Thứ Năm, 13 tháng 8, 2009

[Long fic]Timeless 12









T.i.m.e.l.e.s.s (tt)









Chap 12: Đàm đạo





“Hyung ah, người này ở đây làm gì thế?” Junsu cất giọng khó chịu hỏi ngay khi vừa bước vào thềm nhà. Tôi cảm thấy thật khó xử khi phải đứng giữa như thế này. Ái ngại nhìn về phía Yunho, anh chỉ mỉm cười hiền lành và cam chịu.





“Su , Yunho giờ… với hyung. Nói chung Yunho ở đây để chào em ấy mà.” Tôi nói chầm chậm, cẩn thận lựa chọn từ ngữ để không khiến con vịt bé nhỏ của tôi nhảy dựng lên. Có quá nhiều chuyện đã xảy ra khi em không ở cạnh hyung, Junsu ah.





Yoochun sau khi xách hành lý lên phòng liền quay lại đứng cạnh Su, cùng nhìn Yunho với ánh mắt dò hỏi. Hai cái đứa này, có cần đồng lòng chống lại người yêu của hyung thế không? Tôi cảm thấy vừa bất mãn , vừa cảm động đến khóc lên được. Sau rồi chỉ có thể nói “Mau vào nhà ngồi đi, hyung đi pha trà”.






Vừa pha trà, tôi vừa nhớ lại lúc Yunho và Junsu mới gặp nhau ngày đầu tiên. Lúc đó Yunho và tôi mới chỉ thầm có tình cảm với nhau chứ chưa ai ngỏ lời. Junsu lúc đó đã không thích Yunho lắm. Có lẽ bởi thằng nhóc luôn cảm thấy không an toàn , Junsu luôn sợ Yunho sẽ cướp tôi đi khỏi nó một ngày nào đó. Thằng nhóc ngốc đó không nghĩ rằng dù tôi có yêu Yunho, Kim Junsu vẫn luôn có một chỗ đứng không thay đổi trong lòng người hyung này.





“Jaejoong hyung, sao người này lại ở đây?” Junsu lại nhấm nhẳng hỏi lại lần nữa khi tôi bưng khay trà ra. Tôi thờ dài ngồi xuống cạnh anh rồi nói “Junsu ah, Yunho hyung ở đây hôm nay là đến đón em trở về đó mà.”





“Em không cần anh ta đón” Junsu nhanh chóng gắt lên như thế khiên tôi bất giác muốn bật cười. Junsu của tôi đến bao giờ mới lớn đây, định mãi mãi là một đứa con nít sao…





“Junsu, hai hyung đã quay lại với nhau rồi” Yunho lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào Junsu. Nhìn điệu bộ của Yoochun lúc này mới thật đáng giá, ánh mắt âu yếm nhìn Junsu nhưng tay thì có vẻ đang cố giữ một Kim Junsu nóng nảy khỏi nhảy dựng lên khỏi ghế mà xông vào Yunho như một ngọn núi lửa phun trào. Junsu nhìn qua tôi chờ đợi một câu khẳng định. Tôi nhìn vào mắt nó, nhận thấy sự lo lẳng, hoang mang. Chắc Junsu của tôi sợ rằng tôi lại lựa chọn sai lầm rồi. Tôi không thể nói gì với nó lúc này, chỉ mỉm cười rồi nhẹ gật đầu.




Tôi nhận ra ánh mặt Junsu ngạc nhiên nhìn nụ cười mỉm của tôi, sau thì nó quay qua gườm gườm nhìn Yunho, ánh mắt đó mà có thể giết người thì Yunho giờ chắc đã bốc hơi luôn rồi.





Mãi thì ngọn núi lửa mới có vẻ xìu xuống. “Em biết thể nào cũng có ngày này mà… em đã mơ hồ nhận ra như thể. Chỉ không ngờ là lại đúng lúc em đi vắng, không thể ngăn cản gì được” Junsu bực bội nói, tay với lấy tách trà. Đến lúc này tôi mới có thể thở phào nhẹ nhóm.




Tôi biết Junsu cuối cùng cũng chỉ có thể cáu gắt như thế thôi. Bởi nó biết khi tôi đã quyết định như thế thì chẳng ai có thể cản được nữa rồi, và nó tôn trọng quyết định ấy. Giá mà tôi vẫn còn đang lưỡng lự thì chắc nó sẽ nhanh chóng đá Yunho ra khỏi nhà rồi tìm cách tẩy não cho tôi quên phắt anh đi ấy chứ. Chỉ vì bây giờ nó biết tôi đã quyết định.




“Hyung ah~, em đói, chỉ có trà không thôi sao?” Junsu giở giọng mè nheo cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi cười cười nói nhà giờ chỉ còn trà, hay em lóc tạm hyung ra ăn đỡ đi. Nó nhăn mặt nói da thịt hyung dạo này dày quá, không tốt cho răng của Yoochunie nhà nó. Đúng là trọng sắc khinh hyung mà.





Thiệt tình ~



T.B.C

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét