Thứ Ba, 29 tháng 9, 2009

[Short fic] Kế hoạch năm năm

[Short fic] Kế hoạch năm năm

Author: Spi
Rating: K+
Pairing: Yunjae




Chap 1




Có những chuyện khiến cả đời người hối hận khôn nguôi. Nhưng hẳn nhiên cũng có những chuyện dù dí súng vào đầu bắt nói một câu hối hận cũng không nói được. Jung Yunho đã thấm nhuần sâu sắc điều đó khi nằm sâu trong chăn êm nệm ấm, bên cách là Kim Jaejoong đang say ngủ.




Nhưng tất nhiên đó là chuyện của rất lâu sau này.








Jung Yunho sinh ra trong một gia đình cha mẹ đầy đủ, đầm ấm hạnh phúc. Từ nhỏ vốn được dạy cho phải biết ngoan ngoãn tự lập nên năm hai mươi tuổi đã quyết ra riêng sống, năm hai hai tuổi đã ngừng nhận trợ cấp của gia đình , tự động đi làm để kiếm tiền nuôi sống bản thân và con mèo nhỏ của mình.

Cuộc sống một mình đôi khi cũng thật tốt. Mẹ Yunho vốn không chịu được lông chó mèo, khi cậu còn ở nhà tuyệt đối không cho nuôi bất cứ con gì trong nhà dù thằng con cưng ỉ ôi năn nỉ. Vậy nên vừa đặt thùng đồ cuối cùng vào góc nhà xong, Jung Yunho lập tức lao đến cửa hàng bán thú nuôi, mang về một còn mèo đen nhỏ xíu đặt tên là Min.



Con mèo đen tuyền từ đầu đến chân, cực kì láo toét. Ngày thứ hai đặt chân về nhà mới, Yunho kinh hoàng phát hiện cả nhà được giăng mắc bởi giấy vệ sinh nát be bét. Cũng có thể nói hoa mĩ là một tác phẩm nghệ thuật mang màu sắc kinh dị Mĩ của một con mèo.


Gì thì gì, Yunho vẫn nhất nhất cưng chiều con mèo quỷ đó.






Jung Yunho ngoài thích mèo thì còn thích đọc sách. Căn nhà thuê ở khu tập thể có diện tích khoảng ba mươi mét vuông thì cơ hồ mười mét vuông dùng vào việc kê tủ đựng sách. Bà Jung khi lần đầu hạ giá quang lâm xem thằng con trai sống ở nơi như thế nào đã ngay lập tức ra về trong vòng mười phút không hơn. Căn bản thứ nhất là vì khi bà vào đến nơi đã liên tục hắt xì, nguyên nhân chính là cái cục bông đen đen nhỏ nhỏ dưới gầm bàn , thứ hai là sách nhiều đến nỗi bà Jung khi bước vào phòng đã luôn nơm nớp lo sợ mấy cái kệ sách sẽ đổ xuống lúc nào không biết.


Nhưng nói chung đó là vấn đề phía sau cánh cửa thôi. Còn thì hàng xóm dễ mến, tức là không nhúng mũi vào việc nhà bên cạnh; cây xanh thoáng đãng, tức là xương rồng được xếp một hàng dài ngoài hành lang, ai không cẩn thận có thể lãnh giáo vài mũi; có thể luyện tập thể dục thể thao mỗi ngày, cứ yên tâm là con trai bà phải leo lên leo xuống mười tầng một ngày là bà lại cảm thấy lòng phấn khởi. Đúng là một chỗ ở tuyệt vời.


Sau khi căn dặn con trai đủ điều và để lại cho nó một ít đồ ăn cho cả tuần thì bà Jung ra về, tự nhủ sẽ lại đến đây một lần nữa khi nào con bà hoàn thành xong kế hoạch năm năm của nó, trừ khi nó tống cổ con đen đen của nó đi thì bà sẽ xem xét đến sớm hơn.


Có vẻ cơ may là số không rồi.






Nói về kế hoạch năm năm của Jung Yunho thì có lẽ sẽ phải nghe cậu ta thao thao bất tuyệt không ngừng nghỉ từ ngày này qua đêm khác mất thôi . Không phải vì kế hoạch của cậu ta quá phức tạp cầu kì mà bởi bản thân cậu ta kể quá chi tiết mà thôi. Có khi còn kể tưởng tận đến độ giờ này, ngày này, tháng này, năm này sẽ ngồi trong nhà xí bao nhiêu phút cũng sẽ được phun ra hết. Nhưng căn bản kế hoạch năm năm nói ngắn gọn lại có bốn bước.


Kiếm tiền, mua nhà, lấy vợ, sinh con.


Kể ra mà trong năm năm làm được đủ từng này việc thì chắc phải đãi cả họ ăn mừng ở nhà hàng lớn một trận ra trò. Khéo còn sinh được cả cháu đích tôn cho dòng họ Jung ấy chứ.


Kế hoạch này ngay từ khi vào trung học đang được Yunho vạch ra hết sức rõ ràng và ngắn gọn như thế. Nhưng rồi những lúc buồn chán, cảm thấy kế hoạch của mình không được công phú lắm liền tỉ mẩn ngồi thêm thắt những chi tiết hoa bướm vào. Ngày ngày trong lúc rảnh rỗi của những năm trung học ấy đã rất chăm chỉ ngồi nắn nót ghi lại, rốt cuộc là thành một cái sớ dài đủ một ngàn tám trăm hai mưới sáu ngày kể cả một năm nhuận. Nhưng rốt cuộc là kế hoạch năm năm ấy chưa từng được thực hiện vì Jung Yunho muốn khi bắt đầu cuộc sống tự lập mới chính thức triển khai kế hoạch.


Nói thì nói thế nhưng chuyển đến nhà mới lu bu thế, làm sao mà áp dụng kế hoạch ngay được, cứ từ từ đã.







Nói đến kiếm tiền thì nhất thiết phải có việc làm, Jung Yunho sau khi đi phỏng vấn lần thứ mười hai thì đã trúng tuyển vào một công ty thời trang, làm bên phần Marketing. Cũng là nhờ tấm bằng đại học loại ưu mang lại đấy thôi.




Tự hỏi là bằng đại học loại ưu thì sao phải đi phỏng vấn những mười hai lần mới có tin vui? Xin thưa là vì mười một lần trước , thấy người ta phóng vấn chán quá nên Yunho đã tự động rút lui. Gì mà cứ ba cái câu hỏi lặp đi lặp lại, chẳng có gì mới mẻ cả. Mà công việc người ta tuyển cũng chẳng phải chuyên môn của cậu. Thế là sau mười một lần tuyển thất bại, Jung Yunho hùng dũng bước vào công ty thứ mười hai, tuyển nhân viện Marketing cao cấp, đúng nghề của cậu mà.



Quá trình phỏng vấn vẫn làm Yunho chán như thường, trừ việc giữa lúc phỏng vấn, một người đẹp như tranh vẽ bước vào, nói nhỏ gì đó với ban phỏng vấn, rồi nhẹ nhàng bước ra, hoàn toàn không để mắt gì tới cậu cả. Yunho biết tim mình đã ngừng đập khoảng hai giây gì đó khi người kia bỗng nhiên thò mặt vào và nháy mắt với cậu.



“Chúc may mắn, anh bạn”



Rồi người ấy mỉm cười, trong mắt Yunho, một cách cực kì ngọt ngào.




Và kể từ buổi hôm đó, kế hoạch năm năm chính thức bị phá sản.




~o0o~




Kim Jaejoong trong công ty có biệt danh là “ngộ sát”, không phải cậu ta bắn tỉa máu me gì, chỉ là khi cậu ra nhìn chăm chú một người, hay cười, hay làm trò đều sẽ dễ dàng dẫn đến việc giết chết người đó do mất máu. Tất nhiên là khuôn mắt ngây thơ ấy không bao giờ chịu nhận lỗi về phía mình, nên chỉ có thể quy cho tội “ngộ sát “ thôi.


Và đồng chí Kim Jaejoong vẫn cứ tiếp tục hành động tội ác của mình liên tục, cười toe toét.


Nhìn cái cách anh bạn ngồi trong phòng phỏng vấn nhìn cậu thì cá một ăn mười là anh ta đã chính thức trở thành nạn nhân của Kim Jaejoong rồi. Nhưng cũng phải công nhận là người phỏng vấn lần này nhìn rất có phong độ, cơ thể cũng có vẻ rất cường tráng.


Chẳng phải cậu soi người ta kĩ càng gì, dù sao cũng là biên tập thời trang hai năm trời, chuyện liếc người đo áo chẳng lẽ không làm được hay sao.


Quả là rất cường tráng ~



Sau khi thu xếp trang phục cho người mẫu quay quảng cáo xong, Jaejoong vui vẻ đi lấy một cốc café , sẵn tiện ngó xem anh bạn lúc nãy có cơ may đậu không. Dù sao Fashional cũng là một công ty lớn, chuyện tuyển nhân viên cũng chẳng dễ dàng gì. Nhớ hồi mới được tuyển vào làm, Jaejoong đã phải thức đêm thức hôm để làm những công việc dành cho cỡ mười người làm, cốt sao để người ta nhận định mình được việc, không “được” ghi vào danh sách giảm biên chế.



Đi qua dãy hành lang này là đến phòng phỏng vấn, tự nhiên Jaejoong lại muốn rẽ qua nhà vệ sinh một chút. Dù sao cả sáng này cũng chưa soi gương lần nào, cũng cần chỉnh trang một chút chứ.


Vậy chứ ai mà dám nói cậu giống đàn bà con gái thử xem, sẽ được thưởng thức màn manly độc nhất vô nhị của Kim Jaejoong liền. Chỉ là làm những việc liên quan đến thời trang buộc những người như cậu phải để ý chăm chút cho vẻ ngoài của mình nhiều hơn người bình thường một chút. Đó là lẽ dĩ nhiên rồi.



Mà cái màn manly được coi là độc nhất vô nhị bởi vì cũng chỉ được thực hiện có một lần vào năm cuối phổ thông. Khi tên dở hơi mặt hóp nào đó cậu không nhớ rõ nói một cách cố ý rằng “Kim Jaejoong lớp A chỉ là một thằng đàn bà” đúng lúc cậu đi ngang qua , cậu đã sững người trong một giây, sau đó lập tức túm lấy thằng ranh hỗn xược đó, một cước vào hạ bộ nốc ao đối thủ.


Tên mặt hóp sau khi ăn một cước đó đã nghỉ học cả tuần liền, Jaejoong đã có lúc nghi ngờ bản thân đã trực tiếp cắt đứt nòi giống của cả một dòng họ. Nhưng sau này nghe nói hình như thằng đó có anh trai nên nỗi lo cũng chẳng còn bao nhiêu. Bản thân cậu sau lần đó cũng bị phạt nghỉ học một tuần. Tất nhiên là ba mẹ có la mắng tí đỉnh, nhưng khi nghe cậu kể nguyên do dẫn đến cuộc ẩu đả, ba cậu đã rất tự hào đập bốp bốp vào lưng con trai.


“Đánh đúng lắm, đánh giỏi lắm, cha cho con tiền đi Đại Nam chơi”


Mẹ cậu sau một lúc sững người vì sự vui mừng của chồng thì cũng mỉm cười dịu dàng hỏi cậu thích ăn gì để nấu. Đâu phải lúc nào cậu con trai thích soi gương của họ cũng có dịp thể hiện khí khái nam nhi chứ.



Đó là một tuần nghỉ cấm túc vui vẻ của Jaejoong.



Sau khi lau mặt, chỉnh lại tóc cho hoàn hảo, Jaejoong định bước ra khỏi nhà vệ sinh thì có người bước vào. Là anh bạn phỏng vấn. Lập tức nụ cười “sát nhân” được chưng ra một cách vô thức.


“Thế nào anh bạn? Mọi chuyện ổn cả chứ?”


Nhận ra là người lúc nãy chúc mình may mắn, Yunho lịch sự mỉm cười đáp lại, khuôn mặt hơi ủng đỏ cực kì dễ thương.


“Ah, vâng, cảm ơn anh, có vẻ mọi chuyện tiến triển khá thuận lợi”


“Haha, tốt nhỉ, anh mà trúng tuyển là phải mời tôi đi ăn đấy” Jaejoong vui vẻ đập đập tay vào người Yunho, đâu phải ai cũng có khả năng nói lưu loát sau khi bị nụ cười “giết người” ấy tấn công trực diện chứ.


“Tại sao?” Yunho hơi nhướn mày, nhưng mép vẫn không ngừng nhếch lên để cười. Không hiểu sao mà khi thấy người trước mặt mình mỉm cười, Yunho cũng không thể ngăn cho môi mình cười theo một cách thoải mái và tim mình đập loạn xạ trong lồng ngực.


“Còn hỏi, chình vì nhờ câu chúc may mắn của tôi mà anh được vào làm đấy, phải biết hậu tạ thần may mắn cho phải đạo chứ” Jaejoong mỉm cười tinh nghịch.


“Thật là… “ Yunho cười, tay gãi gãi đầu đầy bất lực. Cuồi cùng thì đành phải đồng ý dẫn “thần may mắn” đi ăn một bữa nếu cậu được vào làm.





Và thế là sau khi nghe tin mình đã chính thức được tuyển vào làm tại Fashional, Jung Yunho đã đập một trong mười con heo đất của mình ra, lấy hết tiền đó mời Kim Jaejoong một bữa, chính thực thiết lập mối quan hệ bạn bè với tên “ngộ sát” của toàn công ty.


Tất nhiên là Yunho không quên đem đồ ăn về cho Min nhỏ của mình rồi.
TBC

1 nhận xét:

  1. tớ cực kỳ thích cái fic này, lời văn mượt mà, nhẹ nhàng, nhưng cuốn hút dễ sợ, hình như chút chút ngọt ngào nhỉ :)
    đọc trên YAL rồi, nhưng dở dang quá, mà tác giả thì không chịu post tiếp, tức. Lên google kiếm thì mò được nhà tác giả ở đây, chui vô cũng lửng lửng luôn, tức dữ dội hơn nữa T__T
    Spi ơi, viết tiếp đi mà, tớ năn nỉ đấy, không thì tớ phá nhà ấy nhá, nói thiệt, tin không hả? -__-

    Trả lờiXóa