Thứ Tư, 8 tháng 4, 2009

[Long Fic] After the rain 4

After the rain (tt)
~o0o~



“ Hyung phải nghĩ đến cha mẹ đã khuất chứ??? Nếu hyung cứ mãi sa ngã thế này thì vong linh cha mẹ trên trời sao nhắm mắt được???”


Một cái tát nảy lửa…Junsu ôm mặt khụy xuống


“ Im ngay, mày thì có quyền nhắc về cha mẹ sao??? Họ chết là vì mày đây??? Tao sống sao là quyền của tao…”


Rồi Yoochun quay đi không một lần nhìn lại





“CẮT!”


Tiếng đạo diễn vang lên. Junsu đứng dậy ôm lấy má, cái tát khiến má cậu nóng ran. Trợ lý đưa cho cậu bịch đã “ Chườm tạm đi, đau lắm hả? Anh ta mạnh tay thật”


“ Không sao, anh ấy diễn đạt lắm mà, đau một chút cũng không sao…”Junsu cười , áp bịch đá vào má, cảm thấy dịu lại


Yoochun đang ngồi ở phía bên kia để đọc kịch bản. Junsu khẽ thở dài. Bộ phim đã bấm máy được hai tuần rồi, cậu cũng đóng với anh ta được 3 ngày, vậy mà đến giờ vẫn không có can đảm xin chữ kí.


Mà anh ta cứ có vẻ lạnh lùng sao ấy, hình như là không thích cậu. Mà cậu có làm gì đâu? Cậu đã tự ôn đi ôn lại trong đầu mình, nhớ rằng chưa hề làm gì có lỗi với anh ta…vậy sao anh ta cứ có vẻ ghét cậu thế. Nhưng để đạt được mục đính, cậu phải cố gắng thôi.


“ Anh uống nước nè!” Cậu chìa lon nước ngọt cho Yoochun. Anh ngẩng lên định mỉm cười cảm ơn, nhưng khi nhận ra cậu, anh có vẻ không vui. “ Cảm ơn, tôi chỉ dùng nước khoáng thôi” Anh lạnh nhạt từ chối


“ Vậy để tôi đi lấy cho anh nhé!” Cậu vội đề nghị rồi quay đi


“ Không cần đâu, chút có người đem tới, chỉ có quản lý của tôi mới biết tôi thích gì thôi.” Anh nói, mắt không rời cuốn kịch bản. Sao cậu ta cứ lẽo đẽo theo anh hoài thế. Nếu muốn dựa vào quan hệ với người nổi tiếng để lăng xê mình lên thì cậu chọn nhầm đối tượng rồi. Anh có thể rất dễ tính, nhưng anh ghét những kẻ lợi dụng mình để làm bàn đạp tiến thân. Và trong mắt anh, cậu là một trong số những kẻ đó.


Thoáng nhìn lên, thấy khuôn mặt ỉu xìu phụng phịu của cậu, anh bỗng giật mình, cậu ta có cả biểu cảm này sao? Rất dễ thương. Nhìn một bên má đỏ ửng, anh thấy mình có phần nặng tay thật.


“ Đau lắm hả…?” Anh hỏi trống không.


Câu ngơ ngác nhìn lại, không hiểu anh ta có bị làm sao không. Người ta đề nghị lấy nước dùm thì từ chối, tồi lại hỏi cái gì đâu không.


“ Anh hỏi gì vậy?” Cậu hỏi lại


Anh có vẻ lúng túng, nhưng chưa kịp trả lời thì có tiếng gọi.


“ Quay xong rồi sao?”


“ Yunho hyung!” Tiếng Junsu reo lên, Yoochun nhếch mép cười. “ hyung mới tới ạ?”

“ Uhm” Yunho mỉm cười xoa đầu Junsu.” Em diễn được không?”


“ Cũng bình thường thôi hyung, hyung uống nước nè” Cậu đưa lon nước vừa định mời Yoochun cho Yunho. Trái ngược với Yoochun, Yunho nhận lấy và nở nụ cười “ Hyung cảm ơn”


Junsu thấy yunho và Yoochun thật khác. Yunho hyung cũng nổi tiếng mà có vẻ rất gần gũi, thân thiện, không như Yoochun, lúc nào cũng khó chịu, kênh kiệu. Sao mẹ không hâm mộ Yunho hyung cho cậu đỡ khổ. Chỉ tại cái hình tượng anh hùng trong phim Yoochun diễn quá đạt khiến mẹ cậu mới hâm mộ anh ta thế. Cũng nhờ vai diễn ấy mà anh ta trở nên hàng sao quốc tế.


Tự nhiên cậu nhớ mẹ quá, muốn gọi điện về cho mẹ ghê.


“ Em đi ra đây chút, hyung ở lại chơi nhé!” Cậu chạy vội đi, không quên quay lại mỉm cười chào hai người.






“ Em không ưa cậu ta…cái cách cậu ta làm thân với em…thật đáng ghét” Yoochun nhấm nhẳn. Yunho quay qua nhìn Yoochun ngạc nhiên, vốn trước giờ cậu ta có để ý đến diễn viên nam mấy đâu “ Sao thế, nói hyung nghe đi, hyung thấy cậu bé đó dễ thương mà”


“ Cậu ta dùng khuôn mặt dễ thương thì có, ai biết cậu ta nghĩ gì chứ. Hyung cũng cẩn thận không bị lợi dụng mà không biết đó!” Yoochun lẩm bẩm trong miệng.


Yunho bỗng nghiêm nét mặt. “hyung gặp nhiều loại người khác nhau, hyung có thể phân biệt được. Hyung cảm thấy Junsu tuyệt đối không phải là kẻ lợi dụng người khác làm bàn đạp tiến thân như em nghĩ đâu”


Như bị nói trúng tim đen, Yoochun im bặt. Anh cũng nhận ra mình có phần khắt khe với cậu.


“ Hyung đến có việc gì à?” Nhớ ra, Yoochun ngước lên hỏi Yunho.


“ Hyung đến coi trường quay, mai hyung có cảnh quay ở đây.” Thôi, hyung ra nói chuyện với đạo diễn, em ở đây nghỉ đi.


Yunho đi rồi, Yoochun ngồi thừ ra trên ghế. Anh có cảm giác mình đã không công bằng với Junsu. Cậu ta chạy đâu mất rồi. Anh đứng lên đi tìm cậu ta, sắp đến lúc quay rồi.



~o0o~



“Mẹ hả? Con nè… dạ, con mới quay xong, đang nghỉ giải lao. Con mẹ không dễ bỏ cuộc vậy đâu. Dạ, con vẫn khỏe mà. Mẹ khỏe không, mấy bữa nay chắc lạnh lắm hả mẹ, mẹ nhớ mặc đủ ấm nhé. Con sống trên này rất tốt mà…không sao đâu. Ah…mẹ…ba thế nào rồi? Ba vẫn khỏe chứ? Vâng, con biết, mẹ bảo ba giữ gìn sức khỏe nha…


Nước mắt từ đâu rơi xuống…


“…con nhớ nhà lắm…”


Từng giọt mặn đắng


“ …con nhớ mẹ nữa, nhớ ba…”


Cậu cảm thấy cô đơn kinh khủng


“…con không về được mẹ ạ, con chưa hoàn thành được ước mơ của mình mà. Chỉ khi nào hoàn thành được thì con mới về. Con sẽ chịu đựng, sẽ không khóc đâu…chỉ là…con rất nhớ nhà. Ở đây hình như không ai tốt cả…tất cả đều lạnh lùng với con.”


Tiếng mẹ từ nơi xa xôi vọng đến càng khiến cậu trở nên yếu đuối. Nhưng cậu không muốn làm bà thất vọng, cậu lấy tay quệt nước mắt. Cậu cười nhẹ rồi thì thầm vào điện thoại


“ Con gặp Park Yoochun rồi mẹ ạ, diễn viên mà mẹ thích ấy. Con sẽ xin chữ kí anh ta cho mẹ nhé…làm quà khi con trở về. Vâng, anh ta rất tốt với con…mẹ đừng lo. Dạ, thôi, sắp phải quay tiếp rồi, con tắt máy nhé. Vâng, cho con gửi lời chào ba nha mẹ…”


Chỉ còn lại những tiếng tút tút báo hiều mối dây liên lạc giữa mẹ và cậu đã đứt. Cậu gục đầu xuống, ngăn cho cơn thổn thức không trỗi lên lần nữa.


“ Junsu ah, cố lên nào!!!” Tự nói với mình thế, cậu đứng dậy bước vào toalet để rửa mặt, không người ta hỏi sao mặt đỏ thế biết trả lời sao. Mải dụi mắt, cậu không để ý một bóng đen đứng dựa vào tường gần chỗ cậu ngồi.





Ra cậu ta đã phải chịu nhiều dằn vặt thế, trở nên cô độc. Và anh chính là một phần gây ra cảm giác bị lạnh nhạt mà cậu phải chịu. Anh đã không thể giúp gì cho cậu rồi. Vậy mà cậu còn nói tốt cho anh sao? Cậu thật ngốc đó.


Cậu bước ra , mắt vẫn còn đỏ lắm. “ Này Junsu!” Tiếng anh gọi khiến cậu giật mình. Cậu lại làm gì sai nữa sao? “ Có gì không ạ?”


Anh ấp úng “ Thấy cậu lâu nên tôi đi gọi thôi, nhanh lên đi”


Cậu thở phào rồi chạy theo anh “ Vâng!”


~o0o~



Bước ra khỏi phòng giám đốc, Jaejoong mới dám thở mạnh một cái. Người đàn ông được coi là có thể lực nhất nhì Hàn Quốc này quả không phải là người tầm thường. Ông ta có cái phong thái khiến người ta phải kính nể, sợ hãi.


Cậu không sợ, nhưng cậu không thể không kiêng dè. Nhưng có điều ông ta cũng rất biết cách lấy lòng người đấy chứ.



“ Bài viết của cậu về Jung Yunho rất hay, tôi rất thích cách viết rõ ràng, thẳng thắn của cậu.”


Ông ta khen cậu, nhưng khen đúng. Thường người ta thấy nhột khi bị nịnh bợ quá đáng, nhưng nếu cảm thấy xứng đáng với lời khen, thì đó lại là một chất mật ngọt.



Nhưng có lẽ cậu không hợp với thứ mật đó…


“ Sắp tới chúng tôi sẽ cho ra mắt một bộ phim mới với dàn diễn viên cực kì hoành tráng. Mong cậu có thể viết bài về bộ phim đó…”


Một cách quảng cáo tiện lời. Hai bên, nhà sản xuất phim và tòa báo đều có lời.


“ Tất nhiên sẽ là những bào báo dài kì, theo sát tiến độ làm phim. Tôi muốn người đọc phải hồi hộp chờ đợi bộ phim. Tất nhiên cũng chờ đợi từng số báo của quý báo nữa”



Không thể từ chối, cậu nhận lời nhưng không hiểu mình có làm được không nữa. Viết báo dài kì ư? Về một bộ phim nữa chứ. Cậu chỉ quen viết báo dài kì, phóng sự về những tin tức thời sự…nhưng như thế không có nghĩ là cậu không làm được. Cáo từ ra về, giám độc Lee So Man bắt tay cậu nhiệt tình và gởi lời cảm ơn đến tổng biên tập.



Cậu bước ra khỏi phòng, trong vô thức lau tay vào áo…



~o0o~




Mai sẽ có cảnh quay đầu tiên của anh, đạo diễn đã nói thế. Không đợi Yoochun và Junsu quay lại để tạm biệt, anh vội đi xuống đại sảnh, có lẽ có người đang chờ anh ở dưới.



Dáng cậu nhỏ bé ngồi một góc sảnh, tay đang mân mê cây viết và cuốn sổ nhỏ.



“ Không làm việc khi ăn tối nhé” Anh cất giọng nhẹ nhàng. Cậu ngửng đầu lên, mỉm cười, nụ cười đẹp đến mê người. “ Anh đến rồi”. Cậu thấy anh thì vui vậy sao?



Bối rối, anh nói tiếp “ Uhm, …vậy ta đi nhé”


Cậu gật đầu, bỏ hết đồ đạc vào cái túi nhỏ rồi bước đi theo anh.


Nhưng…


Là cậu nhớ nhầm đường hay anh đang dẫn cậu đi bằng cổng sau?



“ Xin lỗi nhé, có thể sẽ bị theo dõi ở cổng trước, nên chúng ta chắc phải rời khỏi đây bằng cổng sau thôi” Anh nói, có vẻ áy náy.


“ Ai theo dõi?” Cậu vẫn chưa hiểu, sao giống phim trinh thám quá thế này


“ Thì đám phóng viên, bọn săn ảnh…” Anh trả lời.


Cậu ngớ người, cậu chút nữa thì quên mất anh là người nổi tiếng rồi, thật là sơ suất. “ Anh bỏ xót một tay phóng viên rồi…”



“Sao, có người theo chúng ta thật hả?” Anh ngạc nhiên, đâu thể phát hiện ra nhanh vậy chứ.


“ Không những theo, mà còn theo sát ấy chứ” Cậu vừa nói vừa chỉ vào mình, anh mắt ánh lên chút gì đó tinh nghịch. Hiểu ra, anh cười xòa.


“ Không, cậu là ngoại lệ”


Không hiểu sao chỉ với câu trả lời đó, anh lại khiến cậu có cảm giác thật ấm áp. Lâu rồi, không ai cho cậu cái cảm giác cậu là người đặc biệt, trừ Changmin. Rồi hai người cùng im lặng đi ra bãi để xe.



“ Cậu muốn đi ăn gì?” Anh quay qua hỏi khi cả hai đã yên vị trong xe.



“ Tùy anh thôi, tôi ít đi ăn ngoài lắm. Thường tự nấu ở nhà.” Cậu trả lời.



“ Được, vậy hôm nay đến chỗ này với tôi nhé.” Anh nói.



Xe bắt đầu chuyển bánh.



~o0o~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét