Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2009

[Long fic]Timeless 4

T.i.m.e.l.e.s.s (tt)







Chap 4: Điều tình cờ của số phận




Tôi và anh im lặng ngồi cạnh nhau. Thật sự lúc này tôi không có gì để nói cả, tôi chỉ muốn đi khỏi đây ngay lập tức. Nhưng toa tàu này ngoài buồng toalet ra thì cũng chẳng có chỗ nào để tôi lánh đi cả.


Kể từ lúc nhận ra tôi, anh im lặng mãi. Có chăng là nói với người soát vé anh sẽ mua vé đi tiếp. Tôi cũng không rõ anh đang định đi đâu nữa, nhưng tôi mơ hồ hiểu là anh đang ở trên đoàn tàu này là vì tôi mà thôi. Cái cảm giác nửa vui mừng , nửa đau nhức đến quặn lại khiến tôi chỉ muốn nôn thốc ra. Chúng tôi đã không gặp nhau gần hai năm rồi, có cảm giác như là rất rất lâu rồi.


Ngày ấy, tôi và anh đều là những kẻ ham vui ham chơi, rong ruổi trên cõi đời này để tìm cái đẹp. Nhưng từ khi gặp anh, tôi dừng chân. Cả thể giới của tôi lúc đó dường như chỉ xoay quanh anh mà thôi, quay cuồng, điên đảo. Tôi đã có lúc tự nhủ chúng tôi là mãi mãi. Chỉ đến khi gặp anh thân mật với những cô gái khác trong giới nghệ sĩ, tôi mới biết thế nào là hoang mang, lo sợ.


Anh là người có tâm hồn nghệ sĩ, anh cần những nguồn cảm hứng bất tận. Tiếc rằng có lẽ chỉ một mình tôi là không đủ. Phải, chẳng có gì là đủ cả. Có lẽ tôi chỉ là một trạm dừng chân của anh trên con đường đời dài dằng dặc. Người lữ khách lấy cho mình chút nước, chút thức ăn rồi sẽ lại rong ruổi ra đi mãi mãi. Anh tìm kiếm ở tôi một chỗ dừng chân, lúc đó tôi cũng ngu ngốc nghĩ rằng như thế cũng được, miễn rằng tôi và anh vẫn còn được ở bên nhau. Có lẽ tình yêu thật mù quáng.

Căn bản thứ đã không thuộc về mình thì có níu kéo cũng vô ích. Tôi tự biết điều đó, nhưng trái tim lúc ấy lại không muốn hiểu. Nó đau đơn bắt tôi níu kéo, tin tưởng vào ảo ảnh không có thật. Và tôi cũng ngu ngốc tin rằng anh yêu tôi.


Anh vẫn bên tôi trong những ngày nắng hạ, trong buổi chiều thu muộn. Nhưng cũng có khi tôi bắt gặp anh bước đi cùng một vài cô sinh viên trường mĩ thuật, hay ngồi tâm sự với cô ca sĩ nào đó trong quán nước. Những lúc như thế, tôi chỉ có thể nhắm mắt cho qua, cất bước nhanh chóng rời khỏi chỗ đó. Tôi sẽ rẽ qua siêu thị, mua chút đồ ăn, nấu thật ngon rồi kiên nhẫn chờ anh trở về cùng dùng bữa. Có thể anh sẽ về và cùng ăn cơm với tôi, nhưng cũng có thể anh sẽ gọi điện báo anh về trễ. Dù thế nào thì tôi vẫn đợi. Tôi lúc đó tự thuyết phục rằng anh là một kẻ đa tình, nhưng người anh yêu nhất vẫn là tôi. Phải không?


Tất cả chỉ đến giới hạn khi ngay cả cái thế giới nhỏ bé của tôi cũng tan vỡ ngay trước mắt. Tôi có thể nhắm mắt cho qua khi anh ở bên ngoài, nhưng ngay cả ngôi nhà của chúng tôi, thành trì mà tôi cố gắng giữ gìn cuối cùng cũng sụp đổ. Tôi đã về sớm hơn dự tình một ngày trong đợt công tác , và nỗi nhớ anh khiến tôi chạy như bay về nhà , chỉ muốn được anh ôm một chút để nỗi mệt mỏi bay đi. Trời mưa rất to nhưng vì muốn về nhanh nên tôi đã đón taxi vội về nhà, chạy băng qua khoảng sân nhà không có mái che khiến người tôi ướt đẫm.





Nhưng có những điều có nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới…




Chờ đón tôi ở căn nhà thân yêu là quần áo vương vãi, là mùi ái ân nồng nặc xa lạ, và hình ảnh vẫn mãi đeo bám tâm trí tôi trong một thời gian dài. Tôi giờ cũng chẳng nhớ rõ lắm, hình như là ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn xấu hổ của cô gái ấy, chiếc ra giường nhàu nát , những khoảng da trần trắng bóc và rắn chắc… ánh mắt thất thần của người mà tôi đã nghĩ có thể yêu thương trọn đời.


Tôi biết tôi sai lầm, nhưng chỉ mãi tận lúc đó mới có thể chấp nhận được sự thật đó. Tôi đã bỏ cuộc.


Khi anh và cô gái ấy mặc lại quần áo và dọn dẹp những thứ mà hai người bầy ra, tôi nhẹ nhàng lên phòng thu dọn đồ đạc. Nhà là của anh, tôi vẫn còn ngôi nhà cũ mà hiện giờ tôi đang sống. Thật sự lúc đó chỉ mong thu dọn thật nhanh để mau chóng rời khỏi căn nhà ấy, nếu không tôi sẽ điên mất. Quần áo được nhét một cách vội vã nên nhàu nhĩ không chịu được, chưa bao giờ tôi cẩu thả như lúc ấy. Rồi những vật dụng cá nhân cũng nhanh chóng được quăng vào vali.




Khi tôi vác vali xuống, anh đang ngồi ở phòng khách, ánh mắt vô hồn. Tôi bước đến trước mặt anh, để lại trên bàn chiếc chìa khoá nhà rồi bước đi. Dường như đến lúc đó anh mới giật mình tỉnh lại, vội vã nắm lấy tay tôi, ánh mắt hốt hoảng không ngừng van lơn tôi đừng đi. Tôi muốn nhìn sâu hơn vào mắt anh, tìm kiếm chút gì đó hy vọng, nhưng tôi đã không còn đủ can đảm để làm việc đó.


Tôi đã rất cố gắng, cố gắng để bảo vệ mối quan hệ mong manh của chúng tôi. Chính tôi đã tự lừa dối là nó thật chắc chăn, thật bền bỉ. Ngu ngốc đến thảm hại như thế này, chắc chỉ có mình tôi thôi.



Tôi chỉ nói với anh tạm biệt . Ánh mắt anh lúc đó vừa đau đớn, vừa ngạc nhiên. Có lẽ anh không bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ rời bỏ anh, rằng chuyện gì xảy ra tôi vẫn ở đây chờ anh trở về. Nhưng chính anh là người đã phá huỷ nơi cuối cùng tôi cảm thấy an toàn cho chính tôi. Chính anh đã khiến tôi mất đi chỗ dựa cuối cùng để tiếp tục cố gắng. Tôi còn có thể làm gì khác ngoài việc ra đi. Chẳng lẽ có thể mặt dày tiếp tục ở lại với anh sau khi chứng kiến cảnh ấy. Đơn giản là tôi không thể.



Chiều hôm ấy mưa to lắm, tôi đội mưa một quãng trước khi bắt được một chiếc taxi. Hôm ấy về được đến nhà tôi ôm liệt giường.




Sau đó anh vẫn đến tìm tôi nhưng tôi luôn lẩn tránh. Tôi nhốt mình trong phòng, bật tai nghe thật to và chìm đắm vào những âm thanh hỗn tạp. Bỏ ngoài tai tiếng gọi cửa tha thiết và tuyệt vọng. Tôi không muốn mình lại bị nhấn chìm bởi những cám dỗ ấy nữa. Cũng phải mất một thời gian dài mới khiến tôi phục hồi trở lại.


Rồi cũng có lúc tôi nhận ra mình vẫn còn có thể cười.






Vậy mà cũng đã hai năm rồi.




“Anh định đến thăm em, không ngờ lại ngủ quên thế này, cũng may em lại đi đúng chuyến tàu này…”



Anh khó nhọc cất lời. Hai năm rồi, giọng anh vẫn thế, trầm trầm, đục đục và có gì đó thật cuốn hút.


Tất cả chỉ là tình cở thôi sao? Tôi, anh và chuyến tàu này ? Tình cờ ư?





T.B.C

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét