Thứ Tư, 19 tháng 8, 2009

[One shot] Love you tender





Love you tender













Author: Spi
Rating: K+
Pairing: Yunjae

Chỉ là chút cảm xúc hoài thu

Cảm ơn ss Kora đã giúp em nghĩ ra tựa đề fic này






Giá mà em có thể thấy…







Tôi luôn yêu mùa thu. Khi sắc đỏ dần nhuộm một góc vườn, tôi biết mình lại yêu mùa thu thêm một chút nữa rồi.






Và em cũng yêu mùa thu.






Yunho này, giá mà tớ có thể thấy mùa thu đẹp như thế nào nhỉ… Cậu kể nghe đẹp lắm nhưng tớ vẫn muốn được tận mắt nhìn thấy cơ. Tớ muốn nhìn thấy màu đỏ của lá phong, lâu lắm rồi , có lẽ tớ đã quên màu đỏ rồi chăng?






Phải, giá mà em có thể thấy. Mùa thu năm nay thật đẹp, và em của hiện tại cũng đẹp đến mê người. Tôi thích dẫn em đi trên con đường trải dài hàng cây phủ màu nắng nhẹ, nghe tiếng chân em vang lên giữa yên ả và nghe tim đập bồi hồi.








Giá mà em có thể thấy ánh mắt tôi nhìn em say đắm.








Nước trong lắm phải không? Tớ có thể cảm nhận cái lạnh len qua từng khẽ tay. Hình như dưới suối có nhiều sỏi lắm, tớ có thể sờ thấy chúng. Ah, hình như có một con cá bơi qua tay tớ, nó có đẹp không?



Bờ suối đầy tiếng chim, những con cá bơi trong bình lặng. Em chạm tay xuống nước rồi mỉm cười. Dòng nước mùa thu ve vuốt em dịu dàng.








Giá mà em có thể thấy bàn tay tôi đã sắp chạm vào khuôn mặt cười ấy.







Jaejoong không tốt phải không Yunho ? Tại sao tớ không thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối?




Cha mẹ em dường như đã mất đi hy vọng giành lại ánh sáng cho đôi mắt của con trai mình. Tôi cũng không thể làm gì hơn là nắm chặt lấy đôi bàn tay em. Tôi không thể cho em ánh sáng, nhưng tôi nguyện dành cả đời mình làm người dẫn đường cho em.







Em luôn nói với tôi giá mà em có thể thấy…Jaejoong của tôi luôn sợ phải chìm đắm trong bóng tối ấy một mình




Tôi chỉ là một người bạn đối với em, ngay cả một lời tỏ tình còn chưa kịp nói, liệu có thể mang lại cho em hạnh phúc?







Và mùa thu tới.







Chúng tôi yêu mùa thu, cả hai chúng tôi. Khi em còn có thể nhìn thấy mùa thu rực rỡ trước mắt, em luôn mỉm cười. Em thích nhặt những chiếc lá phong cháy đỏ ép vào trang sách. Và rồi mộng mơ. Tôi lúc ấy chỉ nhìn em dịu dàng.






Yunho, tớ muốn chiếc lá phong đẹp nhất.







Giờ em đứng đó cùng tôi, chiếc áo khoác dài màu xám và chiếc khăn len như nuốt lấy hình dáng em. Nhỏ bé. Tôi ngơ ngác nhìn một trời đỏ rực xung quanh mình. Chiếc lá nào là đẹp nhất…






Yunho?






Tôi xin lỗi em, tôi đã nhìn mãi, nhìn mãi nhưng không thể tìm được cho em chiếc lá phong nào là đẹp nhất. Có lẽ bởi chiếc lá nào cũng đẹp. Vòng tay em ôm lấy tôi đầy ấm áp.








Tớ có nhìn thấy gì nữa đâu, Yunho. Cậu đưa cho tớ chiếc lá nào chẳng được, và nói với tớ rằng đó là chiếc lá đẹp nhất.






Tôi không muốn nói dối em, không thể. Tôi muốn che chở cho em bằng chính con người tôi chứ không chỉ bằng lời. Em có hiểu cho tôi không?






Giá mà em có thể thấy mắt tôi rơi lệ…







Mùa thu len qua khẽ tay
Mùa thu phủ đầy sắc lá
Chiếc khăn gió thu thổi bay
Sao lòng tôi cô độc quá








Yunho ah, tớ đã quen với màu đen rồi. Ít ra đó cũng là màu duy nhất mà tớ có thể thấy được, không nên ghét nó đúng không. Mùa thu hình như sắp qua rồi… tớ bắt đầu thấy lạnh…







Mùa thu sắp qua ư? Tôi cũng không biết nữa. Lá rụng ngày một nhiều, tôi thấy mình ngày một yếu đuối. Tôi vẫn luôn bên cạnh em nhưng tôi không thể trao cho em hạnh phúc. Jaejoong của tôi vẫn ngày ngày đến bệnh viện để khám, rồi lại lặng lẽ bước đi trên những con đường màu vàng trải dài…






Em đã mất đi ánh sáng ba mùa thu rồi. Tôi luôn bên em mà vẫn cảm thấy em cô đơn quá. Jaejoong nghị lực trong em có lẽ đã say ngủ rồi chăng, chỉ còn để lại một người yếu đuối và tổn thương để tôi che chở.








Tớ ghét ông trời, Yunho ah. Tớ từ bé đến lớn đều rất ngoan mà… tại sao không cho tớ hạnh phúc?







Tôi cũng ghét ông trời lắm, vì đã không công bằng với em. Và tôi cũng ghét tôi, vì đã không thể cho em hạnh phúc. Dẫu cả cuộc đời này bên cạnh em, tôi cũng không thể cho em hạnh phúc phải không?








Mùa thu chảy nhẹ vào tim
Sắc đỏ hồng lên trên má
Dòng suối bỗng trong đến lạ
Có phải tôi đã biết yêu?








Tôi vốn không thể cho em hạnh phúc? Phải chăng nên đi tìm cho em hạnh phúc?




Yunho này, đừng buông tay tớ ra nhé. Tớ không còn nhìn thấy gì cả nhưng xúc giác thì tốt lắm đấy. Tớ muốn cậu nắm lấy tay tớ.





Chỉ cần một lời nói ấy của em, tôi có thể mãi mãi giữ mình dừng lại bên em. Tôi thích bay nhảy như gió trời, nhưng vì em , tôi sẽ dừng lại. Em có thấy thể cảm thấy được mùa thu vẫn đang hiện diện quanh em không?




Giá mà em thấy mình ngập giữa một trời rực đỏ…




Tôi sẽ còn tiếc nuối thêm nhiều lần nữa trong suốt đời này, bởi mỗi khoảnh khắc đẹp đẽ trôi qua mà em không được thấy. Nhưng tôi vẫn cố gắng đem lại cho em chút gì đó sót lại của vẻ đẹp ấy.








Tả chậm thôi Yunho, màu đỏ như thế nào cơ? Con cá ấy màu gì? Đen á, ôi, dễ thương. Chiếc lá kì lạ vậy sao? Tớ bảo cậu tìm cho tớ chiếc lá đẹp nhất, cậu lại tìm cho tớ chiếc lá kì cục nhất hả…




Giá mà em thấy được nụ cười của tôi lúc ấy…







Yunho ah, có phải tớ đã quá ích kỉ không? Tớ chỉ muốn cậu mãi ở cạnh tớ, nắm chặt tay và dẫn đường cho tớ. Nhưng tớ lại chẳng nghĩ gì cho cậu cả. Là tớ có lỗi. Nếu có lúc nào cậu tìm được một người có thể ở bên cạnh thì cứ buông tay tớ nhé. Tớ sẽ không sao đâu, Kim Jaejoong mạnh mẽ đã trở về rồi.





Tôi lúc ấy đã ôm chặt lấy em vào lòng và nói với em rằng trọn đời trọn kiếp này tôi chỉ muốn nắm chặt tay một người duy nhất mà thôi. Và giờ đây tôi đã nắm được tay của người đó rồi nên sẽ mãi mãi không bao giờ buông tay đâu.







Tuy em không thể thấy, nhưng chắc em cảm nhận được nụ hôn ngọt ngào phải không? Dù sao thì khi hôn mấy ai mở mắt.







Lá thu se sẽ bay
Gió đưa về với đất
Lá rời cành có hay
Đông đang về lạnh buốt







Mùa đông sắp về rồi, chúng tôi ngồi bên hiên nhà đã nghĩ xem mùa đông nên ăn món gì. Em có vẻ tiếc nuối một mùa thu đã qua đi. Dựa hẳn người vào lòng tôi, cầm chiếc lá phong tôi tặng, em khẽ đọc một bài thơ về mùa thu.





Mùa thu rồi sẽ đi để nhường bước cho đông sang. Mùa đông sẽ lạnh lắm, nhưng có em trong vòng tay, chắc sẽ không lạnh phải không.





Tôi đã không còn ước “giá mà em có thể thấy…”, bởi vì Jaejoong của tôi không thể thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận bằng những giác quan khác một cách trọn vẹn.








Và hạnh phúc vốn không phải là thứ có thể nhìn được…









END

3 nhận xét:

  1. Oh...hum nay co tam trang nhu the nao ma viet Fic day la' vang the ha?.Da vay Jae con k thay duong nua..Sao k phai la Ho k thay duong em?Jae luc nao cung k bi cai nay thi bi cai kia...hanh ha Jae vua thoi toi ong wa a`.Bun bu`n TT_TT.Dien ta , van viet thi dc, mau chu kho nhin chet mat...Tuy phan ending dc nhung fic van mang am huong bun tham wa di mat...=.= ...K co y gi dau a` :))

    Trả lờiXóa
  2. Fic buồn quá ~~ cả câu chuyện, dù có những mẩu đối thoại của nhân vật, em cũng cảm thấy nó như một lời độc thoại vậy :( độc thoại của người cứ phải nhìn người mình yêu trải qua bao nhiêu mùa thu trong bóng tối, đi từ mạnh mẽ, đến yếu đuối. Nhưng cuối cùng, Jaejoong vẫn mãi là một con người mạnh mẽ, phải không ss :)


    Em không thích mùa thu bằng mùa đông, mùa thu tiết trời lãng đãng, vui có, buồn lại nhiều hơn. Em thích mùa đông vì nó lạnh, và mùa đông luôn mang lại cho người ta sự cô độc =D

    Nhưng Jaejoong mãi chẳng cô đơn đâu ss nhỉ, vì có bạn Ho Đần bên cạnh mà ^^

    Trả lờiXóa
  3. Có một người, thích những điều ước, thích mưa và mùa thu, thích sự lãng đãng vô tình, và thích cái yên bình nhẹ nhàng của cuộc sống. Người đó đến với cuộc đời này bằng tiếng mưa rơi rả rích, và nắng trời dịu nhẹ, sẽ mang người bay lên.
    Liệu người có níu kéo lại đây, chút tình còn vương vấn, để hơi ấm người còn lại, lãng đãng gió bay.

    Không muốn chìm trong ảo tưởng, nhưng giá mà em có thể cảm nhận được anh, nhẹ nhàng và ấm áp, như Yunho trong fic này.
    Giá mà em có thể nhìn thấy, một Jaejoong ngây thơ và thanh thiện, giá mà em có thể tìm thấy tình yêu của mình, để không còn phải đau với nó.
    Yêu mà đau nhiều quá, cũng mệt mỏi lắm anh ơi~

    Trả lờiXóa