến mất mãi mãi theo anh.



Từ khi gặp anh , anh là tất cả đối với tôi. Anh là tình yêu, là linh hồn tôi. Chúng tôi là một. Tôi không muốn nói lời vĩnh biệt với anh… tôi không muốn.





Don’t say goodbye, you are my everything to me…





Don’t say goodbye, you are the only one for me…





Dường như ông trời đã nghe được lời khẩn cầu của tôi. Khối u sau nhiều đợt xạ trị đang dần nhỏ lại. Tôi vui mừng báo tin cho anh và nhìn thấy anh mỉm cười với tôi đầy âu yếm. Tôi cảm thấy mình lại đang sống.







Đôi khi trong cuộc đời, mỗi người may mắn tìm cho mình được một nửa định mệnh. Tôi tin rằng tôi là một người may mắn ấy. Tôi có thể gặp được anh, yêu anh và khiến chúng tôi trở thành của nhau mãi mãi đó là một đặc ân của chúa trời dành cho tôi. Mong rằng thế gian này cũng có nhiều người tìm được một nửa đích thực của mình và khiến tình yêu trở thành mãi mãi.




The End

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét