Thứ Ba, 14 tháng 4, 2009

[Long fic]Timeless 3

T.i.m.e.l.e.s.s (tt)




Chap3: Chuyến tàu muộn và bạn đồng hành bất đắc dĩ




Khi tôi ra đến ga thì vẫn còn sớm hơn mười lăm phút. Do nôn nóng mà đến quá sớm, tôi thấy mình thật ngốc nghếch như một đứa trẻ con lần đầu được đi chơi xa vậy. Đứng trong ga tàu đêm là một trải niệm giác khá lạ lùng. Chung quanh tôi là những người đang chờ tàu hoặc đến đón người thân . Nhưng tất cả đều có điểm chung là vẻ mặt mệt mỏi, đôi mắt như díp lại bởi cơn buồn ngủ luôn chặc chờ đánh gục họ. Và tôi vẫn điềm nhiên đứng một mình trên ga tàu vắng đó.


Tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu vì sự cô độc của bản thân, kể từ khi anh bước ra khỏi cuộc đời tôi. Và cái khuôn mặt dửng dưng này có lẽ là do sự chai sạn đến cùng cực tạo nên.



Tàu đến muộn, tiếng nhân viên báo chuyến tàu sẽ đến trễ vang lên trong đêm tối. Tôi thu mình vào một góc, đưa tay che miệng ngăn tiếng ngáp dài. Những người xung quanh có vẻ cũng bắt đầu nóng ruột thì phải.



Người phụ nữ ngồi trong trạm thu phát vé khẽ thở dài. Cô ta bước ra khoảng sân ga vắng vẻ và khẽ vươn vai. Khi thấy tôi đứng ở đó, cô ân cần hỏi “ Tôi thấy cậu đến từ sớm, chắc đợi sốt ruột lắm rồi hả?”


Tôi chỉ khẽ mỉm cười và gật đầu, tôi cũng chẳng thể nói với cô ta là tôi đã quen chờ đợi đến độ không còn cảm giác sốt ruột là gì nữa rồi. Tôi có thể ngồi chờ anh hàng tiếng trời khi anh mải vẽ tranh nên không thể qua nhà tôi ăn cơm sớm. Hay khi bận biểu diễn và đi ăn mừng với bạn bè, tôi cũng sẽ vui vẻ đợi anh trong phòng khách.


Cảm giác chờ đợi cũng có cái thú vị riêng của nó, dù không phải ai cũng nhận ra và thưởng thức được nó rõ ràng. Đó là niềm vui khi tưởng tượng điều mình chờ đợi sẽ đến, và niềm vui nhỏ nhoi đó sẽ vỡ òa ra khi điều đó đến sau một thời gian dài chờ đợi. Nhưng niềm vui đó chỉ đến khi việc chờ đợi thật sự kết thúc. Bản thân tôi không hẳn lúc nào cũng được hưởng niềm vui đó, đơn giản vì anh đôi khi vì bận mà để tôi chờ đợi đến ngủ quên trên ghế , và đồ ăn thì nguội lạnh. Có khi thì vì chờ đợi dai dẳng khiến tôi bỏ cuộc. Và tất cả những gì tôi nhận được sau đó là lời xin lỗi của anh, có khi qua điện thoại, cũng có thể qua một mảnh giấy nhỏ để trong thùng thư. Và tôi lại dễ dàng xiêu lòng.



Có tiếng còi tàu xa xa vang lên. Cuối cùng thì chuyến tàu ấy cũng đến. Hít một hơi dài, tôi thở ra nhẹ nhõm. Có một niềm vui len nhẹ vào lòng, vì tôi biết thế nào tàu cũng về.



Mọi người trên sân dường như cũng đã tỉnh khỏi cơn buồn ngủ chập chờn nhờ tiếng còi dài, lục đục chuẩn bị lên tàu. Tôi ngồi ở toa số năm nên phải đi bộ ngược lên trên một đoạn. Khi đã bước được lên tàu, tôi bắt đầu tìm ghế của mình. Số hai sáu.



Bên cạnh chỗ tôi ngồi có một người đang ngủ gục, đầu dựa hẳn và cửa kính. Khi tôi bất chợt nhìn thấy anh ta, tự nhiên tim thắt lại. Có những điều mà đến chết con người ta cũng không thể quên. Chẳng hạn như dáng ngủ ngồi của người mà bạn tâm niệm là người mà bạn yêu thương nhất.


Tôi thật sự nghĩ rằng mình bị hoa mắt, cũng có thể là do cơn buồn ngủ và những hồi ức của quá khứ đã khiến tôi nhìn ai cũng ra anh. Sau khi cất đồ lên giá và định thần nhìn lại, tôi thở dài. Có lẽ tất cả là trò chơi của số phận. Sao tôi và anh lại có thể gặp nhau ở đây, trên một đoàn tàu, trong một cuộc đi nghỉ hè của tôi được?


Tàu chuyển bánh, tôi vẫn nhìn người ngồi cạnh tôi chằm chằm. Một phần chỉ mong anh ta tỉnh lại để tôi có thể hiểu rõ chuyện này. Bỗng người soát vé đến, sau khi kiểm vé tôi xong, anh ta có vẻ ngạc nhiên về người ngồi cạnh tôi.


“ Này, qua ga của anh rồi đấy! Dậy đi!!!”


Người ngồi kế tôi giật mình dụi mắt. Anh ta chỉ kịp nhìn lên người soát vé với ánh mắt lo lắng “ Qua mất rồi sao? Chết thật, tôi ngủ quên mất” Rồi nhìn qua tôi, anh mở to mắt đầy kinh ngạc.


“ Jaejoong?!?”


Tôi đã không thể nói nên lời từ khi anh cất tiếng gọi tên tôi. Tất cả những gì tôi muốn làm bây giờ là chạy ra xa khỏi chiếc ghế này… chạy ra xa khỏi anh.



T.B.C

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét