Thứ Ba, 14 tháng 4, 2009

[Long fic]Timeless 2

T.i.m.e.l.e.s.s (tt)



Chap2: Nghỉ phép , chuẩn bị lên đường



“Anh muốn nghỉ một thời gian, Minnie!” Tôi chậm rãi nói với sếp của mình, nhưng cũng là em họ của tôi như thế. Thực sự thì sau dự án lớn này, tôi cảm thấy mệt mỏi và cần nghỉ ngơi. Cũng đã đến lúc sử dụng những kì nghỉ phép bị hoãn lại do công việc ngập đầu. Shim Changmin ngửng đầu lên nhìn tôi, đôi mày hơi nhíu lại đầy bực dọc. “ Hyung lại mệt ở đâu ah? Đi khám chưa? Sao không dưng đòi nghỉ ?”


Changmin là thế, nó vẫn luôn để sự lo lắng đi cùng những lời gắt gỏng nhẹ nhàng. Tôi không muốn thừa nhận với nó, nhưng mỗi lần nó nói thế đều mang lại cho tôi cảm giác ấm áp vì được quan tâm. Nhưng với tư cách là hyung của nó, thật tình là không thể để nó thấy tôi yếu đuối. “ Không, chỉ là xong dự án này thì muốn tự thưởng cho mình thôi mà” Tôi nói, tay mân mê ly trà trước mặt. Sau một hồi nhìn tôi dò xét, nó mỉm cười nhẹ “ Em đã khuyên hyung nên đi chơi còn gì. Hyung đi đâu em sẽ đặt vé hộ cho. Hyung chỉ cần về trước tháng 9 là được”.


“ Hyung không đi lâu thế đâu, chỉ là muốn đi thăm thú một vài nơi chưa có dịp đi thôi. Giờ mới có giữa tháng sáu thôi mà. Hyung đi sớm về sớm. Có chuyện gì thì em gọi hyung là được.” Tôi cười cười nhìn nó, dù sao tôi vẫn muốn được tự đi hơn là để Changmin lo từ đầu tới cuối. Dù có là anh em thân thiết, đôi khi tôi vẫn muốn có những khoảng lặng cho riêng mình tôi.


Nó dường như cũng hiểu ý nên gật gật đầu vui vẻ. Khi tôi bước ra đến cửa nó còn gọi với theo “ Hyung không mua quà cho em là em trừ lương đó”. Tôi vẫy vẫy tay, trong lòng nghĩ nên nhặt cho nó mấy hòn sỏi đẹp đẹp là có thể được tăng lương ấy nhỉ.




Về đến nhà, tôi lên mạng tìm xem có nơi nào khả dĩ đi và ở lại chơi được khoảng một tháng. Nhìn đi nhìn lại, tôi quyết định đi đến vùng ven biển, ở đó có khu nhà nghỉ giá khá mềm , thế là tôi gọi điện để đặt phòng luôn.


Chợt nhớ đến hồi còn đi học, mỗi hè đều đi biển chơi. Lúc đó tôi vẫn chỉ còn là một cậu nhóc ham vui. Gia đình lúc đó vẫn còn rất vui vẻ, thỉnh thoảng thằng Junsu cũng theo cùng, còn dắt theo cả thằng Chun dù lúc đó hai đứa nó mới là bạn thân. Chỉ khi bắt đầu ra ở riêng để tiện cho việc đi làm, tôi mới không còn đi chơi hè nữa. Căn bản cũng chẳng có hè để đi vì công việc lúc nào cũng bận ngập đầu.


Khi còn anh ở bên cạnh , tôi với anh thỉnh thoảng cũng đi chơi , nhưng anh thích đi chơi núi hơn là biển, đối với tôi thì anh thích đi đâu tôi đi đấy. Giờ mới chợt nhớ đã lâu rồi không ra biển chơi.


Thực ra mỗi lần đứng trước biển, tôi luôn có một cảm giác rất mông lung, nhất là đứng trước biển đêm. Khi còn nhỏ, trong những kì nghỉ đi biển, mỗi tối mẹ lại dắt tôi ra biển chơi, nhưng thường chỉ đi một chút thì tôi lại sợ và chạy về. Có lẽ đó là cảm giác nhỏ bé và bất lực của con người trước sự vĩ đại của thiên nhiên. Tôi lúc đó cảm thấy bản thân sẽ dễ dàng bị biển cả nuốt chửng như con cá voi nuốt một con phiêu sinh nhỏ bé một cách dễ dàng và nhanh chóng.




Quần áo thì chỉ xếp vào vài bộ là xong, chỉ còn phải ra máy rút thêm tiền là có thể thoải mái đi chơi. Tôi chợt cảm nhận cuộc sống thật đơn giản, chúng ta chỉ việc làm ra tiền và hưởng thụ . Hoặc có lẽ tôi đang cố gắng ép mình tin rằng cuộc sống như thế là đủ. Dù sao hai năm qua tôi đã chỉ làm việc và làm việc, giờ tự thưởng cho bản thân cũng không có gì là sai.


Tôi chỉ mua được vé tàu đêm, cũng vào hè rồi, đương nhiên mọi người đều đổ ra biển và lên núi. Cũng may tôi thuê được một chỗ trọ lâu dài, cũng có thể vì tôi đề nghị ở lại lâu nên họ mới nhận. Nhân tiện ghé qua cửa hàng tạp hóa mua một ít đồ ăn đường và nước uống, tôi lại nhớ hồi còn nhỏ. Có lẽ bản thân khi cô đơn đều dễ dàng bị chìm đắm trong quá khứ, nhất là khi quá khứ dễ chịu hơn thực tại rất nhiều.

Con Chunnie tôi đem qua nhờ hàng xóm giữ hộ , đứa bé gái bên đó cũng rất quý con mèo dữ dằn của tôi. Thức ăn cả tháng của nó tôi cũng gửi qua để tiện cho nó ăn.



Tôi cũng cần đi đâu đó để lấp đầy khoảng trống cứ ngày một lớn lên trong lòng không gì khỏa lấp được.




T.B.C

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét