Thứ Năm, 23 tháng 4, 2009

[Long fic]Timeless 5


T.i.m.e.l.e.s.s (tt)








Chap 5: Trên chuyến tàu



Anh mỉm cười buồn buồn khi tôi hỏi anh về cuộc sống hay giờ. Anh nói anh vẫn vẽ tranh, vẫn sáng tác nhạc và hiện đang cộng tác với một nữ ca sĩ trẻ để làm một album. Tôi ngồi nghe, gật gù một chút rồi thôi. Thực ra những chuyện như thế lên mạng search là ra liền , chẳng cần đợi anh nói lại như lúc này.


Toa tàu vắng ngắt. Giờ tự nhiên tôi lại buồn ngủ ghê gớm. Cả đêm qua vì sự tình cờ gặp lại anh mà tôi đã không thể chợp mắt được chút nào hết. Đầu óc bị những hồi ức làm cho nhức nhối. Nói là đã quên, nhưng kì thực thì những kí ức đau buồn đó chỉ là được tôi cất vào một ngăn kéo nhỏ trong tim mình rồi khoá lại. Khi chìa khoá vô tình tra vào, những thứ đó lại tràn ra, ám ảnh. Và anh chính là chiếc chìa khoá đó.



Bốn giờ sáng, tôi thu người vào chiếc gối của mình, cảm thấy bản thân thật yếu đuối. Anh ngồi cạnh tôi, ánh mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ. Lúc đó tôi vươn tay ra là có thể chạm được vào khuôn mặt xương xương ấy. Nhưng tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để không làm gì ngu ngốc. Thu mình vào chiếc chăn được phát hồi đêm, tôi cố dỗ giấc ngủ. Trong cơn mơ chập chờn ấy, tôi như thấy bàn tay anh lướt trên mặt tôi, trên môi tôi và anh thì thầm những điều gì đó tôi không thể nghe rõ. Nhưng có lẽ chỉ do tôi quá mệt mỏi mà mê sảng đấy thôi.



Trong giấc ngủ chập chờn ấy tôi lại mơ, mơ những điều chắp vá còn lưu lại trong kí ức về những ngày hành phúc xưa cũ ấy. Tôi vẫn luôn muốn được đi thả diều, nhưng bản thân không có thời gian, cũng chẳng có khả năng làm cho con diều bay được . Rồi anh dẫn tôi lên một ngọn đồi ở ngoại thành, gió rất lớn, cánh diều bay rất cao, và ánh mắt anh ngập tràn nắng.


Rồi tôi lại thấy chúng tôi đi dạo dọc bở biển, hoàng hôn đỏ rực một góc trời. Tôi thấy tay anh nắm chặt lấy tay tôi, và anh đọc một bài thơ mà tôi biết chỉ dành riêng cho tôi mà thôi. Nhưng rồi tôi đã nhanh chóng quên mất bài thơ ấy.

Rồi tự nhiên một cô gái xuất hiện. Mái tóc rất dài, khuôn mặt rất xinh đẹp. Cô kéo anh về phía cô, dẫu tôi có cố gắng mấy cũng không thể làm gì được. Níu kéo mãi, cuối cùng anh cũng tuột khỏi tay tôi. Ra là tôi đã yếu đuối vô dụng như thế.



Tôi gào tên anh trong mơ, nhưng cổ họng khản đặc, chỉ còn lại những tiếng hức hức đầy uất nghen. Tôi thực ra đã có lúc nào quên? Đã có lúc nào thực sự rũ bỏ hết mọi đau đớn?




Giật mình tỉnh giấc thì nắng đã lên rồi. Nhìn đồng hồ cũng đã hơn bảy giờ sáng, còn khoảng hai tiếng nữa là đến ga của tôi. Tôi nhận ra toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hình như mắt còn có chút rát. Tôi bước vội qua anh để vào nhà vệ sinh. Quả nhiên mắt tôi lúc này đã đỏ như thỏ, chắc trong lúc nằm mơ đã đau thương đến nỗi khóc luôn thế này. Hy vọng anh không nhìn thấy tình trạng thê thảm của tôi lúc này. Hai năm qua tôi vẫn giữ được cho bản thân sống ngửng cao đầu cơ mà.






Khi tôi trở lại thì người ta đã phát đồ ăn sáng. Chỉ có bánh mì kẹp với mấy miếng chả.Tôi nhận từ tay anh , gật đầu cảm ơn. Trong khi rệu rạo nhai bánh mì và tu nước khoáng, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm trong những cảnh vật lướt qua điều gì đó đặc biệt. Chẳng có gì ngoài cây cối mọc bờ mọc bụi và gió cát. Anh ngồi cạnh tôi trong im lặng, đến giờ tôi vẫn chưa dám hỏi anh định xuống chỗ nào khi mà ga anh định xuống đã cách xa lắm rồi.



“Em…em định đi đâu?”


Tôi giật mình, suýt đánh rơi cả chai nước đang cầm trên tay.”Em sẽ xuống ga kế tiếp. Hôm trước đã đặt chỗ ở một nhà nghỉ ngay sát bờ biển rồi”.


Anh gật gật đầu rồi lại chìm vạo im lặng. Tôi không hiểu anh đang nghỉ gì nữa, chỉ có thể im lặng cùng anh. Rồi anh nhìn tôi một lần nữa, giọng có đôi chút nhỏ lại “ Anh có thể đến đó cùng em không?”


Tôi giương mắt nhìn anh, không biết phải trả lời như thế nào nữa. Có lẽ tôi đã nhất thời bị á khẩu rồi chăng? Anh nhìn thấy biểu hiện của tôi như thế thì tránh ánh mắt tôi, nói nhỏ “ Chỉ là anh hết chỗ để đi rồi, cũng chẳng còn chỗ nào để về bây giờ. Anh…định đến thăm em thì em lại đi du lịch thế này…Anh…”



Hai năm trời và anh chỉ định đến thăm tôi nhẹ nhàng vậy sao? Tôi vẫn không thể nói nên lời. Nhưng khi nhìn bộ dàng của anh lúc đó, tôi chợt thấy tội nghiệp.


“ Phòng em thuê cũng rộng, anh thích thì đến ở cùng cũng được” Tôi nói, mắt nhìn bâng quơ ra cửa. Tôi không muốn anh thấy mắt tôi lại đang đỏ lên. Tôi có lẽ lại đang gieo vào lòng mình những hy vọng mong manh nữa rồi. Tôi lại định ngu ngốc một lần nữa sao?



Tàu sắp vào ga.





T.B.C

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét