Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2009

[Short fic] Kế hoạch năm năm 2

Chap 2




Fashional là một công ty về thời trang lớn nhất nhì Đại Hàn Dân Quốc, tất lẽ dĩ ngẫu là nhân viên của Fashional cũng là những người giỏi nhất nhì Đại Hàn Dân Quốc. Đó là điều Jung Yunho tưởng tượng khi đến làm tại công ty. Nhưng tất nhiên sau đó cậu hiểu được việc thành công hay không thường là dựa vào sếp là chủ yếu, chứ Kim Jaejoong thì có thể nhất nhì Đại Hàn về cái gì đây? Quái dị? Nghốc nghếch tiềm tàng? Hay là thói hay chọc ghẹo người khác?


Chỉ mới quen cậu ta được hai tuần mà Yunho đã phát hiện Kim Jaejoong là một kẻ quái dị. Ai lại suốt ngày ngồi săm săm soi soi người ta rồi chê bụng to, mông teo… Người ta vốn chẳng phải người mẫu, không dám so sánh. Nói thì nói thế, nhưng Jung Yunho sau khi bị chê thảm thương đã ngay lập tức lén lút đi đăng kí tập thể hình tại một trung tâm thể dục thẩm mĩ gần nhà.


Nói về sự quái dị của Kim Jaejoong thì có nói bao nhiêu cũng không hết. Mưa thì thích ra hiên đứng, nắng thì thích ra đường đi, còn mà trời râm mát thì chê quá u ám. Đã thế thì cứ quái dị một mình đi, việc gì phải kéo theo một kẻ minh mẫn sáng suốt như Jung Yunho này theo nữa chứ. Cũng chỉ vì tội nghiệp cái kẻ quái dị này mà cậu đành đứng hứng mưa phơi nắng cùng cho cậu ta khỏi tủi thân mà thôi.

Chỉ là tội nghiệp thôi.


Quên mất, Kim Jaejoong lại còn biến thái tiềm tàng nữa chứ. Sao lại là biến thái tiềm táng ấy hả? Đơn giản vì nó không phát ra một cách phô trương như “quái dị”, “biến thái” rất mơ hồ, nhưng khi đụng vào thì như phải bỏng, chỉ có thể nhắm mắt cho qua, không dám nói thêm gì nữa.





Jung Yunho hôm nay khi đang vào nhà xí giải quyết nỗi buồn thì vô tình đụng Kim Jaejoong cũng đang giải quyết trong đó. Kim Jaejoong sau một lúc vô duyên vô cớ im thin thít nhìn nhìn thì đã phóng một câu khiến Jung Yunho chỉ có thể im lặng khóc thầm.


“Cái của cậu… ngắn nhỉ”


Đang ngứa ngáy vì bị nhìn chằm chặp, Jung Yunho gần như chết đứng không nói được từ nào, tứ chi cứng ngắc. Ao ước duy nhất lúc đó là làm cho Kim Jaejoong không biết trời cao đất dày kia biết thế nào là “dài” với “ngắn”.


Nhưng rốt cuộc Yunho chỉ thở dài, xả nước rồi bước khỏi nhà xí, không quên để lại cho Jaejoong cái lườm tóe lửa.





Kim Jaejoong sau khi bị lườm thì cũng ấm ức lắm. Người ta quan tâm từ đầu đến chân hắn, quan tâm đến cả cái “dài ngắn” của hắn , vậy mà dám làm ngơ, lại còn lườm nguýt. Thật là tức không chịu được.


Sau khi giải quyết xong đi ra, Jaejoong chợt nhớ là phải đến phòng sếp nhận công việc cho hai tháng tới. Cũng thật đúng lúc, Kim Jaejoong đã cuồng tay cuồng chân lắm rồi.


Sau khi lịch sự gõ ba cái “cóc cóc cóc”,Jaejoong nghe thấy tiếng mời, thế là ung dung bước vào. Cậu ngạc nhiên khi trong phòng có khoảng năm người, hai nhân viên Marketing , hai nhân viên trang phục và một cô thư kí. Thấy Jaejoong đến , một trong năm người ấy mắt trợn tròn, miệng méo xệch, Jaejoong nhìn thấy biểu hiện ấy thì khinh bỉ nghĩ “bị động kinh à?”


Kẻ bị “động kinh” ấy không ai khác chính là Jung Yunho. Cậu hiểu hai tháng tới dù muốn dù không cũng phải chính thức làm việc với “cỗ máy tàn sát” của Fashional rồi. Mới nghĩ tức thì Jaejoong đã kịp mỉm cười. Jung Yunho có thể nghe tiếng thở nặng nề của người đồng nghiệp bên cách, cô thư kí mặt cũng đã đỏ bừng lên rồi. Tuy nhiên, hai nhân viên phục trang chỉ mỉm cười chào lại. Có lẽ làm việc lâu nên miễn nhiễm chăng.


Nhưng tất nhiên đáng khâm phục nhất vẫn là ông sếp. Kim Jaejoong mới nở nụ cười chưa được ba giây thì bị la đến im luôn. Cái tội chậm trễ không chịu được, Yunho vừa nghe sếp sạc Jaejoong vừa chán nản nghĩ.



Sau khi bị mắng một chặp, Kim Jaejoong ngoan cường hỏi sếp ngoài việc mắng còn việc gì nữa không vì cậu còn hai cô người mẫu chưa đo xong đồ cho buổi ra mắt bộ sưu tập “Sắc thu vàng”. Có vẻ đến lúc đó sếp mới nhận ra mình đi hơi xa, liền hắng giọng nói lại chủ đề chính.


Sắp tới công ty muốn tung là một bộ sưu tập dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên mặc trong mùa xuân. Toàn bộ công việc sẽ giao cho nhóm sáu người này đảm nhận. Họ sẽ phải lo sắp xếp bộ sưu tập, mở chiến dịch marketing, tuyển chọn nhà tạo mẫu và người mẫu để có thể kịp ra mắt ba tháng tới. Công việc nghe có vẻ sẽ ngập đầu ngập cổ đây.


Sau khi nghe dặn dò một hồi, cả đám bước khỏi phòng, thở phào nhẹ nhõm. Cả công ty này có lẽ sếp là đáng sợ thứ nhì đấy. Thế đáng sợ thứ nhất là ai? Dạ thưa là phó giám độc, vợ sếp.




Jaejoong sau khi ra khỏi phòng thì rất vui vẻ phấn khởi, vừa đi vừa huýt sáo bài “Con sóc trong vườn”. Yunho mà không gọi lại chắc cậu đã đi thẳng một mạch về phòng ngủ một giấc cho sướng mắt.


“Chúng ta dù sao cũng sẽ trở thành một nhóm rồi. Vậy mọi người cũng nên tìm hiểu nhau một chút đúng ko nào. Vậy tôi giới thiệu trước nhé. Tôi là Jung Yunho, làm bên bộ phận markerting, sau này xin giúp đỡ”


Yunho vừa nói, vừa cúi người chín mươi độ cực kì lịch sự, cúi thế mà trông vẫn rất phong độ , bộ vest may cũng rất vừa người. Jaejoong vừa nhìn hành động của Yunho vừa ngấm ngầm nhận xét, chả lọt được chữ nào vào đầu.


Mấy người trong nhóm cũng bắt đầu giới thiệu. Người cùng làm bên phòng marketing với Yunho tên là Kim Junsu, hai người lo phục trang là Park Yoochun và Shim Changmin; cô người mẫu thân người dong dỏng tên là Park Hee Mi.


Kim Junsu là người có khuôn mặt bầu bĩnh, nụ cười tươi tắn. Park Yoochun và Shim Changmin thì Jaejoong biết từ lâu rồi, hai tên chuẩn bị phục trang mà đẹp không kém gì người mẫu… chắc chỉ thua Kim Jaejoong cậu thôi. Park Hee Mi cũng chẳng ai xa lạ gì, cô ấy được phụ trách việc tuyển chọn người mẫu cho bộ sưu tập này.


Nói chung chẳng ai xa lạ đối với Kim Jaejoong cả, chỉ xa lạ với Jung Yunho thôi. Thế nên khi mọi người bắt đầu giới thiệu, Kim Jaejoong mơ màng gục đầu xuống ngủ. Khi đang mơ mơ màng màng thấy một con thỏ nhảy lên người cậu, rồi bỗng nhiên to lên, biến thành con lừa xấu xí đè bẹp lép cả người Jaejoong thì cậu mới giật mình tỉnh dậy, thấy một đống vải vóc trùm trên người mình.


“Cái khỉ gì thế này?”


“Jaejoong hyung, hyung dậy rồi đấy à? Thấy cậu ngủ say quá nên tụi này khiêng cậu ra ghế cho dễ ngủ ấy mà.” Yoochun đang đứng ở bàn vẽ vẽ cái gì ấy cất tiếng hỏi.


Jaejoong gật gù, đúng là anh em tốt. Nhưng anh em tốt ơi, sao lại quăng một đống vải vóc không ra sao lên người ta thế này. Làm khó thở chết đi được. Đáp lại ánh mắt trách móc của mình, Yoochun bình thản nói.


“Yunho hyung nói khi ngủ sẽ rất tốt để suy tư về công việc trong giấc mơ, bảo em đem đống vải may áo đắp lên người hyung, thể nào cũng có ích. Thế nãy giờ hyung có mơ thấy quần áo gì không?”


Kim Jaejoong mắt mày khó coi không chịu được, vừa bước vào nhà vệ sinh rửa mặt vừa ấm ức chửi rủa Jung Yunho phá hủy giấc ngủ ngon, biến nó thành ác mộng. Đúng là đồ thù vặt, bạn bè mà thế đấy, chút nữa sẽ ăn cho cậu sạt nghiệp.



Hết giờ, Kim Jaejoong bình thản ra khỏi công ty, nhếch môi cười khi thấy Yunho đang chờ trước cổng, có vẻ khá sốt ruột.


“Cậu làm cái khỉ gì mà lâu thế hả?”


“Àh, cô em phòng tài chính muốn hẹn hò ấy mà” Jaejoong vui vẻ nói, khuôn mặt đầy hứng khởi. Yunho không nói không rằng nổ máy rồi cho xe chạy khỏi khuôn viên công ty, mắt đăm đăm nhìn về phía trước.


“Này, sao thế? Sao không hỏi cô ấy đẹp không? Cao bao nhiêu? Da trắng không? Ai da, cậu làm tôi mất hứng quá đi mất, sao không hạch hỏi như mọi ngày ấy” Kim Jaejoong ngửa đầu lên trời than vãn cực kì thống thiết, chả biết có lay động được lòng ai không nữa.


Yunho sau khi phóng cho Jaejoong một ánh nhìn khinh bỉ thì thở dài, tiếp tục chạy xe. Jaejoong thấy không khí im lặng đáng sợ thì chán nản thu người nhắm mắt tìm lại giấc ngủ. Đang mơ mơ màng màng thì tiếng của Yunho bỗng vang lên đều đều.



“Phòng tài chính người đẹp nhất đã tỏ tình với tôi rồi, những cô còn lại thì ai quan tâm chứ. Cậu thích thì cứ việc, chẳng phải tôi không biết nhan sắc họ tới mức nào”



“Ya~, Jung Yunho, Nina tỏ tình với anh hồi nào chứ. Tuần trước còn mời tôi đi ăn cơm tối mà.” Kim Jaejoong hậm hực nói, giọng rõ ràng chẳng thể tin được.


“Thì vì cậu từ chối người ta nên đầu tuần này mới tỏ tình với tôi rồi, điệu bộ rất dễ thương…” Yunho cười khẩy, cho xe rẽ vào một khúc quanh.


“Thế àh” Jaejoong cười khan, chẳng biết có phải là một tiếng cười không nữa “Thế cậu trả lời sao?”


“Tôi còn có thể trả lời sao?” Yunho bực mình liếc Jaejoong một cái , đưa xe đến đậu vào hầm để xe của chung cư một cách hoàn hảo.


Jaejoong nhấm nhẳng “Ai mà biết, cậu trả lời sao là quyền của cậu, hỏi tôi làm gì…” Giọng điệu giận dỗi không thoát đi đâu được. Rõ ràng lúc nãy còn định trêu chọc người ta, giờ lại bị chơi lại, đáng kiếp.


“Cậu có ngốc không vậy, đương nhiên là tôi từ chối rồi. Tôi cũng lo cho sự an nguy của Nina lắm chứ.” Yunho tắt máy xe, quay qua Jaejoong mỉm cười thật đẹp.


“Khỉ gió, cậu lo cho người ta thì biến đến chỗ cô ta, tôi đi qua nhà Yoochun chơi” Jaejoong bực bội chẳng thèm nhìn Yunho cười, quày quả mở cửa xe. Tiếc là cửa xe chưa kịp mở thì đã bị Yunho khóa lại, đồng thời miệng của Kim Jaejoong cũng bị khóa luôn.


Kim Jaejoong trong lúc bị “cưỡng hôn” chỉ có thể nghĩ ngợi được một chút, cố gắng khơi gợi ý chí chiến đấu, nhưng đến giây thứ ba đành đầu hàng, phó mặc cho môi và lưỡi hành động theo bản năng.


Sau khi đã hôn đến quay cuồng đầu óc, Yunho mới buông Jaejoong ra, cười một cách gian xảo “Thế nào?”


“Thế nào cái con khỉ, tôi không thở được nữa đây này” Kim Jaejoong mặt mũi đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, tìm cách đá cho Yunho một phát.


“Trừng phạt cậu can tội cho người khác tỏ tình, lại còn mặt mũi hớn hở” Yunho nói, mắt không ngừng nhìn vào môi của Jaejoong.


“Cậu cũng để người ta tỏ tình… mà lại còn giấu tôi,cũng đáng bị phạt vậy?” Jaejoong ấm ức nói, cậu thấy mình đang bị ăn hiếp bởi một tên mất nết.


“Đã nói rồi, tôi không muốn cậu qua phòng tài chính là Nina bị lườm đến chết nên tốt nhất không kể. Với lại tôi cũng từ chối rồi, ai dè cậu là còn cô khác… cái mặt hớn hở ấy tôi chúa ghét” Tay mân mê đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên, Yunho cười cười.


“Tôi vui vẻ là vì nghĩ đến bữa ăn cậu đãi đấy chứ, hàm hồ” Jaejoong tức mình tìm cách đạp cho Yunho thêm cái nữa.


“Phải phải, còn chưa phạt cậu dám chê của tôi “ngắn” nữa chứ. Cậu đúng là điếc không sợ súng mà” Yunho tiếp tục nói, răng nghiến trèo trẹo.


“Ai da, Yunho ca ca, chỉ là tiểu đệ thấy khi ấy ấy cảm giác cái của huynh rất “to”… ai dè nhìn lại thấy “ngắn” nên thắc mắc thôi. Chứ lúc ấy ấy đệ nhìn không có rõ mà… tha cho đệ đi, ha ha” Vừa nói vừa cười đến chảy nước mắt, Jaejoong không nghĩ là Yunho còn để bụng cả chuyện ấy.


“Không tha được, tối nay tôi sẽ cho cậu biết thế nào là “dài” với chả “ngắn”…”



Tiếng cười vang vọng gara khu chung cư. Con Min đang đói… meo~….





TBC

3 nhận xét:

  1. Jaejoong sau khi ra khỏi phòng thì rất vui vẻ phấn khởi, vừa đi vừa huýt sáo bài “Con sóc trogn vườn”. Yunho mà không gọi lại chắc cậu đã đi thẳng một mạch về phòng ngủ một giấc cho sướng mắt.

    Chính tả kìa.

    Em rảnh rỗi đi soi cho ss đấy nga~

    Cái fic này thiệt là ... mà

    Trả lờiXóa
  2. =.= ... là hay quá nói ko nên lời đó hả em ;))
    P/s: thanh kiu em yêu ~ :)) Muah~

    Trả lờiXóa