Thứ Hai, 27 tháng 4, 2009

[Long fic]Timeless 8

T.i.m.e.l.e.s.s (tt)








Chap 8: Cuộc nói chuyện






Từ hôm đó, chúng tôi dần dần bớt ngượng ngập và trở nên cởi mở hơn một chút. Có lẽ thời gian đúng là phương thuốc hữu hiệu cho nhưng vết thương. Mặc dù đôi khi tôi vẫn có cảm giác nhói lên trong ngực mỗi khi nghĩ về quá khứ, tôi nhận ra Yunho của hiện tại đã thay đổi phần nào.


Anh vẫn dịu dàng, ấm áp nhưng đôi mắt đa tình nay chỉ còn lại những ánh buồn vương vấn. Anh vẫn chu đáo, nhẹ nhàng nhưng tôi không còn thấy một người thích thể hiện trước mặt nữ giới nữa. Chỉ đơn giản là anh ở bên cạnh tôi, toàn tâm toàn ý đối với tôi.


Tôi biết anh đang muốn chuộc lại những điều đã gây ra cho tôi hai năm trước, điều mà anh biết đã tổn thương tôi rất nhiều. Nhưng chính những cử chỉ chăm sóc ấy lại khiến tôi e sợ.


Tôi sợ rằng nó chỉ là nhất thời, chỉ vì anh đang nỗ lực bên cạnh tôi mà thôi. Tôi sợ khi tôi đã có thể bỏ quá khứ lại phía sau hoàn toàn, anh sẽ lại trở về con người cũ. Tôi vẫn luôn lo sợ.


“Em uống nước này!”


Tiếng của anh cất lên kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ miên man. Tôi mỉm cười đón lấy lon nước ngọt anh đưa. Anh ngồi xuống cạnh tôi, phóng tầm mắt ra mặt biển xanh thăm thẳm ngoài xa. Chúng tôi vẫn thường ra ngắm hoàng hôn trên biển như thế này mỗi buổi chiều. Được chứng kiến khoảnh khắc huy hoàng cuối cùng của một ngày, được từ từ thưởng thức những tia nắng đỏ cuối cùng vụt tắt là điều tôi yêu thích. Những giây phút ấy khiến tôi cảm thấy dễ chịu nhưng cũng ngập tràn nuối tiếc.


Tôi tiếc tuổi thơ tôi trôi qua, tiếc tuổi thanh xuân vẫn đang trôi qua và tiếc cả những giây phút hiện giờ tôi đang tồn tại. Đôi khi con người bất lực đến không chịu đựng được, chỉ có thể thấy điều mình ao ước níu giữ trôi qua mà không cách gì ngăn lại được.



Tôi không biết Yunho đang nghĩ gì, anh chỉ ngồi im lặng bên cạnh tôi rồi thỉnh thoảng thở dài. Rồi anh đột nhiên cất tiếng nói khiến tôi nín thở lắng nghe.


“Từ khi em đi…anh cũng đã thử ra biển vài lần. Chỉ là tìm một điều gì đó cho bớt trống trải bới cuộc sống bận rộn mà anh vẫn thấy cô đơn quá. Nhưng mỗi lần ra đến biển, chỉ có cảm giác cô độc bao vây lấy anh, nuốt trọn anh và khiến anh chết chìm trong nó. Chỉ đến khi nghĩ về em, về quá khứ chúng ta đã có mới khiến anh lấy lại được hơi thở của mình. Có thể em hoài nghi, nhưng những tháng ngày không có em thật khó khăn…”


Tôi im lặng nghe anh nói, cảm giác tim đập liên hồi trong lồng ngực. Tôi không muốn nhắc lại điều đã khiến tôi tưởng như đau khổ đến chết, nhưng rồi không hiểu điều gì khiến tôi bật hỏi.


“Vậy còn cô gái hôm ấy… anh với cô ấy…” Nghẹn lời, có lẽ tôi vẫn chưa sẵn sàng.


Anh im lặng bối rối, tôi muốn đứng lên đi về nhưng anh lại nói, giọng nói như níu kéo tôi lại.


“ Sau hôm đó anh có gặp cô ấy hai lần. Một lần là để xin lỗi và nói với cô ấy có lẽ anh không thể gặp cô ấy được nữa. Lần thứ hai là vì cô ấy dọa sẽ tự tử nếu anh không tới, nhưng anh cũng chỉ đến nói rằng cuộc sống là của cô ấy, do cô ấy quyết định, không liên quan đến anh…”


Tôi nhướn mày nhìn anh. Dù tôi không chịu đựng được chuyện anh quan hệ với cô gái đó, tôi cũng không thể đồng ý khi anh nói những lời lẽ vô trách nhiệm như thế với người anh đã từng chung chăn gối.


Anh ngập ngừng khi thấy ánh mắt tôi, thở dài rồi nói tiếp “…đừng nhìn anh như thế, đúng là nghe có vẻ vô trách nhiệm, nhưng lúc đó thật sự anh rối lắm. Em bỏ đi, rồi cô ấy cứ gọi điện mãi…Anh xin lỗi. Nhưng anh chỉ nghĩ rằng cách duy nhất để em quay lại là anh cắt đứt hoàn toàn với cô ấy. Vậy mà cuối cùng em cũng không quay lại.”


Những lời cuối cùng anh nói rất nhỏ, như bị gió biển vô tình nuốt mất. Nhưng tôi vẫn có thể nhận ra đôi chút trách móc trong câu nói ấy.


“Em có phải xin lỗi anh vì đã không quay lại không?” Tôi cảm thấy mình đang bị anh kết án.Nghe vậy, anh hốt hoảng nhìn qua tôi, khi thấy khuôn mặt tôi không chút biểu cảm, anh thở dài.


“ Anh xin lỗi. Tất cả là lỗi của anh. Chính vì thế mà hai năm trời anh không dám liên lạc với em. Nhưng bây giờ…anh thật sự rất muốn gặp em. Nên dù sợ em sẽ từ chối như hai năm trước, anh vẫn muốn thử.”




Tôi nhìn anh, cái dáng ngồi thẳng đầy vững chắc ấy khiến tôi nao lòng. Có lẽ thời gian qua anh cũng đã mệt mỏi không kém gì tôi. Có lẽ tôi nên dừng việc hành hạ tinh thần anh lại để có thể một lần nữa chạm vào trái tim anh. Tôi nói, mắt hướng ra biển, những tia nắng cuối cùng đã vụt tắt, chỉ còn lại ráng hồng rực rỡ một góc trời.


“Chuyện cũ coi như xong. Em không muốn nhắc lại nữa. Từ ngày mai chúng ta là những con người mới. Kim Jaejoong mới và Jung Yunho mới. Chúng ta có thể xây dựng một mối quan hệ mới” Rồi như sợ anh hiểu lầm, tôi vội nói thêm “Quan hệ bạn bè chẳng hạn.”


Anh nhìn tôi, tuy nắng đã tắt nhưng dường như tôi vẫn thấy nắng trong mắt anh. Rôi anh mỉm cười và gất đầu. Tôi sợ mình lại chìm đắm trong nụ cười và anh mắt ấy mất. Đứng lên khỏi bãi cát, tôi phủi phủi quần rồi nói, vẫn chưa dám nhìn vào mắt anh.


“Đi về thôi, trời tối rồi.”




Bóng chúng tôi in trên bãi cát, song song.





T.B.C

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét