Thứ Hai, 14 tháng 6, 2010

[Tôi] Ngẩn ngơ



Ngẩn ngơ




Cứ mỗi lần đi qua con phố quen

Tôi chợt nhớ lại khi còn thơ bé

Cầm viên kẹo trên tay thật nhẹ

Nghêu ngao hát bài bươm bướm vàng bay.



Mỗi lần ngồi để thời gian trôi qua kẽ tay

Ngẩn ngơ nhớ về một thời bé dại

Nhận vợ nhận chồng chẳng hề ngần ngại

Đến sau này liệu có ế không đây?



Rồi mỗi sớm dậy nhìn mây trắng bay

Chợt nhận ra mình chẳng còn là trẻ nhỏ

Chẳng thể nhận vợ nhận chồng với ai được nữa

Cũng chẳng thể đứng giữa đường hát bướm vàng bay…




Hà Nội

14/06/2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét