Thứ Tư, 8 tháng 4, 2009

[Long Fic] After the rain 10

After the rain (tt)
~o0o~




“ Hết mưa rồi, Chunnie ah” Junsu cất tiếng nói, khẽ lay người Yoochu. Anh vẫn vòng tay ôm lấy cậu, cất giọng uể oải nói



“ Hết mưa thì sao chứ?”



“ Thì để em về chứ sao?” Cậu nói, giọng đầy giận dỗi “ Anh từ lúc về đến giờ cứ ôm em ngủ thế này không áy náy lương tâm gì sao?”



“ Sao lại phải áy náy?” Yoochun nhướn mày



“ Còn sao nữa? Anh không thấy đói ah?” Junsu tức tối đập khé vào người Yoochun. Anh bậy cười, dụi đầu vào ngực cậu.



“ Uhm, chút anh nấu cái gì đó cho em ăn nhé” Rồi tự nhiên nụ cười rộng hơn “ Tối nay em ngủ ở đây luôn đi, khỏi về nhà. Tối trời mưa lạnh lắm”



Cậu nhìn anh bất lực. Cậu biết hôm nay anh mệt, chiến dịch quảng ba khiến cậu và anh phải đi lại khắp nơi, không mệt mới lạ.



Cơn mưa hôm nay thật lạ, mưa như để gột bỏ mọi bụi bặm của cuộc sống vậy. Cười, chỉ là cậu quá suy nghĩ thôi.



“ Em đừng cười như thế nữa” Yoochun cất tiếng” Anh rất khó kiềm chế đấy”



“ Anh có lúc nào là kiềm chế không?” Cậu cốc nhẹ vào đầu anh “ Toàn tự ý hành động, không phân biệt lúc nào nên làm lúc nào nên kiềm chế cả”



Vì em rất dễ thương mà, Yoochun định nói, nhưng anh nghĩ cũng chẳng cần thiết. Ngày nào anh chẳng nói điều đó với cậu, nói đến nỗi cậu nghe chắc cũng phát ngán rồi.




Junsu ngước mắt nhìn qua cửa sổ. Mưa đã ngừng, những giọt nước đọng lại trên mặt kính ánh lên như những viên ngọc nhỏ. Cậu dựa người ra sau, để cả thân người tựa lên ngực anh.



“ Từ lúc nào hả Yoochun?”



“ Từ lúc nào cái gì?” Anh vẫn nhắm mắt, cất tiếng hỏi cậu.



“ Từ lúc nào anh bắt đầu thích em?”



“ Anh cũng không biết, chỉ là em luôn khiến anh để ý, khiến anh không muốn rời mắt khỏi em. Em đã rất chăm chỉ và cố gắng…anh nhận ra bản thân anh trong em, rất rõ rệt” Anh nói, vòng tay ôm lấy cậu chặt hơn.



“ Vậy sao lúc đầu lại lạnh nhạt với em thế?” Cậu hỏi, giọng có phần ấm ức.




“ Anh xin lỗi, là anh không tốt…” Anh ghì chặt cậu vào lòng, nhận ra cậu đang run lên. “ Chỉ là hiểu lầm ban đầu thôi…”



“ Hiểu lầm chuyện gì?”


“ Không có gì đâu” Anh ngập ngừng nói “ Chỉ là anh nghĩ…em là một kẻ thích làm thân với những người nổi tiếng…Nhưng anh sai rồi” Thấy cậu có vẻ sững sờ, anh vội nói.



Nhìn vẻ thanh minh cuống cuồng của anh, cậu cười “ Thế em bây giờ có phải đang dựa vào anh để nổi tiếng không?”




“ Không ,đừng ngốc, em chỉ dựa vào anh vì anh cần em…Chỉ vậy thôi”



Cậu vòng tay ôm lấy anh, cả hai như cuốn vào một nụ hôn vội vã, say đắm. Anh đè cậu xuống, hôn lên mắt, lên chóp mũi và lên đôi môi của cậu.




“ Mà anh cũng không biết từ khi nào nữa…anh thích dựa vào em..” Anh cười, giọng nói trầm trầm cất lên, nhưng sao ánh mắt buồn quá.



Khẽ để trán mình chạm nhẹ vào trán, cậu cười, “ Anh biết em thích anh từ khi nào không?”



“ Không, chắc từ lần đầu tiên gặp anh ấy nhỉ?”



“ Không…là lần anh chịu đóng không cần diễn viên đóng thế ấy…” Cậu nói, khẽ cúi mặt “ Lần ấy anh đã rất dũng cảm, em đứng nhìn mà tim đập rất nhanh. Thật sự đa không thể rời mắt khỏi anh được.” Nói xong , cậu vùi đầu vào ngực anh, giấu đi khuôn mặt đang đỏ lên. Cậu vẫn chưa bỏ được tật hay xấu hổ.




Anh kéo cậu ra, hôn lên hai má cậu “ Vậy ra em giấu cũng lâu nhỉ, nếu hôm ăn mừng anh không chọc để em nói ra, có lẽ cả đợi anh cũng không biết được em thích anh…”



“ Anh toàn làm những chuyện khiến em tưởng anh ghét em…” Cậu nói, giọng lại run lên.” Sao dám nói ra chứ”



Hôn lên môi cậu thật dịu dàng , anh nói “ Đừng nhõng nhẽo nữa, anh không kiềm chế được đâu đấy”



“ Anh xấu xa…” Cậu khẽ vỗ nhẹ lên má anh. Rồi cả hai im lặng…





~o0o~





“ Su này, nếu một ngày nào đó, anh rời xa em…em sẽ làm thế nào?” Anh cất tiếng hỏi, giọng trầm trầm.



“ Em sẽ tìm ra anh, đập cho anh một trận, rồi không bao giờ thèm nhìn mặt anh nữa” Cậu nói, giọng không có vẻ gì là đùa giỡn cả. “ Nhưng…anh sẽ làm vậy hả?” Cậu hỏi lại, nhìn anh không chớp.




“ Không, không có chuyện đó, sao có thể để em đập đến mất hình tượng như vậy chứ?” Anh nói, vuốt nhẹ lên cánh tay cậu “Có đi anh cũng sẽ dắt em theo. Yên tâm đi nhóc”



Cậu nhìn anh, không hiểu anh đang nghĩ gì, nhưng mắt anh buồn quá. Nó khiến cậu không khỏi lo lắng. Nhưng lời nói của anh lại khiến cậu yên lòng.




“ Nhất định thế nhé! Không được bỏ em lại đấy!”



“ Uhm, nhất định”




Anh kéo cậu vào lòng, ôm thật chặt , cố gắng sưởi ấm cho cậu và sưởi ấm cho bản thân mình. Đã lâu rồi trái tim anh mới có cảm giác ấm áp như thế.




Một cơn mưa khác lại bắt đầu.





~o0o~





Cậu ngồi trong lòng anh, vẫn không tin vào điều vừa xảy ra ấy. Có thật là anh đã vừa ôm hôn cậu đó không? Hay tất cả chỉ là ảo ảnh, chỉ là giấc mơ của một mình cậu? Ngước nhìn lên, cậu thấy anh đang nhìn mình, ánh nhìn chứa chan yêu thương. Đã lâu lắm rồi không có ai nhìn cậu như thế…Ngượng ngùng cúi xuống, cậu mân mê những ngón tay anh đang nắm lấy tay cậu.




Giấc mơ cô độc của cậu đã thật sự chấm dứt rồi.




Giờ đây là giấc mơ chung của hai người, anh và cậu. Cậu không hiểu anh đã có tình cảm với cậu từ lúc nào, cũng chẳng biết động lực nào khiến anh nói ra điều đó. Nếu anh không nói, cậu sẽ chẳng bao giờ biết… Cậu sẽ ra đi với niềm tin tất cả chỉ là đơn phương mà thôi.




Niềm hạnh phúc đến quá đột ngột khiến cậu không còn kịp suy nghĩ thêm điều gì nữa. Nhưng khi im lặng ngồi cạnh anh, cậu chợt nhận ra giữa anh và cậu còn quá nhiều trở ngại.



“ Yunho ah, thật ra Dana…” Cậu ngập ngừng, cậu cũng không biết phải nói gì với anh nữa. Nói rang cậu cảm thấy có lỗi, rằng cậu cảm thấy mình là kẻ đã phá hoại hạnh phúc của anh và cô sao?



“ Dana đã biết anh yêu em, có lẽ do anh đã không thể dấu được tình cảm của mình, thật là một diễn viên tệ. Nhưng ngày hôm ấy, cái ngày em từ nhà Dana về ấy, anh thật sự rất muốn chạy theo em…rất muốn. Nhưng anh lại lo sợ em không chấp nhận tình cảm của anh. Có quá nhiều điều giữ chân anh lại. Nhưng cũng chính Dana đã cho anh một lối thoát, chính cô ấy giúp anh nhận ra anh yêu em và cần em. Nói theo một cách nào đó, anh hàm ơn cô ấy.”



“ Em cảm thấy mình có lỗi, giống như chính em đã góp phần làm cô ấy đau khổ, giá như em không gặp anh có lẽ tốt hơn. Rồi khi cô ấy về nước, anh sẽ quay trở lại với cô ấy…không phải tốt hơn sao?”


Anh siết cậu chặt hơn trong đôi tay của mình, nhận ra cậu vẫn mong manh quá “ Đừng ngốc thế, lâu rồi với anh cô ấy chỉ còn là một quá khứ đẹp thôi. Là mối tình đầu đẹp đẽ của anh. Anh không muốn bỏ quên những kí ức đẹp. Nhưng em phải biết điều này, hiện tại em mới là người anh yêu”


Cậu cười, rướn người lên hôn nhẹ vào môi anh “ Em không bắt anh từ bỏ quá khứ, em chỉ sợ tình cảm đó vẫn chưa trở thành quá khứ, mà vẫn tồn tại và đeo bám anh thôi. Nó sẽ làm khổ cả anh, em và cô ấy”


“ Em tin anh chứ?” Anh khẽ kéo cậu ra, để cậu có thể nhìn thẳng vào mắt anh . Nhìn vào đấy, cậu thấy một màu nâu ấm áp, dịu dàng và tin cậy. Cười, “ Tin” . Anh ngẩn người, cậu vẫn luôn cười, nhưng nụ cười của cậu hôm nay ấm áp lạ. Nó mang theo cả ánh sáng và hy vọng .




Cậu lại dụi đầu vào vai anh, giọng trở nên nhỏ hơn, tựa hồ như hơi thở.” Anh biết không, thực ra trước đây em đã không kể hết cho anh mọi chuyện”


“ Khi nào cơ?” Anh vẫn ôm cậu trong lòng, cất tiếng hỏi.


“ Khi anh hỏi em về người yêu cũ ấy…”


Vòng tay hơi rộng ra , anh nói , giọng có vẻ không vui “ Đừng nói với anh em vẫn còn quan hệ với cô ấy nhé”


Cười “ Anh ghen đấy à?”



“ Ừ, ghen đấy. Kể anh nghe hết mọi chuyện đi” Anh nói, dụi đầu vào vai cậu. Chưa bao giờ cậu thấy anh trẻ con như lúc này.



“ Có gì đâu, chỉ là em chưa kể với anh người ấy thực ra không phải là con gái, mà là cậu bạn cùng lớp với em. Chúng em đã thật sự hen hò…Nhưng rồi gia đình của cậu ấy phản đối, và cậu ấy đã theo sự sắp đặt của gia đình để đi du học. Rồi thời gian trôi, mọi chuyện cũng vào quá khứ. Mà cậu ta hình như cũng đã lập gia đình và có con rồi…” Giọng cậu chùng xuống. Anh ôm lấy cậu, hôn lên mái tóc cậu và hỏi “ Em còn buồn không?”



“ Không, em đã quên lâu rồi. Thật sự đã quên rồi. Nhưng lúc đó em không nói với anh, vì sợ anh sẽ nhìn em bằng con mắt khác…rồi xa lánh em. Lúc đó em rất muốn kết bạn với anh. Cảm giác rất gần gũi. Em xin lỗi…” Cậu cúi đầu, tay lại tìm đến tay anh nghịch nghịch.



Nhìn cậu thế anh không khỏi ngạc nhiên, ra cậu cũng có những lúc dễ thương kì lạ như vậy. Cười “ Đúng, em sai rồi.” Anh nói, mắt ánh lên một niềm vui kì lạ


“ Em xin lỗi…chỉ là”



Nụ hôn ngọt ngào đến nhanh làm cậu không kịp suy nghĩ, chỉ có thể để cơ thể trôi theo dòng cảm xúc bất tận.



Giữa nụ hôn, anh thì thầm “ Em sai rồi, nếu em nói sớm với anh em đã từng yêu một người đàn ông, anh nhất định đã không bắt em chờ đợi lâu như thế.”



Cậu cười, là cậu hèn nhát quá phải không. Cậu nói cậu đã quên người xưa, nhưng kì thực cậu chưa quên hết. Nỗi đau bị bỏ rơi, bị hắt hủi vẫn còn làm trái tim cậu nhức nhối mỗi khi nhớ đến. Nỗi sợ hãi sẽ bị từ chối vẫn luôn ám ảnh cậu.



Nhìn xuống vòng tay anh đang ôm chặt lấy mình, cậu chợt cảm thấy ấm áp. Chính anh đã mang lại cảm giác ấm áp cho cậu, làm cho vết thương trong lòng cậu dịu lại. Anh đã để cậu chờ đợi quá lâu, nhưng cũng vì bản thân cậu không có can đảm tiến tới.



“ Anh luôn sợ sẽ bị em từ chối…nhưng hôm nay là giới hạn rồi. Anh không cam tâm đè nén tình cảm của mình hơn nữa.” Anh siết cậu chặt hơn như sợ nếu nới lỏng vòng tay, cậu sẽ lại bay đi mất.” Xin lỗi đã bắt em phải đợi lâu như thế”



Cậu quay người lại, vòng tay ôm lấy anh. “ Em cũng xin lỗi, vì đã không có đủ can đảm nói ra tất cả”



Mưa vẫn đập vào cửa sổ lạnh buốt. Nhưng cả hai đều cảm thấy ấm áp. Trái tim của anh và cậu đều đang được sưởi ấm, được xoa dịu bởi chính tình yêu của hai người.



“ Anh yêu em…”




“Em cũng yêu anh…”





~o0o~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét