Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2009

[One shot] Rainy Night

{One Shot} Rainy Nights





Author: Spi
Disclaimer: No one belong to me, except me.
Pairing : YunJae of DBSK
Category: Short fic
Status: Finished
Note: SA
Sumary: Đó là những đêm mưa, khi em chờ anh qua ô cửa kính…






Ngày…tháng…năm…

Em thích mưa lắm…và em biết anh cũng thích mưa, phải không anh?

Em thích cảm giác mưa đến với em qua những đầu ngón tay lạnh buốt khi em đứng dưới mái hiên hứng từng giọt từng giọt rơi lặng lẽ. Em thích cảm giác mưa đến với em qua từng thơ thịt khi em chạy nhảy trong khu vườn nhỏ đầy những chậu xương rồng thấp bé. Nhưng trên tất cả, em thích cảm giácmưa đến với em qua anh.

Khi anh đến trước cửa nhà em với chiếc dù đỏ đến kì lạ, với anh mắt nhìn em dịu dàng và với những giọt mưa đọng nhẹ trên mái tóc.


Kkhi anh mỉm cười và chạm nhẹ những ngón tay cũng lạnh ngắt nước mưa lên khuôn mặt em và xin lỗi vì anh đến trễ…



Khoảnh khắc đó em biết…



…em yêu anh…


Ngày…tháng…năm…



Sao anh lại hỏi em vì sao yêu anh?

Em cũng không biết nữa. Chúng ta không giống nhau chút nào cả . Em và anh là hai cá thể tách biệt , hai tâm hồn tách biệt.


Nhưng mỗi khi anh đến ôm lấy em vào lòng khi trời mưa tầm tã, để em tận hưởng hơi ấm dịu dàng của anh khi những cơn gió lạnh thổi về.

Em có thể chắc chắn rằng…

…em yêu anh…



Ngày…tháng…năm…


Mùa mưa sắp qua rồi, em cảm thấy như bản thân đang mất dần sự sống. Em sợ cảm giác cô đơn một mình, sợ cảm giác không có anh bên cạnh…


Chúng ta vẫn luôn bên nhau mỗi khi có thể, nhưng sao em vẫn chưa bao giờ thấy đủ cả. Em có quá tham lam không anh? Anh và em không thể mãi mãi ở cạnh bên nhau, nhưng em mong vẫn có anh trong những đêm mưa lạnh… Vì chỉ có anh mới sưởi ấm được trái tim đang khô cằn đến nứt toác của em.


Tại sao ai cũng được nhưng lại không thể là chúng ta hả anh? Chỉ vì chúng ta đều là hai người đàn ông sao?


Khi anh nhìn em với đôi mắt đau thương và nói với em điều em không bao giờ muốn nghe em biết rằng bản thân lại rơi vào chính lỗ đen của linh hồn mình, và em sẽ lại dìm mình vào thứ tình cảm vô vọng này một lần nữa.



Anh mắt nhức nhối của anh khiến em biết…

…em vẫn đang rơi…



Ngày…tháng…năm…


Trời mưa to quá, em lại bắt đầu lo sợ.


Em không sợ sấm chớp, em cũng không sợ mưa to gió lớn…


Em chỉ sợ anh bị ướt…

Cô dâu của anh bị ướt

Và đóa hoa cưới bị dập nát…


Có lẽ vì lo sợ mà em mới len lén đến nép bên nhà thờ nơi anh sẽ mãi mãi thuộc về người khác. Anh cười, cô ấy cũng cười, đóa hoa cưới vẫn tươi.


Nhưng sao em lại lạnh thế này? Từng cơn gió quật vào em lạnh buốt và em nhận ra bản thân đã không còn sức để bước đi.

Em thích mưa mà, sao mưa lại đối xử với em như thế?

Em yêu anh mà, sao anh lại đối xử với em như thế?

Khoảnh khắc anh nói “ Đồng ý”, em nhận ra mình đã không còn rơi nữa rồi, vì em đã chạm đến đáy của tâm hồn em, nỗi đen tối mơ hồ.


Ngày…tháng…năm…


Anh gọi điện cho em từ tuần trăng mật của anh…

…và nói rằng anh yêu em…
Em nhận ra em đã không còn đủ sức để mỉm cười nữa rồi. Mưa lạnh quá.

Em chưa bao giờ nói với anh điều này nhỉ, em thích cảm giác chờ đợi anh trong cơn mưa lắm. Bởi em luôn tin rằng anh sẽ đến, dù trễ hay sớm. Và khi em chạy ra đón anh, mưa sẽ giúp em che giấu những giọt nước mắt của chờ đợi, của trông mong.


Đã không biết bao nhiêu đêm rồi em chờ đợi anh qua khung cửa sổ trắng. Em cứ chờ đợi anh đến với em sau bao bộn bề cuộc sống, bao suy nghĩ dằn vặt và cả sau những nhớ mong thầm kín được chôn sâu trong trái tim anh và em.


Đó là những đêm mưa, khi em chờ anh qua ô cửa kính. Đó là những niềm say mê đến khao khát mà chỉ có anh mới có thể giúp em giải thoát khỏi sự dằn vặt của nó.


Khi anh chạm vào em , khi anh với em hòa hợp thành một…

…em biết em sẽ luôn yêu anh…


Và hôm nay em cũng sẽ đợi anh…

…đợi anh lần cuối của cuộc đời em…

Khoảnh khắc cuối của cuộc đời em, em nhớ về anh.

Ngày… tháng … năm…

Đêm nay mưa rất lạnh mà anh đã không còn em bên mình để sưởi ấm nữa . Anh không biết mình đã dùng hết bao nhiêu nghị lực của cuộc đời này để cười với vợ anh và đưa cô ấy về tận nhà sau khi nghe tin em đã mãi mãi không còn tồn tại trên cõi đời này nữa rồi.


Thời gian như ngừng lại khi anh nhìn xuống phiến đã hoa cương đứng lặng lẽ một góc nghĩa trang, khi anh thấm thía được nỗi đau thấm sâu vào từng tế bào và anh gục xuống. Tất cả những gì em để lại cho anh có thể này thôi sao? Một cuốn nhật kí sao có thể sưởi ấm cho anh? Sao có thể làm anh nguôi nhớ em? Sao có thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim anh được bây giờ?



Em ác lắm.




Kim Jaejoong
Mãi mãi yên nghỉ tại đây


Em mãi mãi yên nghỉ… còn anh thì sao? Anh sẽ làm sao đây khi không có em trong cuộc đời này, sẽ không còn tình yêu của em sưởi ấm? Em đang trừng phạt anh phải không? Giá như ngay lúc này em bước ra và nói với anh em chỉ đang đùa, anh nhất định sẽ không bao giờ để em rời bỏ anh nữa đâu…cho anh một cơ hội thôi mà.


Em yêu anh ư?


Ừ, thì anh cũng yêu em mà…



Ngày…tháng…năm…


Anh lại đến căn nhà này, dù đã không còn ai chờ anh ở nơi này nữa. Anh nhận ra việc có một người chờ đợi mình thì thật ấm áp.


Anh lạnh quá…


Anh cứ suốt ngày đến đây thế này khiến vợ anh không vui, nhưng nếu anh không đến đây thì anh sẽ khô héo mà chết mất. Anh cần em lúc này biết bao.



Anh chỉ thích ngắm nhìn em mỗi khi em nằm gọn trong vòng tay anh chứ không phải ngắm nhìn em qua những bức ảnh cũ. Em trong đó đang mỉm cười với anh mà sao xa vời quá… Anh muốn ôm lấy khuôn mặt ấy, chạm vào hơi ấm ấy…và nhận ra rằng chúng ta chưa bao giờ rời xa.



Em đã không còn bên cạnh anh nữa rồi, cuốn nhật kí này cũng chỉ còn lại mình anh viết thôi sao?



Anh rất muốn đi theo em, nhưng trách nhiệm của một người con níu kéo anh ở lại với sự sống. Nhưng anh biết tâm hồn anh đã chết rồi.



Ngày…tháng…năm…



Vợ anh muốn anh chấm dứt việc đi trễ về sớm. Anh đã nói với cô ấy anh không làm được.


Anh đã hy sinh cả tình yêu của mình để cưới cô ấy, nhưng trái tim anh đã bị em lấy đi mất rồi, không thể bán cho cô ấy như thân xác anh được nữa. Anh muốn có em bên cạnh lúc này biết bao, khi mùa mưa lại về mà anh cô độc quá.


Sao em không hiểu rằng chỉ có em mới là tình yêu của anh mãi mãi…sao em không chờ anh đến khi mọi sóng gió đã qua?



Dù anh có hỏi thêm ngàn câu hỏi nữa, cũng sẽ chỉ có thinh không trả lời anh.



Nhớ em quá…Anh biết làm sao đây?



Ngày…tháng…năm…


Vợ anh muốn ly thân, cô ấy đã dọn hết đồ đạc về nhà mẹ rồi. Anh không cản, cũng không muốn cản. Anh thấy có lỗi với cô ấy, nhưng trái tim anh vốn chưa bao giờ hướng về nơi khác ngoài em.


Hôm nay trời mưa lớn lắm, anh trên đường đến nhà của chúng ta đã trở nên ướt như chuột rồi ấy. Giá mà có em ở đó, chắc em sẽ lấy khăn cho anh lau, sẽ trách anh không mang dù, sẽ ôm lấy anh để sưởi ấm.


Giá mà có em…





Đêm nay mưa lạnh quá…



Ngày…tháng…năm….


Anh lại đến đây thăm em này. Anh hơi chóng mặt, chắc là do bị cảm, nhưng hôm nay tự nhiên muốn ra thăm em quá.


Anh nhớ khi chúng ta mới yêu nhau, anh đã không thể kiềm chế để được nhìn thấy em, để cảm nhận em bằng tất cả các giác quan của mình. Giờ tất cả những gì anh cảm nhận được là phiến đá hoa cương lạnh lẽo sừng sững. Không còn hơi ấm, không còn âu yếm…



Anh thích được nói chuyện với em thế này, còn hơn phải chấp nhận sự thật rằng em sẽ chẳng bao giờ nghe anh nói điều gì nữa.



Anh mệt quá, lại mưa nữa rồi. Anh mệt và lạnh.


Có phải em đang tiến về phía anh không? Jaejoong ah!


Em đến đón anh phải không? Em tha thứ cho anh rồi phải không? Nên em lại đến bên anh…


Anh có thể cảm thấy em rất gần, rất gần…


Chúng ta sẽ lại một lần nữa bên nhau mà không bao giờ rời xa… Không bao giờ còn những đêm mưa một mình nữa. Chỉ có chúng ta và mãi mãi…



Anh yêu em, Jaejoong ah!
END

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét