Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2009

[One shot] Những tháng mưa qua







[Oneshot] Những tháng mưa qua


Author: Spi
Rating: K+
Một câu chuyện có thật
Một mối tình có thật...



Mưa… một mùa mưa nữa lại sắp qua đi rồi. Tôi nhìn lên bầu trời mọng nước, cảm thấy bản thân thật cô đơn. Sao mà tôi ghét mưa đến thế. Có lẽ vì mưa dai dẳng ẩm ướt đường về , hay vì mưa khiến tôi ướt áo? Hoặc đơn giản chỉ vì mưa khiến tôi nhớ về quá khứ, về anh…



Hai năm về trước, mùa mưa cũng bắt đầu như thế.

Chúng tôi gặp nhau trong bữa tiệc của một người bạn. Tôi và anh, hai người xa lạ gặp nhau như sự sắp đặt độc ác của số phận với cuộc đời tôi.



Anh ít nói, trầm lặng. Đằng sau sự trầm lặng ấy là ước mơ của một chàng trai ham mê nhảy. Tôi bị cá tính của anh thu hút, dù anh chẳng vui đùa nhiều như những người bạn khác. Chia tay, tôi chủ động bắt tay anh hẹn ngày gặp lại. Giá mà tôi đã không hẹn …


Bản tính sôi nổi khiến tôi được những người bạn mới quý mến, họ rủ tôi đi chơi cùng và tôi vui vẻ nhận lời. Cái tuổi ham chơi ấy mấy khi chịu ở nhà. Và thế là chúng tôi lại có cơ hội gặp nhau nhiều hơn.


Có lẽ sự đồng cảm đã khiến tôi và ánh dễ dàng mở lòng với nhau đến thế. Từ bé, tôi đã không biết đến hạnh phúc gia đình là như thế nào. Có chăng chỉ có thể nhìn những đứa trẻ khác và mơ tưởng. “Ba tôi”, người đã góp một phần sinh ra tôi, chỉ đối mặt với tôi vì trách nhiệm. Tôi không cần thứ trách nhiệm mà ông ấy không hề muốn, thật giả tạo. Giá mà tôi có thể chọn cho mình một người cha… khi bé tôi đã từng nghĩ thế.



Nhưng bù lại, chúa trời đã gởi đến cho tôi một người Mẹ. Bà là người đã hi sinh hạnh phúc đế nuôi dưỡng tôi thành người. Mẹ tôi chưa từng có ý định đi bước nữa, có lẽ bà sợ tôi thiếu đi tình cha lại phải chia sẽ tình mẹ chăng? Tôi lớn lên với chăm lo của mẹ, tôi hiểu được thể nào là ấm áp dù không hoàn hảo. Và rồi tôi nuôi dưỡng ước mong mang đến sự ấm áp cho người khác.


Nghĩ lại tôi có khi còn may mắn hơn anh. Cha mẹ li hôn, anh sống với mẹ. Nhưng mẹ anh không giống mẹ tôi, bà tái hôn và sinh thêm một người con gái. Anh trở nên cái bóng trầm lặng trong chính gia đình mình. Khi nghe anh kể, tôi đã thương anh nhiều lắm.


Anh cũng kể tôi nghe về những mối tình đã qua. Anh yêu đơn phương một cô gái ba năm trời để chỉ nhận về sự đùa cợt. Hay là những mỗi tình khác chóng vánh hơn, dù anh nói anh rất thật lòng. Có lẽ những người thiếu thốn tình cảm như chúng tôi luôn tha thiết được yêu thương, nhưng chưa bao giờ thấy đủ.





Nỗi đau của anh được tôi ghim vào lòng mình như một điều hiển nhiên. Tôi cũng chưa từng tự hỏi bản thân sao có thể đồng cảm với anh đến thế. Có lẽ vì tôi sợ. Sợ khi phải đối diện với tình cảm của bản thân mình rồi không biết phải làm sao.




Chỉ đến khi anh quen người mới, một cô gái môn đăng hộ đối với anh, tôi mới thật sự nhận ra mình đã yêu rồi. Đó không phải là thứ tình cảm bồng bột nhất thời của tuổi trẻ…tôi biết chứ. Tôi ghét người con gái mang anh đi khỏi tôi, dù tôi chưa bao giờ thực sự có anh trong đời. Sinh nhật tôi mà anh cũng bỏ về nửa chứng vì cô ấy. Trong căn phòng vắng lặng, tấm tức khóc với mình trước gương, tôi nhận ra tình yêu này đã ăn sâu vào tâm trí mình tự lúc nào.




Có lẽ là đã yêu từ ánh nhìn đầu tiên…



Có lẽ là đã yêu từ cái nắm tay đầu tiên…



Có lẽ là đã yêu từ câu chuyện đầu tiên…





Tôi chỉ biết mình không cam tâm buông tay. Trong men rượu say, tôi đã nhắn cho anh lời tỏ tình từ tận đáy lòng mình. Giá mà hôm đó anh từ chối, tôi đã không vương vẫn mãi không thôi.





Anh đã nhắn rằng anh cũng thích tôi… chỉ là thích… không hơn….




Sao tôi hận bản thân mình mù quáng. Tôi lúc đó như con thiêu thân lao đầu vào ánh sáng của hy vọng. Tôi cũng thèm muốn thứ tình cảm ấm áp ấy lắm chứ, đến nỗi dù biết không cách gì là của mình vẫn mong được chạm vào.




Tỉnh rượu, tôi thấy mình thật ngốc. Nhưng ngốc cũng đã ngốc rồi, tôi dấn bước.




Hãy làm người tình của em





Tôi và anh đang chơi một trò chơi nguy hiểm. Tôi không biết nếu mình thắng thì sẽ được gì. Nhưng nếu thua, có lẽ tôi sẽ là người mất tất cả. Tình bạn, tình yêu…





Anh đồng ý bên cạnh tôi mỗi khi không bên người yêu. Tôi tự thỏa mãn với những cái ôm nhẹ nhàng, những nụ hôn phớt và những lời âu yếm. Tôi tận hưởng cảm giác được yêu thương, dù mong manh như sương khói. Chẳng có gì là chắc chắn giữa hai chúng tôi ngoài cái siết tay thật nhẹ.




Và tôi lại ru mình trong ảo vọng. Ảo vọng của tôi dẫn tôi vào mê cũng không lối thoát. Tôi cứ bước mà không biết mình sẽ bước về đâu, anh chưa bao giờ nói một lời yêu thương, tôi lấy gì để mà chờ đợi?



Vẫn là tôi ngu muội. Rõ ràng anh không yêu tôi, rõ ràng anh đến với tôi chỉ vì muốn thử cảm giác mạo hiểm quen cùng một lúc hai người, rõ ràng chỉ mình tôi đang ngốc nghếch hạnh phúc. Anh tham lam, nhưng thực ra tôi cũng tham lam mà. Biết chắc rằng đây chỉ là một trò chơi tuổi trẻ, biết chắc rằng không thể có được những vẫn muốn thách đố với số phận, chẳng phải tôi cũng quá tham lam sao?




Rồi anh không còn ôm, không còn hôn, không còn nắm tay tôi nữa. Cứ như một sáng tỉnh dậy, anh quyết định từ bỏ cuộc chơi giữa hai người. Tôi chỉ có thể im lặng chấp nhận.





Và rồi bạn gái anh cũng phản bội anh. Tôi không biết mình nên cười hay nên khóc. Tôi nhận ra anh và cô ta đều không chung thủy với nhau. Chỉ là cô ta thì bị phát hiện, anh thì không. Anh đã hy vọng rất nhiều vào tình cảm này, và anh lại đến khóc với tôi.





Tôi đau nỗi đau của anh…





Vậy ai đau cho nỗi đau của tôi đây?





Anh khóc vì phải rời xa cô ấy, anh có hiểu cho tôi khi phải nhìn những giọt nước mắt của anh rơi vì một người con gái chăng?




Chuyện buồn dần qua đi, tôi vẫn tiếp tục bên anh như một người bạn. Nhưng tôi không mong muốn chỉ làm một người bạn. Dù biết là vô vọng, tôi vẫn muốn thử một lần tin vào phép màu… chỉ là phép màu thường chẳng đến với những người như tôi. Anh không từ chối tôi, anh chỉ im lặng đón nhận tình cảm của tôi như một lời chấp thuận, là anh khiến tôi hy vọng.




Giá mà tôi có thể trách anh sao mà ích kỉ, sao mà tàn nhẫn với tôi đến thế. Tại sao không giải thoát cho tôi khỏi tình cảm vô vọng này? Tôi vốn không thể có được tình yêu của anh mà.




Sinh nhật một người bạn, chúng tôi hiểu lầm nhau. Anh đòi lại chiếc đồng hồ và hộp quẹt. Tôi không hiểu vì sao anh nỡ dày xéo trái tim tôi đến thế. Anh ít khi nào tặng quà cho tôi, hai thứ đó là hai thứ tôi nâng niu nhất. Vậy mà giờ anh lại nhẫn tâm đòi lại. Anh thực sự không nghĩ cho tôi chút nào sao?




Tôi khóc. Tôi không muốn khóc vì khóc khiến tôi phải đối mặt với con người bên trong yếu đuối của mình. Nhưng hôm ấy tôi đã khóc thật nhiều. Khóc xong thì uống, tôi chẳng nhớ mình đã uống bao nhiêu ly, chỉ đến khi bạn bè ngăn lại tôi mới dừng rót. Ôi, tôi say tình hay say rượu?



Bỏ về, tôi phóng xe bạt mạng qua những con đường mà không có đích đến. Chỉ là lúc đó không muốn dừng lại, tôi đã mất đi chút tự chủ cuối cùng rồi. Gió đập vào mặt lạnh buốt, tôi thấy lòng mình tan nát.





Anh gọi điện cho tôi liên tục nhưng tôi không bắt máy. Tôi sợ phải đối diện với anh lúc này. Nhưng rồi một người bạn khác gọi, tôi không thể không nghe, người ta vốn đâu có lỗi gì.




Rồi anh bắt tôi gặp anh ngay sau đó. Tôi không nhớ gì nhiều, chỉ nhớ anh đi cùng mấy người bạn. Họ đứng xa xa chờ anh đến nói chuyện với tôi. Tôi khóc không ngừng, chỉ có thể nói rằng tất cả là lỗi của mình, từ nay tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.




Có lẽ đến lúc này đây anh mới nhận ra tôi yêu anh thật lòng.




Vậy những cái ôm, cái hôn trước đây thật sự chỉ là vui đùa thôi sao? Tôi đã đến giới hạn của bản thân mình mất rồi.




Tôi ít gặp anh hơn, chỉ biết rằng anh mấy tháng sau tối hôm ấy đã có người mới. Nghe bảo cô ấy rất xinh đẹp, giàu có. Thôi thì tôi mừng cho anh.




Nhưng anh vẫn đến tìm tôi khi anh gặp khó khăn. Anh khiến tôi day dứt không quên được anh, anh ác lắm. Thời gian ấy tôi bị suy nhược thần kinh, mất ngủ và tinh thần xuống trầm trọng. Tôi ghét những ngày mưa lạnh lẽo… những ngày ấy tôi chỉ khóc.




Và cuối cùng thì tôi quyết định chạy trốn. Tôi rời khỏi thành phố, đến một nơi khác, nơi tôi biết dù có nhớ mong đến đâu tôi cũng sẽ không ngu ngốc chạy đến tìm gặp anh được; nơi tôi sẽ tìm cách xoa dịu lại bản thân mình, tìm cho mình một con đường khác bớt đau đớn hơn con đường mà tôi đã đi qua.










Mùa mưa sắp quá…



Ngẫm lại thời gian trôi nhanh quá. Và tôi biết mình vẫn chưa thực sự lãng quên.




“ Trên đời này đáng sợ nhất là sự lãng quên ,nhưng có thứ còn đáng sợ hơn đó là nỗi nhớ”





Tôi vẫn còn nhớ anh nhiều lắm.



Nhớ nét cười, nhớ cái ôm nhè nhẹ, nhớ dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Nhưng tôi cũng đã bớt đi nỗi đau trong lòng mình rất nhiều rồi. Quên một người sao mà khó quá, giá mà tôi có thể quên…



Tôi đã từng ước nếu tôi chưa từng gặp anh, có lẽ tôi sẽ không phải chịu nhiều đau khổ đến thế. Yêu một người đã khó, để quên đi người ấy có chăng một đời đã đủ?




“ Tôi hối hận vì đã gặp anh ,nhưng tôi chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh"



Tôi trân trọng những kí ức, những tình cảm tôi dành cho anh. Nó đẹp nhưng dễ vỡ, và dù mong manh nhưng nó vẫn tồn tại như tình yêu tôi dành cho anh…








Những ngày mưa dai dẳng…



END
Viết cho một ngày mưa
Cho một mối tình không trọn vẹn
Cho con mèo của tôi

4 nhận xét:

  1. Mướp cảm ơn em, đã đồng cảm, chứ ko chạm vào nỗi đau đó. iu cưng *HUG*.

    đúng là qua tay spi có khác mượt mà hẳn.

    Thanks nha cưng. *cắn cắn*
    Mèo hay Hồ ly cũng cắn như nhau.

    Trả lờiXóa
  2. Tối nay rảnh rỗi, lục tung mớ Fic của ss...
    Thấy cái nào cũng mang mác buồn, như tiếng đàn văng vẳng bên tai...
    Đúng là sự độc ác của số phận, đem cậu đến bên anh, để cậu có anh, rồi bắt cậu ngắm nhìn anh, ngắm nhìn con người cướp đi đôi mắt của cậu.
    Cậu nhớ. Nhớ thứ gì chứ? Nhớ cái ôm, cái siết tay, hay là nụ hôn phớt. Khi cậu cũng biết rằng, nó không thuộc về mình, chưa bao giờ cả.
    Trong fic này, không biết là anh có yêu cậu không nữa. Chỉ biết là anh rất độc ác. Độc ác lắm. Với cậu, với cã con bé tội nghiệp này...
    Lại đau nữa.
    Đau nhiều hại tim lắm...
    :(

    Trả lờiXóa
  3. Một con người không được lành lặn. Và một con người không được vẹn toàn.

    Tạo ra một tình yêu sứt mẻ.

    Trả lờiXóa
  4. :-< Oh, nhưng cũng may đó không phải là tình yêu của ss :-<

    Trả lờiXóa