Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2009

[Long fic]Timeless 10

T.i.m.e.l.e.s.s (tt)



Chap 10: Giấc mơ







Tôi đang đi trên một xa lộ thênh thang đầy gió. Màu của trời và mùa của đất như hoà tan nơi đường chân trời. Nắng nhè nhẹ , một vài cái cây ven đường xanh mướt. Tôi cứ đi mãi đi mãi dù chẳng biết mình đi đâu.



Rồi tôi thấy một quán nước ven đường.




Người chủ quán tuy không rõ mặt mũi nhưng có vẻ rất thân thiện với tôi. Ông ta rót cho tôi một ly nước rồi nói với tôi vài câu chuyện phiếm.




Tôi loay hoay trên chiếc ghê tìm một thế ngồi dễ chịu rồi nhìn xung quanh. Quán vắng vẻ nhưng dường như sáng rỡ nhờ ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ. Bỗng một người bước vào, là Yunho.


Tôi định vẫy tay chào anh, nhưng anh lại đang đi cùng một cô gái nên thôi. Tôi lúc này không hờn ghen, không trách cứ, chỉ có đôi chút mệt mỏi.




Anh có vẻ không nhìn thấy tôi, vẫn vui vẻ nói cười với cô gái kia. Tôi uống xong cũng rời khỏi quán.



Rồi tôi lại tiếp tục đi trên con đường đại lộ thênh thang ấy. Một mình.


Nắng có vẻ gắt lên. Tôi thấy mệt và muốn nghỉ một chút. Nhưng đến khi định nằm xuống thì thấy sau lưng mình đất đang lở ra và rơi xuống để lại một miệng vực sâu thăm thẳm. Tôi sợ hãi vôi đi cho mau, mau lên, nhưng càng đi nhanh thì miệng vực cũng lại tiến nhanh về phía tôi.


Rồi khi kiệt sức không thể bay nữa và cầm chắc rơi xuống vực, tôi bỗng bay lên. Một vật thể bay đã kéo tôi bay lên cao. Ngẩng lên để nhìn cho kĩ, tôi nhận ra anh đang kéo tôi lên. Là anh với một đôi cánh sau lưng. Dưới ánh nắng, những giọt mồ hôi của anh rơi xuống.



Nhưng sao chúng lại có màu đỏ thế này.



Yunho ah, sao mồ hôi của anh lại đỏ thể này?



Tôi muốn với tay lên lau mồ hôi cho anh, nhưng toàn bộ sức lực đã không còn nữa. Rồi dường như chúng tôi đang rơi xuống.



Đôi cánh chao nghiêng rồi biến mất trong bóng tối của vực thẳm.


Yunho ah~ ~ ~ ~ !!!









“Jaejoong! Jaejoong ah~!”



Tôi giật mình tỉnh lại sau giấc mơ. Anh vẫn đang lo lắng nhìn tôi, mãi đến khi tôi mở to mắt ra thì anh mới có vẻ nhẹ nhõm một chút. Anh đưa tôi ly nước rồi hỏi tôi gặp ác mộng hay sao mà mồ hôi mồ kê đầm đìa, đã thế lại kêu tên anh đầy thảm thiết như thế.


Tôi nói có lẽ đó chỉ là một cơn ác mộng vớ vẩn, nên quên đi thì hơn. Anh nhìn tôi một lúc rồi gật đầu, ánh mắt đăm chiêu.


Đã sáu rưỡi tối. Tôi ngủ từ trưa đến giờ này, chẳng trách giấc mơ lại dài như thế. Tôi cứ ngỡ đã sống cả đời cùng giấc mơ đó.




“ Em thay đồ rồi tụi mình đi ăn, cũng tối rồi”. Anh đề nghị, đón lấy ly nước tôi đã uống hết.




Tôi khoá cửa nhà rồi bước ra cùng anh. Hình như trời đang chuyển dông.



T.B.C

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét