Thứ Tư, 8 tháng 4, 2009

[Long Fic] After the rain 11

After the rain (tt)
~o0o~




“ Yunho hyung,dạo này em thấy hyung hay ngồi nghĩ ngợi quá nha, mà cứ ngồi cười một mình hoài, có chuyện gì vui sao?”



Anh giật mình bởi tiếng gọi của Yoochun khi đang đắm chìm vào suy nghĩ về cậu. Mỉm cười với Yoochun, anh nói “ Không có gì cả, chỉ là có chút chuyện vui thôi. Còn em thì sao, hyung thấy khí sắc em rất tốt.”


Yoochun mỉm cười, nụ cười như sáng cả khuôn mặt đẹp đẽ của anh. “ Yunho hyung, hyung bận không, đi uống với em đi, em có chuyện muốn nói với hyung”


Thấy cậu em vui vẻ, Yunho cũng nhanh chóng đồng ý.



Yoochun lái xe chở Yunho đến một cái quán ăn khá xa trung tâm thành phố “ Nơi này hợp để nói chuyện, không bị bám theo, không sợ bị nghe lén.” Yoochun cười, nháy mắt với Yunho.


Khi người ta phải sống lúc nào cũng đề phòng, cảnh giác, nó nhanh chóng trở thành một bản nặng. Yunho và Yoochun đã được rèn luyện cho bản năng ấy. Đôi khi, Yoochun cũng tỏ ra bất cần, nhưng thời gian gần đây, anh cẩn thận hơn rất nhiều. Có lẽ một phần bởi anh không muốn có tổn hại gì đến Junsu. Anh không muốn Junsu trở thành tâm điểm để bàn tán, để soi mói. Anh không muốn tương lai cậu bị đóng lại bởi sự bất cẩn của anh. Anh cũng không nhận ra mình trở nên có trách nhiệm với bản thân, với Junsu từ khi nào, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc có thể bảo đảm an toàn cho cậu khỏi cái thế giới khắc nghiệt kia, Yoochun lại cảm thấy ấm áp trong lòng.



Yoochun không nhận ra không có nghĩa Yunho không nhận ra. Anh đã cùng Yoochun bước đi khá lâu trên con đường nghệ thuật, đã phải chứng kiến không biết bao nhiêu vụ scandal của Yoochun. Lúc nào Yoochun cũng tỏ ra không quan tâm, cậu đã từng nói “ Em có tạo scandal thì bọn nhà báo đó mới có bài viết mà kiếm nhuận bút chứ. Không có em họ lại buồn ấy chứ”. Những lúc như thế, Yunho chỉ biết lắc đầu trước thằng em bướng bỉnh. Vậy mà giờ đây giường như Park Yoochun đã thay đổi rồi, đã trở nên chín chắn hơn. Bất giác anh mỉm cười.




“ Hyung cười cái gì vậy?” Yoochun tò mò hỏi.



“ Hyung cười cậu đã thành người lớn rồi…” Yunho nói, ánh nhìn ấm áp. Yoochun bất giác đỏ mặt



“ Em lúc nào chẳng là người lớn chứ” Yunho cười khi nghe Yoochun trả lời, nụ cười rất hiền lành nhưng lại khiến Yoochun có cảm giác xấu hổ, như bị lật tẩy vậy.




“ Không , từ khi cậu nói với hyung cậu thích Junsu, hyung mới thấy cậu trưởng thành hơn một chút…”


Nghe Yunho nhắc tới Junsu, mặt của Yoochun lại sáng lên. Cái biểu cảm ấy khiến Yunho tự hỏi, mỗi lần nghĩ đến Jaejoong, mặt anh có như thế không.


“ Hyung , em có chuyện nói với hyung” Yoochun nói, ánh mắt sáng lên quả quyết “ Em quyết định rồi, em sẽ không bao giờ từ bỏ Junsu đâu. Sẽ giữ cậu ấy bên mình cả đời. Em nhận ra em không chỉ thích cậu ấy nữa, mà là yêu. Hyung hiểu không?”



Yoochun nói một hơi, nói xong vội cầm ly nước lên urn, khuôn mặt đỏ ửng.



“ Còn Junsu thì sao?” Yunho hỏi.



“ Em tin là cậu ấy cũng có tình cảm với em…em tin thế đấy” Nhìn điệu bộ lóng ngóng như cậu trai mới biết yêu của Yoochun, Yunho bật cười. Anh nhớ hôm ăn mừng ở công ty, anh đã nói với Junsu



“ Hãy chăm sóc cho cậu ấy nhé, hyung giao cậu ấy cho em đấy”


Lúc ấy Junsu chỉ đỏ mặt và gật đầu, anh cũng không biết mình nói điều đó đúng hay không nữa. Nhưng hôm nay, những biểu hiện của Yoochun khiến anh tin mình đã làm đúng. Junsu có thể biến một kẻ bất cần như Yoochun sống có ý thức hơn, trách nhiệm hơn, không phải là rất tốt sao.



“ Vậy hyung chỉ còn biết chúc em hạnh phúc thôi. Nhưng em định sẽ giữ kín chuyện này sao?”



“ Em không biết, em vẫn đang nghĩ đến chuyện đó. Bây giờ thì chưa tiện nói, nhưng em sẽ không để Junsu chịu ấm ức đâu…” Yoochun trả lời.


Cười, “ Em đã đi trước hyung rồi nhỉ”



Yoochun bỗng hỏi lại “ Chuyện của hyung với Dana sao rồi? Mấy bữa rồi em thấy báo chỉ có vẻ im hơi lặng tiếng. Không thấy báo nào có động tĩnh gì về mỗi tình của Jung Yunho cùng nhà chế tác Dana nữa” Yoochun mở giọng trêu chọc, nhưng nhìn thấy ánh mắt tối lại của Yunho, cậu liền im bặt



“ Hyung với cô ấy chia tay rồi…thật ra thì hyung và cô ấy chưa bao giờ thật sự quay lại để mà chia tay cả”



“ Sao vậy , hyung?” Yoochun có vẻ ngạc nhiên. Cậu đã từng biết đến mối tình đầu này của Yunho, cũng từng biết Yunho đã rất yêu Dana. “ Cô ấy có người khác ah?”



“ Không, chỉ đơn giản là cả hai đã không còn thuộc về nhau nữa thôi. “ Yunho lắc đầu, mỗi lần nghĩ đến Dana, anh không khỏi có cảm giác có lỗi “ Nếu nói có người khác, thì người bị nói phải là hyung mới đúng.”



“ Sao?” Yoochun thốt lên ngạc nhiên



“ Uhm, hyung đã yêu người khác rồi…” Yunho gật đầu thừa nhận.



“ Ai?”



“ Một hôm nào đấy hyung sẽ dấn em đi gặp cậu ấy” Yunho nói, anh đã lấy lại nụ cười trên gương mặt mình. Mỗi lần nghĩ đến cậu, anh đều có thể cười rất bình thản.



“ Hyung, em nghe nhầm phải không, phải là cô ấy chứ?” Yoochun vẫn đang hỏi, đổi mắt ánh lên sự ngạc nhiên tột cùng. Yunho hyung của anh trước nay rất cẩn thận trong chuyện tình cảm, nay lại đang thú nhận có tình cảm với một người, mà nếu cậu nghe không lầm lại là một người con trai.



“ Không, em không nghe nhầm đâu, là một người con trai đấy” Yunho cười, lắc đầu nhè nhẹ “ Là người đã đánh cắp trái tim hyung lúc nào hyung cũng không biết nữa”



Thấy Yunho như thế, Yoochun nhận ra Yunho cũng giống anh, cũng đã mắc vào lưới tình rồi. “ Từ khi nào vậy Yunho hyung?”



“ Để hyung kể em nghe…bắt đầu từ một cơn mưa…”



~o0o~




Đã một tuần kể từ ngày Yunho nói với Jaejoong rằng anh yêu cậu. Đối với cậu, điều này giống như một giấc mơ vậy , một giấc mơ mà cậu vốn không bao giờ muốn tỉnh lại. Nhưng giấc mơ nào mà chẳng có lúc phải dứt, có niềm vui nào là kéo dài mãi mãi đâu???






Jaejoong đang ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt dán chặt vào màn hình máy tính. Những tin tức lướt qua trước mắt cậu. Cậu nhấp vào từ khóa “ Jung Yunho”. Một loạt các bài báo về anh hiện ra. Cậu đã biết anh nổi tiếng, nhưng mức độ phủ sóng vẫn khiến cậu choáng. Cười, người khiến bao cô gái say mê ây đã nói với cậu rằng “anh yêu em”, điều ấy không phải ngọt ngào sao?







Nhưng hình như cậu cũng đã nhận ra vị đắng, nó giống như ly café đen cậu vẫn hay dùng vậy. Vết thương lòng cũ vẫn chưa nguôi ám ảnh cậu. Cậu yêu anh và cậu tin rằng anh cũng yêu cậu nhưng…






Chẳng ai nói trước được điều gì cả…Si won cũng đã từng nói yêu cậu. Nhưng rồi cũng chính cậu ta bỏ cậu mà đi chỉ với một câu “ Xin lỗi, tôi không thể…”. Anh ta đã không thể chống chọi nổi với những rào cản do gia đình, do xã hội đặt ra. Anh ta đã từng bỏ cuộc, liệu Yunho có giống anh ta không?







Những dòng tin vẫn lướt qua trước mắt cậu. Yunho nổi tiếng quá, danh tiếng của anh đã vượt ra khỏi đất nước rồi. Vậy rào cản còn lớn hơn, phải không ? Cậu tự hỏi, nhận ra tim mình đang nhói đau. Anh chấp nhận yêu cậu tức là đứng trước nguy cơ đánh mất tất cả danh tiếng, sự nghiệp mà bấy lâu anh gâp dựng. Cũng là quay lưng lại với ước mơ từ nhỏ của anh…Xã hội này vốn đâu dễ dàng chấp nhận tình cảm giữa anh và cậu.







Anh có cam tâm không?







Cậu có cam tâm không?






Cậu không muốn trở thành một kẻ ích kỉ. Được anh yêu là điều khiến cậu hạnh phúc nhất, nhưng tình yêu của cậu chẳng giúp được gì cho anh cả. Có chăng chỉ khiến cho tương lai của anh trở nên đen tối mà thôi.







Đưa ly café lên môi…đắng. Trước giờ vốn đã đắng thế rồi. Yêu và được yêu là điều tuyệt với nhất , nhưng được nhìn thấy người yêu của mình hạnh phúc mới chính là hạnh phúc đích thực, không phải vậy sao?







Giá như cậu đã không biết rằng anh cũng yêu cậu, có lẽ nỗi đau sẽ không như bây giờ…Nếu cậu không biết, cậu đã có thể ra đi trong thanh thản, nhận mọi đau khổ về mình và chúc anh hạnh phúc.








Nhưng anh cũng yêu cậu…anh đã nói như thế, và cậu tin. Niềm tin đó giờ như một con dao hai lưỡi, nó đang đâm vào tim cậu những nhát dao.






Cậu đã có quyết định của mình. Cậu biết anh sẽ chẳng bao giờ đồng ý với quyết định này, nhưng cậu tin là cậu làm đúng. Anh sẽ buồn khi cậu đi chứ? Chắc là có, trái tim anh rất ấm áp mà. Nhưng cậu phải trả anh về nơi anh vốn thật sự thuộc về.







Những bức ảnh của Yunho lại lướt qua mắt cậu. Anh đang cười trước ống kính, anh đang cúi chào, anh đang nói, anh đang bước đi…




Nụ cười của anh rực rỡ trên thảm đỏ…Ánh mắt tự hào khi nhận giải thưởng…Cậu nhận ra đó mới thật sự là nơi anh thuộc về. Nhưng nơi ấy không có cậu.





Anh đến cho cậu sự ấm áp, cho cậu niềm tin.




Và cậu sẽ đi, để giữ cho ánh sáng của anh mãi tồn tại và tỏa sáng…









“ Minnie, em đó hả. Em đã đặt vé máy bay chưa. Uh, hyung qua cùng em luôn. Uhm, hyung đã thu xếp hết mọi chuyện ở đây rồi. Đồ đạc có gì đâu. Uhm, vậy nhé”














Tạm biệt, Yunho ah…















~o0o~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét