Thứ Tư, 8 tháng 4, 2009

[Long Fic] After the rain 8

After the rain (tt)




~o0o~




Hôm nay trời âm u, nhưng không khí trong công ty rất tốt. Mọi người trong đoàn làm phim đều rất phấn khởi bởi bộ phim cuối cùng cũng đã quay xong. Có thể hoàn thành nhanh như thế cũng nhờ sự quyết tâm của đoàn. Buổi liên hoan diễn ra rất vui vẻ, mọi người đều đi các bàn chúc mừng nhau. Đạo diễn hôm nay cũng đặc biệt dễ tính , cười nói rất nhiều.


Yunho, Yoochun và Junsu ngồi ở một góc phòng. Không hòa mình vào không khí chùng, họ chỉ ngồi uống và nói chuyện với nhau. Yunho đã từ sớm nhận ra sự khác lạ của hai người kia, Yoochun và Júnu thỉnh thoảng lại nhìn nhau, rồi ngay lập tức Júnu quay đi còn Yoochun thì mỉm cười một mình.



“ Em đi rửa tay đây” Junsu đứng lên.



Yoochun ngồi đó, vừa đưa ly rượu lên môi, ánh mắt không rời khỏi cậu cho đến khi bóng cậu khuất hẳn sau cánh cửa.



“ Hai đứa có chuyện gì vậy?” Yunho cất tiếng hỏi phá tan sự im lặng


“ Có gì đâu hyung” Yoochun dốc nốt ly rượu vào miệng, rồi cười vu vơ trả lời.


“Đừng có nói dối hyung, chẳng lẽ là chuyện đến hyung cũng không thể kể được sao?” Yunho gặng hỏi, không hiểu sao cảm giác nụ cười của Yoochun có vẻ chua chát quá.


“ Em với cậu ấy…” Yoochun ngập ngừng, không phải anh không tin Yunho, chỉ là cảm thấy rất khó để mở lời “ ..uhm…có tình cảm với nhau”




Yunho như không còn tin vào tai mình nữa, anh biết tính khí ngông cuồng của Yoochun, nhưng đến mức này thì thật khó lường.


“ Yoochun ah, em nói thật chứ?”



“ Hyung thấy em có chút nào giả dối sao?” Yoochun lại cười, nhìn chăm chú vào mắt của Yunho.



Yunho thở dài, đến nước này thì anh không muốn tin cũng phải tin. Yoochun mỗi khi thành thật nhất đều nhìn vào mắt anh, giọng điệu rất nghiêm túc. Vậy là Yoochun và Junsu thực sự đã có tình cảm với nhau sao?


“ Từ bao giờ thế?” Anh thở dài và hỏi



“ Em cũng không biết, mỗi ngày đều phải thấy cậu ta cười, nói, cố gắng, nỗ lực vì ước mơ của cậu ta, như một con virut ngày ngày gặm nhấm, đến một ngày chợt nhận ra đã thích cậu ta quá rồi. Em cũng không biết nữa, thật sự không biết. Chỉ biết là hiện giờ rất thích. Nhưng…”



Cuối cùng cũng có chữ “nhưng”, Yunho thở dài, phải, căn bản là chữ “ nhưng” đó, nếu không sao Yoochun lại có vẻ buồn bã đến ngơ ngác thế.


“ …em nhận ra cậu ta còn cả một tương lai ở phía trước, nếu chúng em tiếp tục, thì cậu ấy sẽ là người thiệt thòi. Có thể công sức cậu ấy bỏ ra để theo đuổi ước mơ đều đổ sông đổ bể hết. Em thì chẳng sao cả, nhưng không thể không nghĩ cho cậu ấy…Đôi khi chỉ muốn giữ Junsu lại cho riêng mình, em đã quá ích kỉ rồi.”



Một Park Yoochun phóng khoáng như thế mà đã phải dừng lại để nghĩ chi người khác, Yunho thực sự tin vào tình cảm của Yoochun đối với Junsu.



“ Thái độ của Junsu như thế nào?”



Yoochun chỉ lắc đầu im lặng, anh chưa nói cho cậu nghe những điều anh nghĩ. Chỉ mới được thật sự ở gần bên cậu một thời gian ngắn, anh không muốn giấc mộng nhanh chóng tan biến.


Junsu cuối cùng cũng quay trở lại, cậu nhìn hai người vừa urn rượu vừa im lặng, trong lòng có chút không yên. Mấy ngày nay, cậu thấy Yoochun có gì đó rất khác lạ. Hơi một chút là lại đến bên cạnh ôm lấy cậu, nói đi nói lại rằng anh thích cậu nhiều lắm, nói nhiều đến nỗi cậu phải quay lại hôn lên môi anh mới khiến anh ngừng lại. Nhưng ngay cả lúc hôn nhau cậu vẫn có cảm giác bất an, nhưng khi cậu hỏi thì anh không nói gì, chỉ cười. Mà sao nụ cười đắng quá.



“ Hai người có nói xấu gì em không đó” Cậu phá vỡ sự yên lặng này.



“ Không, chỉ nói em rất hung dữ thôi...” Yoochun cười “…nhất là khi…”


Mới nói được đến thế thì ông đạo diễn tới, vồ vập nói chuyện với ba người. Ông ca ngợi Yunho và Yoochun đúng là diễn viên chuyên nghiệp, còn Junsu thì theo ông con đường sự nghiệp sẽ rất rộng mở. Vô thức, Yunho nhìn qua Yoochun, nụ cười của Yoochun đã kém tươi đi một chút, Junsu khi được khen thì vẫn rất vui vẻ. Anh thở dài, chuyện tình cảm của hai người này rồi sẽ đi về đâu chứ.


Không hiểu sao Yunho lại nhớ đến Jaejoong. Chính anh cũng bị chính mình làm cho ngạc nhiên. Tại sao lại là Jaejoong mà không phải Dana?


Trái tim vốn đã luôn có con đường riêng của nó, chỉ là trí óc vốn không chịu hiểu, khiến hai con tim đều trở nên đau khổ và bị tổn thương. Chỉ sợ khi con tim và trí óc cùng đi trên một con đường thì người kia đã không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa rồi.



~o0o~



King koong



Jaejoong bấm chuông căn biệt thự nhà Dana. Hôm nay cô đã gõi điện mời cậu đến ăn tối. Cậu cũng chẳng có lý do gì để từ chối khi cô than rang Yunho bận đi ăn tiệc, ở nhà một mình thật buồn chán nên mới gọi điện làm phiền cậu.



Ra mở cửa không phải Dana mà là một cô gái khác. Jaejoong cúi đầu chào cô gái, cô cũng nghiêng người đáp lễ.


“ Mời anh vào, Dana đang bận làm cơm.” Cô lịch sự nói sau khi móc hộ cậu chiếc áo khoác lên kệ.



Căn phòng bếp sáng trưng, Dana đang bưng ra bàn món ăn cuối cùng, nhìn có vẻ rất ngon mắt.



“ Jaejoong shi, đã đến rồi đấy à, vậy mau cùng ngồi vào bàn thôi. Hôm nay tôi chỉ mời có hai người khách.” Cô tươi cười chào cậu và mời cậu ngồi.



Khi cả ba đã yên vị trên bàn ăn , cô mới bắt đầu giới thiệu “ Soyong, đây là Jaejoong shi, người đang cộng tác viết kịch bản với tớ, Jaejoong shi là phóng viên báo Thời Đại”



“ Vâng, tôi vẫn thường đọc báo, rất hân hạnh được biết anh” Cô gái mỉm cười.



“ Còn đây là Lee Soyong, bạn thân của tôi, cô ấy là nghệ sỹ đàn dương cầm” Dana tiếp tục giới thiệu. Ra vậy , thảo nào cậu cứ có cảm giác quen quen, cô ta là một nghệ sỹ nhạc cổ điển khá nổi tiếng, đã từng đi lưu diễn ở nhiều nước, được đánh giá rất cao.


“ Vâng, rất hân hạnh được biết cô”



Cả buổi ăn, cả ba chỉ nói những câu chuyện phiếm tẻ nhạt. Cậu không hiểu sao mình lại đến đây nữa. Cũng đã được nửa tháng rồi cậu và anh không gặp nhau, dù có đến đây thì cũng khó có thể gặp mặt. Nhưng bản thân cậu cũng không muốn gặp, chỉ là cần được hưởng thụ chút không khí mà anh cũng đã từng hít thở , khôn gian chứa đựng hình ảnh của anh.


Dana có vẻ gợi ý để Soyong và cậu nói chuyện, nhưng có chuyện gì để mà nói chứ? Vốn cậu đã không muốn liên quan nhiều đến hai người họ nữa rồi, định sau khi giúp Dana xong sẽ chuyển công tác đến một nơi nào đó, để cho thứ tình cảm mỗi lúc một dày vò cậu trở nên dịu lại. Những mối quan hệ có liên quan đến anh và Dana chỉ khiến cậu phải nhớ đến họ, phải hiểu rằng có thể họ đang hạnh phúc ở một nơi nào đó…sẽ rất đau. Cậu không muốn mạo hiểm với trai tim của mình một lần nữa, trong những ngày này nó đã mệt mỏi lắm rồi.



“ Chúng ta ra ngoài dùng tráng miệng đi” Dana gợi ý, thế là cả ba cùng đứng lên. Cậu có ý muốn ở lại giúp cô dọn dẹp , nhưng cô từ chối “ Jaejoong shi, như thế này không được, tôi đã mời anh ăn, sao lại bắt anh phụ don dẹp chứ, anh hãy ra ngoài dùng trái cây với Soyonh đi, tôi làm xong sẽ ra cùng mọi người”


Thoáng chốc , cậu nhận ra Dana muốn cậu và Soyong nói chuyện riêng. Cô ta muốn gì chứ? Tạo điều kiện cho cậu sao? Cô ta có ý tốt hay là đã … Không, chuyện trong lòng cậu tuyệt đối không ai biết, chỉ mới gặp và cộng tác được gần một tháng, cậu lại luôn nói chuyện và hành sử kín kẽ, làm sao cô ấy biết được chứ. Cười, vậy hóa ra cô thấy cậu quá cô độc mà giúp cậu tìm bạn sao.



“ Jaejoong shi, có chuyện gì đáng cười lắm sao?” Soyong cất tiếng hỏi khiến câu giật mình.


“ Oh, không, chỉ là tôi chợt nghĩ đến một chuyện vui thôi.” Cậu trả lời, rồi nhìn Soyong, tự hỏi cô có biết ý định của Dana không, hay chỉ đến với tư cách là bạn thôi. “ Cô quen Dana lâu chưa?” Cậu hỏi.


“ Chúng tôi quen nhau từ hồi còn học cấp 3, trước cả khi Dana quen Yunho kìa. Nghĩ lại thật là một khoảng thời gian dài. Thoáng chốc đã già rồi” Cô cười, mắt nhìn ra ngoài trời ban đêm.



“ Không, tiểu thư Soyong vẫn còn rất trẻ và xinh đẹp đấy chứ” Cậu cười, phải nói những người làm nghệ thuật giữ được nét thanh xuân lâu hơn người thường.



“ Anh thật khéo nói, nghe Dana kể anh là bạn của Yunho?” Cô hỏi cậu


“ Vâng, cũng là có quen biết” Cậu trả lời, cũng chẳng biết nói gì.



“ Cảm thấy hai người họ cứ như đang chơi trò cút bắt, người đuổi người chạy. Chạy mãi thì mệt, nghỉ ngơi, rồi lại chạy tiếp. Có điều hồi đó người đuổi là Yunho, người chạy là Dana” Cô nói, không biết là nói cho cậu nghe, hay đang nói với chính mình “ Nhưng giờ có lẽ là ngược lại rồi. Chỉ là không biết bao giờ mới thật sự kết thúc trò chơi này.”


Cậu lại cảm thấy đau trong lồng ngực, hơn ai hết cậu hiểu nỗi đau này là gì chứ, chỉ là không đủ can đảm một lần đối mặt nói hết sự thật thôi. Hai người họ có thế giới riêng của họ mà cậu không thể đụng tới, cũng không có ham muốn đụng tới, nhưng sao cảm giác bây giờ bản thân thật thảm hại. Họ sẽ sớm tìm được hạnh phúc cho mình thôi…còn cậu, đến khi nào mới thật sự có được hạnh phúc.



“ Hai người đang nói chuyện gì đấy?” Dana bước ra, trên tay cầm một dĩa táo đỏ.



Bỗng có tiếng chuông cửa



“ Ah, chắc là Yunho đấy, tôi hẹn anh ấy nếu tiệc tan thì rẽ qua đây một chút, không ngờ đã đến rồi…”


Là anh đã đến ư?



~o0o~




Anh rời khỏi công ty sau khi từ biệt Yoochun và Junsu.


Anh đã không thể nói gì với Yoochun vào lúc đó, cảm thấy cả hai người ấy đang tự mình mắc vào một mớ bòng bong tình cảm rồi. Trước khi về chỉ có thể nói với Junsu một câu, nói xong thấy cậu ta đỏ mặt, nhưng rồi cũng nhẹ nhàng gật đầu. Có lẽ cũng không quá đáng lo như Yoochun nghĩ. Thực ra đôi khi để con tim quyết định mọi chuyện cũng không sao…


Vẫn còn sớm, Dana đã hẹn anh khi nào về thì rẽ qua nhà cô.



Đèn nhà cô giờ vẫn sáng, hình như cô có nói hôm nay sẽ mời bạn về nhà dùng bữa tối. Đã số những người cô quen anh cũng đều có chút quan hệ nên cũng không có gì đáng ngại.



“ Anh đến rồi, em đợi anh mãi” Là giọng của cô. Anh mỉm cười “ Uhm, hôm nay tiệc kết thúc sớm, anh rẽ qua một chút rồi về”


Cô quay qua người hai người khách đang đứng phía sau cánh cửa mà anh chưa kịp nhìn. “ Chắc không cần phải giới thiệu đâu nhỉ?”


Anh thoáng giật mình, là cậu sao? Cậu đứng đó nhìn anh, ánh mắt có phần lãnh đạm. Cô gái đứng cạnh cậu mỉm cười “ Yunho shi, đã lâu không gặp”


“ Soyong, đã lâu không gặp” Anh trả lời cô rồi lại quay qua nhìn cậu.



“ Yunho shi, anh đến rồi ah” Đến tận bây giờ cậu mới mở lời mà sao anh cảm thấy không vui, từ bao giờ cậu trở nên khách sao với anh như thế? “ Uhm, tôi đến rồi” Anh nhẹ nhàng trả lời.







Bồn người ngồi ở phòng khách nói chuyện. Anh ngồi cạnh Dana ở chiếc ghê lớn, Soyong và cậu mỗi người ngồi ở một chiếc ghế đơn nhỏ. Dana luôn miệng cười nói, thỉnh thoảng lại hơi nghiêng qua người Yunho nói cái gì đó rồi anh khẽ gật đầu. Cậu cảm thấy thoáng khó chịu trong lồng ngực, con tim lại một lần nữa không chịu sự điều khiển của cậu. Nhìn họ hạnh phúc như thế…cậu có chăng sẽ chỉ là người thừa. Cảm giác bình thường khi bên anh rất ấm áp, nhưng sao hôm nay, ngồi gần đến thế mà cậu thấy lạnh quá. Phải, chỉ cách có một cái bàn thôi mà sao xa quá. Anh đang ngồi cạnh Dana, người con gái mà anh yêu. Còn cậu, cậu ngồi một mình, đối diện với hạnh phúc của họ. Ông trời đúng là biết trêu đùa lòng người.



Anh nhìn cậu, Dana nói gì đó với anh nhưng anh không để ý, chỉ khẽ ậm ừ gật đầu. Cậu sao thế? Ánh mắt cậu buồn quá, buồn đến thắt ruột. Từ khi trở thành bạn cậu, anh nhận ra ngay cả khi buồn nhất cậu cũng vẫn có thể cười, nhưng nụ cười lúc đó mang lại cảm giác lạnh lẽo kì lạ. Nhìn thấy nụ cười đó, không biết bao nhiêu lần anh muốn lại gần ôm cậu để an ủi. Nhưng cuối cùng anh vẫn chưa thể làm được điều đó, cậu vẫn một mình với cái lạnh toát ra từ cõi lòng bên trong…không ai đến để sưởi ấm cả.



“ Thôi, tôi phải về rồi, cáo từ nhé” Soyong đứng lên, kéo cậu và anh ra khỏi dòng suy nghĩ của hai người. Rõ ràng từ nãy đến giờ anh và cậu đều chìm vào suy nghĩ riêng, chẳng để ý đến hai người còn lại.



“Để tôi đưa cô về, dù sao cũng trễ rồi” Cậu bất ngờ đề nghị. Anh nhìn cậu ngạc nhiên, hiếm khi cậu chủ động như thế.


Dana thấy thế vui vẻ bảo “ Vậy nhờ Jaejoong shi nhé, cô bạn của tôi giao cho anh vậy”


Cậu cảm thấy hơi khó chịu với câu nói đầy ẩn ý này, nhưng cuối cùng cũng không nói gì chỉ cười nhẹ. Soyong có vẻ ngại “ Thật sự phiền anh quá, tôi có thể tự về mà”


“ Không sao, không có gì phiền đâu” Cậu nói, mỉm cười với Soyong.



Trong khảnh khắc đó, anh thấy tim mình đập nhanh hơn. Cậu luôn dịu dàng, luôn tử tế, nhưng sao anh lại không vui với chính sự dịu dàng, tử tế của cậu khi cậu dành điều đó cho người khác? Cậu chỉ là bạn của anh, không phải sao?


“ Thôi, tôi cũng về nhé” Cậu lên tiếng, lần này cậu nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng chính lúc đó, anh nhận ra ánh mắt cậu nhìn anh buồn quá. Ánh mắt như sắp từ giã một cái gì đó… “ Tôi về nhé, Yunho” Cậu nói nhỏ như chỉ cho anh và cậu nghe. Lời chào này cũng là lời từ biệt của cậu cho tình yêu của cậu với anh. Anh hạnh phúc thế cậu lấy có thể chen vào sao? Anh chỉ coi cậu là bạn, cậu có thể tự đặt mình cao hơn sao?



“ Jaejoong ah…” Anh vừa cất tiếng gọi cậu thì Dana bước tới, quàng tay vào tay anh “ Hai người về cẩn thận nhé”


Cậu cười, cúi chào lần nữa rồi bước ra, anh có cảm giác như không phải cậu đi về mà là rời xa anh…thật sự đang rời xa anh.



Tiếng xe xa dần.



~o0o~



Trở vào trong, anh lặng lẽ ngồi xuống, Dana cũng trở nên im lặng. Anh lại chìm vào những suy nghĩ về cậu. Đã nửa tháng nay anh không thể gặp cậu, vậy mà cảm giác như đã lâu lắm rồi. Dana không còn ngồi cạnh anh nữa mà ngồi ở ghê đối diện, nơi lúc nãy Jaejoong đã ngồi. Cô chăm chú nhìn anh, tay khuấy nhẹ ly trà sữa vừa pha.



Không phải cô không nhận ra ánh mắt anh nhìn cậu cả buổi tối nay, cũng không phải đến bây giờ cô mới biết. Mỗi khi kể với cô về Jaejoong, ánh mắt anh phát ra những tia sáng kì lạ. Cô đã tự nói với bản thân tất cả chỉ là do cô tự nghĩ ra thôi. Khi gặp Jaejoong, cô vẫn nghĩ giữa họ chỉ là bạn bè. Nhưng chính Jaejoong giúp cô nhận ra cậu đã chiếm một chỗ trong lòng Yunho rồi. Lúc ấy cô đã hoang mang lắm, chẳng lẽ cô đã trở về trễ rồi sao? Nhưng chính lòng kiêu hãnh không cho cô bỏ cuộc. Cô kiên trì tìm mọi cách kéo anh và cậu xa một chút để rồi hụt hẫng nhìn thấy họ nhớ về nhau. Cô không phải gỗ đá, cô cũng có những lúc yếu mềm.



Có trách thì trách cô đã không biết giữ hạnh phúc khi thực sự có được hạnh phúc. Nhưng cô tuyệt đối không phải loại người không phải hạnh phúc của bản thân mà cố níu kéo. Như thế chỉ khiến tất cả đau khổ mà thôi. Hôm nay, cô thật sự muốn nhìn ra điều mà cô lo sợ, nhưng cũng là để chấm dứt những dằn vặt trong lòng. Nếu anh đã thật sự không còn là của cô nữa, cô sẽ để anh ra đi. Nhìn thấy ánh mắt tối đi của cậu khi cô thân mật với anh, vẻ thẫn thờ của anh khi cậu rời khỏi nhà, cô nhận ra đã đến lúc bản thân phải quyết định rồi. Một quyết định giải phóng cho cô, cho anh và có lẽ là cả cho Jaejoong nữa.



“ Yunho ah, anh có gì cần nói với em không?” Cô cất tiếng kéo anh ra khỏi cõi riêng của mình.



“ Không, sao em lại hỏi thể?” Anh nhìn cô, không hiểu cô đang nói gì.



“ Yunho ah, chúng ta quen nhau lâu rồi…lâu đủ để em không cần anh nói ra nhưng em vẫn có thể hiểu một số chuyện. Nhưng em cũng cần anh nói ra nữa, bởi không thì cũng mãi chỉ là suy nghĩ của riêng em mà thôi”



Những lời cô nói khiến anh giật mình. Cô đang nói về điều gì vậy?



Nhìn anh, cô hiểu anh vẫn chưa thật sự hiểu được tình cảm của bản thân. Vậy ra chính hai kẻ trong cuộc còn chưa hiểu sao.


“ Yunho, em định giới thiệu Soyong cho Jaejoong shi, anh thấy sao?” Cô bất ngờ đổi đề tài.


“ Em sao thế Dana?” Anh hỏi lại cô, cảm giác nhói trong lồng ngực khi tên cậu được nhắc đến “ sao lại muốn giới thiệu Soyong cho Jaejoong?”



“Thì em thấy anh ấy có vẻ cô đơn, em nghĩ chắc anh ấy cũng cần một cô bạn gái…” Cô trả lời , quan sát vẻ mặt của Yunho. Mắt anh tối lại, vậy sao, cậu cần người làm cho hết cô đơn ư? Lâu nay anh vẫn nghĩ, anh có thể xua đi sự cô đơn trong lòng cậu. Ra là đến lúc cậu không cần anh nữa…



“ Tùy em” Anh buông tiếng thở dài trả lời cô.



Dana đã như mất hết kiên nhẫn. “ Yunho ah, đến bao giờ anh mới chịu thành thật với em, với Jaejoong shi và với chính bản thân anh đây???”



Anh nhìn cô, sao lại tiếp tục có cậu trong này…Hôm nay Dana rất lạ.


“ Em đang nói gì thế, anh không hiểu”


“ Em cũng không hiểu, em không hiểu sao anh có thể vừa yêu một người khác vừa làm cho em thấy có hy vọng??? Em không hiểu sao anh có thể để người anh yêu bỏ đi, còn vẫn ngồi lại với em đầy kiên nhẫn. Nếu anh thấy em phiền phức thì cứ nói một tiếng. Anh thật sự không biết cảm giác trong lòng mình như thế nào sao???”



Anh nhìn cô…anh hiểu điều cô nói. Chỉ là anh cũng không thể chấp nhận bản thân, phải đợi cô nói ra anh mới hiểu. Trái tim anh không phải chưa từng nói với anh điều đó, nhưng anh đã luôn chối bỏ. Có lẽ giờ thì chẳng thể nữa rồi, đã đến giới hạn mất rồi.Giới hạn giữa lý trí và tình cảm. Anh yêu cậu .


Anh không biết tình yêu ấy bắt đầu như thế nào, chỉ biết nó nhẹ nhàng xâm chiếm tam hồn anh. Đến bây giờ thì nó đã như một cái cây xanh bám rễ trong trái tim anh mất rồi. Thở dài, vậy mà lâu nay anh chỉ coi đó như thứ tình cảm bạn bè. Phải, chỉ có anh vì làm việc nhiều qúa đến ngốc, có bạn bè nào lại nhớ nhau đến thế, chỉ mong nghe được tiếng của cậu là anh đã rất vui rồi.



Cô nhìn anh, có lẽ anh đã hiểu, cảm giác đắng trong lòng. Cô không giữ được hạnh phúc của mình, nhưng cô mong anh hạnh phúc. Mà anh phúc của anh lại chẳng phải do cô đem lại. Bật khóc, anh ác lắm.


Anh tiến lại, ôm cô vào lòng.


“ Anh xin lỗi”



“ Em không cần anh xin lỗi” Cô nói trong làn nước mắt “ Lúc trước em trách anh sao ngay từ đầu anh không nói anh đã có người yêu rồi, để emkhỏi phải hy vọng. Nhưng hóa ra là vì anh ngốc, chính anh cũng chả hiểu cái gì cả…em có thể trách ai được nữa”


“ Anh biết, anh xin lỗi” Anh thấy mình có lỗi với cô, nhưng cũng không thể làm gì cho cô ngoài câu xin lỗi này



“ Nhưng anh phải hứa với em…anh sẽ hạnh phúc nhé. Bởi em nhất định sẽ hạnh phúc, sẽ tìm được người mang đến hạnh phúc cho em nhiều hơn anh.” Cô nói, lần này giọng điều trở nên cứng cỏi hơn.


Anh cười, cô vẫn là Dana của năm nào, tràn đầy kiêu hãnh nhưng cũng thật tốt bụng. Ngày đó anh yêu cô cũng vì tất cả nhưng điều này. Giờ đây, khi trái tim anh đã có người khác cô làm chủ, cô trở thành người bạn mà anh trana trọng nhất.



“ Cảm ơn em, nhất định em phải hạnh phúc nhé!”


~o0o~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét