Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2009

[One shot] I'm sorry

I’m sorry


Author: Spi
Disclaimer: No one belong to me, except me.
Pairing: Yunjae
Category: Short fic
Status: Completed
Warnings: Sad, Angst…Death-end.










Cuộc đời chỉ là giấc mộng…



Rồi giấc mộng sẽ tàn…



Và cuộc đời sẽ kết thúc…




Cho đến bây giờ tôi vẫn luôn tự hỏi ngày ấy tôi đã lấy đâu ra can đảm để ngỏ lời với anh như thế khi biết rõ anh không giống tôi. Tôi vẫn luôn tự hỏi sao một kẻ như tôi lại dễ dàng sống hòa nhập giữa mọi người nhưng lại không thể hòa nhập cùng anh. Nhưng cũng có thể là rất dễ dàng để hiểu, chỉ là tôi không muốn hiểu.


Anh là một người bình thường, bình thường nhưng vẫn tỏa hào quang.




Còn tôi? Tôi cũng tỏa hào quang, nhưng tôi không bình thường.



Vì tôi thích anh. Một thằng con trai thích một thằng con trai.






Và tôi có lẽ đã gom góp tất cả can đảm của cả đời để nói với anh điều đó. Chắc vì đã lấy hết cam đảm của cả đời rồi nên suốt phần đời còn lại sẽ không thể tỏ tình với ai chân thật đến thế.







Jung Yunho, tớ thích cậu







Tôi còn nhớ sau khi nói những lời ấy thì cơ mặt đã cứng ngắt lại, ngay cả nhìn vào mắt cậu ấy cũng không dám nhìn, sự sợ hãi bất chợt xâm chiếm lấy tôi. Nếu không phải tin chắc rằng cậu ấy là người tốt, rằng dù không thể đáp lại tôi, cậu ấy cũng sẽ không xa lánh tôi thì tôi sẽ không bao giờ nói ra.




Vì tôi tin dù có bất cứ chuyện gì xảy ra… cậu ấy vẫn ở bên tôi.







Tớ xin lỗi, Jaejoong. Cả đời này tớ vẫn muốn làm bạn thân của cậu.







Jung Yunho là nam sinh nổi bật trong trường. cậu chơi thể thao giỏi, hát hay và có khuôn mặt thu hút. Luôn có rất nhiều nữ sinh mỉm cười với cậu trên hành lang, dù quen hay không quen. Tủ đựng đồ của cậu thỉnh thoảng lại có vài bức thư màu hồng thơm nức. Và cậu luôn dịu dàng trả lời lại những bức thư ấy, dù chỉ là lời từ chối.






Tôi luôn tự hào là bạn thân của cậu. Hay là tôi luôn tin như thế. Có lẽ tôi đã quá tự tin rằng trong lòng cậu tôi có một vị trí cao hơn những cô bạn kia chăng? Tôi nổi tiếng trong trường bởi vì tôi có một khuôn mặt đẹp, nhưng cũng vì tôi là bạn thân của Jung Yunho.






Trong chút ý thức còn xót lại, tôi vẫn luôn hy vọng cậu sẽ có thái độ đáp trả đối với tôi khác những cô gái ấy. Tôi không mong cậu nhận lời, nhưng khi cậu từ chối,tôi đã hy vọng sẽ là một cách từ chối khác kìa.






Đừng dịu dàng với tớ như thế





Tớ không thích thế chút nào hết…





Như thế thì tớ có khác gì những cô gái kia hả Yunho?






Tớ không có gì đặc biệt hơn sao?







Tôi đã không thể tiếp tục trở thành bạn thân của cậu. Nhưng có lẽ như thế tốt hơn cho cả hai chúng tôi chăng? Yunho vẫn cười nói, vẫn có thể chơi thể thao, hát hay mỉm cười với các cô gái. Có lẽ người thay đổi là chính tôi? Tôi không còn cười, cũng không nói chuyện nhiều, tất cả chỉ là nỗi cô đơn và day dứt.





Tôi thật sự rất muốn gặp cậu ấy



Dù chỉ là trong giấc mơ.





Cậu là một người bình thường, đáng ra tôi không nên kéo cậu vào chuyện này. Đáng ra tôi nên im lặng. Nhưng nói ra tình cảm của mình thì có gì là xấu chứ? Thà nói ra một lần để sau này khỏi day dứt.




Nhẩm tính lại khoảng thời gian cậu và tôi không nói chuyện với nhau khiến tôi ngạc nhiên. Ra cũng đã ba tháng rồi, vậy mà tôi lại thấy như chớp mắt. Cứ như chỉ mới hôm qua tôi ngỏ lời và bị từ chối vậy. Nụ cười vẫn nở trên môi cậu.




Cậu đang mỉm cười với ai thế?




Tôi biết cô ấy. Cô gái ấy rất dịu dàng , rất tốt. Cô ấy đứng với cậu nhìn cũng rất hợp, cứ như một bức tranh đẹp vậy. Nhưng ba tháng không phải là một khoảng thời gian đủ dài để xoa dịu vết thương trong lòng tôi, nên tôi vẫn có thể cảm thấy nỗi đau âm ỉ trong lòng mình. Nhưng chỉ cần cậu còn giữ được nụ cười trên môi thì với nỗi đau này tôi chịu một mình cũng không sao.




Nhưng tớ vẫn rất đau, Yunho ah!






Mọi chuyện dường như xấu đi khi trong trường lan truyền rằng tôi là một kẻ thích con trai, và tôi đã bị Yunho từ chối. Phải, mọi chuyện đúng là như thế mà… Nhưng ai có thể nói ra điều đó nhỉ?






Ngoài cậu ra?





…không có ai ngoài cậu…






Tôi cảm thấy chuếnh choáng trên đường về nhà, những ánh mắt, giọng cười như đuổi theo sau lưng. Thì đã sao? Như thế thì có gì sai? Có gì đáng để các người cười? Tôi chỉ muốn đập vào mặt những kẻ cười nhạo tôi.




Là sai sao khi yêu một người? Tôi chỉ yêu cậu thôi…như thế là sai sao?




Niềm tin của tôi cũng sai phải không? Tin rằng cậu sẽ luôn ở bên tôi…Niềm tin giúp tôi đứng vững nay cũng đã sụp đổ rồi.






Tớ sai rồi sao, Yunho?






Tin đồn đến tai cha mẹ tôi. Mẹ tôi khóc rất nhiều, con cha tôi lại trầm tư im lặng đến đáng sợ. Không khí gia đình ngột ngạt đến nỗi tôi chỉ về nhà khi trời đã khuya. Cha tôi là một cười đầy lòng kiêu hãnh và tự trọng, ông sẽ phải đối mặt với chuyện này như thế nào đây? Còn mẹ tôi lại là một phụ nữ yêu đuối, từ lúc biết chuyện bà đã khóc suốt, đôi mắt luôn xưng đỏ lên. Bà đã luôn mong tôi có thể giúp bà có một đứa cháu xinh xắn…






Tớ là một đứa con bất hiếu sao?






Tôi còn nhớ ngày hôm qua, khi tôi đến trường. Sân trường rực nắng…đã lâu rồi tôi bỗng nhiên lại có cảm giác nhẹ nhõm đến thế. Nhưng tôi vào lớp trễ thì phải.






Giáo viên trách mắng việc tôi vào lớp trễ. Có lẽ việc trách mắng là bình thường thôi… nếu như cô ấy không đem chuyện của tôi ra để nói. Và thế rồi cả lớp xao lên những lời bình luận đầy ác ý.





Tôi cảm thấy bối rối. Tôi đưa ánh mắt cầu cứu về phía cậu. Có lẽ ngay cả việc đó cũng là một việc sai lầm. Cậu chỉ im lặng nhìn tôi không nói gì. Và tôi nhớ rằng tôi đã mỉm cười khi rời khỏi lớp.





Quãng đường trở về trời vẫn rực nắng. Tôi thích màu nắng này, nó khiến cho tôi nhớ đến những bức ảnh chụp nắng chung với lá phong mùa thu. Tất cả chúng hòa quyện thành một màu đỏ rực rỡ tuyệt đẹp. Giây phút ấy khiến tôi nhớ về thời tôi còn nhỏ, khi cha mẹ dẫn tôi đi chơi công viên mùa thu, khi tôi được tận mắt cầm một chiếc lá phong rực rỡ trong tay…và cũng là lần đầu tiên tôi gặp cậu.






Khi về đến nhà tôi thấy nhà có khách, tôi định vào chào nhưng cha đã bước ra nói tôi về phòng đi. Mẹ tôi khi ấy chỉ nhìn tôi với anh mắt thật buồn.






Ra tôi cũng là nỗi xấu hổ cho gia đình nữa sao?






Tớ tồn tại trên đời này cũng là sai lầm phải không?







Tôi đã từng thức trắng đêm chỉ để chờ sao băng suất hiện. Khi đó tôi đã chuẩn bị sẵn một điều ước cho cả cuộc đời mình. Nhưng rốt cuộc chờ mãi, đêm này đến đêm khác cũng không thể thấy được sao băng. Có lẽ ngay cả bản thân ông trời cũng không muốn tôi được hoàn thành ước nguyện đó chăng?





Ước gì có thế sống hạnh phúc bên cha mẹ, bên Yunho suốt đời





Rốt cuộc thì cuộc sống cũng chỉ là một giấc mộng chóng vánh.




Có những giấc mộng đẹp ắt cũng có ác mộng.



Tôi chợt nhận ra sự tồn tại của tôi là sai lầm. Tôi đã khiến cho những người tôi thân yêu nhất xa lánh tôi, xấu hổ vì tôi.



Có lẽ tôi vốn không nên tồn tại…





Nhưng tôi rất vui vì có thể được gặp cậu, Yunho ah!



















Kính gửi cha mẹ!


Con xin lỗi. Con ngàn lần xin lỗi cha mẹ. Có lẽ con có dành hết thời gian của cả cuộc đời này để xin lỗi thì cũng không đủ đâu, nhưng con không thể làm gì được nữa rồi. Cha mẹ sinh con ra, nuôi con khôn lớn…Nhưng tất cả những gì con làm chỉ khiến cho cha mẹ xấu hổ vì con. Đáng lẽ ra con không nên tồn tại, con xin lỗi. Con biết con làm thế này là sai, nhưng chỉ có cách này mới khiến cho mẹ thôi khóc, và cha thôi im lặng buồn bã. Mẹ ah, trong đám tang con mẹ đừng khóc, vì mẹ đã khóc quá đủ rồi, con không muốn nhìn thấy mẹ phải khóc vì con thêm nữa. Con sai rồi. Cha ah, con không còn, cha phải chăm sóc cho mẹ và cho bản thân đấy. Con đã không thể trở thành một người con để cha có thể tự hào, nhưng con sẽ không để cha phải xấu hổ thêm nữa.


Nhưng con thật sự đã rất hạnh phúc khi được sinh ra trên cõi đời này, được cha mẹ yêu thương và nâng niu, dù con không xứng đáng. Con cũng hạnh phúc vì có thể yêu , dù tình yêu này cũng là tội lỗi.


Con thật sự đã rất hạnh phúc, nhưng con nghĩ đã đủ rồi. Có lẽ mọi chuyện chấm dứt ở đây là đủ rồi.


Con yêu cha mẹ rất nhiều . Rất rất nhiều. Con sẽ không thể đan áo tặng mẹ noel năm nay như đã hứa, cũng không thể đi trượt tuyết cũng cha nữa rồi. Con xin lỗi. Nếu có kiếp sau, con vẫn muốn được làm con cha mẹ.


Jae
























Yunho ah!



Tớ nhờ cha mẹ tớ gửi thư này cho cậu. Khi bức thư này đến được tay cậu thì chắc tớ đã không còn trên cõi đời này nữa rồi. Nhưng như thế cũng tốt, tốt cho cả tớ và cậu.


Tất cả những gì chất chứa trong lòng tớ đều đã nói với cậu rồi, chỉ duy nhất lời này thì chưa nói được. Tớ xin lỗi. Là lỗi của tớ đã nói ra những điều khiến cậu khó xử, cũng là lỗi của tớ đã khiến cậu mang tiếng. Tớ đáng bị như vậy lắm, nên chuyện cậu kể với mọi người tớ không để bụng đâu.


Chúng ta đã không nói chuyện với nhau ba tháng rồi. Có lẽ cậu vẫn thấy bình thường, nhưng tớ đã rất nhớ cậu. Tớ ghi ra những lời này cậu sẽ giận tớ chứ? Nhưng đây là lần cuối cùng tớ có thể nói ra thế này, nên cứ để tớ nói nhé. Sau này sẽ chẳng còn Kim Jaejoong nào làm phiền đến cậu nữa đâu.


Tớ yêu cậu. Ngày hôm ấy tớ đã không thể nói cho cậu biết vì sao tớ lại yêu cậu. Nhưng thật ra cũng chẳng có gì đâu. Chỉ là tớ yêu một Jung Yunho hiền lành ngốc nghếch lúc nào cũng bên cạnh tớ. Tớ có lẽ đã yêu cậu từ rất lâu rồi thì phải. Tớ xin lỗi, lại nói ra những điều khiến cậu ghét phải không. Nhưng trong giờ phút này tớ thật sự rất mong có cậu bên cạnh, dù chỉ là một lát thôi. Căn phòng tớ đang ngồi lạnh lẽo quá, buồn cười nhỉ, vẫn là căn phòng của tớ mà. Chuyến đi này của tớ là một đi không trở lại… tớ xin lỗi. Chỉ có thể tạm biệt cậu khi tớ đã đi rồi.


Nhưng tớ không hối hận vì đã gặp được cậu đâu. Được gặp cậu và yêu cậu là niềm hạnh phúc của tớ. Nhưng nếu có kiếp sau, mong rằng chúng ta không gặp nhau. Tớ đã định đan một chiếc khăn để làm lành với cậu, nhưng có lẽ là không kịp rồi. Tớ thấy buồn ngủ quá, xin lỗi, đến giờ tớ phải đi rồi.

Vĩnh biệt.


Kim Jaejoong

















“Đám tang Kim Jaejoong hôm ấy tuy trời mưa lất phất nhưng mọi người đến dự rất đông, tôi cảm thấy trong lòng buồn chán không chịu đựng được. Có lẽ việc cười nhạo một người thì rất dễ, nhưng cũng rất dễ dàng làm tổn thương người khác. Tôi là mộ trong những người đã cười nhạo cậu ta khi biết chuyện, chính miệng Jinhee đã nói cho tôi nghe khi vui miệng. Yunho đã vô tình kể lại cho cô ta nghe mọi chuyện giữa Kim Jaejoong và cậu ta. Có lẽ chỉ Jung Yunho mới nghĩ cô ta là người dịu dàng, dễ thương mà thôi. Nhưng tôi thì khác gì con nhỏ xấu bụng đó? Tôi cũng đã nói xấu cậu ta, làm cho vết thương trong cậu ta lớn hơn. Khi nghe tin Jaejoong tự tử, tôi cảm giác như chính bản thân mình đã góp phần bức cậu ấy đến đường cùng. Mẹ của cậu ngất lên ngất xuống, bà khóc đến không thành tiếng, chỉ còn từng tiếng nấc nhỏ đầy ai oán. Cha của cậu nhìn có vẻ kiên cường hơn, nhưng khi thấy vai ông run lên bần bật khi quan tài được đưa xuống huyệt , tôi hiểu ông đang chịu đựng nỗi đau tột cùng.


Jung Yunho thì đứng một bên, tay nắm chặt một mảnh giấy, ánh mắt lạc lõng đến tội nghiệp. Tôi chưa bao giờ thấy một Jung Yunho thất thần đến vậy. Nhìn khuôn mặt cậu ta có lẽ đã không ngủ rất nhiều đêm rồi. Khi đất được đắp lên, tôi chợt thấy Yunho khụy xuống, nước mắt bắt đầu tràn ra trên khuôn mặt cậu ta không kiềm chế. Khi tôi định đến gần để an ủi cậu ta, tôi nghe những tiếng thì thầm nho nhỏ “ Cậu chưa chết phải không? Cậu thật sự chưa chết mà. Tất cả chỉ là một cơn ác mộng phải không? Tớ sẽ chờ cậu tỉnh lại để nói cho cậu điều mà cậu chưa bao giờ biết. Tớ cũng yêu cậu . Tớ sẽ tỉnh lại sau cơn ác mộng này và nói cho cậu điều đó. Cậu sẽ chờ tớ phải không Jae? Dù muộn…”. Tôi chỉ còn biết thở dài, rõ ràng chỉ đến khi mất đi mới biết được cái gì thật sự ý nghĩa thôi sao? Đã có một thời gian khoảng 3 tháng trước, tôi thường xuyên gặp Yunho ngồi hút thuốc một góc sân vắng. Có lẽ việc chấp nhận bản thân cũng thích một người con trai là quá khó khăn với cậu ta. Nhưng đến khi chấp nhận được thì mọi chuyện đã quá muộn rồi, cơn ác mộng này có lẽ sẽ không bao giờ kết thúc.

Tôi chợt nhớ da diết nụ cười của Jaejoong. Cậu ta đã có lúc rất hay cười, nụ cười đẹp đến nao lòng. Tôi sẽ không bao giờ còn được trông thấy nụ cười đó nữa, cũng không bao giờ còn được trông thấy Kim Jaejoong bước vào lớp trong bộ đồng phục nữa. Mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Mong cậu an nghỉ.


…”

(Trích nhật kí bạn cùng lớp của Kim Jaejoong )




Tp Hồ Chí Minh
1:20AM

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét