Thứ Tư, 8 tháng 4, 2009

[Long Fic] After the rain 12

After the rain (tt)
~o0o~






“ Jaejoong shi, anh hẹn gặp tôi có chuyện gì không?”




Dana cất tiếng hỏi phá tan bầu không khí im lặng. Jaejoong người nhìn người con gái đang ngồi đối diện mình. Đôi mắt cô bình thản nhìn cậu, không có vẻ gì giận dữ hay buồn bã. Người phục vụ bưng nước ra, café đen cho cậu và trà sữa cho cô.



“ Jaejoong shi thích café đen sao?”



“ Vâng”



“ Sao mọi lần không nói với tôi , tôi có loại café rất ngon…Nhưng tôi ít dùng, vì đắng quá” Cô cười, đưa ly trà sữa lên miệng.



Cậu cười, chẳng biết nói gì nữa. Dana lại lặng yên quan sát Jaejoong, cô không hiểu Jaejoong hẹn cô ra đây để làm gì?




“ Dana ah, chuyện của Yunho…tôi…” Jaejoong bắt đầu ấp úng.



“ Jaejoong shi, chuyện đó tôi đã không còn nghĩ đến nữa rồi. Anh không cần phải nhắc lại đâu”



“ Tôi xin lỗi”



“ Có gì để xin lỗi chứ, chúng tôi vốn đã không còn thuộc về nhau nữa rồi…Nếu tôi cố gắng níu kéo, chẳng phải cả hai sẽ không có hạnh phúc sao. Nói chung mọi chuyện đã chấm dứt rồi. Jaejoong shi ah, anh không cần phải cảm thấy áy náy vì tôi đâu.”



Jaejoong nhìn Dana, cảm giác khâm phục và chút gì đó hối hận. Cậu không biết phải nói gì với cô vào lúc này, khi thái độ của cô bình thản đến thế.



“ Tôi sắp đi xa…” cậu nói , không hiểu mình đang nói cái gì nữa. “ một nơi rất xa”



“Anh sẽ đi đâu?” Dana tò mò nhìn Jaejoong, cả con người cậu luôn khiến cô cảm thấy đầy bí ẩn. “ Anh sẽ đi trong bao lâu?”




Cười, “ Tôi sẽ qua Mỹ định cư với em trai…có lẽ sẽ không quay lại nữa” Cậu trả lời, cảm giác từng lời thốt ra đắng ngắt. Sao cậu có thể nói với cô rằng cậu sẽ từ bỏ anh màddi sau khi d ành anh từ tay cô chứ???



“ Yunho đã biết chưa?” Dana hỏi, ánh mắt nhìn cậu lạ lẫm.



Lắc đầu, cậu vẫn chưa có đủ can đảm để nói với anh điều đó. Không, hoàn toàn không có can đảm.





“ Tại sao thế, Jaejoong shi??? Tại sao lại làm thế???”




Jaejoong khé tựa mình vào ghế, đôi mắt nhìn xa xăm ra ngoài phía cửa sổ. “ Dana ah, hồi bé cô có thích nghe chuyện cổ tích không?”



Cô nhìn cậu, rồi gật đầu. Cậu dựa sâu hơn vào ghê, tay cầm ly café run run “ Tôi vẫn còn nhớ câu chuyện về nàng tiên cá. Lúc ấy tôi ghét câu chuyện ấy lắm, ghét hoàng tử đã không chịu yêu nàng tiên cá mà lại đi yêu một công nương nào đó. Nhưng rồi lớn lên, tôi hiểu ra, nàng tiên cá không thể có tình yêu của hoàng tử được, bởi họ vốn ở hai thế giới khác nhau. Để hòa nhập vào thế giới của hoàng tử, nàng tiên cá đã phải trả giá quá đắt…và cuối cùng thì nàng tan thành bọt biển. Vô vọng. Vốn đã không cùng một thế giới, sao phải cố với lấy thứ không bao giờ đạt tới chứ. Nếu nàng đừng lên bờ, đừng đánh đổi tất cả vì tình yêu vô vọng ấy…có lẽ nàng sẽ tìm được tình yêu khác và sống hạnh phúc. Đúng không?”




Mắt cậu vẫn nhìn xa xôi, đôi mắt buồn bã quá. Cô thở dài, chợt nhận ra cậu đang nghĩ gì.




“ Jaejoong shi, anh đang lo sợ cho bản thân , hay lo sợ cho yunho vậy?”



Cậu hướng ánh nhìn vào Dana, “ Có lẽ là cả hai, tôi sợ tình cảm của tôi sẽ hủy hoại tương lai của Yunho, tôi sợ tình cảm ấy rốt cuộc sẽ tổn thương chính mình…Tôi sợ nhiều thứ lắm. Tôi là kẻ hèn nhát phải không?”




Cô lắc đầu, cảm giác bất lực khi thấy nụ cười lạnh giá của cậu “ Jaejoong shi, nếu không muốn cười thì đừng cười, nụ cười của anh…buồn quá”



“ Xin lỗi, có lẽ đó là thói quen của tôi…Một thói quen khó bỏ” Cậu lại cười, lắc nhẹ đầu.




“ Anh biết không, khi rời xa Yunho, tôi đã rất hối hận. Đã có lúc tôi nhớ anh ấy kinh khủng, tưởng sẽ phải chạy về để gặp anh ấy. Nhưng rồi mọi chuyện dần thay đổi. Nỗi nhớ nhạt hơn, công việc, học tập cuốn tôi vào vòng xoay của nó...” Cô nói, ánh mắt như đang hướng về một quá khứ xa xắm “Khi trở về, gặp anh ở sân bay, tôi nhận ra chúng tôi đều đã thay đổi. Bằng cách này hay cách khác, chúng tôi đều đã thành công. Nhưng tâm hồn đều thay đồi. Cả anh ấy và tôi. Rồi tôi có mong muốn được hàn gắn, được trở lại với Yunho. Có lẽ tôi đã quá ích kỉ phải không? Bỏ anh ấy mà đi, rồi khi xong việc rồi thì lại muốn quay trở lại”



“ Không, chỉ là cô muốn được hạnh phúc thôi mà” Cậu nói “ Ai chẳng mong muốn mình được hạnh phúc”




“ Anh thật tốt bụng, Jaejoong shi. Tôi đã hiểu một phần vì sao Yunho yêu anh, bởi vì anh có một tấm lòng ấm áp, nó khác vẻ bề ngoài lạnh lùng của anh. Và…vì Yunho yêu anh, anh có thể nghĩ lại không?”



“ Tôi đã từng yêu một người, trước đây rất lâu. Nhưng vì định kiến, vì gia đình, chúng tôi đã chia tay. Tôi chợt nhận ra Yunho và tôi còn rất nhiều rào cản, mà để vượt qua hết nhưungx rào cản ấy, việc bị tổn thương là khó tránh khỏi. Tôi thì không có gì để mất, nhưng Yunho sẽ mất rất nhiều. Tôi không cam tâm để tình yêu của tôi trở thành gánh nặng cho anh ấy. Tôi không hối hận đâu, Dana ah, không đâu. Sẽ buồn, nhưng không hối hận, tôi tin bản thân đã làm đúng. “ Cậu nói, trên môi đã tắt nụ cười, mặt đã có phần tái đi. “ Rồi Yunho sẽ sớm quên tình cảm này thôi…và rồi anh ấy sẽ tìm được một người phù hợp.”




Dana lắc đầu “ Anh có nghĩ cho Yunho không? Anh ra đi như thế, anh ấy sẽ thế nào chứ?”




“ Yunho sẽ hiểu mà. Một ngày nào đó sẽ hiểu” Cậu nói, ánh mắt sáng lên.




“ Anh đó, anh trách nàng tiên cá vì đã đem lòng yêu một kẻ không thuộc thế giới của mình…Nhưng anh có khác gì cô ta đâu. Nàng tiên cá đã không chịu đâm chết hoàng tử để đổi lấy cuộc sống, nàng ta thà chịu làm bọt biển vẫn mong hoàng tử được hạnh phúc.” Cô thở dài “ Nhưng Yunho không giống hoàng tử, hoàng tử chẳng biết gì cả, chàng không yêu nàng tiên cá. Nhưng Yunho thì khác, anh ấy yêu anh, anh ấy chắc chắn sẽ đau khổ”



“ Tôi xin lỗi” Cậu nói “ Nhưng mọi nỗi đau đều sẽ qua thôi, thời gian sẽ giúp cho nó nguôi ngoai.”




Cô lặng lẽ dựa mình vào ghế, cậu đã có quyết định rồi.



“ Hôm nay hẹn cô ra đây là để nói lời xin lỗi, cảm ơn….và tạm biết” Cậu nói, mắt nhìn cô ấm áp. Quen nhau chưa lâu, nhưng cậu nhận ra cô là người có tấm lòng đẹp. Cậu rất muốn làm bạn với cô. “ Hay chăm sóc Yunho nhé…đến khi anh ta tìm được một nửa thật sự của mình”



“ Nếu tôi không nhận lời thì sao?” Dana hỏi, ánh mắt nhìn cậu chờ đợi.



“ Tôi biết cô sẽ không bỏ mặc Yunho đâu…” Cậu cười, nụ cười đã có phần tươi hơn “ Thôi, tôi đi đây, ở nhà vẫn còn chút đồ đạc chưa dọn xong” Cậu đứng lên.




Cô đưa tay cho cậu bắt “ Jaejoong shi, tạm biết, bảo trọng”



“ Cảm ơn, tạm biệt, rất vui được biết cô”



“ Vâng , rất vui được biết anh.”




Bóng cậu khuất sau cánh cửa. Cô thở dài.









~o0o~





Chiếc hộp cuối cùng đã được đóng lại và chuyển lên xe để chở đi. Toàn bộ đồ đạc đã được công ty vận chuyển chở đi. Sau khi chiếc xe chở toàn bộ đồ đạc khuất bóng, Jaejoong quay trở lại vào nhà. Ngôi nhà bình thường đã mang vẻ tĩnh lạng, giờ lại càng tĩnh lặng hơn. Không còn bộ bàn ghế nhỏ nơi phòng khách, không còn bàn làm việc với giấy tờ bừa bộn, nhà bếp cũng đã được thu dọn sạch sẽ. Cảm giác lưu luyến nhói lên trong tim cậu. Đây là ngôi nhà gắn bó với tuổi thơ, với kỉ niệm của cậu và Changmin khi cha mẹ còn sống.





Cậu ngồi xuống nền nhà lạnh toát. Chưa bao giờ nghĩ đến việc mãi mãi rời xa nơi này, luôn coi nơi này là nhà, vậy mà giờ thì thật sự đã sắp đi rồi, cậu nhận ra bản thân đã gắn bó với căn nhà này lắm rồi. Sao không gắn bó được chứ? Mỗi khi đi xa, nghĩ rằng mình vẫn còn một nơi để trở về, một nơi chờ đón mình, một nơi an toàn để chở che cho mình thì thật tốt.




Leng keng…




Leng keng…





Chiếc chuông gió khẽ đung đưa trước gió.Chiếc chuông gió nhỏ được treo trước của sổ để đón gió ấy là thứ Jaejoong mua khi nhận được tiền nhuận bút cho bài báo đầu tiên của cậu. Khi Changmin hỏi, cậu chỉ cười “ Nghe cho vui cửa vui nhà ấy mà”.




Cậu đứng lên gỡ nó xuống, suýt nữa là quên mày lại rồi. Quên…hình như cậu còn quên nhiều nữa. Cậu vẫn chưa nói với anh cậu sẽ đi. Cứ lần lữa mãi, bởi cậu không có can đảm để đối diện anh, nói với anh lời chia tay, gây cho anh nỗi đau bị bỏ rơi mà anh đã một lần phải trải qua. Nhưng cậu làm tất cả là vì anh mà, anh sẽ hiểu cho cậu phải không? Anh sẽ hiểu rằng cậu rất yêu anh, cậu chưa bao giờ ngừng yêu anh cả…chỉ là…vì anh mà thôi.






/Out of sigh, Out of mind, Out of time to decide...Do we run? Should I hide for the rest of my life.../





Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu. Là anh.




“ Yunho ah, có chuyện gì vậy?”







“ Không…để em xuống, anh đứng đợi đi. Em xuống ngay đây.”



Anh đang chờ cậu ở ngoài ngõ.



Thực ra anh nói để anh vào nhà cậu, nhưng cậu không muốn ngay khi gặp đã phải nói với anh lời tạm biệt. Có lẽ ông trời thấy cậu quá lần lữa nên đã để anh chủ động tìm đến cậu, cho cậu một cơ hội chăng? Khoác vội vào người chiếc áo khoác, cậu chạy ra ngoài.




Anh đang đứng đó, tay đút vào áo. Khi cậu bước chầm chậm về phía anh, hít thở sâu rồi cất tiếng gọi.



“ Yunho ah!”



Anh ngước nhìn lên, đôi mắt sáng khẽ nheo lại, rồi mỉm cười. Nụ cười của anh khiến tim cậu đập bình yên trở lại, nhưng có gì đó tưng tức trong lồng ngực, chẳng bao lâu nữa, cậu sẽ không còn được nhìn thấy nụ cười này nữa, nụ cười dành riêng cho cậu.




“ Gọi em ra có chuyện gì không? Anh không bận quay ah?” Cậu cất tiếng hỏi khi thấy anh cứ mải nhìn mình.



“ Không, hôm nay anh xin nghỉ.” Anh lắc đầu, dáng bộ dễ thương kì lạ. Anh vẫn chăm chú nhìn vào mặt cậu, khẽ đưa tay vuốt lọn tóc đang xòa trước trán.




“ Sao thế? Anh mệt à?” Cậu lo lắng nhìn anh. Cậu biết anh rất chú trọng công việc, có những khi rất mệt mà vẫn cố gắng. Nhưng lúc như thế, nói chuyện qua điện thoại, cậu chỉ muốn đến chỗ anh ngay, bắt anh nghỉ ngơi…Nhưng cậu đã không thể làm thế. “ Anh có cần về nhà nghỉ không?”



Anh cốc nhẹ lên đầu cậu “ Nhìn anh giống đang mệt lắm sao? Không, anh đến rủ em đi chơi thôi”. Anh nói , nụ cười rạng rỡ nở trên môi.




Cậu ngỡ ngàng nhìn anh. Sao lại là đi chơi? Không phải anh đang rất bận sao? Cậu do dự nhìn anh. Ánh mắt anh vẫn hướng về cậu chờ đợi.



“ Sao tự nhiên lại đi chơi?” Cậu hỏi, đưa hai tay ôm lấy mặt anh, dù sao khu này rất vắng người “ Có chuyện gì sao?” Một nỗi lo lắng mơ hồ dấy lên trong cậu.



“ Không có chuyện gì thì không được rủ em đi chơi sao?” Anh nói, khuôn mặt nhìn cậu đầy hờn dỗi. Trước giờ anh đâu có thế, sao tự nhiên trở nên trẻ con đến như vậu chứ? “ Nhớ em quá, nên nghỉ việc đến gặp em đó…Không đi chơi thì mình lên nhà em nhé” Anh nói, ghé sát mặt anh vào khuôn mặt cậu.



Cười “ Nhớ em sao?” Cậu hỏi vu vơ, ánh mắt mơ màng như hướng về một nơi nào đó. Sẽ đến lúc cậu không còn được nghe những lời anh nói rằng anh nhớ cậu…



“ Uhm, nhớ lắm đấy. Vì vậy hãy đi chơi với anh nhé” Anh cười, khẽ lắc tay cậu.



“ Thì đi” Cậu trả lời, mắt không rời khuôn mặt bừng sáng của anh “ Hôm nay thôi nhé” Nói xong, chợt thấy như lời thừa, đây là lần đi chơi đầu tiên và có lẽ cũng là cuối cùng của anh và cậu. Không còn bao nhiêu thời gian nữa, níu kéo một chút hạnh phúc trong khoảnh khắc thì có gì là sai chứ?










Anh dẫn cậu ra xe, mở cửa cho cậu rồi ngồi vào sau tay lái. “Đi nhé!”



Cậu gật đầu, mắt hướng ra cửa sổ. Hôm nay trời rất đẹp, bầu trời xanh trong, đâu đó một vài gợn mây trắng xốp nhẹ trôi theo gió. Chiếc xe từ từ lăn bánh trên đường, băng qua từng hàng cây, từng con đường. Cậu không hỏi anh đang đi đâu, chỉ im lặng ngắm phong cảnh bên ngoài của kính. Có anh bên cạnh, đi đến đâu cũng được.





Xe dừng trước một bãi biển vắng, quang cảnh rật rộng lớn.



Cậu bước ra khỏi xe, hít một hơi thật sâu mùi vị của biển. Cảm giác mằn mặn nơi đầu môi. Cậu chợt nhớ ra đã rất lâu rồi cậu không đi ra biển chơi. Lâu lắm rồi. Công việc khiến cậu đi đây đi đó nhiều, nhưng thời gian đi chơi lại không có, cảm giác như mình đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi.




“Đẹp không?” Anh ôm lấy cậu từ phía sau và thì thầm vào tai cậu.



Cậu gật đầu, mắt say mê nhìn ra biển. “Đã lâu lắm rồi em không ra biển chơi…” Cậu nói, giọng êm êm như đang kể một câu chuyện xưa “ Ngày bé rất hay ra biển cùng cha mẹ. Rất vui. Em cùng Changmin thi nhau xây nhưng lâu đài cát, rồi cùng nhau đi nhặt vỏ ốc gắn lên những lâu đài ấy. Rất đẹp…Nhưng rồi sóng biển lại đánh vào, vào lâu đài lại tan ra. Lớn lên thấy việc làm ấy thật vô ích. Nhưng hồi bé đã say mê đến thế…Sau này đi làm, cũng đến nhiều vùng biển, nhưng toàn lo lấy tin, ít nghĩ đến chuyện chơi. Giờ nhìn lại mới thấy biển rất đẹp”



Anh im lặng nghe cậu nói, hướng tầm nhìn ra không gian rộng lớn trước mặt. Khi cậu bắt đầu chìm vào im lặng, anh mới cất tiếng nói.



“ Hồi bé anh chưa có dịp ra biển. Mãi sau này, khi lên Seoul mới ra biển chơi. Cảm giác lúc đầu rất ngợp bởi vẻ rộng lớn của nó, nhưng dần dần lại cảm thấy rất thích. Anh có cảm giác được vẫy vùng thỏa thích trong nó, rất thoải mái.” Anh nói, siết chặt cậu hơn trong tay “ Khi cha mẹ qua đời, anh đã ra bãi biển này ngồi một này, khóc cho hết nước mắt. Lúc đó, tiếng sóng vỗ bờ khiến anh luôn có cảm giác được an ủi, vỗ về. Những lúc cảm thấy mình quá cô đơn, anh đều ra biển. Nhưng bây giờ có em rồi, ra biển cùng em sẽ vui hơn”



Câu nói cuối cùng của anh như găm vào tim cậu ngàn mũi dao. Sao cậu có thể nói với anh rằng cậu sẽ ra đi, sẽ bỏ anh lại cùng nỗi cô đơn của anh chứ?



Anh xoay người cậu lại và mỉm cười “Xuống biển nhé!”



Rồi anh kéo cậu chạy dài xuống bãi biển dài đầy nắng. Cậu mặc cho anh kéo đi, cảm thấy gió lùa trong tóc mát rượi, mặt biển xanh càng lúc càng gần.




Rồi làn nước lạnh quấn lấy anh và cậu. Cảm giác mặn đắng vương trên môi giờ trở nên rõ ràng hơn.



Bỗng anh ôm cậu vào lòng




“ Anh yêu em, Jaejoong ah!”




Cậu run lên trong vòng tay anh, cảm giác vẫn mới mẻ như hôm anh tỏ tình với cậu. Rồi môi anh quấn lấy môi cậu, vị đắng của nước biển trôi đi, chỉ còn lại dư vị ngọt ngào.





Anh dẫn cậu lên bãi cát trải dài rồi kéo cậu ngồi xuống. “ Chỉ anh cách xây lâu đài cát đi!” Giọng anh phấn khích kì lạ. Cậu ngồi xuống, cùng anh vun một đụn cát thật cao, thật cao. Rồi anh chạy đi, nhặt thật nhiều vỏ sò, vỏ ốc đầy màu sắc gắn lên lâu đài .



“Đẹp chứ?” Anh cười, vẻ tự hào ánh lên trong mắt.



“Đẹp, nhưng rồi sóng biển cũng đánh tan đi thôi” Cậu nói, giọng thoáng buồn. Những thứ mong manh như lâu đài cát, ngay từ đầu vốn không nên xây lên, thì sẽ không phải buồn khi nó bị sóng phá tan hết. Nhưng con người ta ai chẳng muốn nuôi hy vọng, và rồi khi hy vọng biến thành ảo vọng, người ta sẽ nhanh chóng suy sụp mà thôi.




“ Có sao đâu Jae, sóng đánh đi để có chỗ cho chúng ta xây những lâu đài cát to hơn, đẹp hơn. Em nghĩ xem, nếu sóng không đánh tan những lâu đài cát ấy, không sớm thì muộn, mọi bãi biển trên thế giới này sẽ toàn lâu đài cát, sẽ chẳng còn chỗ cho những lâu đài cát khác mọc lên nữa. Lâu đài cát này mất đi để có chỗ cho chúng ta xây tiếp một lâu đài khác đó” Anh nói, nụ cười rực rỡ trên môi. Anh vẫn luôn tràn đầy sự lạc quan, niềm tin và hy vọng. Cậu không thể phá hủy niềm tin nơi anh vào cuộc sống, cậu sẽ phải làm gì đây.




Anh đang quay lại mỉm cười với cậu, ánh mặt trời chiếu vào mặt anh khiến nụ cười của anh như tỏa nắng. Cậu vươn người tới, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt anh, cố gắng ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt ấy.



Anh khé nắm lấy tay cậu, nhìn sâu vào mắt cậu. Anh không còn cười nữa, anh nhìn trở nên nghiêm túc





“ Jaejoong ah, em sẽ chờ anh, phải không?”






:::: Flashback::::






“ Yunho oppa ah, Jaejoong shi sẽ rời khỏi đây đấy…”



Anh chết sững trên ghế khi nghe Dana nói Jaejoong sẽ đi Mĩ. Sao lại thế? Cậu không nói gì với anh trong khi lại đến chào từ biệt Dana. Có chuyện gì xảy đến với cậu mà anh không biết sao? Cậu vẫn còn là người yêu của anh hay cậu đã hết yêu anh rồi.




Nhận thấy vẻ mặt của anh, Dana liền cất tiếng nói “ Jaejoong shi quyết định đi cũng một phần vì anh đấy.”



Anh ngước nhìn cô, không hiểu cô đang nói gì. Nhưng dần dần, nhưng điều cô nói khiến anh nhận ra Jaejoong của anh đã phải day dứt như thế nào.




“ Em tin anh ấy còn yêu anh nhiều lắm, nhưng anh ấy cũng cố chấp quá. Anh ấy lo cho tương lại của anh.” Dana thở dài, cô đã rất băn khoăn không biết có nên nói cho Yunho biết việc Jaejoong sẽ rời khỏi Hàn Quốc không hay là để hai người tự giải quyết với nhau. Nhưng rồi cô quyết định vẫn nói với Yunho, cô biết anh sẽ rất đau đơn nếu Jaejoong ra đi , nỗi đau cô đã bắt anh phải chịu một lần. “ Anh ấy đã rất day dứt khi quyết định…”




“ Anh hiểu, nhưng anh đã quyết định nói với cậu ấy tình cảm của anh thì anh cũng đã lường trước được hậu quả. Anh có thể cùng cậu ấy vượt qua cơ mà. Đâu phải ra đi là cách tốt nhất?” Anh nói, giọng như đang kiềm chế.



“ Em không biết, nhưng anh nghĩ Jaejoong shi sẽ vượt qua được chứ. Yêu một người đồng giới bình thường đã có thể làm bia cho dư luận rồi, đằng này lại là một người nổi tiếng. Em không chắc anh ấy sẽ chịu nổi đả kích đâu. Em đã sống ở phương tây một thời gian dài, cái nhìn của em có phần thoáng hơn, nhưng châu Á còn nhiều đinh kiến xã hội lắm. Em sợ người chịu tổn thương nhất vẫn là Jaejoong shi. Anh ấy đã nói với em nhiều điều, về hai thế giới khác nhau…về câu chuyện cổ tích….”





Những lời Dana kể như vang đến từ một không gian khác, anh ngồi đó, im lặng và lắng nghe.





::: End Flashback :::








Cậu nhìn anh, cảm giác thời khắc ấy đã đến.




“ Yunho ah, em có chuyện cần nói với anh…”




Anh mỉm cười , đặt một ngón tay lên môi cậu “ Không cần, anh biết hết rồi.”



Cậu ngớ người nhìn anh, rồi khẽ thở dài “ Là Dana đã nói cho anh phải không?”



Anh gật đầu, nhìn nó, ánh nhìn tha thiết.



“ Em đã ngờ ngợ, sao không dưng anh lại nghỉ việc rủ em đi chơi” Cậu nói, giọng nhỏ dần.



“ Anh rủ em đi chơi vì muốn đi chơi với em thôi.” Anh nói, kéo cậu vào lòng. Để những ngón tay lùa vào tóc cậu, anh thì thầm. “ Thực ra, ngay giờ đây anh rất muốn giữ em lại, không để em ra đi. Nhưng anh không thể làm thế được.”




Câu ngước lên nhìn anh, hai mắt chạm nhau, anh cúi đầu, để mũi mình khẽ chạm vào mũi cậu “ Vì như thế ích kỉ quá. Anh không thể giữ em lại trong khi bản thân không bảo vệ được em. Anh không thể giữ em lại rồi để em phải chịu tổn thương. Anh vô dụng quá phải không?” Anh nói xong, vùi đầu vào tóc cậu. Cậu cảm giác anh cũng đang run lên. Đưa hai tay ôm lấy anh, cậu khẽ nói “ Không, Yunho ah, em xin lỗi”





Anh siết cậu chặt hơn “ Anh xin lỗi, Jae ah. Xin lỗi”













Rồi Ho bỗng cất tiếng nói “ Jae ah, anh không phải Hoàng tử, nhưng anh yêu em…Vậy nên, em có thể chờ anh được không?”



Cậu vẫn nằm trong lòng anh im lặng. “ Hãy cho anh 2 năm, chỉ 2 năm nữa thôi. Tạm thời xa nhau 2 năm…Được không em?” Anh nói, giọng có phần run đi.




“ Yunho ah, 2 năm để làm gì?” Cậu không muốn tiếp tục nuôi dưỡng cái ảo vọng này thêm nữa, nhưng giọng anh tha thiết quá “ Jaejoong ah, chỉ 2 năm thôi. Chỉ cần 2 năm sau, em quay trở lại đây gặp anh một lần là được rồi”




Cậu khẽ lắc đầu, nhưng anh siết cậu chặt hơn, giọng trở nên chùng xuống, gần như tuyệt vọng “ Jaejoong a, xin em đấy. Chỉ 2 năm thôi”



Cậu xoay người lại nhìn anh , đôi mắt anh nhìn cậu đầy chân thành nhưng cũng chứa chan âu lo, phiền muộn. Nhìn vào đôi mắt ấy, cậu khó lòng từ chối.



“ Uhm” Cậu gật đầu, tự hỏi có phải bản thân lại sai lầm, lại tự chăng tơ quấn lấy mình không. Nhưng anh không để cậu suy nghĩ nữa, anh ôm chầm lấy cậu, dùng giọng nói trầm ấm thì thầm vào tai cậu




“ Thế nhé, ngày này hai năm nữa, chúng ta sẽ gặp nhau ở đây. Hứa nhé Jae? Hứa với anh thế nhé!”




“ Em hứa mà” Trong vòng tay anh, cậu thì thầm nhỏ.




“ Anh yêu em…Jaejoong ah, yêu em nhất!”




Cậu ôm lại anh, thì thầm trong hơi thở “ Em cũng yêu anh, Yunho ah”




Sóng biển vỗ rì rào, hoàng hôn đỏ rực nơi cuối chân trời. Trên bãi biển in bóng hai kẻ yêu nhau sắp phải chia xa. Nhưng cuộc chia tay này dường như không có nước mắt mà mang đến nhiều hy vọng.




~o0o~
TBC

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét