Thứ Tư, 2 tháng 9, 2009

[Tôi] Cô đơn giữa đông đúc cuộc đời

[Tôi] Cô.đơn.giữa.đông.đúc.cuộc.đời











Đôi khi chợt nhận ra bản thân đã quá kì vọng vào những mối quan hệ không bền chặt. Tôi đang đòi hỏi gì ở cuộc đời này đây?


Giá mà có thể như lúc bé, mọi chuyện đều trôi qua đầy yên bình. Bình yên như thế ấy…



Trước giờ bản thân chưa bao giờ vì chuyện bạn bè không vui mà trở nên chán nản như lúc này. Chẳng phải nói rằng chơi với nhau nhất nhất là dựa vào lòng tin và thẳng thắn sao? Giờ thì chỉ còn có thể nhìn và cười buồn thôi…


Nhìn những nick Y!M sáng lên trong đêm, chợt nhận ra không thể tâm sự với bất kì ai… cũng không thể ngồi than vãn với bất kì ai. Có những chuyện không phải theo ý mình mà có được, cũng có những thứ không phải mình cứ dốc lòng là có được. Chấp nhận hiện thực là tốt nhất.


Rồi lại ngốc nghếch ngồi ước mong có được một người để mình trút hết nỗi lòng… Làm gì mà có được chứ. Đã bao nhiêu lần tự nhủ với lòng là dù có chuyện gì xảy ra cũng phải mạnh mẽ lên, kiên cường lên, thế mà hôm nay tự dưng lại muốn khóc. Chỉ là nước mắt không thể chảy được, chỉ có nước mưa là ướt đẫm khuôn mặt, ướp cho nó lạnh đến tê đi không cảm xúc.



Khóc được cũng tốt… nhưng nếu khóc thì là đồ ngốc nghếch yếu đuối.



Mùa mưa vẫn chưa qua, cảm giác chỉ có nước là đong đầy những buổi chiều muộn. Giá mà mưa có thể cuốn trôi muộn phiền. Trước giờ vốn chẳng bao giờ có công bằng, lấy tư cách gì mà đòi công bằng cho bản thân đây? Dù có hết lòng đến mấy nhưng người ta không cần mình thì biết làm sao đây? Không phải tốt nhất nên lo cho bản thân trước sao?



Từ xưa đến nay luôn biết bản thân sợ nhất là những lời nói làm cho đau lòng, có lẽ là còn sợ hơn cả nỗi đau thể xác, vậy mà vẫn ngu ngu để người ta vui vẻ nói cho mình nghe. Và ngu ngu mỉm cười đồng tình. Nên chăng bịt tai lại, coi như mình chẳng biết gì, chẳng nghe gì, chẳng hiểu gì…




Nhìn qua nhìn lại, rốt cuộc chỉ có thể nói chuyện với chính mình… vì chẳng còn ai ở đây để lắng nghe mình nói, hoặc là mình không thể nói chăng?



Cuộc đời vẫn đông, người vẫn vui và tôi cô đơn giữa đông đúc cuộc đời…




12:49 AM

8 nhận xét:

  1. Chồng ơi (xưng thế này có bik là ai ko?)

    Sao lại cô đơn nhỉ ? Chồng ngày xưa đâu có thế ? Chồng ơi, dù vui hay buồn thì tìm một ng để nói ra hết đâu có khó. Vợ tin là trong trăm ngàn ng lướt qua chồng trong 1 ngày, rồi sẽ có 1 ng muốn ngồi lắng nghe chồng nói, bên chồng cổ vũ và an ủi. Chồng nàk, vợ vẫn rất quý mến chồng. Nên đừng nói là chồng cô đơn giữa cuộc đời nữa nhé.

    Vợ bik có nói, chồng cũng nghĩ đó là những lời nói suông mà mọi ng ai cũng nói đc, nhưng cú coi những lời nói suông này như một động lực để vui vẻ cũng được. BFF

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn ! Giống tâm trạng mình lúc này !

    Trả lờiXóa
  3. Cảm ơn! sao mình giống bạn quá ...Spi...ơi!!!

    Trả lờiXóa
  4. Nhiều người có tâm trạng giống nhau, nhưng vẫn không hòa vào nhau được. Tại sao??

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ^^ Mỗi người là một cá thể riêng với bao nhiêu mâu thuẫn thì làm sao mà hòa vào nhau được hả bạn... Có chăng chỉ là chút đồng cảm nhất thời mà thôi.

      Rồi sau phút mủi lòng chia sẻ ấy, chúng ta lại phải bước tiếp con đường của riêng bản thân mình...

      Xóa
  5. cô đơn -> cô độc (lên level :))

    Trả lờiXóa