T.i.m.e.l.e.s.s (tt)
Chap 9: Những ngày nắng đẹp
Sau khi trở về từ vùng biển đó, tôi và Yunho từ từ xây dựng lại một mối quan hệ mới. Không quá vội vàng, chúng tôi chỉ bắt đầu bằng những bữa ăn trưa, khi anh tìm đến cơ quan của tôi.
Khi chuông báo hết giờ làm việc vang lên, tôi sẽ thấy Yunho đứng ở cửa, mỉm cười chào mọi người và hướng ánh mắt chờ đợi về phía tôi. Nếu lúc đó chưa xong việc, tôi sẽ ra hiệu anh chờ tôi một lát, nhưng thường thì tôi sẽ đứng lên khỏi bàn và cùng đi ăn với anh.
Chúng tôi sẽ đi xuống dưới can-tin của toà nhà, chọn một bàn ăn kín đáo và ngồi dùng bữa cho đến khi tôi hết giờ nghỉ trưa. Cũng chẳng có nhiều chuyện để nói giữa hai người, có khi chỉ là im lặng và im lặng.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được bình yên , khi anh ngồi bên cạnh tôi, chăm chú vào công việc đang dang dở. Anh không phải ngồi một chỗ cố định nhưng công việc chắc chắn không nhàn rỗi hơn tôi. Đã có lúc tôi định bảo anh đừng đến chỗ tôi buổi trưa mà hãy dành thời gian đó để nghỉ ngơi, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh vui vẻ bước đi bên tôi, từ ngữ lại trôi tuột đi đâu mất.
Tôi biết anh muốn dành thời gian ở bên cạnh tôi, nhưng như vậy có quá nhanh không? Hai năm để
đau và để quên rồi bây giờ lại dấn thân vào mạo hiểm một lần nữa.
Cho đến bây giờ tôi mới nhận ra hai năm qua tôi chưa hề quên anh, có chăng chỉ ghìm chặt tình cảm và hình bóng anh vào nơi tối tăm nhất của trái tim. Nhưng chỗ sâu kín nhất cũng là chỗ dễ dàng bùng nổ nhất. Giống như ngọn núi lửa quanh năm yên lặng bỗng một ngày rung chuyển, tình cảm trong tôi đến lúc dồn nén cực độ, chỉ cần một kích thích nhỏ nhoi là tự động bùng lên .
Nhưng tôi không thể nói những trăn trở của mình cho anh, bởi ánh mắt anh nhìn tôi vẫn lấp lánh như ngày nào, bàn tay anh nắm lấy tay tôi vẫn ấm áp như chưa từng rời xa và những cử chỉ dịu dàng của anh giết chết mọi nỗ lực kháng cự cuối cùng của lý trí.
Tôi biết tôi cần anh.
Thỉnh thoảng rỗi rãi, chúng tôi lại đi ra ngoại ô chơi. Tôi và anh không nói nhiều với nhau, chúng tôi thích tận hưởng cảm giác được ngồi im lặng bên nhau, nghe tiếng lá cây xào xạc , cảm nhận gió luồn qua tóc, mang theo mùi hương của người bên cạnh. Bầu trời vẫn rất xanh, và tôi lại cảm thấy mình đang sống.
Có khi tôi và anh lại vác cần câu đi câu cá. Im lặng và chờ đợi, hai đứa thỉnh thoảng lại thì thầm với nhau vài ba câu nhưng không dám nói to sợ cá bơi mất. Tôi rất cẩn thận nhưng cuối cùng người câu được cá lại là anh, lúc đó tôi cũng có đôi chút ấm ức. Chỉ khi anh chìa con cá vẫn đang giãy đành đạch về phía tôi và nói tặng tôi, tôi mới thấy mình thật trẻ con.
Ngày tháng vẫn êm đềm trôi, chúng tôi vẫn âm thầm xích lại gần nhau hơn một chút trên đường đời. Tuy không biết khi nào mới trở lại như chúng tôi trong quá khứ nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận rằng hạnh phúc vẫn đang đến gần hơn nữa mỗi ngày qua.
Tôi biết tôi cần anh.
Thỉnh thoảng rỗi rãi, chúng tôi lại đi ra ngoại ô chơi. Tôi và anh không nói nhiều với nhau, chúng tôi thích tận hưởng cảm giác được ngồi im lặng bên nhau, nghe tiếng lá cây xào xạc , cảm nhận gió luồn qua tóc, mang theo mùi hương của người bên cạnh. Bầu trời vẫn rất xanh, và tôi lại cảm thấy mình đang sống.
Có khi tôi và anh lại vác cần câu đi câu cá. Im lặng và chờ đợi, hai đứa thỉnh thoảng lại thì thầm với nhau vài ba câu nhưng không dám nói to sợ cá bơi mất. Tôi rất cẩn thận nhưng cuối cùng người câu được cá lại là anh, lúc đó tôi cũng có đôi chút ấm ức. Chỉ khi anh chìa con cá vẫn đang giãy đành đạch về phía tôi và nói tặng tôi, tôi mới thấy mình thật trẻ con.
Ngày tháng vẫn êm đềm trôi, chúng tôi vẫn âm thầm xích lại gần nhau hơn một chút trên đường đời. Tuy không biết khi nào mới trở lại như chúng tôi trong quá khứ nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận rằng hạnh phúc vẫn đang đến gần hơn nữa mỗi ngày qua.
o0o
“Em đang nghĩ gì thế?” Tiếng anh cất lên giữa buổi trưa yên ả, dưới tán cây xanh rậm rì khiến tôi giật mình.
“Không có gì, chỉ là chuyện vớ vẩn thôi mà…” Tôi ấp úng nói. Thực ra tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ đang nghĩ rằng anh dạo gần đây có vẻ gầy hơn trước, mắt cũng trũng sâu hơn. Có lẽ là do công việc căng thẳng.
Cũng chính vì thế mà tôi mới kéo anh ra ngoại thành chơi.
Nằm hẳn xuống tấm thảm lá vàng, tôi giật mình nhận ra mùa thu đã đến từ lúc nào. Những chiếc lá trên cây bị gió cuốn đi lần lượt đáp xuống mặt đất, khoác cho mảnh đất một màu đỏ rực rỡ, đẹp đến nao lòng.
Anh ngồi bên tôi, khẽ vươn tay nắm lấy tay tôi rồi siết chặt. Một tâm hồn lãng mạn như anh đứng trước thiên nhiên đẹp đẽ thế này chắc hẳn xúc động lắm. Tôi rất muốn chia sẻ cùng anh những cảm xúc trong lòng nhưng không thể tìm đủ từ ngữ để diễn đạt, nên rốt cuộc chỉ có thể nắm tay anh chặt hơn một chút và mỉm cười với anh.
Anh quay mặt nhìn tôi, ánh mắt vấn lấp lánh nhưng mơ hồ trong đó có cả sự xao động. Tôi không biết mình nên làm gì, nhưng bản thân thì không thể ngừng nhìn vào đôi mắt ấy.
Anh đưa tay chạm vào khuôn mặt tôi. Đã lâu rồi tôi không trải qua cảm giác này, rung động, gợi cảm và nhức nhối. Đó cũng chính là những cảm xúc mỗi khi có những va chạm tinh tế giữa chúng tôi. Và tôi đã khéo léo che giấu chúng cùng vô vàn những cảm xúc khác.
Chỉ đến hôm nay, giữa khung cảnh này, tôi chợt gặp lại những cảm giác ấy ,có điều chúng mãnh liệt hơn, dữ dội hơn và khiến tôi chao đảo.
Anh cúi xuống thấp dần, bờ môi chúng tôi chạm nhau. Nhẹ nhàng.
Anh dời ra xa và nhìn tôi một lần nữa. Rồi như không kiềm chế được, những nụ hôn rơi xuống không ngừng.
Đam mê…
Mùa thu năm ấy đầy lá vàng bay…và những nụ hôn rơi xuống.
T.B.C
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét