Thứ Ba, 14 tháng 4, 2009

[Long fic]Timeless Extra

T.i.m.e.l.e.s.s (tt)



EXTRA 1: Bạn thân & người yêu




Tôi là Kim Junsu, em họ của Kim Jaejoong, và là người yêu của tên ngốc Park Yoochun.


Chuyện tôi là người yêu của tên bạn thân nhất diễn ra như thế nào hẳn khiến các bạn tò mò lắm nhỉ. Tôi cũng không nhớ chúng tôi bắt đầu kết bạn từ khi nào. Có thế là khi tôi còn nhỏ, hình như là lúc học mẫu giáo , mà cũng có khi chúng tôi là bạn từ kiếp trước, bởi chúng tôi hợp nhau kinh khủng.

Tôi chỉ bắt đầu có ý thức rằng chúng tôi rất thân kể từ ngày tôi và Yoochun hợp lực đánh lại một nhóm khoảng sáu, bảy đứa chỉ vì tụi nó chê tôi yếu đuối. Khi tôi xông vào thằng nói câu đó, Yoochun vẫn còn đang cố níu tay tôi lại. Nhưng khi thằng đó quật tôi ngã xuống, thì tên ngốc đó đã xông vào cũng tham chiến.


Kết quả của trận đánh ấy tôi cũng chả nhớ rõ lắm. Hình như hai chúng tôi cũng có thể lết được về nhà. Vết thương thì tự chữa cho nhau. Tôi chỉ nhớ láng máng là mấy thằng kia cũng nằm lê lết bên vệ đường nhìn thảm hại không kém gì chúng tôi. Nhất là cái thằng đầu têu.


Lớn hơn một chút , cả tôi và Yoochun đều trở thành những chàng trai được trông đợi ở trường. Có lẽ bởi tôi bớt đi được vẻ yêu đuối, còn bản thân Yoochun thì lúc nào cũng tạo cảm giác cậu ta đang muốn tán tỉnh ai đó. Tôi không phủ nhận là tôi có khó chịu khi thấy Yoochun nhận được rất nhiều thư làm quen, nhưng bản thân lúc đó lại tự nhủ rằng tôi đang ghen tị với cậu ta. Tôi cũng nhận được thư, nhưng tôi ít khi đọc chúng. Thứ nhất là vì ngại trả lời. Thứ hai là vì tôi không muốn vương vào rắc rối tình cảm với con gái. Yoochun vẫn thường vui vẻ chọc tôi là đồ chết nhát.

Bản thân caYoochun nói thế nhưng cậu ta cũng chẳng có cô bạn gái nào quen được quá ba tháng. Cậu ta thường than là cảm thấy chán hay hết hứng thú gì đó. Và những lúc như thế, tôi chỉ có một mong muốn duy nhất là đập cho cậu ta một trận mà thôi.


Rồi chúng tôi cũng lớn lên, không còn là những đứa học sinh trung học nữa. Tôi và Yoochun tuy không học cùng ngành nhưng vẫn trong một trường đại học, bởi thế mà hai đứa tôi vẫn có thể ngồi ăn cơm trưa cùng nhau. Càng lên đại học, trình độ sát gái của cậu ta càng cao, rốt cuộc là cũng chẳng được mấy bữa trưa ăn cùng nhau.


Trong đầu tôi lúc đó vẫn luôn chỉ có ý nghĩ Park Yoochun là tên bạn thân thiết nhất, tuyệt nhiên không có gì cả. Nhưng cũng có thể là do tôi đã tự giới hạn chính bản thân mình bởi tôi có thể cảm nhận được chúng tôi còn có gì đó trên cả tình bạn.



Tôi và Yoochun lúc đó đã cùng thuê một nhà trọ, nhưng do học hành trái giờ nên chỉ buổi tối mới cái thể gặp nhau, miễn là một trong hai đứa không vì học thêm hay làm thêm quá mệt mà lắn ra ngủ mất. Càng đến những năm đại học cuối cùng, chúng tôi lại càng ít nói chuyện với nhau. Thực sự lúc đó tôi mơ hồ nhận ra là có điều gì đó giữa chúng tôi, nhưng vẫn tự bác bỏ nó.


Ngày tốt nghiệp, Yoochun kéo tôi đi ăn một bữa ăn mừng chỉ có hai đứa, từ chối hết mọi lời mời khác. Tôi đi cùng cậu ta, cảm giác rất vui vẻ khi có cậu ta bên cạnh. Khi đã uống ngà ngà say, Yoochun tự nhiên quay qua nhìn tôi đầy kì lạ, rồi lại quay lại uống tiếp. Có lẽ cũng đến chai thứ năm thứ sáu rồi. Tôi vội giật cái chai lại, ép cậu ta ăn chút đồ ăn. Vậy mà cũng phải dìu cậu ta về nhà.


Về đến nhà, vừa thảy được cậu ta xuống thì tôi cũng bị cậu ta kéo xuống theo. Kết quả là tôi ngã đè lên Yoochun, chắc lúc đó cậu ta đau lắm. Những lúc đó tôi chỉ kịp nhìn thấy anh mắt kì lạ của cậu ta, anh mắt khiến tôi không dứt ra được. Rồi cậu ta ép môi của mình vào môi tôi. Đó là nụ hôn đầu của tôi, không biết là nụ hôn thứ mấy của Yoochun.


Tôi lúc đó bị men rượu khiến bản thân không kiểm soát được. Rốt cuộc là cũng ôm hôn cậu ta lại không kém phần nồng nhiệt. Rồi cậu ta dần dần cởi bỏ hết quần áo của cả hai đứa. Chúng tôi say sưa hôn nhau trên sàn nhà.



Đó là lần đầu tiên của tôi… và lại với một thằng con trai.



Mãi sau này Yoochun mới nói với tôi rằng cậu ta đã nhận ra tình cảm lâu rồi. Nhưng vì thái độ hờ hững của tôi nên cậu ta nghĩ đó chỉ là tình cảm đơn phương , và vì thế mà ra sức quên đi. Kết quả của nỗ lực đó là việc cậu ta thay bạn gái như thay áo. Tôi ghét điều đó. Nhưng bản thân tôi cũng tự lừa dối bản thân không biết bao nhiêu lần, tuy không đến mức như cậu ta, nhưng đúng là cũng chẳng có tư cách nói ai.


Đó là sau này, chứ sáng hôm đó, khi hai chúng tôi tỉnh dậy thì đều hoảng loạn như nhau. Có lẽ tôi còn nhớ được đôi chút chứ Yoochun thì hình như quên sách sẽ. Tôi gần như bật khóc khi nghĩ rằng tất cả chỉ vì cậu ta nhìn nhầm tôi ra bạn gái cậu ta. Nhưng khi đó Yoochun vội vã ôm chầm lấy tôi và luôn miệng nói xin lỗi, rồi còn cả gan nói yêu tôi. Có lẽ vì thế mà tôi đã yếu lòng để cậu ta vỗ về như thế trong im lặng.


Tôi nghĩ chắc vì thứ tình cảm dồn nén trong lòng không được bộc phát ấy của Yoochun cộng thêm tác động của rượu đã khiến cậu ta làm tình với tôi đêm hôm đó. Còn bản thân tôi là vì tôi cũng thích cậu ta và có lẽ vì tôi tỉnh hơn chăng?



Sau lần đầu tiên ấy hai tháng, chúng tôi mới chính thức quen nhau. Lúc đó cả hai đã tìm được việc và bắt đầu đi làm. Ngày hai đứa rủ nhau đi ăn mừng còn kéo theo Jaejoong hyung và Yunho hyung, nhìn hai người đó khi ấy rất vui vẻ.


Tối đến khi về nhà, chúng tôi lại một lần nữa với nhau. Lần này không đứa nào thật sự say cả. Có lẽ vì đều không muốn quên đi những giây phút ấy. Sáng hôm sau thì Yoochun ngỏ lời và tôi đồng ý.



Có lẽ chuyện tình cảm của chúng tôi được xem là yên ả nếu lâu lâu tôi không gặp Yoochun tay trong tay với một cô gái nào đó. Tôi thường ngay lúc đó sẽ không nói gì,nhưng về nhà thì lại là chuyện khác. Khi Yoochun đã hết lời giải thích mà tôi vẫn cảm thấy không hài lòng, tôi sẽ qua nhà Jaejoong hyung ngủ. Mặc kệ cho cậu ta sang năn nỉ mấy ngày liền. Đến khi nào nhìn đến phát ngán khuôn mặt đau khổ của cậu ta tôi mới trở về.


Kì thực tôi tin là cậu ta yêu tôi, nhưng tôi biết cái tính trăng hóa thật sự là rất khó bỏ. Tôi cũng chỉ đành tự thuyết phục bản thân, coi nó như một thứ gia vị cho đời sống tình cảm của chúng tôi thêm phong phú mà thôi.


Nhưng nói gì thì nói, tôi biết bản thân mình vẫn hành phúc.


Hạnh phúc hơn một số người.



T.B.C

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét