Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2011

[Short fic] Forbidden.Fruit II





II
. Forbidden.Touch





“Jaejoong, em đói bụng!”



“Em có gọi hyung không hả? Em không gọi thì đừng mong ăn tối!”




Tôi xì một tiếng rồi bỏ lên gác. Tôi không muốn gọi anh là “hyung”. Khi tôi bắt đầu đi làm thì anh đã có một phòng tranh nhỏ. Cuộc sống không quá khó khăn đối với chúng tôi về vật chất. Nhưng đôi khi tôi giống như một diễn viên diễn trong chính cuộc đời mình, cố gắng sống chết với vai diễn để cho chính mình và người mình yêu nhất xem. Nếu như tôi bị lột khỏi chiếc mặt nạ đầy vui vẻ ấy, để lộ ra thứ mà tôi luôn che giấu, có lẽ tôi sẽ không còn có thể ở lại bên anh nữa.







“Yunho, em say à? Mưa thế này còn đi ra ngoài…”



“Không, em chỉ đi uống vài ly với bạn thôi. Hôm nay cửa hàng của tụi em hoàn thành đơn hàng đầu tiên…”




Anh đỡ lấy tôi, dìu tôi lên gác.







“Jaejoong… đừng đi…”


Tôi níu lấy áo anh khi anh định bước ra khỏi phòng. Tôi đã có cảm giác giống như anh đang bước ra khỏi cuộc đời tôi, mãi mãi. Nhưng một cái tôi khác trong tôi lại đang gào thét rằng anh hãy đi đi, đi nhanh khỏi cái tôi đang ham muốn , đang nóng lên chỉ bởi cái chạm tay vô tình. Đi đi!



Và rồi tôi đã kéo anh vào lòng, hôn lên khắp khuôn mặt anh. Tôi không nhớ anh có chống cự hay không. Chỉ có những tiếng gọi run rẩy khắc sâu vào tim tôi.



“Yunho ah… Yunho… Là hyung đây… Không phải bạn gái em đâu!”



Tôi biết. Tôi biết là Jaejoong mà. Chỉ có Jaejoong mới khiến tôi khao khát đến thế. Nhưng tôi không trả lời anh, tôi chỉ tiếp tục hôn lên cổ anh. Tiếng anh rên lên thật nhẹ. Quần áo dần rơi xuống…



Tiếng mưa đập ngoài cửa sổ như đang khóc. Khóc cho tôi sao?



Và tôi nhớ rất rõ rằng anh cũng khóc. Chính tôi đã làm anh khóc…




Tôi rời khỏi nhà ngay hôm sau cùng một ít đồ đạc. Anh vẫn đang ngủ say với vệt nước dài trên má.




Xin lỗi, Jaejoong ah!













“Yunho, sáng rồi, dậy đi!”




Tôi lơ mơ tỉnh dậy, nhận ra anh đang đứng ở cửa phòng, quần áo chỉnh tề. Tôi gãi đầu, ngồi thừ người trên giường một lát cho tỉnh rồi bỏ vào phòng tắm và cố gắng để không nhìn vào mặt anh. Đêm qua giấc mơ ấy lại trở về. Cái đêm duy nhất tôi sống đúng với cảm xúc của mình và rồi mãi mãi hối hận vì nó. Tôi mong ước điều gì? Tôi đã bị phá hủy nhưng tôi không thể phá hủy cả anh. Dù tôi đã làm anh vỡ nát, nhưng đến hôm nay, có vẻ anh đã tự hàn gắn lại được rồi. Còn những mảnh vỡ của tôi thì sao đây?



“Hôm nay em có định làm gì không?”


“Không, hôm nay em định ngủ đến trưa”



Tôi trả lời, có vẻ trách móc vì anh đã gọi tôi quá sớm. Nhận một cú cốc đầu khá mạnh, anh cười .


“Em ngủ ít thôi. Ba mươi mà cứ như năm mươi rồi ấy. Thế này làm sao hyung yên tâm được…”


“Sao hyung biết em như năm mươi, muốn thử không?” Bị lời trêu chọc kích thích, tôi đến gần định vật anh xuống. Nhưng nhìn thấy anh đột nhiên co rúm lại ở góc phòng, giống như có một vật nhọn nào đó đâm vào ngực tôi.


“Em chỉ đùa thôi…”


Anh không trả lời, khuôn mặt chợt buồn đến nào lòng. Tôi đã làm gì anh thế này?


“… Yunho, đi thăm ba mẹ đi. Cũng lâu rồi…”


“Vâng, hyung xuống dưới nhà đi. Một lát em xuống.”



Thật ngu ngốc. Lần này tôi trở về là để có thể gọi anh là “hyung”. Thế là đủ rồi. Đã bảy năm trôi qua, bảy năm cô đơn , bảy năm day dứt. Tôi không thể lại phá hoại mọi thứ một lần nữa. Nếu tôi không thế dừng bản thân mình lại, tôi sẽ mất anh mãi mãi.






Ba mẹ mất trong một vụ tai nạn khi tôi còn đang học cấp ba. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến nỗi tôi chỉ nhớ đến khuôn mặt đầy nước mắt của anh, những cái cúi đầu thành kính phân ưu của mọi người, vòng hoa tang và khuôn mặt ba mẹ tôi trên bàn thờ mỉm cười hiền hậu.


Tôi đã chỉ khóc duy nhất một lần, trong lòng anh ngay khi tin tai nạn được xác nhận là sự thật. Lúc ấy anh cũng khóc, và ôm tôi thật chặt. Chúng tôi chỉ còn có nhau trên đời mà thôi.




Bảy năm ra đi, mỗi khi đến ngày giỗ của ba mẹ tôi lại ra bờ biển, mang theo một ít đồ ăn rồi ngồi cả ngày ở trên một phiến đá to. Sóng biển vỗ vào đá tung bọt trắng xóa, vuốt ve bàn chân trần. Tôi lại nhớ hồi còn bé, khi tôi và anh ngồi cùng mẹ kể chuyện xưa. Cứ như đó là chuyện của một kiếp người khác vậy. Tôi của lúc đó ấm áp, hạnh phúc và hay cười…





“Mẹ, con ngoan hơn hay hyung ngoan hơn?”


“Hai đứa đều ngoan”


“Không, con ngoan hơn!”


“Uhm, Yunho ngoan hơn hyung. Được chưa!”


“Em có hỏi hyung đâu mà hyung nói , bleu!


“Mẹ, Yunho không ngoan!”






Anh và tôi im lặng suốt quãng đường ra nghĩa trang. Chúng tôi chỉ dừng lại để mua một ít rượu và hoa ở chợ trước khi anh lái xe đưa tôi đi ra vùng ngoại ô, nơi ba mẹ tôi nằm dưới những tán cây rộng xanh rì.



Đứng trước mộ ba mẹ, chúng tôi quỳ xuống khấn, rót rượu vào chén rồi đổ lên tấm bia cẩm thạch. Mùi rượu nồng xốc lên mũi tôi, và bỗng nhiên tôi thực sự muốn khóc.



Ba, mẹ, con xin lỗi. Con bất hiếu đến bây giờ mới đến thăm ba mẹ. Ba, mẹ ở trên thiên đàng sống thật tốt nhé. Đừng lo cho con. Dù hết kiếp này con phải xuống địa ngục cũng là lỗi của con. Xin ba mẹ đừng vì con mà buồn phiền. Nhưng con sẽ không để Jaejoong phải xuống cùng con đâu…



Tiếng của anh cất lên bên cạnh tôi, nhẹ nhàng như đang tỉ tê tâm sự.

“Ba, mẹ à, hôm nay con với Yunho ra thăm ba mẹ đây. Yunho đã về rồi, cuối cùng cũng đã về. Rắn chắc, mạnh khỏe và trưởng thành hơn rồi. Con làm hyung cũng yên tâm… Con… con xin lỗi… Xin ba mẹ tha lỗi cho con…”


Rồi giọng anh ngắt quãng và nhỏ dần, bờ vai run lên. Tôi rất muốn chạm vào anh lúc này, lau đi nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là cúi đầu. Tôi sẽ mãi mãi không thể lên được thiên đàng.


“Hyung, chúng ta về thôi…”


“Đi uống cái gì đi, tự nhiên hyung thấy lạnh”


Tôi đồng ý. Dù sao cũng đã cuối thu rồi. Những chiếc là vàng cuối cùng cũng sắp lìa cành. Mùa đông sắp đến. Anh luôn tiếc nuối mùa thu, dẫu có đang trải qua mùa thu thì anh vẫn tiếc.


Tiếc chiếc lá rơi.




Tiếc cơn gió nhẹ thổi lay động mặt hồ.




Tiếc mùi hương thanh lạnh của đóa cúc vàng.







“Hyung còn vẽ tranh thu nữa không?”



Tôi rót cho anh đầy ly rượu rồi chợt hỏi.



“Không… hyung không vẽ nữa… Giờ… hyung hay vẽ tĩnh vật.”




Tôi gật gù. Tĩnh vật cũng tốt. Đã lâu rồi tôi chưa được ngồi nhìn anh vẽ nhưng cảm xúc khi ấy thì vẫn im đậm trong tâm trí tôi. Khuôn mặt anh nghiêng nghiêng đầy chăm chú, ánh mắt tập trung vào bảng màu và giá vẽ. Rồi đôi lúc anh cười, nụ cười ngây ngô khi có ý tưởng chợt đến trong đầu, và rồi nét cọ phóng lên đầy mạnh mẽ. Anh lúc ấy sống trong thế giới của riêng anh. Còn tôi, tôi đứng một bên và ngây ngốc nhìn.





“Đợi khi nào hyung vẽ xong, hyung sẽ tặng em một bức tranh.”




Anh cười, dưới ánh đèn khuôn mặt sáng bừng lên, và tôi chìm vào đôi mắt đen thăm thẳm ấy. Tôi cầm lấy ly rượu uống một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân.


“Vâng, em sẽ chờ.”








Khi chúng tôi về đến nhà thì trời đã về chiều. Anh bảo sẽ đến xưởng vẽ và ở lại đến tối. Tôi bảo tôi sẽ tự ăn rồi đi chơi với bạn một chút.
Khi còn học cấp ba, tôi kết bạn với Kim Junsu. Junsu là người duy nhất có thể ngồi nghe tôi kể lể hàng giờ về anh. Dù tôi chưa khi nào nói ra tình cảm của mình nhưng có lẽ Junsu hiểu. Chỉ là cậu ta chẳng bao giờ hỏi tôi về điều đó. Đôi khi cậu ta rơi vào im lặng, cũng có khi nói rất nhiều và cậu ta đã từng nói với tôi rằng hãy sống thật với con người mình.


Nhưng cuộc sống này vốn đâu chỉ thuộc riêng tôi. Nếu tôi chỉ chăm chăm sống thật với mình thì tôi sẽ làm đau người tôi yêu thương nhất. Tôi không muốn dồn anh vào đường cùng, tôi không muốn anh vì tôi mà biến mất.












Junsu có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi đứng ở cửa. Rồi cậu né ra để tôi bước vào, từ đầu đến cuối không nói năng gì. Chỉ khi tôi ngồi xuống mới nhận được một cú đấm vào lưng đầy sức mạnh. Tôi la lên một tiếng rồi đành im lặng. Đó là cái giá quá rẻ cho việc bỏ đi trong im lặng bảy năm trời.



“Có chuyện gì đã xảy ra?”



“Có… Junsu, không nói được không?”



“Tùy cậu”




Đưa cho tôi một lon bia, Junsu hờ hững nhìn vào màn hình đang chiếu một bộ phim hình sự, giống như tôi không hề tồn tại.


“Tớ đã làm một việc kinh khủng với Jaejoong. Tớ không thể ở lại…”



“… Tại sao không nói với tớ?”



“Lúc đó tớ rất sợ… tớ chỉ mong có thể đi thật xa. Kyung lại mở một công xưởng ngoài Jeju và cần người. Thế là tớ đi luôn…”




“…”




“Junsu, xin lỗi…”




“Tớ nhận lời xin lỗi của cậu cũng chẳng giải quyết được gì. Dù sao người đau khổ nhất cũng không phải tớ. Giá mà cậu nhìn thấy Jaejoong hyung lúc chạy đến đây tìm cậu, năn nỉ tớ đừng giấu hyung điều gì… Tớ rất thất vọng về cậu. Thật chỉ muốn đập cho cậu một trận…”



Tôi cảm thấy ngực lại nhói đau. Tôi biết là tôi ích kỉ, tôi biết tôi đã hành động chỉ vì bản thân mình. Nhưng thực sự tôi đã quá sợ hãi. Tôi sợ khi tỉnh dậy, anh sẽ mãi mãi biến mất. Nên tôi đã chọn cách ra đi. Anh sẽ không thể rời khỏi ngôi nhà khi tôi đã đi. Như vậy dù có đi đến đâu, tôi cũng biết được anh vẫn đang ở nhà, chờ đợi tôi.




“Tớ biết tớ không tốt…”



“Cậu mà chỉ không tốt sao? Cậu là cái đồ ích kỉ, hèn nhát… Không thể tưởng tượng được!”




“Nhưng tớ không thể làm khác được. Tớ sẽ không bao giờ để Jaejoong biết được tình cảm của tớ. Cứ để anh ấy nghĩ tớ làm thế là do nhầm lẫn cũng được. Như thế anh ấy sẽ không vì tớ mà đau khổ.”




“…”




“Xin cậu, Junsu. Chuyện tình cảm tớ dành cho Jaejoong…, đó là bí mật của chúng ta. Đừng cho Jaejoong biết.”




Ánh mắt Junsu nhìn tôi đầy bất lực, cuối cùng cậu cũng chỉ gật đầu thật nhẹ. Tôi thở một hơi dài, thấy lòng mình chùng xuống.




"Cậu về là được rồi." Junsu đứng lên đi vào bếp, bỏ lại một câu.










Khi tôi về nhà vẫn tối. Tôi lặng lẽ đi ra sau vườn, nơi xưởng vẽ của anh được xây cạnh một cây bàng. Ánh sáng hắt ra từ bên trong in hằn bóng khung cửa sổ. Tôi đứng lặng người , nhìn anh cùng Park Yoochun đang vẽ, miệt mài. Giờ thì đã có một người nữa sống cùng anh trong cái thế giới của sắc màu ấy. Còn tôi? Tôi vẫn mãi mãi là kẻ đứng ngoài.

Quay trở vào nhà, tôi buông mình vào bồn tắm, nghĩ ngợi về những gì đã qua. Có lẽ như bây giờ là tốt nhất. Tôi có anh, anh có tôi. Thế là đủ rồi. Nhưng sao tôi lại hụt hẫng đến vậy…






Đã mười hai giờ đêm, có tiếng mở cửa thật nhẹ. Anh khẽ đẩy cửa phòng tôi.



“Yunho, em ngủ rồi à?”



“Chưa…”



“Em ăn tối chưa? Ăn mì không hyung nấu cho…”



“Hyung chưa ăn tối à?”



“… để hyung xuống nấu. Em xuống nhanh nhé”



Hồi trước, tôi luôn phải nhắc anh ăn đủ bữa. Mỗi khi ngồi vào giá vẽ là anh lại quên hết tất cả, chìm đắm vào màu sắc. Kết quả là có lần phải vào viện cấp cứu vì đau dạ dày. Sau lần ấy tôi luôn phải canh chừng anh, sợ anh quên giờ ăn, quên giờ ngủ.



“Từ khi em đi hyung có ăn uống đang hoàng không vậy?”



“Có mà, Yoochun vẫn nhắc hyung…”



Tôi gật đầu rồi lại cắm cúi ăn mì. Dù không có tôi bên cạnh thì anh vẫn sống tốt, vẫn có người lo lắng cho anh thay tôi. Còn tôi, tôi có thể tiếp tục thế này được bao lâu nữa đây…?



Bỗng anh vươn tay ra, chạm vào khuôn mặt tôi.




“Yunho à, em gọi tên hyung đi…”






Forbidden sighs, forbidden cries, forbidden taste

Forbidden touch, longed for so much until it aches





T.B.C

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét