Thứ Tư, 8 tháng 4, 2009

[Long Fic] After the rain 9

After the rain (tt)
~o0o~






Rời khỏi nhà Dana, Jaejoong đưa Soyong về nhà cô. Cô ngồi cạnh cậu, ngoài những lúc chỉ đường cho cậu lái xe thì đều im lặng. Bỗng Soyong lên tiếng.



“ Jaejoong shi, tôi có thể hỏi anh một chút được không?”



“ Vâng, cô cứ hỏi” Cậu nói, mắt vẫn hướng về phía trước.



“ Anh với Yunho shi chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi sao?”



Có cảm giác thoáng rung động toàn thân, ánh mắt cậu vẫn hướng về phía trước mà không nhìn cô. Sao cô lại hỏi như thế? Cô chỉ là mới gặp cậu trong hôm nay, chưa nói chuyện với nhau nhiều. Thật sự cậu không hiểu. Chẳng lẽ tình cảm của cậu thể hiện rõ ràng như thế sao, rõ ràng đến nỗi một người khôn quen nhìn qua cũng biết sao.



“ Xin lỗi, tôi đã quá tò mò rồi.” Cô nói, giọng có vẻ hối hận khi thấy cậu vẫn im lặng



“ Sao cô lại hỏi tôi điều đó?” Jaejoong cất tiếng .



Soyong nhìn Jaejoong một thoáng rồi thở dài, cô nghĩ đến nước này không nói thì cũng chẳng biết có lúc nào để mà mà nói nữa. Mà nếu cô giữ trong lòng thì có chút không yên tâm.



“ Tôi nói ra điều này…có lẽ Dana sẽ không vui, nhưng thấy bạn mình như thế, tôi thật sự rất muốn hỏi cho rõ…” Soyong trả lời.


Dana? Cậu ngẩn người. Sao lại là Dana?



“ Thực ra hôm nay Dana mời tôi đến dùng bữa tối cùng mọi người, cũng là nhờ tôi kiểm chứng một số chuyện.” Cô ngập ngừng, cô không biết mình đang làm đúng hay sai nữa.



Cậu im lặng nghe cô nói, hai tay nắm vô lăng thật chặt, cảm giác tim như bị bóp ngẹt lại.



“ …hai hôm trước, cô ấy có gọi điện cho tôi, nói rang có lẽ Yunho shi đã không còn yêu cô ấy nữa rồi. Thật sự lúc đó cũng không biết khuyên cô ấy như thế nào nữa. Dana vốn trước đây là một người rất kiên cường…Rồi cô ấy nói đến anh…”



Jaejoong không còn tin vào tai mình nữa. Nếu mọi chuyện đều như Soyong nói thì hóa ra Dana đã nhận ra tình cảm cậu dành cho anh sớm như vậy sao? Vậy mà cô ấy vẫn cười, vẫn nói…thật là một con người không đơn giản.



“…Cô ấy chỉ là muốn tôi nhìn hộ…thực sự anh và Yunho shi…” Soyong nói đến đây liền im bặt, có lẽ lời này khó nói



“ Muốn coi thực sự tôi và anh ta có yêu nhau không phải không?” Cậu giúp cô nói nốt những lời còn lại. Cô im lặng, tay mân mê mép váy. Cậu trả lời, nghe đắng nghét trong cô họng. “ Cô nói với cô ấy rằng giữa chúng tôi thật sự không có gì hết…Cô ấy phải tin Yunho chứ”


“ Dana không thể vì chuyện vô căn cứ mà nói…” Soyong khẽ nói.



Jaejoong cười, đúng là một cô gái không đơn giản. “ Xin hãy nói để cô ấy yên tâm, tất cả chỉ là tình cảm một phía của tôi thôi, không liên quan đến Yunho, anh ta từ đầu đến cuối vốn chẳng biết gì cả”



Soyong lặng người. Vậy là thật sự Jaejoong có tình cảm với Yunho như Dana đã nói sao? Còn Yunho, anh có tình cảm với cậu không?



Jaejoong tiếp tục cho xe chạy, “ Tiếp tục phải đi như thế nào đây?” cậu nói như thể chưa có chuyện gì xảy ra


“ Oh, xin quẹo trái ạ”Cô trả lời, ánh mắt nhìn cậu ái ngại.



“ Cô cũng nói cho cô ấy yên tâm, tuần sau tôi sẽ đi tác nghiệp xa, tuyệt đối không làm gì phiền đến hai người họ đâu.” Cậu nói, giọng như nhỏ đi, xa dần.



“ Tôi xin lỗi” Không hiểu sao cô lại nói lời xin lỗi với cậu, chỉ là không thể không nói.



“ Cảm ơn tiểu thư Soyong đã nói những lời thật lòng này, có thể giúp Dana không còn băn khoăn cũng tốt…” Cậu mở cửa xe cho cô và nói.



“ Jaejoong shi, chuyện hôm nay thành thật xin lỗi, vì Dana là bạn tôi nên tôi buộc phải nói…Mong anh không lấy đó làm phiền. Chúc anh ngủ ngon”



“ Chúc cô ngủ ngon” Cậu trả lời nhẹ nhàng rồi lái xe đi.



Cô nhìn theo bóng xe đi khẽ thở dài, thật cô không hiểu nổi bạn cô. Nếu chỉ là tình cảm một phía từ Jaejoong ,có cần thiết phải vậy không? Cô thấy bạn mình tàn nhẫn. Bỗng điện thoại reo lên.



“ Alo, Dana hả, uhm , mình về đến nhà rồi……”




Đêm đã về khuya.




~o0o~



Cậu cảm thấy mệt mỏi. Không hẳn là mệt mà là cảm giác ra rời. Sao mọi chuyện lại diễn ra như thế, cậu cũng không biết được nữa. Suy nghĩ đến khi về đến nhà lúc nào không hay. Đèn trong nhà còn sáng, vậy Changmin đã đi công tác về rồi sao?




“ Hyung làm gì mà về trễ thế, em đợi dài cả cổ, buồn ngủ quá” Changmin lên tiếng cằn nhằn.



“ Cậu không bỏ được cái tật cằn nhằn với hyung sao? Mới về đã thế rồi.” Cậu nói, nhìn mặt đứa em trai xịu xuống. “ Hyung có bảo cậu chờ đâu nào? Mệt thì đi ngủ sớm đi”



“ Em đợi hyung về để nói chuyện mà” Cậu nói , giọng bỗng trở nên nghiêm túc “ Em có chuyện cần bàn với Hyung”



Thấy Changmin nghiêm lại, cậu cũng im lặng nghe.




“ Sắp tới công ty em mở tiếp chi nhánh ở Mĩ, em được điều qua làm trưởng chi nhánh ấy” Cậu nói , giọng không giấu vẻ tự hào, đó là thành quả của cậu mà.



“ Hyung chúc mừng em, có cần tổ chức tiệc ăm mừng không nhỉ?” Jaejoong nói, không để ý khuôn mặt không chút hài lòng của Changmin.


“ Vấn đề không phải chỗ đó, hyung chúc mừng em lúc nào cũng được. Căn bản là lần này qua chắc em sẽ phải ở đấy một thời gian dài…mà để hyung ở nhà một mình em không yên tâm. Hay hyung qua đó sống với em nhé.”


Jaejoong ngớ người nhìn cậu em “ Sao lại qua đó…hyug qua đó rồi làm cái gì mà sống?”



“ Trời, thì hyung cứ làm phóng viên thôi, trình độ như hyung thiếu gì báo cần. Hyung cứ làm phóng viên tự do thôi”



Cậu thừ người ra nghĩ, hình ảnh anh lại nhanh chóng ùa vào tâm trí cậu. Nếu cậu rời khỏi đây, cậu khó lòng gặp lại anh nữa. Cười, gặp để làm gì? Chẳng phải anh sắp cưới vợ rồi sao? Gặp chỉ khiến cậu thêm đau lòng thôi.



Changmin cũng là lần đầu đi xa và lâu như thế



“ Uhm…để hyung suy nghĩ đã nhé”



“ Hyung nghĩ nhanh lên đấy” Changmin kết thúc buổi “bàn bạc” chớp nhoáng của hai người, rồi thay đổi giọng “ Em đói quá, muốn ăn Ramen”


Jaejoong cười, “Vậy sao? Tưởng em ăn nhà hàng riết quên luôn đồ ăn hyung nấu rồi”



“ Em nhớ hết đấy chứ” Changmin hào hứng nói “ Qua đó , hyung mà sống cùng em thì ngày nào cũng sẽ được ăn đồ ăn hyung nấu, không phải sao?” Cậu nói cứ như Jaejoong đã quyết định qua Mĩ cùng cậu vậy.



“ Thôi, để hyung xuống bếp nấu cho em cái gì đó ăn nhé, còn Ramen thì ngày mai mua nguyên liệu mới nấu được” Jaejoong nói rồi đứng lên đi vào bếp.




Cậu vừa làm đồ ăn vừa nghĩ ngợi mông lung. Vốn biết không thể nắm được mãi, buông tay ngay từ đầu không phải tốt sao? Để mãi đến bây giờ…cậu đã quá liều lĩnh với sức chịu đựng của bản thân rồi. Ra đi không phải là cách tốt nhất sao?



Còn ở lại đây, nhất định cậu se phải chứng kiến anh một ngày kia thuộc về người khác. Còn ở lại đây, cậu sẽ phải tiếp tục sống cùng nỗi nhớ mòng dày vò và ham muốn được gặp anh, được nghe giọng anh nói. Đi rồi, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn. Có muốn cũng không thể gặp…chẳng phải ham muốn đó cũng sẽ xẹp xuống sao?



“ Changmin ah, vào ăn này” Cậu gọi.


Nhìn Changmin hí hửng ngồi ăn, cậu thấy lòng minh chùng xuống. Thân là hyung mà chẳng thể chăm sóc em chu đáo, cậu thấy có lỗi với cha mẹ đã khuất. Bỗng nhận ra nó đã lớn thế này rồi, đã trưởng thành thế này rồi, không còn là đứa trẻ suốt ngày lẽo đẽo theo cậu nữa. Thời gian vốn chẳng chờ đợi ai cả, vô tình trôi qua nhanh quá.



“ Changmin ah, hyung quyết định rồi, hyung sẽ đi với em” Cậu từ tốn nói, đang bỏ miếng cá vào miệng, Changmin ngước nhìn anh trai.


“ Hyung quyết định nhanh thật đó.” Cười “ Như vậy là được rồi, để hyung ở nhà em không yên tâm”


Cốc nhẹ đầu Changmin cậu nói “ Ai mới là hyung ở đây hả? Thôi, ăn nhanh rồi đi ngủ đi”



Bỏ lại Changmin ngồi trong bếp, cậu vào phòng mình đứng tựa vào cửa sổ. Trăng hôm nay bị mây che khuất cả, có chăng cũng chỉ là một ánh vàng lẩn khuất đâu đó trong những đám mây. Trời tối quá, mọi người trong khu có lẽ đã đi ngủ hết rồi, chỉ còn anh đèn đường hắt lên . Ánh mắt cậu tối lại, đã đến lúc kết thúc mọi chuyện.




Kết thúc tình cảm vô vọng của cậu , kết thúc chuổi ngày tự hành hạ bản thân, kết thúc những ngày mong nhớ, kết thúc những ảo tưởng, những dằn vặt.



Kết thúc tất cả rồi…



Cậu quyết định…



Buông tay…





~o0o~



“Cậu quyết chắc chắn rồi chứ , Jaejoong?”



“ Vâng, tổng biên tập” Cậu trả lời , có chút áy náy trong giọng nói. Hôm nay cậu đến đưa đơn xin nghỉ việc cho tổng biên tập. Ông nhìn cậu ái ngại.






“ Jaejoong ah, không phải vì chuyện không được đi đợt này khiến cậu bất mãn chứ? Thật tình là vì đủ người rồi, đợt sau nhất định sẽ cử cậu đi mà” ông nói, giọng rất chắc chắn rồi nhìn cậu chờ đợi. Cảm thấy mình đúng là quá vô tình rồi. Cậu vội nói






“ Không phải đâu ạ. Chỉ là em trai tôi qua Mĩ sống, tôi phải qua cùng nó…dù sao nhà cũng chỉ còn hai anh em…” Giọng cậu nhỏ lại. Cậu đã gắn bó với tòa soạn này lâu rồi, thật sự nói bỏ là bỏ cảm giác thật khó chịu, giống như bản thân đang phản bội những tin tưởng mà người ta đặt vào cậu vậy.






Nhưng chẳng phải chính cậu đang muốn trốn chạy thực tại sao? Còn ở lại đây thì còn phải gặp anh. Anh là ngôi sao, thông tin nhan nhản trên báo chí, nhìn thấy sẽ chỉ khiển bản thân cảm thấy thảm hại hơn. Cậu cũng không muốn làm Dana lo lắng chuyện giữa cậu và anh. Vỗn nó đã chẳng có bắt đầu, thì cũng sẽ chẳng có kết thúc.






“ Tôi thành thật xin lỗi!” Cậu cúi gập người trước vị tổng biên tập già, người đã rất tin tưởng , nâng đỡ cậu trong thời gian qua, rồi cậu quay lưng bước ra khỏi phòng. Cảm giác thật giống một kẻ đang chạy trốn.







Bước ra khỏi tòa soạn, ánh nắng mặt trời và gió mát khiến tâm trạng cậu trở nên nhẹ nhàng đi một chút. Tự nhiên hôm nay cậu muốn đi mua sắm.





Rẽ vào chợ, cậu chọn mua những nguyên liệu để tối nấu món Ramen cho Changmin. Thằng nhóc đã lớn rồi mà lúc nào cũng nhõng nhẽo khi nhắc tới đồ ăn. Ngoài mặt lúc nào cũng tỏ vẻ trưởng thành khiến cậu đôi khi chọc nó là kẻ già trước tuổi, nhưng cậu biết Changmin thỉnh thoảng cũng cần một chỗ dựa lắm chứ. Mua xong thì đã chiều, cậu dạo bước ra sông Hàn, nơi mà cậu đã cùng anh đi dạo khi hai người mới quen nhau.Khung cảnh vẫn như ngày nào, chỉ có điều lúc đó cậu chưa yêu, chưa đau. Những xà lan vẫn đang lướt dọc sông, ánh đèn từ chúng đã chiếu sáng cả mặt sông.






Hoàng hôn, màu đỏ đẹp đến mê người. Cậu chợt nhận ra đã lâu rồi cậu không còn ngắm hoàng hôn nữa. Công việc, tình cảm đã cuốn cậu đi, khiến cậu quên mất những khoảnh khắc huy hoàng đẹp đẽ này. Đứng trước mặt trời sắp lăn xuống, cậu chợt nhận ra bản thân đã lâu rồi không có những thời khắc thật sự thả lỏng, thật sự nghỉ ngơi. Đến tân hôm nay mới thấy nhẹ lòng.




Ánh hoàng hôn bao trùm lấy cả cơ thể cậu. Dịu dàng, nhưng sao buồn quá. Có lẽ hoàng hôn thường đem lại cảm giác buồn như thế này chăng?




Cậu lại tiếp tục rảo bước.








Bỗng mây đen kéo tới, cơn mưa bất thường chực chờ ập đến.



Cậu bước vội, mong cơn mưa đừng đến quá nhanh.



Rào…Rào…




Rào…





Cơn mưa trút xuống, như trút hết mọi nỗi ai oán của trời. Câu nép vội vào một mái hiên.





Sau khi đã định thần lại, cậu chợt nhận ra đây chính là mái hiên cũ, nơi mà cậu và Yunho lần đầu nói chuyện với nhau. Cười, hôm nay cậu làm sao vậy? Chẳng hiểu sao lại đi đến những nơi khiến cậu nghĩ đến anh nhiều như thế. Đã như ôn lại những kỉ niệm đáng nhớ nhất rồi còn gì.






Mưa càng ngày càng to, trời thì đã tối. Từng hạt mưa như quất thẳng vào người cậu lạnh buốt.





Bỗng một cậy dù được giương lên, giọng nói ấm áp cũng đồng thời cất lên khiến cậu rùn mình. “ Tôi đã nói sẽ mang ô, nhưng không ngờ cũng có ngày để dùng”





Là anh, đang mỉm cười đứng đó. Ánh mắt ánh lên những ánh sáng kì lạ khiến tim cậu lại một lần nữa không nghe lời, lại một lần nữa đập lỡ nhịp.





“ Sao anh lại ở đây?”





“ Tôi có chút việc đi ngang đây, chẳng hiểu sao vô tình nhìn thấy cậu đứng đây…” Cười “ Lên xe tôi đưa cậu về”






Cậu đồng ý, đứng mãi ở đây thì lạnh quá. Với lại cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa…cậu cũng phải từ biệt anh chứ. Vẫn là cậu không thế nhanh chóng quên, càng bắt bản thân quên thì lại càng nhớ.






Khi đã ngồi trên xe, cả hai chìm vào im lặng.




Anh không ngờ có thể gặp cậu ở đây. Nhìn dáng cậu đứng bên hiên trú mưa làm anh nhớ quay quắt cái ngày hôm ấy, ngày mà anh và cậu nói chuyện với nhau lần đầu. Cậu cho đến giờ vẫn vậy, không thay đổi gì nhiều, có chăng là đã trở nên một phần không thể thiếu đối với anh. Anh chưa biết khi nào có thể nói lòng mình với cậu…anh sợ.



Anh sợ cậu sẽ không tiếp nhận anh, sẽ lảng tránh anh. Nhưng cũng chính trái tim anh mách bảo rằng cậu cũng có tình cảm với anh, rằng không phải chỉ mình anh là kẻ đơn phương.




Cậu ngồi cạnh anh, im lặng tận hưởng cảm giác ấm áp mà sự hiện diện của anh đem lại. Dù sao cũng là lần cuối rồi…phải không Yunho?




Xe dừng trước của nhà cậu. Anh bước ra, bung dù rồi mở cửa xe cho cậu. Trước cửa nhà, cậu ngập ngừng nói “ Anh có bận không, vào dùng trà nhé”



“ Uhm, không bận gì cả” Cười.




“ Anh cười gì thế?”





“ Nếu cậu mời tôi ăn tối chắc tôi sẽ vui hơn, chứ chỉ dùng trà thì nhanh đói lắm” Anh nói, ánh mắt tinh nghịch.




Cậu lại thấy đau trong lồng ngực, chẳng phải đây cũng là lần cuối cậu được thấy nét mặt vui vẻ này của anh sao? Cậu vẫn cười “ Vậy ở lại ăn tối luôn nhé”





Bước vào nhà, cậu vội xuống bếp, Changmin vẫn chưa về. Thằng nhóc thường làm việc đến tối mới về, về lại kêu đói ầm nhà. Anh ngồi trong phòng khách, ngắm nghía mọi thứ. Đã lâu rồi anh không ngồi lại trong căn phòng khách ấm cúng này nữa. Công việc bề bộn khiến anh khó có thời gian đến thăm cậu. Cũng chẳng có nhiều thay đổi , chỉ là thêm một lọ cúc trắng nhỏ được đặt giữa bàn khiễn mọi thứ như dịu dàng lại.





“ Anh dùng trà trước nhé, đợi tôi nấu một chút thôi, Changmin vẫn chưa về nữa” Cậu nói, đặt một tách trà hoa nhài trước mặt anh. Đưa ly trà lên môi, cảm thấy cổ họng như được sưởi ấm. Anh chưa gặp Changmin lần nào, chỉ có thể nhìn thấy qua những bức ảnh gia đình cậu đặt trong tủ kính




Cậu đang nấu thì điện thoại kêu lên




“ Changmin hả, hyung về đến nhà rồi, đang nấu Ramen nè. Sao, em hay thật. Công ty chiêu đãi sao? Không hyung sẽ không để dành cho em đâu. Uổng công hyung cả buổi chuẩn bị. Uh, thôi, không nói nữa.”





Cậu cúp máy, vậy là tối nay chỉ còn mình cậu và anh ăn tối rồi. Bữa tối cuối cùng của anh và cậu.




“ Có cần giúp gì không?” Giọng anh cất lên từ phía sau khiến cậu giật mình.




“ Không cần đâu, sắp xong rồi mà, anh vào bàn ngồi đi” Câu lúng túng nói, khoảng cách gần khiến cậu không được tự nhiên nữa.




Anh ngồi vào bàn ăn ngắm cậu làm việc, thật giống một bà nội trợ đảm đang. Cảm giác ấm cũng như một gia đình, bỗng chốc anh nhận ra hạnh phúc cũng đâu quá xa tầm với.



“ Ăn thôi” Cậu bê món ăn ra và mỉm cười.” Đừng chê nhé”



Anh bắt đầu ăn, nhận ra cậu nấu ăn càng ngày càng ngon. “ Jae ah, cậu nấu lên tay quá, tôi không nhận ra đấy”



“ Đừng nói cứ như anh chưa ăn ở những nhà hàng sang trọng bao giờ ấy” Cậu khẽ nhăn mặt, nhưng rồi lại cười, nụ cười đẹp đến mụ người.




“ Ngon thì khen ngon chứ sao?” Anh trả lời nghiêm túc rồi nói “ Giá ngày nào cũng có thể ăn món ăn của cậu nấu nhỉ”





Jae bỗng đỏ mặt, nhưng cậu không muốn để anh biết điều đó “ Anh nói cứ như Changmin ấy, ngày nào cũng mong được ăn đồ ăn Jae nấu, có điều Jae bận quá, không phải lúc nào cũng nấu được” Cậu nhỏ giọng, có vẻ hối hận lắm.





Anh mỉm cười, cậu vẫn dịu dàng như ngày nào. Ăn xong, anh phụ cậu rửa chén rồi úp vào chạn, cảm giác như đôi vợ chồng son vậy.





Trong cậu bỗng chốc dấy lên nỗi lo sợ, sợ khoảnh khắc này đi qua, sợ niềm hạnh phúc đang nhen lên bỗng phụt tắt, sợ đã đến lúc tỉnh giấc mơ để nói lời tạm biệt.





Xong xuôi, hai người ra ngồi ở ghế Sopha, lần này không ngồi đối diện nhau nữa, anh ngồi cạnh cậu. Rồi anh cất tiếng nói



“ Tôi đã nói chuyện với Dana rồi…”




Mắt cậu tối sầm lại, điều cậu sợ hãi nhất đã đến…





“ thật sự đáng ra tôi phải nói với cô ấy lâu rồi…”





Anh không thể cho cậu chút không gian sao? Đừng nhắc đến cô ấy và tình yêu của hai người nữa…cậu đau lắm.




Nước mắt từ đầu trực tới ngập đầy mắt cậu, cậu cảm thấy tủi thân kinh khủng. Phải, cậu sắp rời khỏi đây, rời khỏi hạnh phúc…Anh lại còn nhắc đến tình yêu của anh, hạnh phúc của anh trước mặt cậu nữa…Anh vô tâm quá.





Nước mắt…





...rơi...





“ chúng tôi đã quyết định…” Đang nói bỗng anh im bặt. Anh nhận ra cậu đang khóc. Anh bối rối hỏi




“ Jae ah…cậu sao vậy?”





Cậu không trả lời, cảm thấy mình yếu đuối kì lạ. Chẳng phải cậu đã kiên cường chịu đựng cho đến lúc này sao? Dù buồn mấy cũng vẫn cười sao? Vậy tại sao đến hôm nay, ngày cuối cùng cậu lại không thể kiềm chế bản thân đến thế…Cậu thua mất rồi.






Vùi mặt vào hai cánh tay, cậu để cho cơn nức nở qua đi không kiềm chế, cảm thấy mình thật thảm hại. Anh ngồi cạnh cậu, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng nhìn cậu khóc khiến lòng anh cảm thấy rất khó chịu.





“ Jae ah, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”





Cậu im lặng, lấy tay lau đi dòng nước mắt, cô gắng để tình cảm không bị kích động nữa. “ Jae không sao…chỉ là…Thôi, chỉ là Jae muốn chúc hai người hạnh phúc thôi.”




Anh ngớ người, chợt cảm thấy hơi buồn cười.






“Yunho ah, anh cười cái gì vậy?” Cậu ngơ ngác hỏi, nhận ra nụ cười đang đậu trên môi anh





“ Tôi cười vì đang định nói với cậu rằng chúng tôi quyết định chia tay thì cậu lại chúc chúng tôi hạnh phúc…Thật không biết tiếp nhận lời chúc này như thế nào nữa”





Cậu ngớ người ra…Chia tay…Anh và Dana





“ Sao lại chia tay?” Câu hỏi bật ra khỏi môi không suy nghĩ.




“ Có lẽ vì tình cảm đã không còn như xưa…uhm…một phần vì cả hai chúng tôi đều thay đổi. Nhưng, phần lớn là do tôi.” Anh trả lời, ánh mắt nhìn cậu ấm áp.





“ Do anh sao?” Cậu nhìn anh như không thể tin được.




“ Do tôi đã có tình cảm với người khác rồi”





Mặt cậu tái đi, anh vừa cứu cậu khỏi một miệng vực, rồi lại nhanh chóng đẩy cậu xuống một miệng vực khác. Cậu còn không thể cười được nữa.





“ Vậy sao?” Câu gượng gạo hỏi “ Tôi biết người đó chứ”





Ánh mắt anh trở nên đắm đuối kì lạ “ Cậu biết, biết rất rõ nữa”




Nhưng đang trong tình trạng không còn đủ sức lực nữa, cậu đã vô tình bỏ qua ánh mắt đó.




“ Là nữ ca sĩ hay diễn viên nào vậy?”




Đã đến lúc chấm dứt giấc mơ rồi sao?




“ Không …không phải…” Anh trả lời, cảm giác như khuôn mặt anh đang gần cúi xuống cậu



Chấm dứt giấc mơ cô đơn của cậu…



“ Vậy là ai…”





Chưa kịp hỏi hết câu, cậu nhận ra môi mình đã bị bờ môi của anh áp vào. Một luồng điện chạy dọc sống lưng, cậu không hiểu. Nhưng chính lúc này cậu cũng không muốn hiểu…chỉ là những cảm xúc hỗn độn đang bao bọc lấy tâm tư cậu.




Môi anh vẫn đang đặt trên môi cậu đầy đam mê.




Hai tay cậu trong vô thức ôm lấy cổ anh ghì xuống. Nếu đây là giấc mơ…xin cho cậu đừng bao giờ tỉnh lại.




Bờ môi cậu mềm mại quá, nó khiến anh không nỡ rời, dù cậu đã có vẻ lả đi vì không thở được. Nhẹ nhàng tách hai bờ môi ra , anh thì thầm. “ Cậu biết là ai chưa?”




Cậu vẫn lắc đầu…





“ Yunho ah…anh có biết anh đang làm gì không?” Giọng cậu run run, cậu sợ anh chỉ đang trêu đùa cậu





“ Tôi đang hôn người tôi yêu” Anh trả lời rồi lại tiếp tục hôn cậu. Nụ hôn này sâu hơn, đam mê hơn. Cậu run run đáp trả, cảm thấy hạnh phúc lại một lần nữa mỉm cười…Anh nói anh yêu cậu.




Khi hai người rời nhau ra, cậu khẽ hỏi “ Còn Dana? Cô ấy có biết…”





“ Cô ấy biết” Yunho trả lời, anh âu yếm nhìn vào khuôn mặt đang ngại ngùng quay đi “ Nhưng cô ấy là một người hiểu chuyện…nên cô ấy đồng ý từ bỏ”




Jaejoong ngước nhìn anh, cậu nhận ra trong đôi mắt anh tràn ngập hình ảnh cậu, điều mà cậu luôn mơ ước. Chẳng biết nói gì cả, cậu dụi đầu vào ngực anh ấp áp, tình cảm ngập lòng mà đâu dễ nói ra.





Anh cúi xuống, dụi đầu vào mái tóc cậu, mùi tóc thoang thoảng khiến anh như đang say. Phải , anh lúc nào cũng muốn được ôm cậu vào lòng như lúc này, được cảm nhận cậu gần gũi như thế này, để có thể sưởi ấm cho cậu…





Rồi cả hai im lặng, trải qua khoảng thời gian bên nhau, cảm giác im lặng nhưng vẫn thấu hiểu khiến cả hai chẳng phải nói gì cả.



Anh cầm tay cậu, khẽ mân mê những ngón thon dài.




Cậu dựa đầu vào vai anh, tìm kiếm hơi ấm



Mưa đã ngừng….






~o0o~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét