Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2009

[Long fic]Timeless 7


T.i.m.e.l.e.s.s (tt)










Chap 7: Đi dạo bên bờ biển



Con đường dốc thoai thoải dẫn tôi đến một bờ biển vắng. Một vài người cũng đang đi bộ trên bờ biển, thỉnh thoảng sóng lại dạt vào xoá đi những dấu chân để lại trên cát.


Tôi nhận ra mình quá nhỏ bé trước biển cả bao la , trước những đợt sóng tràn vào bờ như chực chờ cuốn tôi đi đến một nơi xa xôi nào đó.


Những con hải âu tung đôi cánh trắng trên mặt biển buổi sớm khiến lòng tôi đôi chút dịu lại, những cảm giác sợ hãi, lo lắng cũng dần dịu xuống. Bờ biển có vẻ đông dần lên.



Nhớ khi cùng gia đình đi biển, tôi lúc đó chỉ là một thằng nhóc vô tư, không nghĩ gì đến chuyện thế gian.Giờ nghĩ lại có cảm giác như đang nhớ về một kiếp nào khác trong cuộc đời mình. Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ còn có thể vô tư như lúc đó.



Khi nhìn thấy anh trên chuyến tàu , ngồi trên ghế cạnh tôi, tôi đã nhen nhúm lên hy vọng rằng đó là định mệnh. Tôi muốn tin tất cả những sự tình cờ đó là do bàn tay sắp đặt của số phần…và tôi mong muốn một cơ hội cho tôi và anh. Tôi có thể cảm nhận được tình cảm anh dành cho tôi qua ánh mắt bối rối nhưng dịu dàng. Tôi cũng hiểu anh đã phải day dứt rất nhiều khi quyết định đến tìm tôi sau hai năm trời không liên lạc. Tôi cũng biết rõ ràng là tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm.


Nhưng rồi kí ức về ngày hôm ấy lại trồi lên như một bóng ma ám ảnh lấy tôi. Tôi biết nếu chấp nhận quay lại với anh, tôi phải quên đi chuyện cũ. Bởi nếu để những thứ đó ám ảnh, tôi sẽ mãi mãi không bao giờ có can đảm nắm lấy bàn tay ấy một lần nữa.



Sóng vẫn mãi mãi tìm về phía bờ, cũng như tôi mãi mãi tìm kiếm cho mình một tình yêu bất tận. Tôi biết không có thứ gì là mãi mãi, nhưng không hiểu sao vẫn muốn một lần được chạm vào nó, được cảm nhận nó trọn vẹn. Có lẽ tôi đã quá ảo tưởng.





“Jaejoong ah!”



Là anh, dù không quay lưng lại tôi vẫn có thể nhận ra đó là anh. Dịu dàng , ấm áp và đôi chút dè dặt, anh tiến đến gần bên tôi nhưng vẫn giữ lại giữa chúng tôi một khoảng cách. Rồi anh im lặng chờ đợi.


Tôi biết anh không có can đảm chạm vào người tôi bởi anh sợ tôi sẽ từ chối, sẽ gạt tay anh đi không chút suy nghĩ như hai năm trước.


Vì thế tôi xoay người lại và mỉm cười với anh. Tôi không biết tôi có sai hay không khi làm thế này, chỉ là tôi muốn cho chính mình một cơ hội. Để ít ra đến cuối cùng, tôi sẽ không phải hối hận với bản thân mình vì đã không cố gắng.



Gió biển thổi vào bở mang theo vị mặn mà, thổi bên tai chúng tôi khiến cho lời đáp trả của tôi chỉ còn là một tiếng thì thầm.



“ Có chuyện gì vậy, Yunho?”



Anh ấp úng một lúc thì mỉm cười hiền lành nói không thấy tôi trong phòng, nghĩ tôi đi ra bở biển nên tìm đến đây.



Mặt trời đã lên cao.




T.B.C

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét