Thứ Năm, 24 tháng 9, 2009

[Tôi] Chênh vênh

[Tôi] Chênh vênh




Mưa lạnh…


Nhưng lúc như thế này được rúc vào chăn ấm thật thích.Không biết mưa ở Hà Nội có giống mưa ở Sài Gòn không?


Vậy là giấu chấm cuối cùng cũng được viết, vậy là cuối cùng thì cũng chắc chắn sẽ rời khỏi nơi đã gắn bó mười mấy năm trời để về lại Hà Nội. Phải, là về lại, vì mình vốn sinh ra ở Hà Nội mà, lúc còn là một con nhóc con vẫn luôn tự hào là người Hà Nội mà, vẫn luôn muốn trở thành một người Hà Nội chính gốc mà…


Nhưng thực ra… cho đến giờ phút này mới chợt nhận ra mình đã dành cho Sài Gòn thật nhiều tình cảm. Đến giờ phút biết rằng chắc chắn phải ra đi thì nỗi lưu luyến càng dâng đầy trong lòng. Vốn chẳng thể lựa chọn, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười buồn bã tạm biệt nơi này.


Sẽ chẳng còn được nói chuyện với những người niềm Nam niềm nở, chân thành… đôi khi ồn ào vội vã. Sẽ phải quen với sự nhẹ nhàng , nền nã, yên lặng của người Hà Nội… Sao bỗng nhiên thấy thật xa lạ. Chưa khi nào cảm thấy Hà Nội xa lạ và đáng sợ đến thế vì từ xưa đến nay mình vẫn luôn là khách. Được tiếp đón nồng nhiệt nhưng xa cách.


Mình vẫn luôn hời hợt cho rằng chỉ mãi mãi là khách, ai ngờ sẽ có ngày phải trở thành một phần của Hà Nội, trực tiếp sống cuộc sống của một người Hà Nội… và trở lại làm người Hà Nội. Chợt sợ, tự nhiên không muốn xa rời cái ồn ã của Sài Gòn và nhận ra mình vẫn còn là một đứa nhát chết sợ đổi thay.



Liệu mình có thể hòa nhập không? Có trở thành “người Hà Nội” được không? Hay cuối cùng cũng chỉ là một người “khách lâu năm” của Hà Nội?


Mình có còn gì là người Hà Nội nữa đâu khi mà 4 tuổi đã vào trong này. Ngoài giọng Bắc ra thì mình có còn gì nữa đâu…


Ôi... vậy mà đã có một thời mình khao khát được ra Hà Nội, và giờ đây, khi khao khát ấy thành hiện thực, mình lại đang sợ hãi. Ngốc nghếch…



Tự nhiên lại thấy cô độc và chênh vênh quá…



Sài Gòn ơi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét