Thứ Ba, 15 tháng 9, 2009

[One shot] Mùa hè cuối cùng

[One shot]Mùa hè cuối cùng

Author:Spi

Rating: K+




“Jin ah… rốt cuộc thì sao rồi?”



“Tôi không biết… chẳng có tin gì cả, đang lo chết đây, đừng có hỏi nữa mà!”



Cái đứa con gái tên Jin tức tối đập bàn bước khỏi lớp học, những đứa còn lại chỉ có thể nhìn theo đầy hoang mang. Nhóm nhạc mà Jin cùng lũ bạn nó yêu thích đang gặp những sóng gió cực kì to lớn mà đám nhóc như tụi nó chẳng mấy khi gặp trong đời. Tin tức mới chỉ được đưa ra sáng nay mà tụi nó đã như ngồi vào đống lửa.




Hôm ấy mưa thật to…




Gwangju mùa này thời tiết thật chán, nhưng Jin thì chẳng còn đủ tâm trạng để mà lo lắng về thời tiết. Sao mà nó lại nóng máu như thế này cơ chứ. Tại sao lại kiện? Tại sao lại chỉ có ba người? Tại sao hai người kia chỉ im lặng? Tại sao đột nhiên lại làm thế…?




Hàng loạt câu hỏi tại sao đổ xuống đầu khiến nó như phát điên. Giá mà có Lyn ở đây thì tốt biết mấy, Lyn sẽ giúp đầu nó nguội bớt đi bằng những phân tích chí lý và logic. Nhưng mà giờ Lyn chẳng có ở đây…chỉ có nó nỗi lo sợ ngày một dâng cao.





Lyn ơi… Sao bà lại đi Mỹ thế này?





~o0o~




Này, tôi có biết tin rồi, ở nhà đừng có lo lắng lung tung đấy. DBSK của chúng ta dù có chuyện gì cũng vẫn là DBSK thiên hạ đệ nhất mà. Chuyện gì cũng phải từ từ, học tập Yunho ấy, người cùng quê mà sao chẳng giống nhau gì cả =.=. Rõ ràng là không có chuyện tan ra mà, đúng không? Còn tại sao không phải năm người thì chỉ có mấy ổng mói biết với nhau thôi. Nhưng bà nhìn là thấy mấy ổng yêu nhau như gì. Vậy nên sẽ không sao đâu, ngủ sớm đi, đừng có mà thức khuya ôm gối tự kỉ nữa đấy.

Lyn của Jin :”>




Những dòng mess Lyn để lại trên Y!M khiến Jin mỉm cười nhẹ. Ở xa mà Lyn vẫn biết nó lo lắng , biết nó thể nào cũng sẽ mất ngủ , rồi lại nằm trên giường lăn qua lăn lại đầy ngốc nghếch. Oi, Joongie của nó giờ này đang làm gì nhỉ? Chắc là không thế nào khóc lóc yếu đuối được… Hero Jaejoong của nó rất mạnh mẽ mà. Chỉ là nó ngốc nghếch tự hỏi sao Yunho không ở cạnh Jaejoong trong cuộc chiến này. Chẳng phải hai người rất thân sao? Luôn là bạn thân nhất …




Thân thiết nhất…




Jin ôm những suy nghĩ rối rắm của nó vào giấc ngủ đầy mộng mị.





~o0o~






“Này, hôm nay Cyworld của Chunnie để bài Insa đấy”



“Sao lại là Insa nhỉ …”



“Lại còn có chữ kí Always Keep The Faith nữa… thật không thể hiểu được”





Jin ngồi gục đầu trên bàn, không hiểu là chuyện gì đang diễn ra nữa. Mấy trang web đều nói là không có chuyện DBSK của tụi nó tan rã, kiện thì kiện chứ không tan rã đâu. Nhưng nó vẫn lo. Nó không tin là ba người ấy chỉ vì công ty mỹ phẩm mà kiện SM.





Ngoài trời mây vẫn âm u kéo tới…





~o0o~




“Này, thông tin đưa ra là SM bị kiện vì bản hợp đồng nô lệ. Chuyện mỹ phẩm gì đó chỉ là chuyện nhỏ, SM rõ ràng là muốn đưa ra để làm lá chắn cho việc bóc lột DBSK mà”




“Họp báo đã nói thế thì chắc là không sai nhỉ, SM chết tiệt, sao có thể bóc lột người ta đến thế chứ”



“Jinnie ah~, đừng có thừ người ra suy nghĩ nữa, mấy ổng làm vậy là đúng quá rồi còn gì”





Jin không trả lời, nó còn mải ngồi gặm móng tay suy nghĩ. Vậy ra bao nhiêu năm nay, từ hồi debut, DBSK của nó đã phải chịu đựng sự bóc lột dã man như thế sao? Vậy mà trước mặt fan mấy ổng toàn cười thật tươi. Nó cảm thấy không cam tâm…




“ Nhưng đến cuối cùng thì DBSK sẽ không tan rã đâu, đúng không? ”




“Chắc chắn là không, Chunnie của tôi đã nói phải tin tưởng mà”




“Tự nhiên giờ muốn nghe lại Midoyo quá …”




“Midoyo~…”




“Giọng gì như vịt”


~o0o~


Hồi Hope concert, khi DBSK về Gwangju biểu diễn Jin đã rất mừng. Đó là lần đầu tiên trong đời Jin thật sự nhận thức được rằng nó đã tự hào như thế nào khi làm người Gwangju. Lúc đó Lyn còn chưa đi Mỹ, hai đứa đã ở đó gào thét không ngừng.


Hôm ấy Jin và Lyn không chỉ mất giọng, mà mắt cũng sưng húp lên. Chúng nó đã vừa hát Don’t say goodbye vừa khóc đến lịm người đi. Cái cảm giác chia ly thật khó có thể nói lên được thành lời ấy khiến cả đám tấm tức khóc khi concert gần kết thúc. Jin luôn hiểu rằng rồi sẽ có lúc phải chia tay.



Nhưng thực chất chia tay ở đây là khi nó từ bỏ kiếp này để qua kiếp khác kìa. Đối với nó, DBSK sẽ còn tồn tại mãi mãi… mãi mãi…. Chỉ là nó rồi sẽ có lúc phải nằm xuống giã từ các anh.




Jin bị bệnh.





Bác sĩ đã có lần tiên đoán với bố mẹ nó là nó có lẽ sẽ không thể qua được tuổi hai mươi. Cái bệnh của nó không khiến nó liệt giường liệt chiếu, nhưng giống như một lưỡi hái lơ lửng trong không khí, dễ dàng lấy đi hơi thở của nó bất cứ lúc nào.


Nhưng trước lúc ấy, nó vẫn cứ muốn được sống . Lyn đã nói với nó một giây phút sống có ý nghĩa còn tốt hơn cả đời sống không mục đích. Nó vẫn luôn tin lời của Lyn.



DBSK mang lại cho nó những hy vọng sống đầy mãnh liệt. Nó muốn được nghe, được thấy, được cảm nhận những giai điệu , hình ảnh, cảm xúc mà các anh đem lại cho nó.



Thỉnh thoảng, những khát vọng sống ấy cũng khiến Jin đau đớn bởi nó biết dù nó không muốn chết, dù nó muốn được chứng kiến lễ kỉ niệm 10 năm, 20 năm của DBSK đi chăng nữa, thì cơ thể cũng không cho phép nó được toại nguyện.



Lễ kỉ niệm 5 năm, nó với Lyn đã cùng nhau đốt những cây pháo bông nhỏ, cùng cầu nguyện cho DBSK sẽ cùng nhau đến trăm năm... đến kiếp sau…




Kỉ niệm 5 năm được ba ngày thì đến sinh nhật 19 của Jin.





Ngày chia tay Lyn ở sân bay, Lyn đã nói với nó dù hai đứa có ở xa nhau đến mấy thì trái tim vẫn sẽ đập cùng một nhịp, vì tình bạn, vì tình yêu đối với DBSK và vì chúng nó là một. Lyn dặn nó phải sống thật tốt để chờ Lyn trở về dẫn nó qua Mỹ.



Thực ra thì nó không thích qua Mỹ lắm, ở Hàn vẫn tốt hơn. Dù DBSK của tụi nó có ở Nhật nhiều thì Hàn vẫn là quê nhà. Nó thích có cảm giác được sống trên quê nhà, dưới một bầu trời với những tình yêu lớn của mình.




Jin chưa bao giờ tin chuyện DBSK bất hòa. Nó dõi theo từng cái fancam, từng cái vid để rồi rút ra kết luận DBSK yêu nhau nhiều đến nỗi chất một nhà không hết. Cái kết luận ngốc nghếch đó rất được Lyn hoan nghênh. Và vì thế dù bây giờ ba người đi kiện, hai người im lặng, Jin vẫn âm thầm nghĩ rằng chẳng qua do hai người kia vẫn còn chưa lên tiếng thôi.





Hôm nay trời lại mưa.




~o0o~



Yunho đã nói rằng
“Cho dù là 1 hay là 10 năm trôi qua, chúng tôi sẽ không bao giờ tan rã. Nếu điều đó thực sự xảy đến, hãy để chúng tôi ra đi mãi mãi bằng cách ném đã thằng vào chúng tôi. Điều mà tôi kém cói nhất đó là không nói sự thực cho những fan hâm mộ của chúng tôi – những người mà chúng tôi yêu quí. Có những điều từ tận sâu thẳm trái tim tôi, tôi muốn được nói với các bạn. Tôi rất rất yêu các bạn. Nếu tôi yêu các bạn và các bạn cũng yêu tôi thì điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau. Bởi vậy, tôi rất cảm kích các bạn…. Không bao giờ “tan rã” phải không ?... DBSK và Cassiopeia có thể vượt qua mọi thứ, phải vậy không ? Cảm ơn vì đã luôn chờ chúng tôi ! Tôi yêu các bạn.. Cassiopeia”


Jin rất muốn khóc. Nó thật sự nghĩ rằng nó vẫn chưa xứng đáng nhận được lời cảm ơn của Yunho dành cho fan như nó. Nó vẫn có lúc thắc mắc, lo lắng… nó thật ngốc.


DBSK đã mang đến cho nó quá nhiều điều, vậy mà chỉ lòng tin thôi nó cũng không đặt hết vào được sao?



Ngồi ôm cái máy tính, nó gửi mess cho Lyn.



Lyn này!Tôi thật ngốc phải không? Khi đã tin tưởng không đủ cho cả một đời… Bà thì vẫn luôn tin đúng không? Hay vì tôi không còn bao nhiêu thời gian nên tôi lại bắt đầu hoài nghi rồi? Ôi, chỉ là nói đùa thôi… tôi vẫn khỏe lắm, đang nghe Midoyo đây này. Bây giờ là 1:02AM đấy, bên bà là mấy giờ thế? Tôi tự dưng chẳng muốn ngủ. Dạo này cũng thích nghe bài Don’t say goodbye lắm đấy… thấy hợp tâm trạng…




Dòng mess dừng ở đó, bởi vì Jin đã gục trên bàn phím giữa đêm khuya, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng hát…


I believe in you...
I will send all my feelings for you through the way I look at you…





“Lyn này, nếu có thể gặp mặt Junsu, bà sẽ nói gì?”


“Nói rằng em thích cái vòng ba của oppa lắm… ha ha~”


“Đừng đùa… Nói gì?”


“Nói rằng dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn luôn tin tưởng vào oppa, tin tưởng vào DBSK của chúng ta…”


“Uhm, nếu có thể gặp được Joongie, tôi sẽ nói với ổng tôi yêu ổng lắm… nhưng đành mất ổng về tay Yunho oppa mất rồi. Ôi~”


“Ngốc nghếch… phải biết tranh dành chứ”





If I could stay by your side like this...
If, in the end, it is that I don't know anything about how much I love you





Khi Lyn đáp máy bay về Hàn, chạy đến phòng bệnh cũng là lúc bác sĩ lắc đầu buồn bã với ba mẹ Jin. Lyn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vào phòng bệnh nắm nhẹ tay của bạn. Nó trước giờ là người mạnh mẽ, ít khi khóc, chỉ lần này là nước mắt chẳng thế nào kiềm chế được.



L..yn…



“DBSK vẫn luôn là một đúng không?”


“Uhm, DBSK với năm người ấy là một thể thống nhất… thiếu một người, thừa một người cũng không được. Và DBSK cần nhất ở chúng ta là tình yêu và lòng tin. Mất đi một trong hai đều không được”


“Lyn ngầu quá… thật là hâm mộ”


“Jin nhìn mặt ngốc quá đi ~!”





“Jin ah, DBSK đã được xử thắng rồi đấy. SM nhượng bộ rồi, sẽ sửa lại hợp đồng, sẽ không để ba người ra đi đâu. Này, cười đi chứ, DBSK chưa bao giờ chia tách mà, luôn luôn là một. Bà phải sống… để đợi đến ngày kỉ niệm 10 năm… 20 năm nữa chứ. Bà đã hứa sẽ cùng tôi dự hết những ngày kỉ niệm ấy mà. Dậy đi, đừng lười biếng nằm đó nữa… DBSK của chúng ta thắng rồi. Là nhờ lòng tin của Cassiopeia đấy…”




Jin mỉm cười. Nó thấy Lyn đang nắm chặt tay nó, nó cũng muốn vươn tay ra nắm lấy tay bạn mình, lau đi những giọt nước mắt đầm đìa trên má Lyn. Nhưng cơ thể không nghe theo lời nó, Jin chỉ có thể nằm đó và khẽ nhếch mép lên đầy hạnh phúc.




Don’t say goodbye
Don’t leave me now
The promises we’ve shared is everything to me
Don’t say goodbye


“Điều cuối cùng, dành cho Fan của DBSK !Cassiopeia! Hãy cùng làm thật tốt nhé, tin tưởng lẫn nhau ! 10 năm hay 20 năm sau hãy tiếp tục tin tưởng và cùng tồn tại nhé. Thậm chí là sau 20 năm nữa, hãy đến đây cùng với những bé con kháu khỉnh, xinh đẹp của các bạn và ủng hộ cho chúng tôi nhé.
Hứa với tôi được không ?”



Jaejoong ah… em hứa sẽ vẫn mãi tin tưởng các anh mà. Nhưng thời gian của em hết rồi…





Lyn lên máy bay, mang theo cuốn sổ nhỏ chứa những dòng tâm sự cuối cùng của Jin, “người bạn thân nhất trên đời của Lyn” gửi lại. Đó cùng là di nguyện của Jin, mong Lyn sẽ giữ cuốn sổ như một cách để luôn nhớ về Jinnie của cô.


“Lyn ah~, tôi giao cuốn sổ lại cho bà đấy. Nếu được thì viết tiếp nhé, viết tiếp câu chuyện của chúng ta, của DBSK … Tôi xin lỗi vì không thể cùng bà như đã hứa, nhưng thể nào trên thiên đường tôi cũng dõi theo DBSK và bà mà, nếu tôi thực sự được lên thiên đường. Này,bà đã nói với tôi phải có lòng tin, cho đến những ngày cuối cùng này, lòng tin của tôi ngày một lớn đấy, lớn đến nỗi chất đầy một nhà không hết. Đừng cười, chỉ là tôi muốn nói lòng tin nhiều lắm đấy. Tôi đi rồi đừng buồn nhé, cứ coi như tôi đang đi du lịch khắp nơi, đến những nơi DBSK từng đến ấy. Ôi, nhiều lắm… tôi sẽ đi mệt nghỉ đấy.

Đừng buồn, bởi vì tôi đã không còn gì nuối tiếc nữa rồi. Thượng đế không cho tôi một cuộc sống dài lâu, nhưng cho tôi một niềm tin dài lâu, một tình bạn dài lâu và một gia đình hạnh phúc. Với tôi như thế là được rồi. Làm ơn an ủi cha mẹ tôi dùm tôi nhé, nói với họ rằng tôi xin lỗi và yêu họ nhiều lắm, tôi rất tự hào về họ đấy.


Nếu có thể gặp được DBSK , gặp được Junsu, Yoochun, Jaejoong, Changmin, Yunho… nói với mấy oppa là tôi yêu các oppa lắm. Cảm ơn vì đã cho tôi một tình yêu mãnh liệt đến thế. Giá mà có thể trực tiếp thì tốt biết mấy…

Lyn ah, yêu bà lắm. Sống tốt nhé, và yêu DBSK cả phần của tôi nữa.


Hwaiting! Always keep the faith~!


Jin của Lyn …”





Và ngay cả khi những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn rơi, Lyn mỉm cười . Jin , cô nhóc bé nhỏ ấy đã thành thiên thần rồi đấy, thiên thần hộ mệnh cho DBSK. Này Jin, ở trên cao ấy, bà thấy rõ hơn chúng tôi nhiều lắm; Bảo vệ cho các anh nhé, để nụ cười mãi tỏa sáng trên môi các anh.


Yêu Jin lắm…


END

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét